Đợi Anh Nơi Tường Viện Cũ

Kế hoạch nhỏ

2024-12-31 13:55:34

Bà lão nhìn chồng quát con dâu, con trai một trận, sau nó lại ngồi một góc không nói gì.

“Ông à”

“Chúng ta già rồi, dạy không nổi con cái”

“Ông đừng tự trách mình”

“Nghe Mỹ thu nói, xem trừng Thanh Liên vẫn phải đi xem mắt tiếp”

Bà khẽ chạm vào vai ông an ủi, ông cũng đưa tay nắm lấy tay bà.

Trời đêm càng muộn không khí cũng đặc biệt loãng, bầu trời đen kịt không có sao. Trong màn đêm chỉ vang lên tiếng côn trùng kêu nho nhỏ. Thanh liên không ngủ được, ngồi dậy, bật đèn nhỏ đầu giường lật sách xem. Nhưng cô cũng không có tâm trí mà đọc, lướt qua vài trang giấy thì gập lại. Tựa đầu vào giường thất thần.

Mấy hôm trước người được giới thiệu nhắn tin cho cô được hơn tuần liền nói.

“Anh thấy em không thoải mái khi nói chuyện với anh, với cả anh thấy chúng ta cũng không hợp, hay là dừng ở đây đi”

Cô cũng không mặn mà gì trong mối quan hệ kiểu này, nói được. Sau đó không liên lạc nữa. Mẹ cô có gọi điện tới, cô mới biết gia đình họ chê cô, bảo con trai không nên dây dưa nữa. Kết thúc đi.

Cô khẽ cười tự giễu. Đúng là cô không thể nào đạt tiêu chuẩn mà họ cần thì họ cần gì phải giữ chút mặt mũi, muốn mắng liền mắng, muốn chửi liền chửi.

Là vì mong chờ lợi ích mà tới, thì cũng vì lợi ích mà đi.

Cô không biết lên vui hay buồn, bảo cô sống một cuộc sống phải giả bộ nịnh nọt cô không biết sống như thế nào.

Cô lại càng không có ý muốn biến mình thành như vậy.

Mấy người bạn thân cũng nhắn tin bảo cô đừng nghĩ linh tinh. Đám người đó vốn không tốt đẹp gì. Tốt nhất không dây vào. Đừng có tin tưởng quá không sẽ bị lừa.

Họ còn bảo hay nhờ vài người bạn nam ứng phó cho qua chuyện.

Cô nghĩ đi nghĩ lại thấy không được, tự dưng lôi người ta vào chuyện nhà mình, nhỡ lộ còn liên lụy họ. Phiền hà quá.

———

Suốt một tháng trời sau đó, Thanh liên bận muốn bở hơi tai.

Bởi mỗi lúc rảnh cô lại phải ứng phó với ba mẹ, sau đó đi xem mắt.

Nhưng lần nào cũng như muối bỏ bể. Lúc thì cô thấy không hợp, lúc thì người ta không thích, khi lại gặp phải kẻ lăng nhăng, tiểu thiếu gia… tóm lại không gặp ai ra hồn.

Mẹ cô thấy vậy càng thêm bực, đăng ký cho cô một lớp xã giao căn bản bắt cô đi học.

Tiếc là cô còn chưa kịp học thì ông bà gọi về. Bảo là bà đau chân gọi cô về chăm sóc. Mẹ cô không làm gì được bèn buông tha.

“Bà ơi”

“Tiểu Liên con về rồi”

“Ông ạ”

“Thế nào ba mẹ có mắng con không?”

“Chỉ nói mấy câu thôi”, cô ỉu xìu gượng cười

“Nào có chuyện nó nói mấy câu, nhất định là chịu ấm ức không ít”, bà xót cháu gái.

“bà ơi, chân bà có sao không ạ”, cô chạm vào chân bà hỏi.

“Bà không sao, chỉ là đau mỏi chân thôi, lấy cớ gọi con về, chứ để con ở đó làm gì”

“Con cảm ơn ông bà”, cô ôm lấy bà làm nũng, về nhà thật tốt. Không ai bắt nạt cô, không sợ.

“Vậy con đi cất đồ đã”

“Ừ, đi đi”

Một nhà ba người gặp nhau vui vẻ như chút được gánh nặng. Quyết định ăn một bữa thật đặc sắc.

Buổi tối, cô vui vẻ lái xe sang khu đối diện, gửi xe trong bãi xe tiểu khu, đi bộ vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hôm nay cô muốn đi qua khu phố, ăn ít đồ ngon thay đổi tâm trạng. Lúc đi qua căn nhà đang xây của anh, cô thấy rất bất ngờ. Căn nhà nhanh như vậy mà đã có hình dáng giống như sắp hoàn thiện. Họ đã xây cổng mới từ lâu, cô chỉ có thể nhìn qua tường rào thấy đã xây xong tầng ba.

“Nhà này xây thật là nhanh, bên trong hình như vẫn đang làm việc”. Cô đứng nhìn một lúc rồi bước đi.

Hôm nay cô hẹn bạn thân đi ăn hàng. Cô lướt qua vài ngõ nhỏ thấy quán chè đầu hẻm đì đứng lại chờ.

“Tiểu Liên, đây, đây”,

“Cậu đợi lâu chưa, xe đâu”, hai người ngồi xe máy đi tới.

“Tở để trong bãi gửi xe khu kế bên, tớ đến sớm, đợi một lúc rồi”

“OK”

“Vậy…”

“Lên xe lên xe, trong đây không lo, tụi mình sang ngay bên cạnh thôi. Hôm nay ăn bữa ngon an ủi trái tim bé nhỏ của bạn tôi”

“Cảm ơn hai cậu”

“Nhanh, nhanh”

Ba cô gái ngồi lên xe chậm chạp lái qua đoàn người đi đường.

Họ chọn một quán thật yên tĩnh, tách biệt với khách khác. Gọi bàn đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Nghe cậu kể mà tụi tớ sốt cả ruột”

“Thế này không ổn đâu, tư tưởng bên nhà cậu quá là ba chấm”

“Không biết nói sao”, cô gật đầu nói

“Làm cứ như cái máy lập trình, đến lịch là phải hoạt động theo yêu cầu. Cậu nhìn cậu đi hốc tiều tuỵ. Cả buổi cũng chả cười nổi mấy lần.”

“Tiểu Liên cậu nghe tụi mình đi, người cũng kiếm được rồi. Chỉ là ứng phó một thời gian. Không phải yêu đương thật”

“Ừ đúng đấy, bằng tuổi tụi mình là quen biết ở trường cũ của tớ. Cậu ấy nhận lời giúp”

“Tớ thấy không ổn lắm”

“Giờ còn nghĩ cái quỷ gì”

“Cậu muốn ép chết bản thân à. Tháng vừa rồi cậu gặp bao nhiêu người rồi. Dù qua loa thì cũng mệt mỏi phiền hà chứ”, cô ấy thở hắt ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Đúng vậy, thời gian rảnh đi chơi với tụi mình. Vì đám người đó cả hai tháng trời chúng ta không gặp nhau”, cô gái còn lại uống một ngụm nước quả hập hực nói.

“…”

“Đi mà bạn hiền ơi, thương tụi mình nhớ mong cậu, được không”

“…”, cô định nói thêm nhưng nhìn họ cầu xin lại không nỡ mở lời. Gật đầu xem như đồng ý.

“Ô zê, quá đẹp, đừng lo vụ này tới ba bốn quân sư đảm bảo êm đẹp”, hai người nắm lấy tay cô lắc lắc, reo hò.

“Cảm ơn hai cậu, nào bạn tiểu Phù, tiểu Hoa xinh đẹp. Xin kính hai cậu, ngày sau sẽ hậu tạ chu đáo”

“Nói lời giữ lời”

“Được được”, cô gật đầu như băm tỏi.

“Tốt, uống”

Ba cô gái ăn uống vui vẻ, cùng liên hệ bạn nam kia nói chuyện. Thống nhất việc sẽ làm tiếp theo.

————————-

Chuyện anh xây nhà riêng vốn dĩ không tính nói lại với ba mẹ. Nhưng nghĩ lại vẫn báo cho hai nhà, thế là các anh của anh vừa tức vừa giận thi nhau vào cuộc, cử người sang tận nơi giúp anh. Lượng người làm cũng tăng gấp ba lần.

Bởi vậy căn nhà dự kiến 5 tháng nhưng nay gần ba tháng đã ra hình ra dáng. Công nhân đội thì thi công, đội thì bố trí cảnh quan, làm việc rất nghiêm túc.

Các anh nhà họ Mặc còn không yên tâm, thay phiên nhau qua lại kiểm tra mấy lần. Ông bà trong nhà thì lựa ngày giờ đẹp vào nhà mới cho anh, đồ đạc lễ lạp cũng đã sắm sửa đầy đủ. Tóm lại là rất náo nhiệt.

Cho lên cả tháng trời anh bận đông bận tây, riêng chuyện nhà cửa thì không cần quản. Hơn nữa ngày ba bữa có người chuẩn bị. Ăn uống ngon miệng ra thịt hồng hào. Người lớn trong nhà càng nhìn càng thuận mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời tiết dạo này khá dịu.

Thư Uyên nhận được sự giúp đỡ của mọi người lên có thời gian chuyện tâm giải quyết công việc ở công ty.

-——————

Về sau, Thanh liên vẫn thường lái xe sang khu đối diện đi bộ. Lần nào đi qua căn nhà đang xây, cô sẽ dừng lại nhìn một lát ,xem đã xây đến đâu.

Sau này hẳn là sẽ gặp anh thường xuyên phải không nhỉ.



Kế hoạch của họ cũng thuận lợi diễn ra, trình tự khá tự nhiên, bạn nam kia lúc rảnh sẽ gọi điện hỏi thăm cô. Cô cũng không tránh né đôi khi nghe máy trước ông bà và cả người nhà. Còn hẹn nhau đi ăn ngoài, thực ra là mấy người họ cùng đi ăn. Xem xét kế hoạch có bị phát hiện không. Bàn bạc bước đi tiếp theo.

Hôm nay Tiểu Phù, Tiểu Hoa đều không tới. Nhất Minh chạy xe sang nhà còn mang bánh tới.

“Cháu chào ông bà”, cậu ấy lớn giọng nói.

“Nhất minh, tới chơi à”

“Vâng ạ”

“Nay cháu được nghỉ sớm, chạy qua chở Thanh Liên ra phía hồ ngắm hoa ạ, đẹp lắm ông bà ạ”

“Ừ, đi chơi vui vẻ, sao không cầm bánh đi ăn”

“Dạ là đồ bà cháu làm bảo biếu ông bà ăn ạ”

“Ừ được được”

Thanh liên đội mũ bảo hiểm.

“Được rồi, đi thôi”

“Ừ”

“Ông bà ơi tụi cháu đi chơi đây”, cô vẫy tay với họ

“Ừ đi đi”

“Cậu nhóc Tiểu Minh này rất hoạt bát”, ông nhìn theo nói.

“Có thể là có ý với Tiểu Liên”, bà nói

“Có lẽ vậy, lần đầu tới tôi thấy còn có chút rụt rè về sau cũng nói nhiều hơn, trông hiền lành, hiểu chuyện ”

“Thanh niên cùng tuổi, dễ nói chuyện”

Ông lão gật gù, như vậy cũng phù hợp với Tiểu Liên cứ kệ con bé qua lại đi.

Hai người ngồi lên xe vừa đi vừa nói.

“Bên cậu ổn không Liên”

“Tình hình cũng dịu lại, nhưng mà tớ vẫn không thoát được vụ xem mắt nhanh vậy. Nếu mà nói đang yêu nhau thì quá nhanh lộ ngay”

“Đúng rồi, thế thì không ổn”

“Tớ rảnh cũng không đi đâu, có thời gian đi chơi với mấy cậu cũng tốt lắm ”

“Cảm ơn cậu nhé Nhất Minh”

“Được rồi, được rồi, đừng cảm ơn nữa. Tớ nghe sắp hết nổi rồi”

“Ha ha”

“Tớ thấy hoa bên đó nở đẹp lắm, thấy mấy đứa đăng trên mạng. Tụi mình qua đó coi xem sao”

“Được”

Hai người đi chơi ăn tối xong mới về. Rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Anh Nơi Tường Viện Cũ

Số ký tự: 0