Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Lương Tâm

2024-11-21 22:25:32

Nếu như vậy, thì người phụ nữ đó không giết tôi?

Cô ta hành hạ tôi hơn mấy tháng, là vì muốn mạng của tôi.

Cô ta hại chết cha tôi, lại hại chết La Âm bà, làm sao có thể đột nhiên phát từ bi, buông tha cho tôi?

Tôi mím môi, càng nghĩ càng không ra.

Chắc chắn không phải là cô ta thả tôi...Vậy là ai đã cứu tôi?

Ánh mắt chú Hai nhìn tôi lại cực kỳ phức tạp.

Ông bỗng nhiên nói: "Đông Chí qua, Âm Dương à, con đã hai mươi hai, xét Dương Quan cũng qua đã..."

"Ôi, cha con không tin tà, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn bị cuốn vào số phận này, La Âm bà cũng bị liên lụy.”

Nói đến đây, sắc mặt chú Hai càng phức tạp.

Tôi sửng sốt một chút, nghe có vẻ, chú Hai đã sớm biết cha tôi và La Âm bà sẽ chết?

Tôi nắm lấy cổ tay ông, truy hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chú Hai trầm mặc hồi lâu, mới nói, là ông không nghĩ tới tôi có thể sống sót.

Ông vốn tưởng rằng đến trễ, cũng phải nhặt xác cho tôi.

Tôi nghe xong càng không hiểu ra sao...

Tiếp theo, chú Hai mới nói cho tôi biết, hết thảy nhưng thứ này có liên quan đến thân thế của tôi, chuyện này, cha tôi cũng không nói đầy đủ cho tôi biết.

Tôi không chỉ là một đứa trẻ được vớt lên trong nước.

Đông Chí hai mươi hai năm trước, lúc cha tôi mang theo La Âm bà qua sông, đã gặp mẹ tôi.

Bà là tế phẩm của Hà Bá, được đặt trên bè trúc chờ chết.

Cha tôi không đành lòng thấy bà một thi hai mạng nên đã cứu bà, nhưng không thể đưa bà lên bờ nên mẹ tôi cũng qua đời.

Ông nhìn bụng mẹ tôi vẫn còn đang động đậy, nên đã buộc La Âm bà đỡ âm linh cho mẹ tôi, còn ông thì muốn nhận nuôi tôi!

Lúc ấy La Âm bà không hề đồng ý, cảnh cáo cha tôi, tôi là sông thai, lại là âm sinh tử [1]!

[1] Con do người đã chết sinh ra

Âm sinh tử có ba kiếp nạn lớn, nhất là hai mươi hai xét Dương Quan, càng là mẫu sát đi tìm con.

Mẹ chết, sẽ muốn đi đầu thai, nhưng bà mẹ lại luyến tiếc đứa nhỏ, sẽ muốn mang đứa nhỏ cùng đi!

Ai dám nhận nuôi âm sinh tử, chắc chắn sẽ mất mạng!

Nhưng cho dù là như vậy, cha tôi vẫn nuôi tôi.

Từ đó về sau, La Âm bà vốn có quan hệ rất tốt với cha tôi, cũng vì vậy mà tan vỡ, từ nay về sau gặp mặt đều đi đường vòng...

Lúc chú Hai nói đến đây, thì dừng lại.

Nhưng những lời này của ông lại khiến trong lòng tôi nổi lên sóng to gió lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sông thai, âm sinh tử?

Người phụ nữ muốn hại tôi... Bà ấy là mẹ tôi?!

Tôi ngơ ngác nhìn chú Hai, ngực giống như là bị một tảng đá lớn đè lên, thế nào cũng không thở nổi.

Chú Hai lại thở dài, nói: "La Âm bà là người tốt, chết thật đáng tiếc, cha con liều chết cũng muốn bảo vệ con, mà con lại thật sự chịu đựng qua Đông Chí. Con mạng lớn, ông ấy chết cũng có thể nhắm mắt.”

"Chẳng qua, chuyện này cũng chưa xong đâu. Mẫu sát còn chưa mang âm sinh tử đi, chú cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, còn có, không thể để cha con ngâm mình trong nước, chúng ta phải mau chóng vớt ông ấy lên.”

"Ừm, còn phải đi tìm Hà quỷ bà một chuyến.”

Trái tim tôi vẫn còn rất loạn.

Cha tôi chết ở trong sông treo, nước sông lạnh lẽo, tôi khẳng định không thể để ông ngâm mình chịu khổ, phải mau chóng đi vớt thi thể...

Ngoài ra, lại một lần nữa nghe được tên Hà quỷ bà, trong lòng tôi càng không rõ là cảm xúc gì.

Cha taôi sáng sớm đã đi tìm bà ấy, tại sao bà ấy không đi theo cha tôi?

Nếu bà ấy tới, cha tôi cũng chưa chắc sẽ chết!?

Tôi mím môi, nói ra sự căm hận của mình.

Chú Hai lại lắc đầu, nói Hà quỷ bà có thể chỉ điểm một hai câu là tốt rồi, làm sao có thể trông cậy vào việc bà ta đấu với mẫu sát?

Mẫu sát, cũng không phải quỷ quái bình thường, trên cơ bản không ai đấu được.

Sắc mặt tôi trắng bệch, lại không cách nào phản bác...

Hà quỷ bà không thân với tôi, tự nhiên không có khả năng liều mạng giúp tôi...

Nghĩ tới đây, tôi lại bất an hỏi chú Hai, ngày hôm qua Hà quỷ bà cũng không hỗ trợ, giờ chúng ta lại đi tìm bà ấy, không phải chạy một chuyến vô ích sao?

Còn không bằng nghĩ cách, trước tiên nhanh chóng vớt cha tôi từ trong nước lên.

Chú Hai lắc đầu, nói không đi cầu không được, ông không biết làm thế nào mới có thể vớt cha tôi lên.

Ngoài ra, tôi sống sót là điều không thể phủ nhận, nhưng mẹ tôi rất có thể không đi đầu thai, vẫn còn đi theo tôi.

Những chuyện này đều phải thỉnh giáo Hà quỷ bà, mới có thể biết phải làm sao bây giờ.

Cuối cùng, chú Hai lại nói trên người ông có thứ mà Hà quỷ bà rất thích, cho nên lần này chưa hẳn bà ấy sẽ không giúp.

Nói xong, ông liền giục tôi nín khóc đi, đàn ông con trai đừng có khóc sướt mướt nữa, nhanh chóng đứng lên, đi làm chuyện chính với ông.

Chú Hai đứng dậy, vội vàng đi ra cửa phòng trước.

Tôi lại ngây người vài giây, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, xoay người xuống giường.

Lúc này trong lòng tôi rất khó chịu, suy nghĩ trong đầu cũng rất lộn xộn.

Rất miễn cưỡng, mới tiêu hóa được những tin tức mà chú Hai nói...

Lảo đảo đi ra cửa phòng, chú Hai đang ở trong phòng chính thu dọn đồ đạc.

Trên bàn đặt một bát nước gừng, và một vài miếng bánh mì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ăn đi, xong chúng ta liền xuất phát." Chú Hai lại thúc giục tôi một tiếng.

Kỳ thật thì một chút thèm ăn tôi cũng không có, thế nhưng trong bụng lại trống rỗng.

Tôi cầm lấy bánh mì lên, máy móc nhét vào trong miệng, cố mà ăn vào, rồi lại rót một chén nước gừng kia.

Trong bụng có một luồng ấm áp, thân thể hơi thoải mái một chút.

Chú Hai thấy tôi ăn xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài phòng.

Kết quả chúng tôi vừa tới cổng sân thì thấy một đám thôn dân đang hò hét loạn cào cào xông thẳng vào.

Những thôn dân này trong mắt đều mang theo hận ý, còn có hung thần ác sát.

Vừa nhìn, đã biết bọn họ đến với ý không tốt!

Người đứng đầu là một thôn dân gầy teo cao nhồng, tôi nhận ra y, y tên là Phùng Đại Căn.

Trong tay Phùng Đại Căn cầm cuốc, nhào vô ngăn cản chú Hai.

Tiếp theo, y quái gở nói một câu: "Lý Âm Dương, mày đi đâu đó?”

Tôi bối rối không hiểu, vì sao những thôn dân này lại nhắm vào tôi?

Mấy năm nay, đúng là các thôn dân đều không ưa tôi, nhưng ngoại trừ đưa linh đường cho tôi vào lúc trước, thì thật sự không có ai tới cửa chặn tôi...

Tôi đã chọc họ chỗ nào đâu?

Chú Hai nhướng mày, nói: "Ý của các cậu là gì? Chặn đường để làm gì?”

Lời nói của chú Hai cũng không hề thân thiện.

Phùng Đại Căn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Ý gì?" Lưu tay quỷ, không biết tối qua ông có đến không, nhưng Lý Âm Dương còn không biết sao?”

"Hôm qua trong thôn đã chết tổng năm người! Chính là bởi vì thằng ôn dịch Lý Âm Dương này đột nhiên vào thôn, liên lụy bọn họ xuống nước bị chết đuối!”

"Trong này còn có anh cả nhà tao, còn có người nhà của những người khác, chẳng lẽ Lý Âm Dương không nên đưa ra lời giải thích sao!?"

Chú Hai sửng sốt, mi tâm ông cũng nhíu lại.

Nhưng những lời nói này, càng nghe tôi càng khó chịu.

Trong thôn có người xảy ra chuyện, lại muốn tôi chịu trách nhiệm?

Mấu chốt hơn chính là, cha tôi ngày hôm qua vốn không nên ở trên sông treo, lẽ ra ông phải trở lại bên cạnh La Âm bà cùng tôi.

Chính là bởi vì mấy thôn dân kia ở trong nước xảy ra chuyện, ông mới có thể đi vớt xác!

Ông đi vớt xác, La Âm bà mới có thể đi bờ sông...

Nếu không, làm thế nào mọi thứ có thể phát triển như vậy.

Vậy mà bọn họ đổ hết tội lên đầu tôi!?

Tượng đất còn có ba phần tức giận, tôi bị mắng hơn hai mươi năm, cha tôi vừa mới chết, bọn họ lại đối với tôi như vậy.

Tôi cũng không nhịn được oán khí trong lòng, thấp giọng nói: "Phùng Đại Căn, mấy người không nên ngậm máu phun người, nếu cha tôi không phải đi vớt bọn họ, cũng không đến mức bị hại chết, mấy người nói chuyện như vậy, không thấy cắn rứt lương tâm sao!?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Số ký tự: 0