Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh
Cô Muốn Con Bé...
2024-11-21 22:25:32
Trên thực tế, vào lúc này, chính những người trong nhà họ Mạnh đều đang lảng tránh.
Vào ban ngày, kỳ thật cũng có không ít người làm, nhưng bây giờ trời tối, dường như không nhìn thấy ai cả.
Tôi nhìn xuống chân chúng tôi, thì thấy có một đầm nước phía sau lan can cao hơn một mét.
Lúc này, tôi và chú Hai đang đứng ở vị trí bàn đá trong sân nhỏ ngoài phòng khách.
Đây cũng là một trong những nơi gần nước nhất, thường thì có người ngồi uống trà nghỉ ngơi ở bàn đá này, cũng là nơi mà mọi người ở lại lâu nhất.
Nhưng điều làm tôi không hiểu nổi là, đầm nước ở đây cũng yên tĩnh, mặt đầm không hề có sóng.
Chẳng lẽ nơi này cũng không đúng? Vậy nơi nào mới có nhiều người nhất?
Khi tôi định hỏi chú Hai, chú Hai lại móc một vật nhỏ từ trong túi quần ra.
Đó là một bình sứ có kích thước cỡ bằng nắm tay, thân bình đen như mực, phía trên có một cái nút gỗ.
Chú Hai gỡ nút bằng gỗ ra, ngay lập tức tôi ngửi thấy mùi hôi thối cực kỳ nồng nặc.
Mùi hôi thối đó giống như mùi xác thối phát ra từ những xác chết ngâm đến trương phình trong dòng sông treo.
Không....Đó chính là xác thối!
Tay tôi vô thức đặt lên túi vải đeo bên hông, thứ này, cha tôi cũng có.
Trong bình chứa dầu xác, dầu xác này là được nấu trích xuất từ quai hàm của Quỷ Thi nước.
Người vớt xác xuống nước làm việc, nếu đến lúc đó không thể tìm thấy thi thể lẽ ra phải ở đó, thì có thể xác chết đang trốn và không muốn ra ngoài, đổ dầu xác của Quỷ Thi nước vào trong nước, là có thể tăng thêm âm khí, khiến xác chết hiện thân.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay chú Hai, ông nghiêng cái bình và đổ nó xuống đầm nước.
Một chất lỏng sền sệt, màu vàng nhạt chảy ra, rơi xuống mặt nước phát ra tiếng tách tách rất nhỏ, làm nổi một lớp dầu mỏng trên mặt nước.
Chú Hai nhanh chóng cất cái bình đi, hết sắc chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt nước ở đó.
Tôi cũng tập trung không kém, thậm chí còn không dám chớp mắt.
Sau khoảng mười lăm phút, mặt nước dần dần xuất hiện một nhúm tóc đen...
Quá trình này thực sự rất kỳ lạ, những sợi tóc đó xuất hiện từ từ, ban đầu chỉ là những sợi rời rạc trôi nổi, nhưng trong nửa giờ ngắn ngủi, chúng đã trở thành một búi lớn...
Đây rõ ràng là tóc của phụ nữ mà!
Và ở vị trí gốc của nó, còn có một sợi dây tóc, nhưng sợi dây tóc đó đã bị ngâm nước quá lâu, nên đã bung ra và sắp đứt.
Dưới ánh trăng phản chiếu, tôi dường như nhìn thấy da đầu trắng hếu dưới mái tóc...
"Là xác chết đứng..." Chú Hai rên khẽ một tiếng, giọng nói gần như rít ra từ kẽ răng: "So với xác chết đứng, chú chẳng thà đánh nhau với xác biết đi, xác chết đứng là rắc rối nhất, phải minh oan cho người chết... Mẹ nó."
Sau đó, chú Hai liếc nhìn Mạnh Thu, giọng điệu không mấy tử tế: "Con gái cô bị người ta hại chết, chuyện này chúng tôi cũng phải phụ trách. Chờ thi thể được đưa lên, hãy nghĩ xem có thể là ai đã giết con bé.”
Sắc mặt Mạnh Thu càng tái nhợt, thân thể run càng dữ dội hơn, cô ta cúi đầu nhìn xuống mặt nước không nói một lời.
Thế nhưng, hai dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô ta, có đôi khi im lặng cũng là một loại bi ai.
Thực ra, trong lòng tôi cũng rất áp lực.
Nhà họ Mạnh cũng là một gia tộc giàu có, kết quả là cô chủ trong nhà lại bị người ta hại dìm chết trong đầm nước nhà mình? Nghĩ đến nhà họ Mạnh mỗi ngày đều nói chuyện uống trà ở cái bàn đá này, thi thể cô chủ nhà họ Mạnh ở bên dưới nhìn bọn họ, tôi lại thấy sợ hãi.
"Âm Dương, con không thể xử xác chết đứng này một mình được đâu, con xuống nước cột xác chết lại, con phải dùng phương pháp cột Ngũ Hoa giống như cột cha con ấy, ta sẽ kéo nó lên trên, sau đó lại xem xét tình hình." Chú Hai nói tiếp.
Tôi lập tức gật đầu, bởi vì tôi không biết làm thế nào để minh oan cho người chết cả, việc này phải trông cậy vào chú Hai thôi.
Sau khi hoạt động tay chân một chút, tôi trèo qua lan can, chống người rồi nhảy xuống nước.
Khoảnh khắc vừa xuống nước, tôi lạnh đến mức cả người run lên cầm cập, nước này giống như nước đá vậy.
Tôi lại gần lọn tóc đó, thậm chí có vài sợi tóc trên mặt nước còn dính lên cằm của tôi, cảm giác bết dính rất là khó chịu.
Tôi nhấc tay kéo tóc ra và bơi về phía trước, tay tôi dò tìm dưới nước, đột nhiên chạm vào một vật cứng...
Tôi giống như chạm vào một tảng băng, cái lạnh đó xuyên vào tận xương.
Nhưng tôi không dám rút tay lại, lúc này tôi chắc chắn đã chạm vào xác chết!
Tôi nhanh chóng dò tìm, có lẽ tôi đã chạm vào vị trí của cánh tay, mở lòng bàn tay ra, tôi trực tiếp nắm lấy cánh tay cô bé.
Lạnh lẽo và mảnh mai, giống như đang cầm một khúc gỗ.
Tay kia thì tháo dây thừng buộc xác treo trên vai.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, âm thanh này đến vội vàng, dường như từ phía sau truyền đến.
Theo bản năng, tôi dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn ra phía sau.
Phía đó chính là cổng lớn của sân nhỏ, ngay vị trí hành lang, có một người đang bước nhanh đi tới.
Người đó khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt rất khó coi.
Hơn nữa phía sau y còn có mấy người làm của nhà họ Mạnh.
Người này là chồng của Mạnh Thu?
Sau hai ba bước, người đàn ông đã đi đến bên cạnh sân nhỏ này.
Y túm lấy cánh tay Mạnh Thu, sắc mặt càng thêm khó coi, chửi thẳng: "Tôi thấy cô không sao, nên buổi tối mới không có trói cô lại, giờ tôi chỉ ra ngoài có một ngày, cô đã cho mấy thứ này vào? Ở trong nhà làm mấy cái chuyện quái lạ này sao?”
"Người vớt xác, ngày ngày làm việc với xác chết trong dòng sông treo, bộ cô không sợ xui hả?!"
"Con gái tôi vẫn đang đi tìm, vẫn đang tìm! Tôi đã tiêu rất nhiều tiền, rất nhiều người! Chắc chắn chúng ta sẽ tìm lại được! Tại sao cô cứ mong con bé chết! Còn phải chết ở trong nhà mình chứ hả?!" Người đàn ông kia thậm chí còn không nhìn tôi và chú Hai, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Thu, y gần như nghiến răng nghiến lợi.
Hiển nhiên, sức lực trong tay y không nhỏ, làm Mạnh Thu đau đến hít hà.
Cô ta sắp khóc, ngón tay kia chỉ vào đầm nước, nói: "Anh nhìn đi ...Đó là cái gì..."
Ngón tay Mạnh Thu tình cờ chỉ vào lọn tóc trước mặt tôi.
Người đàn ông đó quay đầu lại, nhìn thoáng qua mặt nước.
Lúc đó, ánh mắt y lạnh lùng đến đáng sợ.
Rõ ràng, đồng tử của y co lại, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, y khịt mũi, khạc một ngụm đờm đặc vào trong đầm nước. Vừa vặn khạc lên nhúm tóc kia.
"Có cái gì? Chỉ là một thi thể xui xẻo bị ngâm trong nước mà thôi. Cô định cho tôi xem cái gì?" Người đàn ông càng lạnh lùng nói.
Vào ban ngày, kỳ thật cũng có không ít người làm, nhưng bây giờ trời tối, dường như không nhìn thấy ai cả.
Tôi nhìn xuống chân chúng tôi, thì thấy có một đầm nước phía sau lan can cao hơn một mét.
Lúc này, tôi và chú Hai đang đứng ở vị trí bàn đá trong sân nhỏ ngoài phòng khách.
Đây cũng là một trong những nơi gần nước nhất, thường thì có người ngồi uống trà nghỉ ngơi ở bàn đá này, cũng là nơi mà mọi người ở lại lâu nhất.
Nhưng điều làm tôi không hiểu nổi là, đầm nước ở đây cũng yên tĩnh, mặt đầm không hề có sóng.
Chẳng lẽ nơi này cũng không đúng? Vậy nơi nào mới có nhiều người nhất?
Khi tôi định hỏi chú Hai, chú Hai lại móc một vật nhỏ từ trong túi quần ra.
Đó là một bình sứ có kích thước cỡ bằng nắm tay, thân bình đen như mực, phía trên có một cái nút gỗ.
Chú Hai gỡ nút bằng gỗ ra, ngay lập tức tôi ngửi thấy mùi hôi thối cực kỳ nồng nặc.
Mùi hôi thối đó giống như mùi xác thối phát ra từ những xác chết ngâm đến trương phình trong dòng sông treo.
Không....Đó chính là xác thối!
Tay tôi vô thức đặt lên túi vải đeo bên hông, thứ này, cha tôi cũng có.
Trong bình chứa dầu xác, dầu xác này là được nấu trích xuất từ quai hàm của Quỷ Thi nước.
Người vớt xác xuống nước làm việc, nếu đến lúc đó không thể tìm thấy thi thể lẽ ra phải ở đó, thì có thể xác chết đang trốn và không muốn ra ngoài, đổ dầu xác của Quỷ Thi nước vào trong nước, là có thể tăng thêm âm khí, khiến xác chết hiện thân.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay chú Hai, ông nghiêng cái bình và đổ nó xuống đầm nước.
Một chất lỏng sền sệt, màu vàng nhạt chảy ra, rơi xuống mặt nước phát ra tiếng tách tách rất nhỏ, làm nổi một lớp dầu mỏng trên mặt nước.
Chú Hai nhanh chóng cất cái bình đi, hết sắc chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt nước ở đó.
Tôi cũng tập trung không kém, thậm chí còn không dám chớp mắt.
Sau khoảng mười lăm phút, mặt nước dần dần xuất hiện một nhúm tóc đen...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá trình này thực sự rất kỳ lạ, những sợi tóc đó xuất hiện từ từ, ban đầu chỉ là những sợi rời rạc trôi nổi, nhưng trong nửa giờ ngắn ngủi, chúng đã trở thành một búi lớn...
Đây rõ ràng là tóc của phụ nữ mà!
Và ở vị trí gốc của nó, còn có một sợi dây tóc, nhưng sợi dây tóc đó đã bị ngâm nước quá lâu, nên đã bung ra và sắp đứt.
Dưới ánh trăng phản chiếu, tôi dường như nhìn thấy da đầu trắng hếu dưới mái tóc...
"Là xác chết đứng..." Chú Hai rên khẽ một tiếng, giọng nói gần như rít ra từ kẽ răng: "So với xác chết đứng, chú chẳng thà đánh nhau với xác biết đi, xác chết đứng là rắc rối nhất, phải minh oan cho người chết... Mẹ nó."
Sau đó, chú Hai liếc nhìn Mạnh Thu, giọng điệu không mấy tử tế: "Con gái cô bị người ta hại chết, chuyện này chúng tôi cũng phải phụ trách. Chờ thi thể được đưa lên, hãy nghĩ xem có thể là ai đã giết con bé.”
Sắc mặt Mạnh Thu càng tái nhợt, thân thể run càng dữ dội hơn, cô ta cúi đầu nhìn xuống mặt nước không nói một lời.
Thế nhưng, hai dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô ta, có đôi khi im lặng cũng là một loại bi ai.
Thực ra, trong lòng tôi cũng rất áp lực.
Nhà họ Mạnh cũng là một gia tộc giàu có, kết quả là cô chủ trong nhà lại bị người ta hại dìm chết trong đầm nước nhà mình? Nghĩ đến nhà họ Mạnh mỗi ngày đều nói chuyện uống trà ở cái bàn đá này, thi thể cô chủ nhà họ Mạnh ở bên dưới nhìn bọn họ, tôi lại thấy sợ hãi.
"Âm Dương, con không thể xử xác chết đứng này một mình được đâu, con xuống nước cột xác chết lại, con phải dùng phương pháp cột Ngũ Hoa giống như cột cha con ấy, ta sẽ kéo nó lên trên, sau đó lại xem xét tình hình." Chú Hai nói tiếp.
Tôi lập tức gật đầu, bởi vì tôi không biết làm thế nào để minh oan cho người chết cả, việc này phải trông cậy vào chú Hai thôi.
Sau khi hoạt động tay chân một chút, tôi trèo qua lan can, chống người rồi nhảy xuống nước.
Khoảnh khắc vừa xuống nước, tôi lạnh đến mức cả người run lên cầm cập, nước này giống như nước đá vậy.
Tôi lại gần lọn tóc đó, thậm chí có vài sợi tóc trên mặt nước còn dính lên cằm của tôi, cảm giác bết dính rất là khó chịu.
Tôi nhấc tay kéo tóc ra và bơi về phía trước, tay tôi dò tìm dưới nước, đột nhiên chạm vào một vật cứng...
Tôi giống như chạm vào một tảng băng, cái lạnh đó xuyên vào tận xương.
Nhưng tôi không dám rút tay lại, lúc này tôi chắc chắn đã chạm vào xác chết!
Tôi nhanh chóng dò tìm, có lẽ tôi đã chạm vào vị trí của cánh tay, mở lòng bàn tay ra, tôi trực tiếp nắm lấy cánh tay cô bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạnh lẽo và mảnh mai, giống như đang cầm một khúc gỗ.
Tay kia thì tháo dây thừng buộc xác treo trên vai.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, âm thanh này đến vội vàng, dường như từ phía sau truyền đến.
Theo bản năng, tôi dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn ra phía sau.
Phía đó chính là cổng lớn của sân nhỏ, ngay vị trí hành lang, có một người đang bước nhanh đi tới.
Người đó khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt rất khó coi.
Hơn nữa phía sau y còn có mấy người làm của nhà họ Mạnh.
Người này là chồng của Mạnh Thu?
Sau hai ba bước, người đàn ông đã đi đến bên cạnh sân nhỏ này.
Y túm lấy cánh tay Mạnh Thu, sắc mặt càng thêm khó coi, chửi thẳng: "Tôi thấy cô không sao, nên buổi tối mới không có trói cô lại, giờ tôi chỉ ra ngoài có một ngày, cô đã cho mấy thứ này vào? Ở trong nhà làm mấy cái chuyện quái lạ này sao?”
"Người vớt xác, ngày ngày làm việc với xác chết trong dòng sông treo, bộ cô không sợ xui hả?!"
"Con gái tôi vẫn đang đi tìm, vẫn đang tìm! Tôi đã tiêu rất nhiều tiền, rất nhiều người! Chắc chắn chúng ta sẽ tìm lại được! Tại sao cô cứ mong con bé chết! Còn phải chết ở trong nhà mình chứ hả?!" Người đàn ông kia thậm chí còn không nhìn tôi và chú Hai, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Thu, y gần như nghiến răng nghiến lợi.
Hiển nhiên, sức lực trong tay y không nhỏ, làm Mạnh Thu đau đến hít hà.
Cô ta sắp khóc, ngón tay kia chỉ vào đầm nước, nói: "Anh nhìn đi ...Đó là cái gì..."
Ngón tay Mạnh Thu tình cờ chỉ vào lọn tóc trước mặt tôi.
Người đàn ông đó quay đầu lại, nhìn thoáng qua mặt nước.
Lúc đó, ánh mắt y lạnh lùng đến đáng sợ.
Rõ ràng, đồng tử của y co lại, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, y khịt mũi, khạc một ngụm đờm đặc vào trong đầm nước. Vừa vặn khạc lên nhúm tóc kia.
"Có cái gì? Chỉ là một thi thể xui xẻo bị ngâm trong nước mà thôi. Cô định cho tôi xem cái gì?" Người đàn ông càng lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro