Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?
Lại Bị Coi Là C...
2024-08-04 12:30:54
- Cô ấy tên là Phùng Nam Thư phải không? Thật là cao lãnh.
- Đúng vậy, trông thật khó gần…
- Thật ra tôi rất không hy vọng ở cùng với đại tiểu thư như vậy, bằng không bốn năm đại học, sợ là phải nhìn sắc mặt cô ấy mỗi ngày đi?
- Thục Linh, cậu nhỏ giọng chút đi, nói không chừng còn chưa đi xa đâu.
Phùng Nam Thư lúc này đứng ở cửa nghiêng tai nghe hai câu, sau đó cái miệng nhỏ nhắn mím lại, lông mi khẽ run, trầm mặc một lúc lâu sau xoay người xuống lầu.
Lúc này, trước ký túc xá nữ đã tụ tập hơn mười nam sinh, có người chơi điện thoại di động, có người nhàm chán vẽ vòng tròn trên mặt đất, sau khi nhìn thấy Phùng Nam Thư xuống lầu liền lập tức người như chó sủa xông tới.
Một số học sinh cũ “chó hoang” chính là dạng này, bình thường không tìm được đối tượng, vừa đến thời điểm tân sinh nhập học liền tán tỉnh, phảng phất như già mấy tuổi sẽ có bao nhiêu hào quang.
Nhất là Phùng Nam Thư còn là loại hình liếc mắt một cái là đã khiến người ta không quên, tự nhiên đã bị rất nhiều người theo dõi.
- Học muội, vừa rồi tôi chỉ đường cho em, em còn nhớ tôi không? Chúng ta thêm QQ được không?
- Học muội, tôi là bộ trưởng bộ phận quản lý ký túc xá, lưu lại phương thức liên lạc đi, về sau có việc tìm tôi!
- Tôi thuộc hội sinh viên, em muốn gia nhập hội sinh viên không?
- Sau khi học muội đến trường còn chưa đi dạo phải không? Lịch sử Lâm Đại chúng ta đã có rất lâu rồi, để tôi dẫn em đi dạo nhé ?
Phùng Nam Thư lui về phía sau một bước, mi tâm nhíu chặt, hai tay nắm chặt đai lưng túi xách, ánh mắt như đang cảnh giác trộm cắp.
Đúng vào lúc này, trong đám đông bỗng nhiên có một người chen vào, nhanh chóng và tự nhiên ôm Phùng Nam Thư ra phía sau.
Tiểu phú bà vẫn còn mơ hồ, vừa định giãy thoát, nhưng sau khi thấy rõ mặt người tới thì lập tức thả lỏng.
Thấy thế, tất cả nam sinh xung quanh đều nhịn không được mà nhíu mày.
Người này là ai vậy, có hiểu quy củ trước sau hay không, mẹ nó QQ của tôi còn chưa tới, sao cậu lại trực tiếp tiến lên.
- Thêm QQ phải không? Lại đây, thêm của tôi!
Giang Cần lấy chiếc Nokia của mình ra, đưa tay nắm lấy nam sinh phía trước:
- Một người tính một người, đều thêm vào cho tôi, mẹ nó, mới vừa vào trường đã quấy rầy học muội, ai cũng đừng nghĩ chạy!
Các nam sinh vây quanh vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức biến đổi, tiếp đó liền ầm ầm tản ra.
- Học trưởng cái chó gì, năm nhất đại học mấy người đều không tìm được đối tượng, năm hai năm ba nghĩ tìm được? Cho rằng học muội đều mù, thấy không rõ mấy người xấu như nào sao?
Các học trưởng muộn tao buồn bực chưa đi được bao xa thì đã bị đâm vào nội tâm, cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm nát, lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng loại biểu hiện này rơi vào trong mắt Giang Cần cũng chẳng qua là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tân sinh Học viện Ngoại thương Lý Đại Tráng, có bản lĩnh thì đến ký túc xá đánh tôi?
Giang Cần mắng một câu kinh hoàng, sau đó xoay người nhìn về phía Phùng Nam Thư, lại phát hiện đôi mắt của tiểu phú bà rủ xuống, rõ ràng không hứng thú lắm.
- Sao lại không vui?
Vẻ mặt Phùng Nam Thư ngưng trọng ngẩng đầu:
- Là người trong ký túc xá, họ nói mình cao lãnh.
Giang Cần hiểu, rồi lại cảm thấy kỳ quái:
- Cậu không cười à?
Phùng Nam Thư nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu:
- Tôi mỉm cười, loại ngọt ngào ấy, nhưng rất lạ, không biết làm chỗ nào không đúng.
- Cười một cái mình xem nào.
- Hì.
Đôi mắt Phùng Nam Thư chớp nhẹ, lông mi tinh tế nhướng lên, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu sắc trời đỏ rực lúc hoàng hôn, khuôn mặt tinh xảo kia ôn nhu mà lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, Giang Cần nhìn có chút sững sờ, quả thực không thể dời ánh mắt đi.
Chờ lấy lại tinh thần, hắn mới phát hiện đây là hoàn mỹ và kinh điển ngoài cười nhưng trong không cười, không khỏi có chút nhức đầu.
Đây gọi là ngọt ngào?
Nhưng nụ cười này tuy không ngọt, nhưng cũng không đến mức khiến Phùng Nam Thư cảm thấy bị cô lập, năng lực cảm thụ bầu không khí của cô luôn luôn chậm chạp, nếu bạn cùng phòng biểu hiện không rõ ràng, cô tuyệt đối sẽ không mất mát.
- Như vậy đi, cậu nói lại với mình một lần, từ lúc cậu đến trường học tới bây giờ.
Vì thế, Phùng Nam Thư dùng ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng miêu tả quá trình mình nhập học.
Nghe Phùng Nam Thư miêu tả xong, khóe miệng Giang Cần không nhịn được mà co giật, trong lòng tự nhủ phương thức xuất hiện như vậy cũng quá trang bức. Vệ sĩ mở đường, quét dọn nhà vệ sinh, nếu đặt ở ký túc xá chúng ta, bảo đảm Tào Quảng Vũ kia cũng có thể bị hù chết, khó trách người khác sẽ cảm thấy cậu cao lãnh.
Quan hệ giao tiếp giữa nữ sinh luôn phức tạp hơn nam sinh, cho dù là mâu thuẫn nhỏ như bụi bị giấu ở trong lòng thì cũng càng xoa càng lớn. Trước khi hiểu rõ, Giang Cần cũng không muốn nói nhiều, vì thế định tìm một chỗ hỏi rõ ràng một chút.
- Đi thôi, dẫn cậu ra ngoài ăn tối trước.
- Ăn gì?
Giang Cần đi ra ngoài vài bước:
- Sao vừa nhắc tới ăn, cậu lại bỗng nhiên có tinh thần.
Phùng Nam Thư từ chối trả lời, cất bước đuổi theo Giang Cần:
- Những chàng trai vừa rồi, mình có thể làm bạn với họ không?
- Không được!
- Tại sao?
- Bởi vì đàn ông không có một người tốt!
- Nhưng cậu cũng là đàn ông.
- Thế thì trừ mình ra.
- Đúng vậy, trông thật khó gần…
- Thật ra tôi rất không hy vọng ở cùng với đại tiểu thư như vậy, bằng không bốn năm đại học, sợ là phải nhìn sắc mặt cô ấy mỗi ngày đi?
- Thục Linh, cậu nhỏ giọng chút đi, nói không chừng còn chưa đi xa đâu.
Phùng Nam Thư lúc này đứng ở cửa nghiêng tai nghe hai câu, sau đó cái miệng nhỏ nhắn mím lại, lông mi khẽ run, trầm mặc một lúc lâu sau xoay người xuống lầu.
Lúc này, trước ký túc xá nữ đã tụ tập hơn mười nam sinh, có người chơi điện thoại di động, có người nhàm chán vẽ vòng tròn trên mặt đất, sau khi nhìn thấy Phùng Nam Thư xuống lầu liền lập tức người như chó sủa xông tới.
Một số học sinh cũ “chó hoang” chính là dạng này, bình thường không tìm được đối tượng, vừa đến thời điểm tân sinh nhập học liền tán tỉnh, phảng phất như già mấy tuổi sẽ có bao nhiêu hào quang.
Nhất là Phùng Nam Thư còn là loại hình liếc mắt một cái là đã khiến người ta không quên, tự nhiên đã bị rất nhiều người theo dõi.
- Học muội, vừa rồi tôi chỉ đường cho em, em còn nhớ tôi không? Chúng ta thêm QQ được không?
- Học muội, tôi là bộ trưởng bộ phận quản lý ký túc xá, lưu lại phương thức liên lạc đi, về sau có việc tìm tôi!
- Tôi thuộc hội sinh viên, em muốn gia nhập hội sinh viên không?
- Sau khi học muội đến trường còn chưa đi dạo phải không? Lịch sử Lâm Đại chúng ta đã có rất lâu rồi, để tôi dẫn em đi dạo nhé ?
Phùng Nam Thư lui về phía sau một bước, mi tâm nhíu chặt, hai tay nắm chặt đai lưng túi xách, ánh mắt như đang cảnh giác trộm cắp.
Đúng vào lúc này, trong đám đông bỗng nhiên có một người chen vào, nhanh chóng và tự nhiên ôm Phùng Nam Thư ra phía sau.
Tiểu phú bà vẫn còn mơ hồ, vừa định giãy thoát, nhưng sau khi thấy rõ mặt người tới thì lập tức thả lỏng.
Thấy thế, tất cả nam sinh xung quanh đều nhịn không được mà nhíu mày.
Người này là ai vậy, có hiểu quy củ trước sau hay không, mẹ nó QQ của tôi còn chưa tới, sao cậu lại trực tiếp tiến lên.
- Thêm QQ phải không? Lại đây, thêm của tôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Cần lấy chiếc Nokia của mình ra, đưa tay nắm lấy nam sinh phía trước:
- Một người tính một người, đều thêm vào cho tôi, mẹ nó, mới vừa vào trường đã quấy rầy học muội, ai cũng đừng nghĩ chạy!
Các nam sinh vây quanh vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức biến đổi, tiếp đó liền ầm ầm tản ra.
- Học trưởng cái chó gì, năm nhất đại học mấy người đều không tìm được đối tượng, năm hai năm ba nghĩ tìm được? Cho rằng học muội đều mù, thấy không rõ mấy người xấu như nào sao?
Các học trưởng muộn tao buồn bực chưa đi được bao xa thì đã bị đâm vào nội tâm, cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm nát, lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng loại biểu hiện này rơi vào trong mắt Giang Cần cũng chẳng qua là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tân sinh Học viện Ngoại thương Lý Đại Tráng, có bản lĩnh thì đến ký túc xá đánh tôi?
Giang Cần mắng một câu kinh hoàng, sau đó xoay người nhìn về phía Phùng Nam Thư, lại phát hiện đôi mắt của tiểu phú bà rủ xuống, rõ ràng không hứng thú lắm.
- Sao lại không vui?
Vẻ mặt Phùng Nam Thư ngưng trọng ngẩng đầu:
- Là người trong ký túc xá, họ nói mình cao lãnh.
Giang Cần hiểu, rồi lại cảm thấy kỳ quái:
- Cậu không cười à?
Phùng Nam Thư nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu:
- Tôi mỉm cười, loại ngọt ngào ấy, nhưng rất lạ, không biết làm chỗ nào không đúng.
- Cười một cái mình xem nào.
- Hì.
Đôi mắt Phùng Nam Thư chớp nhẹ, lông mi tinh tế nhướng lên, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu sắc trời đỏ rực lúc hoàng hôn, khuôn mặt tinh xảo kia ôn nhu mà lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, Giang Cần nhìn có chút sững sờ, quả thực không thể dời ánh mắt đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ lấy lại tinh thần, hắn mới phát hiện đây là hoàn mỹ và kinh điển ngoài cười nhưng trong không cười, không khỏi có chút nhức đầu.
Đây gọi là ngọt ngào?
Nhưng nụ cười này tuy không ngọt, nhưng cũng không đến mức khiến Phùng Nam Thư cảm thấy bị cô lập, năng lực cảm thụ bầu không khí của cô luôn luôn chậm chạp, nếu bạn cùng phòng biểu hiện không rõ ràng, cô tuyệt đối sẽ không mất mát.
- Như vậy đi, cậu nói lại với mình một lần, từ lúc cậu đến trường học tới bây giờ.
Vì thế, Phùng Nam Thư dùng ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng miêu tả quá trình mình nhập học.
Nghe Phùng Nam Thư miêu tả xong, khóe miệng Giang Cần không nhịn được mà co giật, trong lòng tự nhủ phương thức xuất hiện như vậy cũng quá trang bức. Vệ sĩ mở đường, quét dọn nhà vệ sinh, nếu đặt ở ký túc xá chúng ta, bảo đảm Tào Quảng Vũ kia cũng có thể bị hù chết, khó trách người khác sẽ cảm thấy cậu cao lãnh.
Quan hệ giao tiếp giữa nữ sinh luôn phức tạp hơn nam sinh, cho dù là mâu thuẫn nhỏ như bụi bị giấu ở trong lòng thì cũng càng xoa càng lớn. Trước khi hiểu rõ, Giang Cần cũng không muốn nói nhiều, vì thế định tìm một chỗ hỏi rõ ràng một chút.
- Đi thôi, dẫn cậu ra ngoài ăn tối trước.
- Ăn gì?
Giang Cần đi ra ngoài vài bước:
- Sao vừa nhắc tới ăn, cậu lại bỗng nhiên có tinh thần.
Phùng Nam Thư từ chối trả lời, cất bước đuổi theo Giang Cần:
- Những chàng trai vừa rồi, mình có thể làm bạn với họ không?
- Không được!
- Tại sao?
- Bởi vì đàn ông không có một người tốt!
- Nhưng cậu cũng là đàn ông.
- Thế thì trừ mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro