Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Kiếm Tiền Thật...

2024-08-04 12:30:54

Hắn thực sự không có khả năng huy động vốn ban đầu trong thời gian ngắn, vì vậy có rất ít thứ có thể làm được.

Mua nhà mua đất là không thực tế, đầu tư cổ phiếu cũng không có vốn.

Đây chính là bất lợi của việc không có hệ thống, xấu ở chỗ cho dù trong đầu bạn có rất nhiều ý tưởng tốt, nhưng không có tiền thì rất khó đi ra bước đầu tiên.

Mẹ nó mình là cái trọng sinh giả sao?

Đúng vào lúc này, Giang Cần bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc xe buýt đỗ ở ven đường, Sở Ti Kỳ từ trên xe xuống, váy hoa lay động trong gió.

Cô vừa xuống xe liền nhìn thấy Giang Cần, đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó hừ một tiếng ngẩng đầu lên, dường như đang chờ đợi cái gì.

Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, Giang Cần chỉ lễ phép gật đầu, lại lưu luyến nhìn thoáng qua khu dân cư đối diện, sau đó liền đạp xe rời khỏi con phố này.

Gió nhẹ nhấc lên một góc váy, để lại vô tận kinh ngạc và luống cuống dưới biển số trạm xe buýt.

Sau khi rời khỏi khu dân cư phồn hoa, Giang Cần đi thẳng về nhà.

Một gian ba phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông, phòng khách bên trái phòng bếp bên phải, gần như chứa đựng tất cả ký ức tốt đẹp của Giang Cần.

Mẹ ruột Viên Hữu Cầm đang mặc tạp dề nấu cơm, tiếng dao băm trên thớt muốn vang lớn là có vang lớn, vừa nghe chính là món mặn, còn là loại có xương.

Cha ruột Giang Chính Hoành thì ngồi trên sô pha đọc báo, miệng ngâm nga "Mây Cố Hương", dép lê lắc lư trên mũi chân.

Cảm nhận được cảm giác ấm áp quen thuộc này, Giang Cần bất giác ấm lòng.

Phiêu bạt nhiều năm, mình thật ra vẫn là lục bình không rễ, rễ của mình chính là ở chỗ này, như vậy nơi này chính là ngôi nhà mà bất cứ nơi nào cũng không thể thay thế.

Nhất là nhìn thấy ba mẹ bỗng nhiên trẻ trung, cảm giác này thật sự dị thường kỳ diệu.

- Con về rồi!

Giang Chính Hoành nheo mắt nhìn hắn một cái:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Thi xong rồi?

Bà Viên Hữu Cầm cũng thò đầu ra khỏi bếp:

- Thế nào, có chắc không?

- Một chân đã bước vào cổng trường trọng điểm.

- Xú tiểu tử, nói nhiều như vậy, thật hay giả? - Bà Viên Hữu Cầm hơi hoài nghi đánh giá hắn một cái.

Giang Chính Hoành rất nể mặt mũi:

- Dám nói mạnh miệng vậy, phỏng chừng là trong lòng có ổn, buổi tối hai cha con ta uống say một bữa đi!

Giang Cần khoát tay cự tuyệt:

- Ba, con đã nghĩ kỹ rồi, con muốn thừa dịp nghỉ hè để gây dựng sự nghiệp, một chút thời gian cũng không thể chậm trễ.

- Khởi nghiệp?

- Chính là kiếm tiền.

Viên Hữu Cầm nữ sĩ suy nghĩ một chút:

- Vậy lát nữa cơm nước xong, con liền rửa bát đĩa đi, một cái bát cho con năm đồng, nồi cho mười đồng.

Giang Cần thở dài, cũng không tranh cãi gì:

- Để con rửa bát rửa nồi cũng được, cộng lại cho tôi 300 đồng được không?

Giang Chính Hoành nghe xong chợt ngẩng đầu lên:

- Còn có chuyện tốt này? Vậy tôi cũng làm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đi đi đi, 300 cũng đủ cho mẹ mua một bộ chén mới, tôi mỗi ngày rửa nồi rửa bát cũng không thấy có người cho tôi 300, mau đi rửa tay ăn cơm!

- Ôi chao, bản vương chưa bắt đầu lập nghiệp đã thấy sụp đổ.

Giang Cần cảm thán một câu, rửa tay xong trở lại bàn ăn cùng cha mẹ ăn bữa cơm.

Trước khi đi ngủ, Viên Hữu Cầm từ phòng ngủ đi ra, nhét vào tay hắn năm tấm Mao gia gia.

Thật ra Viên phu nhân cũng biết, tốt nghiệp trung học tương đương với ngựa hoang cởi bỏ dây cương, tụ họp ca hát với bạn học đều phải tốn tiền, lúc trước để cho hắn rửa bát cho 5 đồng cũng bất quá là mạnh miệng mềm lòng.

Nhìn 500 trong tay, trái tim Giang Cần có chút chua xót.

Vốn ban đầu của doanh nhân lớn nào chỉ có 500, bất quá 500 thì 500, dù sao cũng tốt hơn không có.

- Bà Viên, sau này bà chính là mẹ của chủ tịch!

- Con làm tổng giám đốc thôi mẹ cũng đã đủ thỏa mãn rồi, à đúng rồi, hồi trưa mẹ nhờ cậu cả của con rồi, mấy ngày nữa con đến trường để học lái xe đi?

- Học lái xe để sau hãy nói, gần đây con có chuyện quan trọng phải làm.

Giang Cần cầm tiền trở về phòng ngủ, mở máy tính tìm được số QQ của Quách Tử Hàng, nói cho y biết sáng mai đến phố Trung Tâm tập hợp.

Quách Tử Hàng hỏi hắn đi làm gì, Giang Cần cũng không nói thẳng, chỉ nói hiện tại mình có 500 đồng, tên tham ăn này gào khóc gọi “đại ca”.

Sau khi ước định xong hành động ngày mai, Giang Cần tiện tay mở Baidu, dự định lên mạng xem tin tức, cố gợi nhớ lại một ít ký ức về cải tạo phá dỡ, chính sách, trạng thái thị trường chứng khoán, phí bảo hiểm thị trường và các thời điểm quan trọng khác, để chuẩn bị phát tài.

Nhưng trang web còn chưa load xong, ánh mắt của hắn đã dừng lại trên danh sách bạn tốt trên QQ.

Khung chat của Sở Ti Kỳ được ghim cao nhất?

Giang Cần dời con chuột qua, trực tiếp xóa ghim, lại khóa không gian của mình, thuận tiện thay avatar không chính thống của mình.

Sau khi làm xong những thứ này, hắn thuận tiện nhìn chữ ký cá tính của mình một chút, kết quả vừa nhìn thoáng qua, thật muốn độn thổ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Số ký tự: 0