Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?
Kiếm Tiền Thật...
2024-08-04 12:30:54
【 Anh yêu em thì liên quan gì đến em?】
Thật xấu hổ, Giang Cần vỗ mãnh cái trán, nhanh chóng xóa đi, đổi thành dòng chữ vừa viết hôm qua.
Sau khi sửa xong ký tên, Giang Cần phát hiện Sở Ti Kỳ vừa rồi còn là avatar màu xám bỗng nhiên login, hơn nữa avatar của cô còn đang nhảy lên, rất rõ ràng chính là gửi tin nhắn tới.
Vì thế hắn tiện tay mở ra nhìn thoáng qua, sau đó liền tắt đi, tẻ nhạt vô vị.
Đối phương hỏi hắn vì sao bỗng nhiên đóng không gian, còn mệnh lệnh hắn nhanh chóng mở không gian, nói là muốn cho hắn giẫm lên không gian.
Còn giẫm lên không gian? Câu cổ xưa như vậy đã bao nhiêu năm không được nghe, ngươi có muốn chạy thành cái đường luôn hay không?
*(Chú: không gian tức là Qzone, giẫm lên không gian giống như ghé thăm tường fb rồi để lại like hay emoji…)
Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh, mặt trời ấm áp.
Giang Cần đạp xe ra ngoài, đến đường dành riêng cho người đi bộ phía đông Bình Dương.
Con phố này xem như một con phố đi bộ thương mại phồn hoa nhất thành phố Tế Châu, trước khi hoàn thành cải tạo thị trường cũ, nơi này từng là khu vực hoàng kim mà người bán hàng rong ngươi tranh ta đoạt. Nhưng bởi vì cạnh tranh quá lớn, giá cả đánh nhau kịch liệt, ngược lại khiến cho đồ vật nơi này tương đối giá rẻ.
Quách Tử Hàng bởi vì nhớ thương 500 đồng trong túi Giang Cần, đạp xe thật nhanh, sau khi đến địa điểm tập hợp đã đầu đầy mồ hôi.
- Giang ca, 500 đồng trong túi anh chuẩn bị tiêu như thế nào? Em còn chưa đi qua quán bar, chúng ta đi trải nghiệm một chút đi!
- Bớt nói nhảm, thấy ông chú bán cơm hộp kia không? Đi hỏi hộp cơm bao nhiêu tiền.
Quách Tử Hàng nhìn theo ngón tay Giang Cần, sắc mặt trắng bệch:
- Trưa nay chúng ta ăn cơm hộp à?
Giang Cần nheo mắt, cũng không nói thẳng:
- Mày tới hỏi trước đi, yên tâm, không bạc đãi được mày đâu.
- Ồ.
Quách Tử Hàng rầu rĩ đi qua, hỏi giá, năm 2008 giá cả chưa quá cao, hộp cơm kèm khoai tây sợi 2 đồng, thêm chút thịt vụn 3 đồng, đùi gà thêm khoai tây sợi 5 đồng, đùi gà thêm trứng ốp la 6 đồng.
Giang Cần liếc nhìn thời gian, suy nghĩ một chút, ném cho ông chủ 200 đồng, nói là không cần hỏi, chỉ cần làm.
Tiếp theo hắn tìm tới hai cái thùng giấy, đem cất kỹ một phần cơm hộp đã làm xong, mang theo Quách Tử Hàng đi tới một con phố nhiều tiệm net.
Đẩy cửa một tiệm net ra, Giang Cần lấy ra một túi Ngọc Khê mua trên đường đưa cho nhân viên trông tiệm, sau đó bắt đầu chào hàng hộp cơm của mình. Nhóm người chơi net suốt đêm giờ phút này đang đói muốn xỉu, lại không muốn ra ngoài ăn cơm, nhìn cơm đưa tới cửa lập tức liền thèm không chịu được.
Cái hộp cơm này tuy rằng không có gì đặc sắc, nhưng dù sao cũng ngon hơn mì ăn liền chứ?
Vì vậy, 2 đồng bán 4 đồng, 5 đồng bán 7 đồng, 6 đồng bán 9 đồng, cuối cùng ngoại trừ đùi gà thêm trứng ốp la chỉ còn lại 2 hộp, còn lại đều bán sạch.
Bận rộn từ 7 giờ sáng đến 1 giờ chiều, hai người tới tới lui lui lăn qua lăn lại ba chuyến, đổi năm tiệm net, trong đó còn tăng giá hai lần.
Quách Tử Hàng mệt mỏi gần chết, lè lưỡi thở dốc, mồ hôi trên trán giọt giọt không ngừng.
Sau lưng Giang Cần cũng bị mồ hôi thấm ướt, ngồi xổm bên đường vừa lau mồ hôi vừa đếm tiền.
200 đồng tiền mua cơm bán 378 đồng, cuối cùng còn dư lại hai hộp cơm đùi gà, vừa vặn hai người một người một hộp.
Thật ra hắn làm như vậy cũng không phải vì kiếm tiền, chủ yếu là vì làm rõ suy nghĩ, hiện tại xem ra suy nghĩ là không sai, tiền có thể kiếm được, nhưng lợi nhuận quá ít.
Bất quá Giang Cần cũng không thất vọng, tiền vốn 200 đồng còn muốn bao nhiêu lợi nhuận?
Không thể là hàng ngàn.
Trước khi sống lại, hắn chưa từng làm ăn, hôm nay chơi như vậy hoàn toàn là muốn cảm thụ cảm giác kiếm tiền.
Nhưng nói thật, có chút thiệt thòi, riêng Ngọc Khê đã phải tặng 5 hộp, xem như đặt trước hơn 100 đồng, lại chạy khắp nửa ngày, hai người mệt như chó, mới thu về hơn 70.
Nhưng nếu tiền vốn lớn hơn thì sao, và mua đi bán lại thứ có giá trị hơn thì sao? Gấp đôi số 78 cũng không tệ lắm.
Giang Cần rút ra 5 tờ mười đồng đưa cho Quách Tử Hàng, cẩu tiền này lập tức không kêu mệt, nắm chặt tiền gọi thẳng cảm ơn anh.
- Anh, ngày mai còn làm nữa không?
- Làm cái rắm gì, anh đây sắp mệt chết rồi, mà chỉ kiếm được 78 đồng, còn chia cho mày 50, tiền còn lại chỉ đủ mua bao thuốc lá.
Giang Cần mắng chửi, nhưng trong lòng thật ra vẫn luôn tính toán chuyện món tiền đầu tiên.
Làm thế nào để kiếm được số tiền đầu tiên?
Trong tiểu thuyết online, những cẩu tiền trùng sinh kia động một chút là có thể làm ăn lớn, làm sao đến mình lại không được?
Nếu thật sự không được, về khuyên cha mẹ bán nhà, trực tiếp mua cổ phiếu Bitcoin và Mao Đài.
Đúng vào lúc này, ông chủ cầm xẻng cơm hộp đi tới, lão đầu tiên là nhìn chằm chằm Giang Cần, tiếp theo vô cùng thần bí tiến tới, đồng thời còn đưa tới một điếu bạch tướng quân (thuốc lá).
Thật xấu hổ, Giang Cần vỗ mãnh cái trán, nhanh chóng xóa đi, đổi thành dòng chữ vừa viết hôm qua.
Sau khi sửa xong ký tên, Giang Cần phát hiện Sở Ti Kỳ vừa rồi còn là avatar màu xám bỗng nhiên login, hơn nữa avatar của cô còn đang nhảy lên, rất rõ ràng chính là gửi tin nhắn tới.
Vì thế hắn tiện tay mở ra nhìn thoáng qua, sau đó liền tắt đi, tẻ nhạt vô vị.
Đối phương hỏi hắn vì sao bỗng nhiên đóng không gian, còn mệnh lệnh hắn nhanh chóng mở không gian, nói là muốn cho hắn giẫm lên không gian.
Còn giẫm lên không gian? Câu cổ xưa như vậy đã bao nhiêu năm không được nghe, ngươi có muốn chạy thành cái đường luôn hay không?
*(Chú: không gian tức là Qzone, giẫm lên không gian giống như ghé thăm tường fb rồi để lại like hay emoji…)
Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh, mặt trời ấm áp.
Giang Cần đạp xe ra ngoài, đến đường dành riêng cho người đi bộ phía đông Bình Dương.
Con phố này xem như một con phố đi bộ thương mại phồn hoa nhất thành phố Tế Châu, trước khi hoàn thành cải tạo thị trường cũ, nơi này từng là khu vực hoàng kim mà người bán hàng rong ngươi tranh ta đoạt. Nhưng bởi vì cạnh tranh quá lớn, giá cả đánh nhau kịch liệt, ngược lại khiến cho đồ vật nơi này tương đối giá rẻ.
Quách Tử Hàng bởi vì nhớ thương 500 đồng trong túi Giang Cần, đạp xe thật nhanh, sau khi đến địa điểm tập hợp đã đầu đầy mồ hôi.
- Giang ca, 500 đồng trong túi anh chuẩn bị tiêu như thế nào? Em còn chưa đi qua quán bar, chúng ta đi trải nghiệm một chút đi!
- Bớt nói nhảm, thấy ông chú bán cơm hộp kia không? Đi hỏi hộp cơm bao nhiêu tiền.
Quách Tử Hàng nhìn theo ngón tay Giang Cần, sắc mặt trắng bệch:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Trưa nay chúng ta ăn cơm hộp à?
Giang Cần nheo mắt, cũng không nói thẳng:
- Mày tới hỏi trước đi, yên tâm, không bạc đãi được mày đâu.
- Ồ.
Quách Tử Hàng rầu rĩ đi qua, hỏi giá, năm 2008 giá cả chưa quá cao, hộp cơm kèm khoai tây sợi 2 đồng, thêm chút thịt vụn 3 đồng, đùi gà thêm khoai tây sợi 5 đồng, đùi gà thêm trứng ốp la 6 đồng.
Giang Cần liếc nhìn thời gian, suy nghĩ một chút, ném cho ông chủ 200 đồng, nói là không cần hỏi, chỉ cần làm.
Tiếp theo hắn tìm tới hai cái thùng giấy, đem cất kỹ một phần cơm hộp đã làm xong, mang theo Quách Tử Hàng đi tới một con phố nhiều tiệm net.
Đẩy cửa một tiệm net ra, Giang Cần lấy ra một túi Ngọc Khê mua trên đường đưa cho nhân viên trông tiệm, sau đó bắt đầu chào hàng hộp cơm của mình. Nhóm người chơi net suốt đêm giờ phút này đang đói muốn xỉu, lại không muốn ra ngoài ăn cơm, nhìn cơm đưa tới cửa lập tức liền thèm không chịu được.
Cái hộp cơm này tuy rằng không có gì đặc sắc, nhưng dù sao cũng ngon hơn mì ăn liền chứ?
Vì vậy, 2 đồng bán 4 đồng, 5 đồng bán 7 đồng, 6 đồng bán 9 đồng, cuối cùng ngoại trừ đùi gà thêm trứng ốp la chỉ còn lại 2 hộp, còn lại đều bán sạch.
Bận rộn từ 7 giờ sáng đến 1 giờ chiều, hai người tới tới lui lui lăn qua lăn lại ba chuyến, đổi năm tiệm net, trong đó còn tăng giá hai lần.
Quách Tử Hàng mệt mỏi gần chết, lè lưỡi thở dốc, mồ hôi trên trán giọt giọt không ngừng.
Sau lưng Giang Cần cũng bị mồ hôi thấm ướt, ngồi xổm bên đường vừa lau mồ hôi vừa đếm tiền.
200 đồng tiền mua cơm bán 378 đồng, cuối cùng còn dư lại hai hộp cơm đùi gà, vừa vặn hai người một người một hộp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra hắn làm như vậy cũng không phải vì kiếm tiền, chủ yếu là vì làm rõ suy nghĩ, hiện tại xem ra suy nghĩ là không sai, tiền có thể kiếm được, nhưng lợi nhuận quá ít.
Bất quá Giang Cần cũng không thất vọng, tiền vốn 200 đồng còn muốn bao nhiêu lợi nhuận?
Không thể là hàng ngàn.
Trước khi sống lại, hắn chưa từng làm ăn, hôm nay chơi như vậy hoàn toàn là muốn cảm thụ cảm giác kiếm tiền.
Nhưng nói thật, có chút thiệt thòi, riêng Ngọc Khê đã phải tặng 5 hộp, xem như đặt trước hơn 100 đồng, lại chạy khắp nửa ngày, hai người mệt như chó, mới thu về hơn 70.
Nhưng nếu tiền vốn lớn hơn thì sao, và mua đi bán lại thứ có giá trị hơn thì sao? Gấp đôi số 78 cũng không tệ lắm.
Giang Cần rút ra 5 tờ mười đồng đưa cho Quách Tử Hàng, cẩu tiền này lập tức không kêu mệt, nắm chặt tiền gọi thẳng cảm ơn anh.
- Anh, ngày mai còn làm nữa không?
- Làm cái rắm gì, anh đây sắp mệt chết rồi, mà chỉ kiếm được 78 đồng, còn chia cho mày 50, tiền còn lại chỉ đủ mua bao thuốc lá.
Giang Cần mắng chửi, nhưng trong lòng thật ra vẫn luôn tính toán chuyện món tiền đầu tiên.
Làm thế nào để kiếm được số tiền đầu tiên?
Trong tiểu thuyết online, những cẩu tiền trùng sinh kia động một chút là có thể làm ăn lớn, làm sao đến mình lại không được?
Nếu thật sự không được, về khuyên cha mẹ bán nhà, trực tiếp mua cổ phiếu Bitcoin và Mao Đài.
Đúng vào lúc này, ông chủ cầm xẻng cơm hộp đi tới, lão đầu tiên là nhìn chằm chằm Giang Cần, tiếp theo vô cùng thần bí tiến tới, đồng thời còn đưa tới một điếu bạch tướng quân (thuốc lá).
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro