Nhìn về phía tr...
2024-12-31 13:55:34
Năm đó vừa vào xuân, đèn lồng đỏ khắp mọi nơi, tiếng cười đùa vang vọng, vạn vật đều tràn ngập sức sống, không khí lạnh ẩm, trời quang. Cô mặc một lớp áo bông dày, dạo phố.
Tay cầm đồ ăn sáng mới mua, vừa ăn vừa đi, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Rẽ vào con phố hẹp, tùy ý dạo bước.
Tường xây thẳng tắp không một bóng người. Càng đi càng lạc. Ở đây kiến trúc cổ điển thấp thoáng qua các hàng tiểu cảnh, chủ chỗ này thật có gu.
Đi thêm một đoạn lại thấy vài hàng quán nhỏ, một khu hồ nước lộ thiên, trồng rất nhiều loại cây được cắt tỉa chỉnh chu.
Ngồi xuống hàng ghế ven hồ ăn xong đồ ăn sáng, cô mới chụp lại vài tấm ảnh. Chỗ này mà diện đồ chụp ảnh nhất định là rất đẹp.
Ngồi một lúc cô mới đứng dậy đi theo con đường khác rẽ sang tiểu khu càng đi càng thấy bất ngờ.
Nếu bên ngoài là sự hào nhoáng thì bên trong lại là dáng vẻ thuần cổ. Nhà cửa gỗ lối nhau, bức tường vài nơi đã ngả màu. Chỗ này còn an tĩnh hơn bên ngoài. Cô chụp thêm vài tấm. Sau đó đi men theo bức tường thưởng thức cảnh sắc.
Cô dừng chân khi thấy phía trước có người đang đứng. Là nam giới.
Anh ta đứng quay lưng nhìn vào một bức tường cũ, cây bên trong mọc cao, che hết tầm nhìn. Chỉ thấy một mảng rêu, dây leo phủ trên tường, sơn cửa ngả màu, bong tróc. Cảm giác đã lâu không có người ở.
Thấy anh ta chỉ đứng đó, hai tay đều đặt trong túi áo khoác dài, lặng im bất động nhìn vào trong. Đây là môi giới hay người đến mua nhà, hay chủ nhà. Nhưng cảnh tượng trước mắt cảm giác rất đẹp. Người và cảnh đều mang nét cổ điển.
Phía trước chỉ có một con đường sau đó mới rẽ. Cô lên đi tiếp hay vòng lại nhỉ.
Khi cô đang mải suy nghĩ tính bước lên hay quay lại thì anh ta quay người. Khoảnh khắc đó,hình ảnh rõ nét của anh ta đập thẳng vào mắt khiến cô hoảng hốt, trái tim đập loạn cả lên như phạm lỗi.
Ngại quá đi, con người có giác quan, hẳn là anh ta cảm nhận được có người đang nhìn. Đã vậy anh ta còn nhìn mãi về phía cô không chịu đổi hướng, càng làm cô thêm khó xử. Không biết động kiểu gì.
Cũng nhờ vậy mà cô thu hết hình ảnh người đàn ông về trong trí nhớ của mình. Anh mặc bộ đồ vest và áo khoác sẫm màu, mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, khẽ vén ở trán, khiến gương mặt nhìn càng rõ ràng hơn, từng đường nét dung hòa vào nhau, đôi mắt đặc biệt, không tạp niệm.
Cả người anh hòa vào cảnh vật mang đến một cảm giác ấm áp lạ kỳ, giống như bức tranh mờ ảo. Khi nhìn kỹ hơn sẽ thấy sau tầng cây là màu chín đỏ của quả hồng.
Người và cảnh thật sự rất đẹp. Chỉ tiếc anh lại nhìn về đây, dù muốn chụp ảnh lưu lại cô cũng vẫn biết, xấu hổ viết như thế nào mà không làm theo.
Cô không biết đã đứng đó nhìn anh bao lâu, đến khi phía sau truyền đến âm thanh ô tô lăn bánh, cô mới lúng túng chuyển hướng ánh mắt bước gọn lên vỉa hè,nhường chỗ cho xe đi qua. Lúc nhìn lại đã thấy chiếc xe chậm rãi tìm chỗ dừng ở phía trước, cũng thấy anh chuyển hướng nhìn về chỗ cũ.
Vài người nhanh chóng xuống xe. Tiếng nói chuyện nho nhỏ làm tan đi không khí ngượng ngùng khi nãy. Cô nhìn về phía người đàn ông thấy anh chăm chú xem tập giấy tờ họ đưa có lẽ là bên nhà đất hay đại loại thế.
Cô khẽ thở ra lấy lại bình tĩnh. Vai thả lỏng bước về phía trước, đi qua họ tiến về lối rẽ. Tiếp tục dạo phố. Đàn ông ưa nhìn có duyên gặp gỡ cũng là niềm vui a. Ra cửa gặp Mỹ nam.
Khi cô đi lướt qua chỗ mấy người đàn ông. Lúc này người đàn ông mặc vest cũng dõi theo bước chân của cô. Lúc anh trầm ngâm nhìn vào trong thì cũng nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Chỉ là mãi không nghe thấy đi tiếp, có linh cảm ai đó đang nhìn, anh mới quay lưng.
Thấy một cô gái, một tay để trong túi áo lông trắng, một tay để lộ ra ngoài nắm lấy quai túi xách đeo chéo. Ánh mắt cô mở lớn khi nhìn trực diện với anh, anh biết cô chính là người đi đến.
Trời hôm nay đặc biệt lạnh, cả thân người cô đều mặc đồ mùa đông, màu trắng điểm hồng nhạt, quần sáng màu dài che gần kín đôi giày màu nhạt, trông rất tùy ý lại đáng yêu. Tóc búi cao buộc nơ nhỏ, một gương mặt tròn tròn trong trẻo, ánh mắt sáng trong chứa sự hoảng hốt, môi hồng khẽ mím, cô không bước tiếp mà vẫn nhìn về phía anh.
Trong khoảnh khắc khi nhận thấy sự quan sát của cô anh cũng thoáng buông lỏng cả người, lại không ngờ tới gương mặt thoáng nhu hòa mang ý cười.
Thời gian chậm chạp trôi, những cơn gió ầm ĩ lay động vài cái lá nhỏ, xung quanh đều im lặng, dường như có thể cảm nhận sự hồi hộp của đối phương qua từng nhịp thở.
Đến khi phía sau truyền đến âm thanh động cơ cô mới lúng túng hướng ánh mắt nhìn đi chỗ khác, khẽ cắn môi lùi gọn lại bên đường. Cũng không hề biết mọi cử chỉ lúng túng đó anh đều thu giữ lại, ý cười lại càng đậm hơn vẽ một đường cong nhỏ trên môi.
Cho đến khi thấy người đến là người bên đội thi công anh mới thu lại nét mặt, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng cô, cho đến khi thấy cô đi khuất sau bức tường.
" Cậu …. Cậu…" nghe tiếng người gọi anh với quay lại cuộc trò chuyện.
" vâng".
" Ah cậu thấy phương án này thế nào", anh ta hỏi tiếp.
Anh cầm lấy tập giấy từ từ xem. Hôm nay anh hẹn người bên đội thi công đến để trao đổi thực tế lần cuối trước khi xây nhà.
Đây là lô đất anh mua cách đây 3 năm. Trước đây chọn tiểu khu này bởi vì sự yên tĩnh của nó, không ngờ ba năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, thoáng cái nó trở thành một khu sầm uất, nhà cửa thi nhau mọc lên san sát.
Khu anh chọn là khu đất cũ ở đây có một dãy nhà cổ lớn. Ba năm trước đều là những ngôi nhà cũ kỹ, giờ đã lác đác khoác lên mình tấm áo mới, hoàn mỹ hơn.
" Được, tôi thấy không có vấn đề gì", anh gật đầu đáp.
"Vậy Cậu thấy chỗ này thì sao có cần phải chỉnh sửa lại không?", người đó hỏi tiếp.
"Không vấn đề gì, Các anh cứ làm như theo bản thiết kế tôi đã thương lượng từ trước", anh đáp.
"Vậy được, nếu không có vấn đề gì thì ngày kia chúng tôi sẽ đem người đến bắt đầu khởi công ngay", Mấy người cùng nhau trao đổi qua vài vấn đề khác, sau đó mới ra về.
Anh nhìn đồng hồ trên tay đã đến 10 giờ, nhìn về phía khu đất, trong đầu anh thoáng nghĩ đến hình bóng cô gái lúc sáng,sau đó lái xe đi.
Hai người như hai nhịp thở khác nhau ở giữa thế giới,bất chợt gặp nhau trong một khoảnh khắc nào đó. Sau đó lại hòa vào đám đông không biết đến ngày gặp lại.
Anh lái xe một mạch về công ty đã là 11 giờ trưa. Trợ lý có gửi lịch trình, chiều nay anh có chuyến bay lúc 3 giờ 15 đi Viên quý.
Vừa vào văn phòng một lúc thì có người gõ cửa. Người tới là trợ lý Triệu Đình.
" Ông chủ, thư của cậu, đây là tập hồ sơ mới cần ký, báo cáo dự án đã gửi qua hộp thư", cậu ta tiến vào sau đó đưa anh phong thư màu đen phủ bạc và tập giấy tờ.
" được, tôi sẽ xem, cậu đợi ở ngoài đi, ký xong tôi sẽ gọi" anh ngẩng đầu đáp.
" vâng".
Anh đặt phong thư sang bên cạnh xem lại tập hồ sơ, rồi ký xác nhận. Mở máy tính xem các báo cáo mới và ghi chú lại cho cấp dưới những yêu cầu của anh, sau đó mới duyệt gửi đi. Xử lý xong nhìn đồng hồ đã 12 giờ 30.
"Muộn như vậy, chắc Triệu Đình đi ăn trưa rồi”
Anh nhắn tin riêng cho trợ lý. Đợi cậu ấy trả lời rồi mới cầm theo phong thư, tắt máy tính, rời văn phòng.
" Triệu đình, hồ sơ tôi ký để trên kệ cho cậu, báo cáo trong hộp thư".
" dạ vâng, ông chủ".
Anh nhìn lên bầu trời qua cửa ô tô, trời quang đãng, không một gợn mây. Thư Uyên dừng lại, tại một quán điểm tâm nhỏ, mua suất ăn trưa, lái xe trở lại căn hộ của mình.
Giải quyết xong bữa trưa, anh vừa uống ly trà vừa xem dự báo thời tiết tại Viên Quý. Hôm qua báo thời tiết bình thường nhưng chiều lại có cơn mưa nhỏ. Xem ra phải mang thêm áo rét. Lần này trở về mấy ngày, thăm nhà.
Anh khẽ thở ra, miết ly trà trên tay, nghĩ về đoạn thời gian vài năm trước. Giờ đây anh tìm lại gia đình, bỗng cái ồn ào náo nhiệt hơn, nhưng trong lòng lại lặng như tờ, như có như không.
Nhớ tới, Ba mẹ Lý. Tính tình anh lạnh nhạt từ nhỏ nhưng họ rất kiên nhẫn. Thẳng đến khi cặp sinh đôi ra đời, gia đình ba người bỗng trở thành năm người.
Anh vừa đi học vừa thay ba mẹ Lý chăm sóc hai em. Đưa bọn trẻ đi học, cho ăn, dỗ ngủ. Cả nhà họ đều tất bật không có thời gian mà nghĩ tới việc khác. Năm này qua năm khác bọn trẻ ngày càng lớn, trở thành hai đứa nhóc vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, béo béo tròn tròn ai nhìn cũng thích.
Mọi người đều cười nói "Công sức anh cả lớn lắm mới chăm được hai đứa, sau này phải hiếu thuận với anh cả biết chưa?", bọn trẻ lúc đó còn nhỏ chưa biết gì, chỉ biết y a hùa theo khiến mọi người được trận cười vui vẻ.
Nay đã là thiếu niên cả rồi, còn biết yêu đương, chuẩn bị bất ngờ cho người mình thích. Nhìn bức ảnh gia đình nhà họ Lý anh khẽ mỉm cười.
Quay vào phòng cầm áo khoác ngoài, đẩy theo vali đã chuẩn bị từ tối qua ra cửa. Nhìn áo khoác trên tay lại nhìn quanh phòng một lượt, anh mới tắt điện rời đi.
Tay cầm đồ ăn sáng mới mua, vừa ăn vừa đi, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Rẽ vào con phố hẹp, tùy ý dạo bước.
Tường xây thẳng tắp không một bóng người. Càng đi càng lạc. Ở đây kiến trúc cổ điển thấp thoáng qua các hàng tiểu cảnh, chủ chỗ này thật có gu.
Đi thêm một đoạn lại thấy vài hàng quán nhỏ, một khu hồ nước lộ thiên, trồng rất nhiều loại cây được cắt tỉa chỉnh chu.
Ngồi xuống hàng ghế ven hồ ăn xong đồ ăn sáng, cô mới chụp lại vài tấm ảnh. Chỗ này mà diện đồ chụp ảnh nhất định là rất đẹp.
Ngồi một lúc cô mới đứng dậy đi theo con đường khác rẽ sang tiểu khu càng đi càng thấy bất ngờ.
Nếu bên ngoài là sự hào nhoáng thì bên trong lại là dáng vẻ thuần cổ. Nhà cửa gỗ lối nhau, bức tường vài nơi đã ngả màu. Chỗ này còn an tĩnh hơn bên ngoài. Cô chụp thêm vài tấm. Sau đó đi men theo bức tường thưởng thức cảnh sắc.
Cô dừng chân khi thấy phía trước có người đang đứng. Là nam giới.
Anh ta đứng quay lưng nhìn vào một bức tường cũ, cây bên trong mọc cao, che hết tầm nhìn. Chỉ thấy một mảng rêu, dây leo phủ trên tường, sơn cửa ngả màu, bong tróc. Cảm giác đã lâu không có người ở.
Thấy anh ta chỉ đứng đó, hai tay đều đặt trong túi áo khoác dài, lặng im bất động nhìn vào trong. Đây là môi giới hay người đến mua nhà, hay chủ nhà. Nhưng cảnh tượng trước mắt cảm giác rất đẹp. Người và cảnh đều mang nét cổ điển.
Phía trước chỉ có một con đường sau đó mới rẽ. Cô lên đi tiếp hay vòng lại nhỉ.
Khi cô đang mải suy nghĩ tính bước lên hay quay lại thì anh ta quay người. Khoảnh khắc đó,hình ảnh rõ nét của anh ta đập thẳng vào mắt khiến cô hoảng hốt, trái tim đập loạn cả lên như phạm lỗi.
Ngại quá đi, con người có giác quan, hẳn là anh ta cảm nhận được có người đang nhìn. Đã vậy anh ta còn nhìn mãi về phía cô không chịu đổi hướng, càng làm cô thêm khó xử. Không biết động kiểu gì.
Cũng nhờ vậy mà cô thu hết hình ảnh người đàn ông về trong trí nhớ của mình. Anh mặc bộ đồ vest và áo khoác sẫm màu, mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, khẽ vén ở trán, khiến gương mặt nhìn càng rõ ràng hơn, từng đường nét dung hòa vào nhau, đôi mắt đặc biệt, không tạp niệm.
Cả người anh hòa vào cảnh vật mang đến một cảm giác ấm áp lạ kỳ, giống như bức tranh mờ ảo. Khi nhìn kỹ hơn sẽ thấy sau tầng cây là màu chín đỏ của quả hồng.
Người và cảnh thật sự rất đẹp. Chỉ tiếc anh lại nhìn về đây, dù muốn chụp ảnh lưu lại cô cũng vẫn biết, xấu hổ viết như thế nào mà không làm theo.
Cô không biết đã đứng đó nhìn anh bao lâu, đến khi phía sau truyền đến âm thanh ô tô lăn bánh, cô mới lúng túng chuyển hướng ánh mắt bước gọn lên vỉa hè,nhường chỗ cho xe đi qua. Lúc nhìn lại đã thấy chiếc xe chậm rãi tìm chỗ dừng ở phía trước, cũng thấy anh chuyển hướng nhìn về chỗ cũ.
Vài người nhanh chóng xuống xe. Tiếng nói chuyện nho nhỏ làm tan đi không khí ngượng ngùng khi nãy. Cô nhìn về phía người đàn ông thấy anh chăm chú xem tập giấy tờ họ đưa có lẽ là bên nhà đất hay đại loại thế.
Cô khẽ thở ra lấy lại bình tĩnh. Vai thả lỏng bước về phía trước, đi qua họ tiến về lối rẽ. Tiếp tục dạo phố. Đàn ông ưa nhìn có duyên gặp gỡ cũng là niềm vui a. Ra cửa gặp Mỹ nam.
Khi cô đi lướt qua chỗ mấy người đàn ông. Lúc này người đàn ông mặc vest cũng dõi theo bước chân của cô. Lúc anh trầm ngâm nhìn vào trong thì cũng nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Chỉ là mãi không nghe thấy đi tiếp, có linh cảm ai đó đang nhìn, anh mới quay lưng.
Thấy một cô gái, một tay để trong túi áo lông trắng, một tay để lộ ra ngoài nắm lấy quai túi xách đeo chéo. Ánh mắt cô mở lớn khi nhìn trực diện với anh, anh biết cô chính là người đi đến.
Trời hôm nay đặc biệt lạnh, cả thân người cô đều mặc đồ mùa đông, màu trắng điểm hồng nhạt, quần sáng màu dài che gần kín đôi giày màu nhạt, trông rất tùy ý lại đáng yêu. Tóc búi cao buộc nơ nhỏ, một gương mặt tròn tròn trong trẻo, ánh mắt sáng trong chứa sự hoảng hốt, môi hồng khẽ mím, cô không bước tiếp mà vẫn nhìn về phía anh.
Trong khoảnh khắc khi nhận thấy sự quan sát của cô anh cũng thoáng buông lỏng cả người, lại không ngờ tới gương mặt thoáng nhu hòa mang ý cười.
Thời gian chậm chạp trôi, những cơn gió ầm ĩ lay động vài cái lá nhỏ, xung quanh đều im lặng, dường như có thể cảm nhận sự hồi hộp của đối phương qua từng nhịp thở.
Đến khi phía sau truyền đến âm thanh động cơ cô mới lúng túng hướng ánh mắt nhìn đi chỗ khác, khẽ cắn môi lùi gọn lại bên đường. Cũng không hề biết mọi cử chỉ lúng túng đó anh đều thu giữ lại, ý cười lại càng đậm hơn vẽ một đường cong nhỏ trên môi.
Cho đến khi thấy người đến là người bên đội thi công anh mới thu lại nét mặt, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng cô, cho đến khi thấy cô đi khuất sau bức tường.
" Cậu …. Cậu…" nghe tiếng người gọi anh với quay lại cuộc trò chuyện.
" vâng".
" Ah cậu thấy phương án này thế nào", anh ta hỏi tiếp.
Anh cầm lấy tập giấy từ từ xem. Hôm nay anh hẹn người bên đội thi công đến để trao đổi thực tế lần cuối trước khi xây nhà.
Đây là lô đất anh mua cách đây 3 năm. Trước đây chọn tiểu khu này bởi vì sự yên tĩnh của nó, không ngờ ba năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, thoáng cái nó trở thành một khu sầm uất, nhà cửa thi nhau mọc lên san sát.
Khu anh chọn là khu đất cũ ở đây có một dãy nhà cổ lớn. Ba năm trước đều là những ngôi nhà cũ kỹ, giờ đã lác đác khoác lên mình tấm áo mới, hoàn mỹ hơn.
" Được, tôi thấy không có vấn đề gì", anh gật đầu đáp.
"Vậy Cậu thấy chỗ này thì sao có cần phải chỉnh sửa lại không?", người đó hỏi tiếp.
"Không vấn đề gì, Các anh cứ làm như theo bản thiết kế tôi đã thương lượng từ trước", anh đáp.
"Vậy được, nếu không có vấn đề gì thì ngày kia chúng tôi sẽ đem người đến bắt đầu khởi công ngay", Mấy người cùng nhau trao đổi qua vài vấn đề khác, sau đó mới ra về.
Anh nhìn đồng hồ trên tay đã đến 10 giờ, nhìn về phía khu đất, trong đầu anh thoáng nghĩ đến hình bóng cô gái lúc sáng,sau đó lái xe đi.
Hai người như hai nhịp thở khác nhau ở giữa thế giới,bất chợt gặp nhau trong một khoảnh khắc nào đó. Sau đó lại hòa vào đám đông không biết đến ngày gặp lại.
Anh lái xe một mạch về công ty đã là 11 giờ trưa. Trợ lý có gửi lịch trình, chiều nay anh có chuyến bay lúc 3 giờ 15 đi Viên quý.
Vừa vào văn phòng một lúc thì có người gõ cửa. Người tới là trợ lý Triệu Đình.
" Ông chủ, thư của cậu, đây là tập hồ sơ mới cần ký, báo cáo dự án đã gửi qua hộp thư", cậu ta tiến vào sau đó đưa anh phong thư màu đen phủ bạc và tập giấy tờ.
" được, tôi sẽ xem, cậu đợi ở ngoài đi, ký xong tôi sẽ gọi" anh ngẩng đầu đáp.
" vâng".
Anh đặt phong thư sang bên cạnh xem lại tập hồ sơ, rồi ký xác nhận. Mở máy tính xem các báo cáo mới và ghi chú lại cho cấp dưới những yêu cầu của anh, sau đó mới duyệt gửi đi. Xử lý xong nhìn đồng hồ đã 12 giờ 30.
"Muộn như vậy, chắc Triệu Đình đi ăn trưa rồi”
Anh nhắn tin riêng cho trợ lý. Đợi cậu ấy trả lời rồi mới cầm theo phong thư, tắt máy tính, rời văn phòng.
" Triệu đình, hồ sơ tôi ký để trên kệ cho cậu, báo cáo trong hộp thư".
" dạ vâng, ông chủ".
Anh nhìn lên bầu trời qua cửa ô tô, trời quang đãng, không một gợn mây. Thư Uyên dừng lại, tại một quán điểm tâm nhỏ, mua suất ăn trưa, lái xe trở lại căn hộ của mình.
Giải quyết xong bữa trưa, anh vừa uống ly trà vừa xem dự báo thời tiết tại Viên Quý. Hôm qua báo thời tiết bình thường nhưng chiều lại có cơn mưa nhỏ. Xem ra phải mang thêm áo rét. Lần này trở về mấy ngày, thăm nhà.
Anh khẽ thở ra, miết ly trà trên tay, nghĩ về đoạn thời gian vài năm trước. Giờ đây anh tìm lại gia đình, bỗng cái ồn ào náo nhiệt hơn, nhưng trong lòng lại lặng như tờ, như có như không.
Nhớ tới, Ba mẹ Lý. Tính tình anh lạnh nhạt từ nhỏ nhưng họ rất kiên nhẫn. Thẳng đến khi cặp sinh đôi ra đời, gia đình ba người bỗng trở thành năm người.
Anh vừa đi học vừa thay ba mẹ Lý chăm sóc hai em. Đưa bọn trẻ đi học, cho ăn, dỗ ngủ. Cả nhà họ đều tất bật không có thời gian mà nghĩ tới việc khác. Năm này qua năm khác bọn trẻ ngày càng lớn, trở thành hai đứa nhóc vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, béo béo tròn tròn ai nhìn cũng thích.
Mọi người đều cười nói "Công sức anh cả lớn lắm mới chăm được hai đứa, sau này phải hiếu thuận với anh cả biết chưa?", bọn trẻ lúc đó còn nhỏ chưa biết gì, chỉ biết y a hùa theo khiến mọi người được trận cười vui vẻ.
Nay đã là thiếu niên cả rồi, còn biết yêu đương, chuẩn bị bất ngờ cho người mình thích. Nhìn bức ảnh gia đình nhà họ Lý anh khẽ mỉm cười.
Quay vào phòng cầm áo khoác ngoài, đẩy theo vali đã chuẩn bị từ tối qua ra cửa. Nhìn áo khoác trên tay lại nhìn quanh phòng một lượt, anh mới tắt điện rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro