Kích Thích
2024-11-30 01:27:09
“Có vẻ như cô luôn nghĩ đến việc quay trở về khi có cơ hội nhỉ. Cô nên sống thử ở đây.”
Cô không còn lưu luyến gì ở Hàn Quốc. Làm sao có thể gọi là lưu luyến khi không có gia đình. Nếu không vì đứa cháu gái nhỏ, Sarin đã buông bỏ cuộc sống của mình.
“Tôi phải quay về.”
Đến khi nào đôi môi này mới nói ra sự thật?
Người phụ nữ sợ hãi nhưng tuyệt nhiên không bao giờ mở miệng, là một sự tồn tại mà Owen không sao hiểu nổi.
“Với những người có được, nơi này có thể là thiên đường.”
Với những người không có gì, những con phố trở thành địa ngục lạnh giá. Còn với những người có, nó mang đến sự hưởng thụ vượt bậc. Trong thế giới đầy sự lười biếng và kiêu ngạo này, Sarin đã được mời một cách tử tế.
Lòng tốt không cần thiết, chỉ ra rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nếu cô ăn.
Một người phụ nữ ngốc nghếch, thấy anh khó chịu và đáng ghét, nhưng lại không hoàn toàn quay lưng lại với anh được. Có thể cô cúi mình đến, nhưng không phải vì thực sự sợ hãi. Đó là vì trên đời này không có gì làm cô sợ. Mặc dù gương mặt cô thể hiện rõ ràng dáng vẻ tuyệt vọng, nó cũng lộ ra sự sẵn sàng buông bỏ bất cứ lúc nào.
Với tất cả những khía cạnh đối lập như thế này, làm sao không thấy thú vị?
“Ờ… Tôi chưa bao giờ có được, nên…”
Sarin hiểu tính khí thất thường của Owen. Ngay cả khi anh hứa sẽ cho cô tiền, cô cũng không thể chắc canh anh sẽ cho bao nhiêu. Một điều chắc canh duy nhất là: Anh không thích đưa cô một khoản tiền đủ để làm cô hài lòng. Anh sẽ không đưa cô số tiền khiến cô suy nghĩ khác đi.
Đặc biệt là với bản tính méo mó của anh.
Một khi cô hiểu ra điều đó trong khoảng thời gian ngắn, thì việc từ bỏ thực ra lại rất nhanh chóng. Từ bỏ là điều cô làm giỏi nhất.
Đáp lại câu trả lời của Sarin, Owen bất ngờ mỉm cười toe toét. Khuôn mặt của cô, thể hiện rõ mức độ không thể tưởng tượng được về điều gì là có thể, thật dễ đọc.
“Nói tôi nghe cô cần bao nhiêu.”
Mặt của Sarin xịt keo cứng ngắc, và dòng suy nghĩ của cô cũng ngừng hẳn. Cô không ngờ anh lại thẳng thừng hỏi thế này.
“Tôi không biết người dắt chó thường được trả bao nhiêu.”
“Họ thường không được trả đủ để lấp đầy một phòng thay đồ.”
Có vẻ như anh biết rằng số tiền như vậy sẽ là quá nhiều. Với lối chi tiêu hoang phí của anh, cô cho rằng anh không có khái niệm gì về kinh tế. Anh là một người thực sự kỳ lạ và khó chịu. Việc phải đối mặt với nhiều người khác nhau mỗi ngày khiến Sarin không thoải mái.
Cô nên yêu cầu bao nhiêu?
“Hai trăm đô một tuần?”
Có lẽ hơi nhiều cho việc dắt chó đi dạo vài giờ, nhưng đó vẫn là mức giá hợp lý. Dù sao, đây cũng là người đã đưa cho cô 500 đô chỉ để giặt đồ.
“Chừng đó có đủ cho cô không, người đã vượt cả nửa vòng trái đất để đến một đất nước khác?”
Cô nên yêu cầu nhiều hơn.
Anh vừa nói vừa vuốt tóc Sarin như đang vuốt ve một con chó. Owen dường như thích kiểu cắt tròn mà anh đã tạo ra. Càng lúc, dấu vết của anh trên người cô càng nhiều. Mặc dù chưa bao giờ nuôi một người nào bao giờ, song việc nghĩ cô như một con vật mà anh đã nuôi dưỡng cũng không tệ, bởi cô đang mặc đồ anh mua và ăn đồ ăn của anh.
“Ba trăm đô la thì sao...?”
Anh bật cười khi nhìn cô thay đổi con số đầu tiên trong khi đang thăm dò phản ứng của anh.
Anh biết rõ toàn bộ số nợ của Sarin. Với ý tưởng cô sẽ cầm tiền của anh, anh nghĩ cô sẽ không thể thoát khỏi cái bóng của anh đến cuối đời với số nợ đó.
“Đừng cười nữa, đưa tôi những gì mà anh sẵn sàng cho thôi.”
“Mười nghìn đô la một tuần. Sao nào?”
Đơn vị tiền đã thay đổi. Sarin hít vào mạnh đến nỗi không nhận ra miệng mình đang há hốc.
“Hả...?”
“Cô đang chảy nước dãi kìa.”
Ánh mắt của Owen nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của Sarin với ánh nhìn đầy ham muốn. Ham muốn đâm dương vật của anh vào sâu bên trong đôi môi đang hé mở của cô cho đến khi đẩy thật sâu vào cổ họng của cô thật mạnh.
Anh hoàn toàn bị kích thích. Đây rõ ràng là ngày tệ nhất trong năm của anh, nhưng tâm trạng của anh đã khác hẳn.
Anh cảm thấy bản thân yếu đuối và bối rối một cách vô lý. Owen bật cười chua chát khi đá vào hộp cứu thương nằm ngay trước cửa phòng.
Dám cả gan quan tâm đến anh.
Cô lộ rõ vẻ mặt kinh hoàng, nhưng lại là một người phụ nữ yếu đuối, trái tim run rẩy, ẩn mình trong một cơ thể có thể dễ dàng sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mặc dù cô không hứng thú với những con chó, nhưng lại tiếp cận anh với sự quan tâm dịu dàng như thể cô thực sự quan tâm vậy.
“Anh cuối cùng có chịu ngồi yên không?”
“Chỉ ngồi yên thôi có đủ không?”
Cho đến bây giờ, anh chưa từng nói rằng mình đã ngồi yên. Cô có thể nhanh chóng trả hết nợ. Nếu cô gửi một khoản tiền hậu hĩnh về Hàn Quốc và trả hết số nợ đó, cô sẽ không phải dựa vào tiền trợ cấp nuôi con và đứa trẻ sẽ có thể được điều trị y tế tốt.
Owen nhìn chằm chằm xuống cô, môi anh mím chặt lại khi khuôn mặt cô nở rộ. Trong một khoảnh khắc, những suy nghĩ của anh biến mất, và lần đầu tiên, khuôn mặt người phụ nữ trở nên sống động.
Khuôn mặt của cô, vốn tràn ngập nỗi buồn, lo lắng, tuyệt vọng, ghê tởm, sợ hãi và căm thù Owen, trông giống như một bông hoa vừa mới nở rộ.
Owen vô thức đưa tay về phía biểu cảm thoáng qua nhanh chóng biến mất. Khi bàn tay anh tiến gần đến cô, khuôn mặt nhỏ bé của cô giật mình và lùi lại.
“À.”
Mày anh nhíu lại.
Trong khoảnh khắc đó, anh nghĩ rằng anh muốn nắm bắt biểu cảm mà cô tạo ra như một phản ứng đối với lời nói nửa đùa nửa thật của anh. Anh muốn giữ nó trong tay.
Đó là một cảm xúc kỳ quái khó chịu, rõ ràng khác biệt với dục vọng.
Một tiếng thở dài nhỏ thoát ra từ đôi môi của Owen, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ tới. Điều này chắc chắn nằm trong tay anh bây giờ, và không còn gì để anh không biết.
“Ồ, cảm ơn vì đã cho tôi nhiều tiền như vậy.”
Sarin, quay đầu sang một bên để tránh bàn tay của anh, lướt qua lời nói của anh. Biểu cảm của Owen khi anh đưa tay về phía cô thật kỳ lạ. Việc cô là em gái của người phụ nữ mà anh đã ngủ cùng dường như không khiến cho anh phải bận tâm, và anh đang thể hiện ham muốn của anh. Có lẽ nó liên quan đến tình trạng không ổn gần đây của anh.
Dù sao thì, cô cũng biết rằng người đàn ông này đã vật lộn với sự tỉnh táo của anh trong vài ngày qua.
“…Không cần phải nhắc đến chuyện đó đâu.”
Anh nắm chặt bàn tay trống rỗng, siết chặt vào hư không.
Người phụ nữ này có đang trong tay anh không?
Tâm trạng của Owen tuột dốc không phanh trước câu hỏi đột ngột này. Không biết điều này, Sarin thận trọng hỏi anh.
“Thật sự chỉ là đi dạo với chó thôi à? Không có hành vi kỳ lạ nào khác sao…?”
“Cô nghĩ người đàn ông đã ngủ với chị gái cô sẽ yêu cầu cô lên giường với tôi à?”
Anh chỉ ra chính xác những lo lắng của cô. Khi phản ứng tự nhiên của Owen làm cô bàng hoàng, khuôn mặt của cô chuyển thành một biểu cảm ngạc nhiên.
“Ờ, theo cách nuôi dạy của tôi, điều đó không thể chấp nhận được.”
Owen hỏi, khuôn mặt nhăn nhó vì sự thích thú.
“Vậy thì hãy nói cho tôi biết làm thế nào để khiến cô lên giường với tôi. Nhờ có cô, tôi đã ngủ ngon trong vài ngày qua.”
Anh đã kìm nén ham muốn của mình rất nhiều đến mức cảm giác như dương vật của anh sắp nổ tung. Cảm giác ấm áp như máu dồn lên lòng bàn tay, mãnh liệt đến mức người ta có thể nghi ngờ loại thuốc trong hộp cứu thương không phải là thuốc giảm đau đầu mà là thuốc kích dục. Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi anh nhắm mắt vào buổi chiều, ngôn ngữ yêu thương, không rõ ràng của Sarin dành cho những con chó đã làm cho dương vật của anh cương cứng.
Cảm giác muốn không chỉ là ham muốn phục vụ cô mà còn là một nhu cầu tàn bạo muốn đâm xuyên cô, muốn cô đè trên người anh, để khiến cô khóc to lên. Khuôn mặt cô sẽ mờ đi, giống như cảnh mưa rơi trên cửa sổ.
Dù cô có hay không nhận thức được sự ham muốn thô tục đó, cô quay đầu sang một bên. Cả cơ thể cô gào lên rằng ý tưởng này thật nực cười, cô tuyên bố: “Chuyện này thật vô lý. Chúng ta không thể làm việc cùng nhau theo cách này. Chuyện đó không thể chấp nhận, ngay cả khi tôi chết rồi sống lại.”
Chẳng phải đó chỉ là một sai lầm thoáng qua trong khoảnh khắc anh mất đi sự tỉnh táo sao?
Đối mặt với ham muốn của Owen, thứ đang bày ra trần trụi mà không chút che đậy, Sarin nói thẳng. Cô biết, trực tiếp hay gián tiếp. Với một người đàn ông bộc lộ bản thân như thế này, chị gái cô hẳn cũng từng bị mê hoặc.
Sarin không miễn nhiễm trước người khác phái. Thế giới cô từng thấy chỉ toàn là bốn bức tường bệnh viện. Những cảm xúc như tình yêu bên trong những bức tường đó được coi là xa xỉ.
“Ngay cả khi chuyện đó có nghĩa là phải chết.”
“Trừ khi đó là anh… tôi cũng không biết.”
Trừ phi anh là cha ruột của Hayan, đứa trẻ sinh ra sau khi anh ngủ với chị gái của cô. Câu nói ấy đã bị lược bỏ quá nhiều.
Giống như những bộ phim truyền hình đêm khuya mà cô xem cùng người mẹ đang hấp hối, đêm ở một nơi xa xôi có thể trở thành cuộc tình vụng trộm với người đàn ông này.
Tuy nhiên, Sarin biết rằng điều đó không thể xảy ra. Cô đã hiểu rõ về Owen. Đây không phải là nơi thích hợp để thì thầm những lời yêu thương. Anh không phải là người đàn ông đủ dịu dàng để nói những lời như vậy.
Ngay từ đầu, nó đã không được định sẵn.
Một mối quan hệ thậm chí không nên được xem xét.
Sarin hoàn toàn ý thức được rằng đây là mối quan hệ của cô với Owen, cha ruột của Hayan.
“Ồ, không. Thật đáng tiếc vì vẻ mặt nghiêm khắc của anh đủ để khiến người ta rùng mình.”
Khoảnh khắc biểu cảm cứng nhắc đó tan vỡ thành từng mảnh, chắc chắn sẽ mang lại một cảm giác thỏa mãn.
Owen và Sarin đối mặt nhau với những suy nghĩ khác nhau.
“Vậy thì, chúng ta không thể tiếp tục chuyện này nữa. Tôi không thể tiếp tục làm thế này đâu…”
“Sẽ ổn chứ nếu tôi không ngủ với chị gái của cô?”
“Cái gì?”
“Chỉ muốn hỏi xem tôi có thể lặng lẽ quan hệ với cô không.”
Tiếng Anh không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của cô.
Trong nháy mắt, lời lẽ thô tục và trụy lạc của anh không thể hoàn toàn xuyên thủng bộ não của Sarin, và chỉ có những từ ngữ đó vang vọng trong tai cô.
Thật vậy, anh thật tục tĩu. Một con người độc đoán, ích kỷ, miệng lưỡi độc ác, vô tâm.
“…Nó được viết rõ ràng trong nhật ký của chị gái của cô. Tôi tin tưởng chị gái của cô.”
“Đọc trộm nhật ký của người khác, anh đúng là một kẻ xấu xa.”
Như thể đang đùa hoặc nghiêm túc, anh nói với một nụ cười. Mặc dù thốt ra đủ loại lời lẽ tục tĩu, khuôn mặt anh trông tinh tế và trìu mến. Sarin không thể không nhận thấy khoảng cách giữa họ. Cách anh nhìn cô thật khó chịu, giống như một thợ săn đang nhìn một con vật mồ côi mà anh đã bắt được.
Cảm giác như cô đang bỏ lỡ một thứ gì đó.
“Anh có thể đã gặp nhiều phụ nữ và quên đi, nhưng rõ ràng… anh đã quan hệ với chị gái của tôi.”
“Phì.”
Anh che miệng bằng mu bàn tay, không thể kìm nén được tiếng cười sắp bật ra.
Khuôn mặt Sarin nhăn lại.
Làm tình. Một từ ngữ thật ngây thơ như vậy, so với ngôn ngữ rõ ràng của anh. Khuôn mặt anh đỏ bừng lên vì cười, tâm trạng dâng cao không ngừng sau cú ngã bất ngờ xuống sàn nhà. Owen cảm thấy tình trạng của anh chưa hoàn toàn hồi phục. Nếu không thì, một câu nói như vậy sẽ không buồn cười đến thế.
"Nhiều phụ nữ, đúng không. Tò mò thật đấy, không biết trong nhật ký đó tôi đã 'làm tình' cùng với bao nhiêu người phụ nữ rồi."
Cô không còn lưu luyến gì ở Hàn Quốc. Làm sao có thể gọi là lưu luyến khi không có gia đình. Nếu không vì đứa cháu gái nhỏ, Sarin đã buông bỏ cuộc sống của mình.
“Tôi phải quay về.”
Đến khi nào đôi môi này mới nói ra sự thật?
Người phụ nữ sợ hãi nhưng tuyệt nhiên không bao giờ mở miệng, là một sự tồn tại mà Owen không sao hiểu nổi.
“Với những người có được, nơi này có thể là thiên đường.”
Với những người không có gì, những con phố trở thành địa ngục lạnh giá. Còn với những người có, nó mang đến sự hưởng thụ vượt bậc. Trong thế giới đầy sự lười biếng và kiêu ngạo này, Sarin đã được mời một cách tử tế.
Lòng tốt không cần thiết, chỉ ra rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nếu cô ăn.
Một người phụ nữ ngốc nghếch, thấy anh khó chịu và đáng ghét, nhưng lại không hoàn toàn quay lưng lại với anh được. Có thể cô cúi mình đến, nhưng không phải vì thực sự sợ hãi. Đó là vì trên đời này không có gì làm cô sợ. Mặc dù gương mặt cô thể hiện rõ ràng dáng vẻ tuyệt vọng, nó cũng lộ ra sự sẵn sàng buông bỏ bất cứ lúc nào.
Với tất cả những khía cạnh đối lập như thế này, làm sao không thấy thú vị?
“Ờ… Tôi chưa bao giờ có được, nên…”
Sarin hiểu tính khí thất thường của Owen. Ngay cả khi anh hứa sẽ cho cô tiền, cô cũng không thể chắc canh anh sẽ cho bao nhiêu. Một điều chắc canh duy nhất là: Anh không thích đưa cô một khoản tiền đủ để làm cô hài lòng. Anh sẽ không đưa cô số tiền khiến cô suy nghĩ khác đi.
Đặc biệt là với bản tính méo mó của anh.
Một khi cô hiểu ra điều đó trong khoảng thời gian ngắn, thì việc từ bỏ thực ra lại rất nhanh chóng. Từ bỏ là điều cô làm giỏi nhất.
Đáp lại câu trả lời của Sarin, Owen bất ngờ mỉm cười toe toét. Khuôn mặt của cô, thể hiện rõ mức độ không thể tưởng tượng được về điều gì là có thể, thật dễ đọc.
“Nói tôi nghe cô cần bao nhiêu.”
Mặt của Sarin xịt keo cứng ngắc, và dòng suy nghĩ của cô cũng ngừng hẳn. Cô không ngờ anh lại thẳng thừng hỏi thế này.
“Tôi không biết người dắt chó thường được trả bao nhiêu.”
“Họ thường không được trả đủ để lấp đầy một phòng thay đồ.”
Có vẻ như anh biết rằng số tiền như vậy sẽ là quá nhiều. Với lối chi tiêu hoang phí của anh, cô cho rằng anh không có khái niệm gì về kinh tế. Anh là một người thực sự kỳ lạ và khó chịu. Việc phải đối mặt với nhiều người khác nhau mỗi ngày khiến Sarin không thoải mái.
Cô nên yêu cầu bao nhiêu?
“Hai trăm đô một tuần?”
Có lẽ hơi nhiều cho việc dắt chó đi dạo vài giờ, nhưng đó vẫn là mức giá hợp lý. Dù sao, đây cũng là người đã đưa cho cô 500 đô chỉ để giặt đồ.
“Chừng đó có đủ cho cô không, người đã vượt cả nửa vòng trái đất để đến một đất nước khác?”
Cô nên yêu cầu nhiều hơn.
Anh vừa nói vừa vuốt tóc Sarin như đang vuốt ve một con chó. Owen dường như thích kiểu cắt tròn mà anh đã tạo ra. Càng lúc, dấu vết của anh trên người cô càng nhiều. Mặc dù chưa bao giờ nuôi một người nào bao giờ, song việc nghĩ cô như một con vật mà anh đã nuôi dưỡng cũng không tệ, bởi cô đang mặc đồ anh mua và ăn đồ ăn của anh.
“Ba trăm đô la thì sao...?”
Anh bật cười khi nhìn cô thay đổi con số đầu tiên trong khi đang thăm dò phản ứng của anh.
Anh biết rõ toàn bộ số nợ của Sarin. Với ý tưởng cô sẽ cầm tiền của anh, anh nghĩ cô sẽ không thể thoát khỏi cái bóng của anh đến cuối đời với số nợ đó.
“Đừng cười nữa, đưa tôi những gì mà anh sẵn sàng cho thôi.”
“Mười nghìn đô la một tuần. Sao nào?”
Đơn vị tiền đã thay đổi. Sarin hít vào mạnh đến nỗi không nhận ra miệng mình đang há hốc.
“Hả...?”
“Cô đang chảy nước dãi kìa.”
Ánh mắt của Owen nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của Sarin với ánh nhìn đầy ham muốn. Ham muốn đâm dương vật của anh vào sâu bên trong đôi môi đang hé mở của cô cho đến khi đẩy thật sâu vào cổ họng của cô thật mạnh.
Anh hoàn toàn bị kích thích. Đây rõ ràng là ngày tệ nhất trong năm của anh, nhưng tâm trạng của anh đã khác hẳn.
Anh cảm thấy bản thân yếu đuối và bối rối một cách vô lý. Owen bật cười chua chát khi đá vào hộp cứu thương nằm ngay trước cửa phòng.
Dám cả gan quan tâm đến anh.
Cô lộ rõ vẻ mặt kinh hoàng, nhưng lại là một người phụ nữ yếu đuối, trái tim run rẩy, ẩn mình trong một cơ thể có thể dễ dàng sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mặc dù cô không hứng thú với những con chó, nhưng lại tiếp cận anh với sự quan tâm dịu dàng như thể cô thực sự quan tâm vậy.
“Anh cuối cùng có chịu ngồi yên không?”
“Chỉ ngồi yên thôi có đủ không?”
Cho đến bây giờ, anh chưa từng nói rằng mình đã ngồi yên. Cô có thể nhanh chóng trả hết nợ. Nếu cô gửi một khoản tiền hậu hĩnh về Hàn Quốc và trả hết số nợ đó, cô sẽ không phải dựa vào tiền trợ cấp nuôi con và đứa trẻ sẽ có thể được điều trị y tế tốt.
Owen nhìn chằm chằm xuống cô, môi anh mím chặt lại khi khuôn mặt cô nở rộ. Trong một khoảnh khắc, những suy nghĩ của anh biến mất, và lần đầu tiên, khuôn mặt người phụ nữ trở nên sống động.
Khuôn mặt của cô, vốn tràn ngập nỗi buồn, lo lắng, tuyệt vọng, ghê tởm, sợ hãi và căm thù Owen, trông giống như một bông hoa vừa mới nở rộ.
Owen vô thức đưa tay về phía biểu cảm thoáng qua nhanh chóng biến mất. Khi bàn tay anh tiến gần đến cô, khuôn mặt nhỏ bé của cô giật mình và lùi lại.
“À.”
Mày anh nhíu lại.
Trong khoảnh khắc đó, anh nghĩ rằng anh muốn nắm bắt biểu cảm mà cô tạo ra như một phản ứng đối với lời nói nửa đùa nửa thật của anh. Anh muốn giữ nó trong tay.
Đó là một cảm xúc kỳ quái khó chịu, rõ ràng khác biệt với dục vọng.
Một tiếng thở dài nhỏ thoát ra từ đôi môi của Owen, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ tới. Điều này chắc chắn nằm trong tay anh bây giờ, và không còn gì để anh không biết.
“Ồ, cảm ơn vì đã cho tôi nhiều tiền như vậy.”
Sarin, quay đầu sang một bên để tránh bàn tay của anh, lướt qua lời nói của anh. Biểu cảm của Owen khi anh đưa tay về phía cô thật kỳ lạ. Việc cô là em gái của người phụ nữ mà anh đã ngủ cùng dường như không khiến cho anh phải bận tâm, và anh đang thể hiện ham muốn của anh. Có lẽ nó liên quan đến tình trạng không ổn gần đây của anh.
Dù sao thì, cô cũng biết rằng người đàn ông này đã vật lộn với sự tỉnh táo của anh trong vài ngày qua.
“…Không cần phải nhắc đến chuyện đó đâu.”
Anh nắm chặt bàn tay trống rỗng, siết chặt vào hư không.
Người phụ nữ này có đang trong tay anh không?
Tâm trạng của Owen tuột dốc không phanh trước câu hỏi đột ngột này. Không biết điều này, Sarin thận trọng hỏi anh.
“Thật sự chỉ là đi dạo với chó thôi à? Không có hành vi kỳ lạ nào khác sao…?”
“Cô nghĩ người đàn ông đã ngủ với chị gái cô sẽ yêu cầu cô lên giường với tôi à?”
Anh chỉ ra chính xác những lo lắng của cô. Khi phản ứng tự nhiên của Owen làm cô bàng hoàng, khuôn mặt của cô chuyển thành một biểu cảm ngạc nhiên.
“Ờ, theo cách nuôi dạy của tôi, điều đó không thể chấp nhận được.”
Owen hỏi, khuôn mặt nhăn nhó vì sự thích thú.
“Vậy thì hãy nói cho tôi biết làm thế nào để khiến cô lên giường với tôi. Nhờ có cô, tôi đã ngủ ngon trong vài ngày qua.”
Anh đã kìm nén ham muốn của mình rất nhiều đến mức cảm giác như dương vật của anh sắp nổ tung. Cảm giác ấm áp như máu dồn lên lòng bàn tay, mãnh liệt đến mức người ta có thể nghi ngờ loại thuốc trong hộp cứu thương không phải là thuốc giảm đau đầu mà là thuốc kích dục. Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi anh nhắm mắt vào buổi chiều, ngôn ngữ yêu thương, không rõ ràng của Sarin dành cho những con chó đã làm cho dương vật của anh cương cứng.
Cảm giác muốn không chỉ là ham muốn phục vụ cô mà còn là một nhu cầu tàn bạo muốn đâm xuyên cô, muốn cô đè trên người anh, để khiến cô khóc to lên. Khuôn mặt cô sẽ mờ đi, giống như cảnh mưa rơi trên cửa sổ.
Dù cô có hay không nhận thức được sự ham muốn thô tục đó, cô quay đầu sang một bên. Cả cơ thể cô gào lên rằng ý tưởng này thật nực cười, cô tuyên bố: “Chuyện này thật vô lý. Chúng ta không thể làm việc cùng nhau theo cách này. Chuyện đó không thể chấp nhận, ngay cả khi tôi chết rồi sống lại.”
Chẳng phải đó chỉ là một sai lầm thoáng qua trong khoảnh khắc anh mất đi sự tỉnh táo sao?
Đối mặt với ham muốn của Owen, thứ đang bày ra trần trụi mà không chút che đậy, Sarin nói thẳng. Cô biết, trực tiếp hay gián tiếp. Với một người đàn ông bộc lộ bản thân như thế này, chị gái cô hẳn cũng từng bị mê hoặc.
Sarin không miễn nhiễm trước người khác phái. Thế giới cô từng thấy chỉ toàn là bốn bức tường bệnh viện. Những cảm xúc như tình yêu bên trong những bức tường đó được coi là xa xỉ.
“Ngay cả khi chuyện đó có nghĩa là phải chết.”
“Trừ khi đó là anh… tôi cũng không biết.”
Trừ phi anh là cha ruột của Hayan, đứa trẻ sinh ra sau khi anh ngủ với chị gái của cô. Câu nói ấy đã bị lược bỏ quá nhiều.
Giống như những bộ phim truyền hình đêm khuya mà cô xem cùng người mẹ đang hấp hối, đêm ở một nơi xa xôi có thể trở thành cuộc tình vụng trộm với người đàn ông này.
Tuy nhiên, Sarin biết rằng điều đó không thể xảy ra. Cô đã hiểu rõ về Owen. Đây không phải là nơi thích hợp để thì thầm những lời yêu thương. Anh không phải là người đàn ông đủ dịu dàng để nói những lời như vậy.
Ngay từ đầu, nó đã không được định sẵn.
Một mối quan hệ thậm chí không nên được xem xét.
Sarin hoàn toàn ý thức được rằng đây là mối quan hệ của cô với Owen, cha ruột của Hayan.
“Ồ, không. Thật đáng tiếc vì vẻ mặt nghiêm khắc của anh đủ để khiến người ta rùng mình.”
Khoảnh khắc biểu cảm cứng nhắc đó tan vỡ thành từng mảnh, chắc chắn sẽ mang lại một cảm giác thỏa mãn.
Owen và Sarin đối mặt nhau với những suy nghĩ khác nhau.
“Vậy thì, chúng ta không thể tiếp tục chuyện này nữa. Tôi không thể tiếp tục làm thế này đâu…”
“Sẽ ổn chứ nếu tôi không ngủ với chị gái của cô?”
“Cái gì?”
“Chỉ muốn hỏi xem tôi có thể lặng lẽ quan hệ với cô không.”
Tiếng Anh không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của cô.
Trong nháy mắt, lời lẽ thô tục và trụy lạc của anh không thể hoàn toàn xuyên thủng bộ não của Sarin, và chỉ có những từ ngữ đó vang vọng trong tai cô.
Thật vậy, anh thật tục tĩu. Một con người độc đoán, ích kỷ, miệng lưỡi độc ác, vô tâm.
“…Nó được viết rõ ràng trong nhật ký của chị gái của cô. Tôi tin tưởng chị gái của cô.”
“Đọc trộm nhật ký của người khác, anh đúng là một kẻ xấu xa.”
Như thể đang đùa hoặc nghiêm túc, anh nói với một nụ cười. Mặc dù thốt ra đủ loại lời lẽ tục tĩu, khuôn mặt anh trông tinh tế và trìu mến. Sarin không thể không nhận thấy khoảng cách giữa họ. Cách anh nhìn cô thật khó chịu, giống như một thợ săn đang nhìn một con vật mồ côi mà anh đã bắt được.
Cảm giác như cô đang bỏ lỡ một thứ gì đó.
“Anh có thể đã gặp nhiều phụ nữ và quên đi, nhưng rõ ràng… anh đã quan hệ với chị gái của tôi.”
“Phì.”
Anh che miệng bằng mu bàn tay, không thể kìm nén được tiếng cười sắp bật ra.
Khuôn mặt Sarin nhăn lại.
Làm tình. Một từ ngữ thật ngây thơ như vậy, so với ngôn ngữ rõ ràng của anh. Khuôn mặt anh đỏ bừng lên vì cười, tâm trạng dâng cao không ngừng sau cú ngã bất ngờ xuống sàn nhà. Owen cảm thấy tình trạng của anh chưa hoàn toàn hồi phục. Nếu không thì, một câu nói như vậy sẽ không buồn cười đến thế.
"Nhiều phụ nữ, đúng không. Tò mò thật đấy, không biết trong nhật ký đó tôi đã 'làm tình' cùng với bao nhiêu người phụ nữ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro