Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Đụng Phải Quỷ

2024-11-21 22:25:32

Tôi ngơ ngác nhìn mặt nước, đầu óc trống rỗng.

Cha tôi đã dặn dò tôi nhiều lần khi dạy tôi nghề.

Nếu thuyền vớt xác vỡ tan trên mặt nước, thì người phụ trách chính việc trục vớt thi thể nhất định sẽ chết dưới nước!

Có một mối nguy hiểm lớn trong nước, các đồng nghiệp cần phải tránh xa mép nước ngay lập tức, để bảo toàn tính mạng...

Chân tôi mềm nhũn, lịch bịch quỳ xuống đất.

La Âm Bà đã tiêu rồi...

Cha tôi, vậy mà cũng mất mạng?

Trong lúc nhất thời, đầu tôi như muốn hôn mê, bên tai liên tục kêu ong ong.

"Lý Âm Dương! Mày quỳ xuống đất để làm gì vậy? Thuyền vỡ, thì nhanh chóng kéo một chiếc thuyền khác tới, đi cứu người!”

Bên tai truyền đến tiếng kêu la lo lắng, thôn trưởng chạy đến phía sau tôi, dùng sức đẩy bả vai tôi.

Tôi lập tức bị thôn trưởng đẩy đến mép bến tàu.

Trong lòng tôi vừa đấu tranh, vừa quyết tâm phải liều mạng đi cứu cha tôi!

Tôi lật tay nắm lấy mép gỗ ở mép bến tàu, đang muốn mượn lực lao xuống nước.

Nhưng mặt nước lại rung động dữ dội.

Sau một khắc, một khuôn mặt tái nhợt trồi lên mặt nước...

Nhìn từ trên cao xuống, tôi đang đối mặt với khuôn mặt đó!

Hai mắt người đó nhắm nghiền, môi mím lại, nếp nhăn trên mặt cũng sưng phù cả lên.

Tôi lập tức mở to hai mắt, một luồng khí lạnh vọt lên từ xương sống vọt lên, cả người lông tơ dựng đứng!

Bởi vì khuôn mặt này, đúng là của La Âm bà!

Tôi vừa lặn xuống tận đáy nước nhưng cũng không tìm thấy La Âm Bà, vậy mà bà lại tự nổi lên!?

Tôi cực lực muốn dời đi ánh mắt, nhưng khuôn mặt La Âm Bà này, giống như có sức hút quỷ dị, làm cho tôi không dời được tầm mắt!

Hơn nữa nhìn thế nào, thì khuôn mặt này cũng không giống như mặt người sống...

Sau một khắc, mí mắt La Âm Bà nhắm chặt lại chợt mở ra, trong tròng mắt đục ngầu, tràn đầy giãy dụa và đau khổ...

"Nhóc... Đi mau... Trong nước có..." Đôi môi khô khốc của bà đột nhiên nhúc nhích, giọng nói kia lạnh lẽo và thiếu sức sống, càng không giống với giọng người sống.

Tôi sợ hãi đến mức chân nhũn cả ra, nào còn có thể đứng lên nổi!?

Thôn trưởng bên cạnh hoảng sợ hét lớn một tiếng:

"Gặp...Gặp quỷ rồi! La Âm bà lại nổi lên!”

Ông ta rống xong, thì vội bò lăn xuống bến tàu.

Phía dưới bến tàu còn có không ít thôn dân, bọn họ cũng kinh hoảng thất thố chạy tán loạn.

Đúng lúc đó, mặt La Âm Bà nhấp nhô một chút, rồi lại chìm xuống dưới nước, hiển nhiên là bị thứ gì đó kéo xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi mạnh mẽ đưa tay muốn bắt lấy La Âm bà, nhưng lại bị bắt hụt...

Tôi đột nhiên rụt tay về, hoảng sợ một hồi...

Lúc này tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, La Âm bà vừa rồi nổi lên, là muốn báo tin cho tôi...

Dưới nước, chính là "người đàn bà" muốn mạng sống của tôi?

Cha tôi không còn, La Âm bà cũng đã chết, tôi đâu phải là đối thủ của thứ kia?

Tôi lẳng lặng lùi lại và chạy xuống bến tàu trong sự sợ hãi.

Ngọn đuốc ở hai bên bến tàu vẫn sáng sủa như trước.

Mặt trăng bị sương mù bao phủ, hình thành quỷ nguyệt, tăng thêm vài phần âm khí.

Tôi lảo đảo chạy đi thật xa, xung quanh yên tĩnh, vắng vẻ, khiến cho tôi đột ngột dừng bước.

Sau khi ngơ ngác nhìn lướt qua một vòng, tôi mới phát hiện, trong lúc bối rối tôi không chạy về trong thôn, mà là ma xui quỷ khiến chạy về nhà mình!

Tôi có thể thấy ngôi nhà của tôi cách đó hơn mười mét...

Nhưng nếu ở nhà của tôi, thì người đàn bà muốn mạng của tôi kia, chắc chắn sẽ tìm được tôi...

Tôi đang muốn xoay người chạy về trong thôn, nhưng vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy trên mặt đường cách đó không xa có một người.

Đó là một người phụ nữ, tóc xõa tung, nhìn quần áo trên người thì như vừa mới từ trong nước đi ra, ướt sũng không ngừng nhỏ giọt.

Ngay lập tức, tôi nghĩ đến người phụ nữ quỳ bên giường tôi mà tôi nằm mơ trước đó, và bóng ma trên cửa sổ...

Trái tim tôi lạnh đi một nửa, cô ta đuổi kịp tôi nhanh như vậy?

Tôi nào còn dám chạy vào thôn, cha tôi và La Âm bà đều đã bị hại chết.

Cô ta chặn đường đi thế kia, nếu tôi gặp phải thì chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy về nhà tôi.

Sau khi vào cửa, tôi nhanh chóng đóng cửa lại.

Lại dùng gỗ chặn lại chốt cửa, còn kéo bàn lại chặn ở trên cửa!

Sau khi làm xong những chuyện này, tôi hoảng sợ dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào cửa.

Tôi đổ mồ hôi rất nhiều, quần áo ướt sũng trở nên dính dính khó chịu.

Tôi thở hổn hển một lúc lâu, nhưng cánh cửa yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào vang lên

Theo lý, cô ta cách tôi cũng không xa, lúc này hẳn là nên vọt vào trong nhà để hại tôi rồi chứ?

Ngoài việc cảm thấy sợ hãi, trong lòng cũng thấy mờ mịt khó hiểu, sao cô ta lại không đến?

Lại chờ một lúc lâu, tôi không chịu nổi cảm xúc căng thẳng kia, chậm rãi ngồi trên mặt đất, thở dốc nặng nề.

Trong phòng rất tối, càng đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được nhịp tim, hô hấp của mình...

Rất nhanh, tôi liền cảm thấy sự yên tĩnh này không bình thường, dường như bên cạnh tôi giống như có một cái bóng? Có người ở bên cạnh tôi!?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi giật mình một cái, đột nhiên muốn xoay người nhìn.

Kết quả đột nhiên có một đôi tay vươn ra từ sau đầu tôi, trực tiếp che kín mắt tôi!

Lạnh lẽo thấu xương, làm cho cả người tôi cứng đờ, da đầu tôi tê dại, sợ tới mức hét to thành tiếng.

Nhưng trước khi tôi kịp giãy giụa đứng dậy, cơ thể giống như không thể kiểm soát được, mí mắt cũng từ từ khép lại...

Tôi thầm nghĩ xong rồi, bản thân tôi cũng thấy thực nực cười, cửa nhà tôi cũng không phải là cửa nhà La Âm bà.

Người phụ nữ đó có thể vào nhà tôi trước đó, vậy mà tôi lại nghĩ rằng tôi có thể ngăn được cô ta?

Tôi không cam lòng, nhưng ý thức lại càng ngày càng nặng nề hơn...

Loáng thoáng, bên tai tôi lại nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ, còn xen lẫn một tiếng thì thầm:

“Nguy hiểm, đừng đi ra ngoài..."

Tôi chỉ cảm thấy tôi nhất định là nghe lầm, nguy hiểm không phải là cô ta sao?

Ý thức dần dần chìm vào bóng tối và hư không.

Qua một lúc lâu sau, tôi thoáng nghe thấy dường như ai đó đang gọi tên tôi.

Chẳng lẽ cảm giác chết, chính là trống vắng như vậy?

Nhưng sao tôi lại có cảm giác trên mặt như được chà nóng?!

Tôi giật mình, chợt mở hai mắt ra.

Đập vào mắt tôi là dầm nhà cũ kỹ, mạng nhện bẩn thỉu.

Bên giường còn có một người đàn ông, ông đang lau mặt cho tôi bằng một chiếc khăn nóng.

Dáng người gầy gò, khuôn mặt tròn trịa, mặt mày lộ ra sự nghiêm nghị, còn có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ khóe mắt đến trên mặt!

Người này thân hình và dáng vẻ đều cực kỳ giống cha tôi!

Chỉ có điều, ông không phải...

Cha tôi còn có một người anh em. Bán kính ba mươi dặm từ thôn họ Lý là địa bàn của cha tôi, còn từ lưu vực sông treo, là chú hai Lưu tay quỷ phụ trách.

Mỗi khi có dịp lễ tết, chú Hai đều đến nhà tôi sum họp.

Lúc này, mi tâm chú Hai nhíu thành nếp nhăn, ông thấp giọng nói:

"Ông già nhà con tìm người báo tin cho chú, để chú hỗ trợ bảo vệ con, nhưng nửa đường lại xảy ra chút chuyện, nên mới đến trễ một bước."

Những lời này của chú Hai, lại làm cho ánh mắt tôi chua xót, nước mắt ào ào chảy ra.

Tôi gượng người ngồi dậy, cắn răng nói: "Cha con, bị hại chết rồi. La Âm Bà, cũng bị hại chết..."

"Chú Hai, nếu không phải tối hôm qua chú tới kịp, thì e rằng con cũng đã bị giết chết rồi.”

Chú Hai nhướng mày, nói: "Buổi tối? Lúc chú đến là trời đã sáng.”

Tôi sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy hoang mang khó hiểu.

Hừng đông mới tới? Sao có thể thế được?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Số ký tự: 0