Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh
Xác Chết Đứng
2024-11-21 22:25:32
Bất thình lình, tôi cảm thấy cánh tay trái mình nắm chặt trở nên lạnh hơn, một lực xuất hiện đột ngột đẩy tôi xuống dưới. . .
Lực này mạnh đến kinh ngạc. Lúc ấy tay tôi bị kéo đau, hổ khẩu suýt nữa bị rách ra!
Tôi không muốn buông tay, nhưng tôi không thể không buông.
Cả tóc trên mặt nước cũng biến mất. . . Chỉ còn lại một đám bọt nước chậm rãi tan ra.
Nước ao vốn đã lạnh thấu xương, nay còn lạnh hơn, giống như nước đá mùa đông.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, lúc này tôi chỉ muốn dìm đầu anh ta vào trong ao!
Anh ta thật là có mắt như mù, hơn nữa còn không có ý tốt!
Tóc rõ ràng đang trôi trên mặt nước, làm sao có thể không thấy?
Hơn nữa, dù là xác chết hay ma quỷ, mặc dù chúng bị gọi là những thứ dơ bẩn, nhưng đó chỉ vì là người thường không thể chấp nhận được, cảm thấy tà ma mới dùng những từ thô tục để thay thế.
Người chết thích nhất là sạch sẽ...
Có câu nói "người chết là trên hết", nhổ nước bọt vào người chết, đó là việc chỉ kẻ thù mới làm!
Người này là chồng của Mạnh Thu, cũng là cha của tiểu thư nhà họ Mạnh, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Tôi chỉ suy nghĩ trong chớp mắt. Người đàn ông đó cho tôi một cái liếc lạnh như băng, rồi lại liếc nhìn chú Hai, chán ghét nói: "Nhanh chóng ra khỏi ao nhà tao, bọn mày cút càng xa càng tốt. Nếu không tao sẽ cho người ném chúng mày ra ngoài. Lừa gạt đến tận nhà họ Mạnh, chúng mày có tin tao sẽ cho tống bọn mày vào tù không!?" Mạnh Thu cũng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm mặt nước.
Người đàn ông đó lại trừng mắt nhìn cô ấy, đồng thời thả tay đang nắm cổ tay cô ấy, túm tóc lắc mạnh vài cái. Mạnh Thu đau đớn kêu lên, anh ta mới dừng lại, rồi nhìn qua mấy người hầu phía sau mình, lạnh nhạt nói: "Phu nhân mệt rồi, đưa về phòng nghỉ, khóa chặt cửa lại."
Có hai người đi lên đỡ Mạnh Thu.
Những người còn lại nhìn chúng tôi với ánh nhìn không mấy tốt đẹp.
Sắc mặt chú Hai liên tục thay đổi, ông gọi tôi lên bờ.
Tôi bơi lên bờ từ bên cạnh, lắc nước trên người.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.
Anh ta híp mắt nói: "Sao, không lừa được tiền của nhà họ Mạnh, mày còn muốn làm gì? Giết người?"
"Anh!" Tôi cảm thấy như có lửa đốt trong lồng ngực.
Con giun xéo lắm cũng quằn, ngay cả tượng đất cũng có ba phần tức giận.
Tôi tức không chỉ vì anh ta đã nhổ nước bọt, ép xác chết trở lại nước, mà còn vì việc này cũng là di chúc mà cha tôi để lại. Tôi không thể hoàn thành nguyện vọng của cha, đây cũng là một vấn đề.
Và còn, người này chắc chắn không phải người tốt!
"Âm Dương!" Chú Hai đột nhiên la tôi một tiếng, ông thấp giọng nói một từ "đi".
Sắc mặt của người đàn ông đó lúc này mới tốt hơn một chút, thái độ trịnh thượng, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm nhiều hơn vài năm, chắc chắn cũng sáng suốt hơn, cho họ mỗi người ba đồng."
Một người hầu ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Chú Hai vẫy tay, nói: "Tôi Lưu Quỷ Thủ đã lần mò trên sông treo nhiều năm, nhận tiền tìm xác, đôi khi cũng chiếm chút lợi nhỏ, nhưng tiền của người chết, tôi không nhận."
"Anh trợn mắt nói dối, xem ra đã làm chuyện gì xấu, cẩn thận nửa đêm quỷ gõ cửa."
Nói xong, chú Hai thuận tay vứt một thứ gì đó vào trong nước, sau đó, ông đi thẳng tới hành lang.
Tôi cũng không có gì để nói, nên vội vã chạy vào nhà chính, đeo chiếc rương gỗ đen đỡ âm linh lên lưng, rồi nhanh chóng theo chú Hai ra ngoài.
Nhưng đồng thời, tôi cảm thấy hơi lo lắng và bất an. Vì đồ chú Hai vừa ném xuống chính là vứt cái chai chứa dầu xác vừa nãy...
Chúng tôi đi được một đoạn, sau lưng mới truyền đến tiếng chửi rủa lạnh lùng của người đàn ông kia: "Đồ mò xác chó chết, còn giả bộ ngang ngược trước mặt tao? Cứ chờ đó, chỉ cần mày dám đến bến cảng huyện Cửu Hà, tao sẽ sai người đánh chìm thuyền tìm xác của mày!"
Chú Hai cũng không để ý đến anh ta, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Mạnh.
Sau lưng truyền đến tiếng vang, hiển nhiên là có người hầu nhà họ Mạnh theo sau, nhanh chóng đóng cửa.
Chú Hai quay đầu, thở hắt ra một hơi, rồi khạc ra một cục đờm lên bậc thềm.
Tôi mím môi, mất tự nhiên nói: "Anh ta có vấn đề. "
"Chỉ có người phụ nữ cẩn tuân chuẩn mực như Mạnh Thu mới không nhìn ra thôi. Khi cô ấy nói, chú đã biết có vấn đề rồi." Chú Hai nhắm mắt nói.
Tôi lo lắng hỏi chú Hai, vậy bây giờ phải làm sao? Chuyện này không thể quản được à?
Chú Hai lắc đầu, nói: "Con đã gặp phải xác chết đứng hả?"
Tôi gật đầu, không phủ nhận.
"Đã nhận tiền, thì chúng ta đã có liên quan. Con lại gặp phải xác chết đứng, nó còn ăn dầu xác của chú, chuyện đã trở nên rắc rối hơn, không phải chúng ta muốn bỏ mặc là có thể bỏ mặc được. Nhưng người này quá kiêu ngạo, còn biết nhổ nước bọt lên đầu người chết, chắc chắn có người chỉ dạy anh ta." Dăm ba câu nói của chú Hai khiến tôi ngạc nhiên.
Nhưng tôi cũng hiểu ngay lập tức. Chú Hai nói đúng, phàm là người bình thường thí có ai không sợ ma quỷ cơ chứ?
Chồng của Mạnh Thu không chỉ không sợ, mà còn tự tin đến như vậy, phải có người hiểu biết chỉ dạy mới vậy. . .
"Chú đoán cha của con lúc đó không can thiệp là do cũng biết một chút tình hình, chắc là đang chờ thời gian và tìm cơ hội. Vừa rồi chú vứt cái bình dầu xác còn dư, xác chết ngược sẽ càng hung hãn hơn, có thể kéo chân người khi ở bên bờ, hoặc có thể lên bờ báo thù."
"Để người chết báo thù, cũng là một cách để nó giải oan, nhưng trong trường hợp bình thường, người vớt xác không thể làm như vậy, điều này sẽ gây ra nghiệp chướng, đen đủi quấn thân." Khi chú Hai giải thích điều này thì chúng tôi đã rời khỏi cửa nhà họ Mạnh và tiến về phía trước.
Lực này mạnh đến kinh ngạc. Lúc ấy tay tôi bị kéo đau, hổ khẩu suýt nữa bị rách ra!
Tôi không muốn buông tay, nhưng tôi không thể không buông.
Cả tóc trên mặt nước cũng biến mất. . . Chỉ còn lại một đám bọt nước chậm rãi tan ra.
Nước ao vốn đã lạnh thấu xương, nay còn lạnh hơn, giống như nước đá mùa đông.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, lúc này tôi chỉ muốn dìm đầu anh ta vào trong ao!
Anh ta thật là có mắt như mù, hơn nữa còn không có ý tốt!
Tóc rõ ràng đang trôi trên mặt nước, làm sao có thể không thấy?
Hơn nữa, dù là xác chết hay ma quỷ, mặc dù chúng bị gọi là những thứ dơ bẩn, nhưng đó chỉ vì là người thường không thể chấp nhận được, cảm thấy tà ma mới dùng những từ thô tục để thay thế.
Người chết thích nhất là sạch sẽ...
Có câu nói "người chết là trên hết", nhổ nước bọt vào người chết, đó là việc chỉ kẻ thù mới làm!
Người này là chồng của Mạnh Thu, cũng là cha của tiểu thư nhà họ Mạnh, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Tôi chỉ suy nghĩ trong chớp mắt. Người đàn ông đó cho tôi một cái liếc lạnh như băng, rồi lại liếc nhìn chú Hai, chán ghét nói: "Nhanh chóng ra khỏi ao nhà tao, bọn mày cút càng xa càng tốt. Nếu không tao sẽ cho người ném chúng mày ra ngoài. Lừa gạt đến tận nhà họ Mạnh, chúng mày có tin tao sẽ cho tống bọn mày vào tù không!?" Mạnh Thu cũng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm mặt nước.
Người đàn ông đó lại trừng mắt nhìn cô ấy, đồng thời thả tay đang nắm cổ tay cô ấy, túm tóc lắc mạnh vài cái. Mạnh Thu đau đớn kêu lên, anh ta mới dừng lại, rồi nhìn qua mấy người hầu phía sau mình, lạnh nhạt nói: "Phu nhân mệt rồi, đưa về phòng nghỉ, khóa chặt cửa lại."
Có hai người đi lên đỡ Mạnh Thu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người còn lại nhìn chúng tôi với ánh nhìn không mấy tốt đẹp.
Sắc mặt chú Hai liên tục thay đổi, ông gọi tôi lên bờ.
Tôi bơi lên bờ từ bên cạnh, lắc nước trên người.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.
Anh ta híp mắt nói: "Sao, không lừa được tiền của nhà họ Mạnh, mày còn muốn làm gì? Giết người?"
"Anh!" Tôi cảm thấy như có lửa đốt trong lồng ngực.
Con giun xéo lắm cũng quằn, ngay cả tượng đất cũng có ba phần tức giận.
Tôi tức không chỉ vì anh ta đã nhổ nước bọt, ép xác chết trở lại nước, mà còn vì việc này cũng là di chúc mà cha tôi để lại. Tôi không thể hoàn thành nguyện vọng của cha, đây cũng là một vấn đề.
Và còn, người này chắc chắn không phải người tốt!
"Âm Dương!" Chú Hai đột nhiên la tôi một tiếng, ông thấp giọng nói một từ "đi".
Sắc mặt của người đàn ông đó lúc này mới tốt hơn một chút, thái độ trịnh thượng, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm nhiều hơn vài năm, chắc chắn cũng sáng suốt hơn, cho họ mỗi người ba đồng."
Một người hầu ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Chú Hai vẫy tay, nói: "Tôi Lưu Quỷ Thủ đã lần mò trên sông treo nhiều năm, nhận tiền tìm xác, đôi khi cũng chiếm chút lợi nhỏ, nhưng tiền của người chết, tôi không nhận."
"Anh trợn mắt nói dối, xem ra đã làm chuyện gì xấu, cẩn thận nửa đêm quỷ gõ cửa."
Nói xong, chú Hai thuận tay vứt một thứ gì đó vào trong nước, sau đó, ông đi thẳng tới hành lang.
Tôi cũng không có gì để nói, nên vội vã chạy vào nhà chính, đeo chiếc rương gỗ đen đỡ âm linh lên lưng, rồi nhanh chóng theo chú Hai ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đồng thời, tôi cảm thấy hơi lo lắng và bất an. Vì đồ chú Hai vừa ném xuống chính là vứt cái chai chứa dầu xác vừa nãy...
Chúng tôi đi được một đoạn, sau lưng mới truyền đến tiếng chửi rủa lạnh lùng của người đàn ông kia: "Đồ mò xác chó chết, còn giả bộ ngang ngược trước mặt tao? Cứ chờ đó, chỉ cần mày dám đến bến cảng huyện Cửu Hà, tao sẽ sai người đánh chìm thuyền tìm xác của mày!"
Chú Hai cũng không để ý đến anh ta, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Mạnh.
Sau lưng truyền đến tiếng vang, hiển nhiên là có người hầu nhà họ Mạnh theo sau, nhanh chóng đóng cửa.
Chú Hai quay đầu, thở hắt ra một hơi, rồi khạc ra một cục đờm lên bậc thềm.
Tôi mím môi, mất tự nhiên nói: "Anh ta có vấn đề. "
"Chỉ có người phụ nữ cẩn tuân chuẩn mực như Mạnh Thu mới không nhìn ra thôi. Khi cô ấy nói, chú đã biết có vấn đề rồi." Chú Hai nhắm mắt nói.
Tôi lo lắng hỏi chú Hai, vậy bây giờ phải làm sao? Chuyện này không thể quản được à?
Chú Hai lắc đầu, nói: "Con đã gặp phải xác chết đứng hả?"
Tôi gật đầu, không phủ nhận.
"Đã nhận tiền, thì chúng ta đã có liên quan. Con lại gặp phải xác chết đứng, nó còn ăn dầu xác của chú, chuyện đã trở nên rắc rối hơn, không phải chúng ta muốn bỏ mặc là có thể bỏ mặc được. Nhưng người này quá kiêu ngạo, còn biết nhổ nước bọt lên đầu người chết, chắc chắn có người chỉ dạy anh ta." Dăm ba câu nói của chú Hai khiến tôi ngạc nhiên.
Nhưng tôi cũng hiểu ngay lập tức. Chú Hai nói đúng, phàm là người bình thường thí có ai không sợ ma quỷ cơ chứ?
Chồng của Mạnh Thu không chỉ không sợ, mà còn tự tin đến như vậy, phải có người hiểu biết chỉ dạy mới vậy. . .
"Chú đoán cha của con lúc đó không can thiệp là do cũng biết một chút tình hình, chắc là đang chờ thời gian và tìm cơ hội. Vừa rồi chú vứt cái bình dầu xác còn dư, xác chết ngược sẽ càng hung hãn hơn, có thể kéo chân người khi ở bên bờ, hoặc có thể lên bờ báo thù."
"Để người chết báo thù, cũng là một cách để nó giải oan, nhưng trong trường hợp bình thường, người vớt xác không thể làm như vậy, điều này sẽ gây ra nghiệp chướng, đen đủi quấn thân." Khi chú Hai giải thích điều này thì chúng tôi đã rời khỏi cửa nhà họ Mạnh và tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro