Doberman Novel

H Nhẹ

2024-11-30 01:27:09

Cậu bé của anh cứng lại đặt giữa mông Sarin và phần thân trên của anh. Cậu bé dài, căng ra bên cạnh đùi cô thể hiện rõ ham muốn tình dục. Làm cho phần thân dưới của cô trở nên khó chịu. Owen dễ dàng nâng eo Sarin lên và đặt cô lên trên cậu bé của anh.

"Nếu cô muốn cọ xát, hãy cọ ở đây này."

Cơ thể cô giật lên vì ngạc nhiên. Cô cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó giữa hai chân mình khi cô ngồi xuống. Anh muốn quay lại và nhìn mặt cô.

"Làm ơn…." Giọng điệu đầy cảm giác tội lỗi không thể chịu đựng được của người phụ nữ tốt bụng đang cầu xin, đấu tranh với nhận thức rằng cô đang làm chuyện này với người đàn ông của chị gái mình. Tiếng nấc nhẹ trong giọng nói của cô khiến đầu óc Owen trở lại thực tại.

Anh có một ý tưởng hay hơn. Anh biết rằng anh chờ đợi càng lâu thì sẽ càng thỏa mãn, vì vậy mà anh ngoan ngoãn buông eo cô ra.

"Thú vị thật đấy, làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn khi nghĩ về một chuyện gì đó khác."

Anh vẫn chưa thỏa mãn được ham muốn của mình, nhưng anh cảm thấy dễ chịu hơn. Sarin nắm chặt bàn bằng cả hai tay và kéo mông ra khỏi anh như thể cô đang chạy trốn. Đây là một người đàn ông; cô không thể lơ là cảnh giác dù chỉ một giây. Mặc dù cô thiếu kinh nghiệm, nhưng cô hiểu được ý nghĩa đằng sau đó.

Thứ đang ngọ nguậy bên dưới cô khác với đùi đã ép vào đùi cô.

Sarin dùng mu bàn tay vuốt mặt.

"Lý do tôi không thích mưa là vì tôi đã suýt chết khi còn nhỏ và bất lực nhất."

Hôm đó trời mưa rất nhiều.

Khí hậu ở Ireland thật khó lường. Sau nhiều ngày mưa, nước hồ bơi ở trạng thái giống như một cái hố xí, tràn bờ. Owen nhớ lại bàn tay áp đảo đã túm lấy đầu anh và đập xuống nước.

Anh yếu đuối đến nỗi thậm chí không thể chống cự.

Anh cào đối thủ bằng đôi tay vụng về của mình, nhưng lại không có phản ứng gì.

Một cảm giác bất lực sâu sắc tràn ngập anh. Khoảnh khắc nước hôi thối tràn vào thật sống động, như thể mới hôm qua. Cơn đau đầu tạm thời bị lãng quên lại đập vào đầu anh. Owen, người đang nắm chặt thái dương, đứng dậy.

Đó là sự kết thúc của nó.

Vì Sarin đã chia sẻ câu chuyện của mình, nên chỉ công bằng khi anh ấy đáp lại.

Owen vẫn chưa đi bơi. Cảm giác bất lực vẫn hiện hữu trong tâm trí anh vào thời thời gian này khiến dạ dày anh đảo lộn. Đó không phải vì sợ hãi; mà là vì mong muốn sinh ra từ sự tức giận muốn phải sống lại ngay trước khi chết và sự thôi thúc không thể chịu đựng được để phải giết người.

Nếu anh có sức mạnh, anh đã không loạng choạng bất lực như vậy.

Chuyện đó đã trở thành bài học quý giá cho Owen khi anh lớn lên. Để sống sót, người ta phải có sức mạnh. Anh đã đến được nơi anh đang ở ngày hôm nay với mục đích duy nhất là nhặt sạch mọi thứ cản đường mình và ném chúng xuống hồ bơi.

"Haa…. Ai vậy…."

Anh bật người khỏi ghế, cơn đau đầu lại ập đến sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi.

Sarin bốc đồng hỏi người đàn ông, đưa tay vuốt ve trên má anh. Có điều gì đó trong giọng điệu của Owen mách bảo cho cô biết rằng đó không phải là một tai nạn. Những cảm xúc mâu thuẫn giữa không muốn biết và muốn biết đã xung đột trong cô.

Đi ngang qua cô, bàn tay của Owen lướt nhẹ trên bàn một cách vô định.

Chiếc bàn chưa kịp bày biện rơi xuống sàn.

Tiếng va chạm của bát đĩa vỡ tan cùng với tiếng sấm sét vang lên ầm ầm.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

“… Ẹ.”



Cô mơ hồ dường như nghe anh đã trả lời. Tuy nhiên, không thể tin vào những gì mình vừa nghe, Sarin mở to mắt lên. Owen đã đi vào phòng, chỉ còn lại lũ chó, không được phép theo vào, vẫn nằm ủ rũ trên ghế dài.

Mẹ tôi.

Sarin ôm chặt lấy đôi tai mình như muốn xé toạc chúng ra. Cô hy vọng mình đã nghe nhầm.

*ੈ‧₊˚༺༻*ੈ‧₊˚

Mưa vẫn dai dẳng không ngừng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Sarin đến đây, trời mưa lâu đến như vậy.

Tình trạng của Owen ngày càng trở nên tồi tệ đến đáng sợ. Cô nhận ra điều đó khi không còn cái đĩa nào để đặt thức ăn vào nữa.

Lịch trình của họ vẫn không trùng khớp. Sarin phải ngủ vào ban đêm, còn anh thì thường thức đêm. Có lẽ anh cũng thức vào ban ngày, chỉ là không bước ra ngoài.

Vài ngày gần đây, một quy tắc bất thành văn đã hình thành giữa Owen và cô.

Một ngày của Sarin bắt đầu với việc dắt lũ chó đang rên rỉ đi dạo nhưng không được phép đi xa. Sau khi đổ thức ăn cho chó và dọn dẹp phòng khách đủ để một người có thể đi lại, cô sẽ lấy một ít thức ăn còn ăn được từ tủ lạnh.

Không như trước, lượng thực phẩm trong tủ đã bắt đầu giảm dần. Mỗi lần mở tủ lạnh, cô nhận ra người đàn ông trong phòng kia vẫn còn sống.

Không có bát đĩa, Sarin đành cầm một cái tô salad giờ chỉ còn vài lá rau úa héo. Cô nhìn ba con Doberman nhảy vào khu vực mà cô gọi là “vùng an toàn,” một chỗ cô đã quét dọn và lau sạch. Cô thán phục trí óc tuyệt vời của chúng khi không vượt quá vùng đệm từ cửa sổ đến ghế sofa.

Nhìn đồng hồ, mới chỉ là buổi chiều.

Thật buồn tẻ và chán chường. Nhìn ba con chó vui đùa, cắn nhẹ và đùa giỡn trên bàn, Sarin nhắm mắt lại trong giây lát.

Cô muốn vào trong và nằm xuống chiếc giường mềm mại. Nhưng cô muốn để lũ chó chơi thêm một chút ở đây vì khi ở trong phòng cô, chúng cư xử rất ngoan. Có lẽ đây là một phần của quá trình huấn luyện. Có thể, ngay cả trong phòng Owen, lũ chó cũng cư xử lặng lẽ.

“Chúng thật… thông minh.”

Thông minh hơn cả con người.

Mí mắt Sarin dần nặng trĩu. Giờ đây, ngay cả việc lũ chó đi qua đi lại cũng như một trạng thái thôi miên.

Cô thiếu ngủ vì cứ thức suốt đêm, lắng nghe từng âm thanh ngoài kia, lắng tai như lũ chó. Nếu anh gục xuống, cô sẽ phải ra ngoài kiểm tra xem anh còn sống hay đã chết. Những suy nghĩ hỗn độn xoay quanh trong đầu cô.

Khi đôi mắt vàng của Owen hiện lên trong tâm trí – đôi mắt luôn ánh lên sự điên cuồng mơ hồ – ngay cả trong trạng thái mơ màng, vai cô vẫn run lên. Trong số ít những người mà cô biết trong cuộc đời chỉ ở giữa bệnh viện và ngôi nhà, anh là người mà cô biết ít nhất. Anh thật đáng sợ, điên rồ, và nhất định là người không nên lại gần.

Đó là cách cô phân loại anh trong đầu.

Cô không thể không nghĩ rằng chị mình thực sự đã đánh đổi cả mạng sống để sinh con cho một người đàn ông nguy hiểm như thế. Anh dường như là người không có chút máu hay nước mắt, ngay cả khi anh có con đi chăng nữa.

Trớ trêu thay, những lời cuối cùng họ trao nhau lại đè nặng trong tâm trí Sarin. Anh không thích trẻ con. Hay chính xác hơn, anh không muốn bất kỳ ai có cùng huyết thống với anh.

Nếu anh thực sự ám chỉ mẹ của mình, thì...

Sarin thở dài một hơi sâu.

“Hah…”

Owen không muốn bất cứ ai mang cùng dòng máu với anh tồn tại.

Đó là cảm giác mà cô nhận được. Mỗi khi trò chuyện với cháu gái, cô bé lại hỏi về cha của mình. Cô không biết phải trả lời ra sao. Lời cầu xin tha thiết của cô cháu gái nhỏ, người chỉ muốn nghe giọng của cha mình, làm lòng cô nhói lên.



Những suy nghĩ cứ đan xen nhau như sợi chỉ rối, và cuối cùng, Sarin thiếp đi như thể đã ngất đi. Tiếng bước chân của lũ chó vang lên nhẹ nhàng như một bài hát ru. Bỗng chốc cảm thấy lạnh buốt trên người, Sarin giật mình tỉnh dậy và cảm thấy một cái bóng phủ trên đầu mình.

Tiếng bước chân của lũ chó đã dừng lại. Trước khi ngẩng đầu lên, Sarin bắt gặp ánh mắt của ba cặp mắt đang hướng về phía mình. Đôi mắt trung thành ấy không hướng về cô, mà hơi chếch lên, hướng về phía thứ gì đó khác.

“Ah…”

Cô không tìm được từ ngữ nào để nói.

“Cô ngủ có ngon không?”

“Vẫn là buổi chiều mà…”

Khi mắt cô định liếc nhìn đồng hồ, Owen, đứng ngay cạnh cô, đưa tay kéo cằm cô lại để cô nhìn thẳng vào anh.

“Tôi không nghe thấy cô chạy loanh quanh lo lắng nữa.”

Thông thường, đã đến giờ ăn rồi vào trong, nhưng bên ngoài yên ắng khác thường, khiến anh phải ra ngoài. Cả hai đều chú ý đến âm thanh của nhau từ những căn phòng riêng của họ. Thật ngạc nhiên khi Owen có thể nghe hết mọi tiếng động mà cô tạo ra.

“Tôi chỉ chợp mắt một lát.”

Gương mặt của Owen thoáng vẻ trầm ngâm.

Dù lượng thức ăn giảm đi chút ít, có vẻ như anh hầu như không ăn hoặc ngủ, và mấy ngày qua, xương hàm của anh đã trở nên sắc bén hơn.

“Yuri sẽ trở lại vào ngày mai.”

Đó là một lời xác nhận rằng cuộc sống bình thường của cô sẽ tiếp tục. Dù cô không chắc liệu cuộc sống ở đây có gọi là bình thường không,…Sarin chỉ gật đầu mà không nói gì. Cô muốn trở về phòng mình, nhưng để làm điều đó, cô phải đẩy anh ra, gần như khiến hai người va chạm vào nhau. Điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu. Bất chợt, cô nhận ra những chuyện đã xảy ra vài ngày trước trên chiếc ghế ăn này, và mặt cô đỏ ửng lên.

Anh nhìn xuống đôi má đỏ bừng của cô, đôi mắt thờ ơ. Sự nóng bừng đó rõ ràng đến mức đầu ngón tay của bàn tay đang giữ cằm cô có thể cảm nhận được.

“…Tôi phải làm gì với chuyện này đây?”

Giọng nói hạ thấp có chủ ý của anh chứa đầy vẻ khó chịu.

Những từ ngữ khiến anh còn nghi ngờ ngay cả khi chính anh vừa thốt ra.

“Anh không thể thả tôi về được sao? Nếu anh trả lại hộ chiếu cho tôi…”

Những lời ám chỉ rằng cô sẽ tự mình rời đi nghe có vẻ như mơ hồ. Owen bật cười. Dù khuôn mặt như thể đau đầu muốn vỡ, anh siết chặt cằm của Sarin hơn.

“Không đời nào, nhất là khi nó thú vị đến thế này.”

Ngay cả khi nhìn vào gương, cô cũng không hiểu điều gì ở khuôn mặt mình khiến anh thích thú, vậy mà Owen vẫn luôn thể hiện chuyện đó theo cách này. Nó giống như một sự trêu đùa đầy mỉa mai, khiến cô nhớ đến những lần bị chọc ghẹo khó chịu hồi còn bé.

“Tôi không thấy vui đâu.”

Sarin nói với gương mặt vô cảm.

Owen nhớ đến những lời cô thì thầm với những chú chó của anh. Cô nói chuyện với chúng bằng một ngôn ngữ mà anh không hiểu, có lẽ là tiếng mẹ đẻ của cô. Trong đó không có sự giận dữ hay oán hận, mà là một kiểu dịu dàng nào đó.

Động vật rất nhanh nhạy trong việc nhận biết tâm trạng của những người gần gũi với chúng. Những chú chó của anh không phải là loại ngoan ngoãn hay hiền lành; chúng không phục tùng ai ngoài anh. Bất kỳ người dắt chó mới nào cũng bỏ cuộc chỉ sau một ngày, và nếu ai đó không làm hài lòng chúng cố gắng cầm dây xích thì chúng sẽ nhe răng đe dọa.

Yuri, vốn là người đặc biệt không thích chó, đã bị vứt xuống một dòng sông băng giá, và hiển nhiên là anh cũng không thích chúng.

Chúng không phải loại chó sẽ chờ cho đến khi một người phụ nữ thiếp đi, rồi đi lại nhẹ nhàng đến mức không gây tiếng động.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Doberman Novel

Số ký tự: 0