Sự Thiên Vị Ngâ...
2024-09-06 18:27:01
Lâm Vãn Thu nhìn tờ giấy ghi chú trước mặt, một lúc lâu sau mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong đáy mắt đen sâu thẳm của Bạch Thuật Bắc tràn đầy khinh bỉ và khinh thường: "Tôi thật sự đã xem nhẹ cô rồi."
Lâm Vãn Thu lắc đầu nhíu mày: "Manh Manh không đến."
Bạch Thuật Bắc làm sao tin lời cô, trực tiếp vượt qua cô bước vào trong, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Lâm Tri Hạ toàn thân toát ra vẻ u ám, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, cũng không để ý, đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm Vãn Thu.
“Bạch Thuật Bắc!” Lâm Tri Hạ nắm chặt tay tiến lên một bước, ngăn cản dáng vẻ lục lọi tùy tiện của anh: “Cậu dựa vào cái gì chứ?”
Bạch Thuật Bắc trông rất đẹp trai, nhưng mỗi lần cười khóe môi luôn mang theo ý tứ khinh miệt và thâm trầm, anh nửa cười nửa không nhìn Lâm Tri Hạ, khiêu khích nhướn mày: "Cậu nói xem tôi dựa vào cái gì? Có cần tôi nói ra không?"
Lâm Tri Hạ cau mày, mu bàn tay siết chặt nổi gân xanh, Lâm Vãn Thu vội vàng bước lên ngăn anh lại, khẽ lắc đầu, sau đó nói với Bạch Thuật Bắc: "Manh Manh thực sự không đến, anh không tin có thể cứ xem, xem xong chúng ta nhanh chóng đi tìm con bé, trễ thêm nữa sẽ càng nguy hiểm."
Bạch Thuật Bắc nghi ngờ cau mày, đi tới cửa phòng ngủ của Lâm Vãn Thu “rầm” một tiếng đẩy cửa ra, bên trong yên tĩnh tĩnh lặng, chỉ còn lại tấm rèm cửa màu vàng nhạt đung đưa trong gió.
Anh đứng ở cửa phòng ngủ, không vui mà trầm mặt: "Cô thật sự chưa gặp con bé?" Nghĩ lại, cho cô một trăm lá gan cũng không dám giấu Manh Manh đi.
Lâm Vãn Thu bình tĩnh gật đầu: "Bạch tiên sinh, tôi nghĩ tôi biết Manh Manh đang ở đâu."
Bạch Thuật Bắc nhìn cô chăm chú, Lâm Tri Hạ bên cạnh cũng không vui trừng mắt nhìn cô một cái, lẩm bẩm nói nhỏ: “Liên quan gì đến em chứ, con gái là của anh ta, để anh ta tự đi tìm.”
Lâm Vãn Thu mím môi liếc nhìn Lâm Tri Hạ, Lâm Tri Hạ bực bội phẩy tay: “Không quan tâm đến em nữa.”
…
Bạch Thuật Bắc lái xe chở Lâm Vãn Thu rời đi, chiếc xe jeep màu đen băng qua thành phố, cửa sổ xe mở, có luồng gió lạnh quét qua gò má đầy vết thương của cô. Cô lại chẳng thấy đau chút nào, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn trộm anh, như một đứa trẻ mắc bệnh nặng, thèm khát một vị thuốc ngọt ngào đắt đỏ cứu mạng.
Anh so với dáng vẻ trong ký ức dường như đã có sự thay đổi, đường nét bên mặt càng thêm lạnh lùng cứng cỏi, cả người toát ra cảm giác áp bức tự nhiên mà hình thành, chỉ cần nhìn thôi lồng ngực đã cảm thấy ngột ngạt đau đớn.
Anh đột nhiên quay đầu nhìn cô, Lâm Vãn Thu sợ hãi vội vàng quay mặt đi, Bạch Thuật Bắc như không nhìn thấy dáng vẻ bối rối sợ hãi của cô, chỉ lạnh lùng hỏi: "Cô chắc chắn con bé ở trong thủy cung?"
“Ừm.” Lâm Vãn Thu đáp một tiếng, “Tôi trước đó đã nói sẽ đưa con bé đi, tôi chưa bao giờ lừa dối nó, chắc chắn con bé nghĩ tôi sẽ đợi nó ở đó.”
Bạch Thuật Bắc lặng lẽ nhìn cô vài giây, cuối cùng mạnh mẽ đạp ga lái về hướng thủy cung.
Thủy cung của Dung Thành được xây dựng đã khá lâu, nằm ở góc tây bắc của công viên Bắc Dương, hai người vào trong thần sắc căng thẳng, Manh Manh còn nhỏ như vậy, không biết có gặp phải kẻ xấu không.
Bạch Thuật Bắc tuy không nói lời nào, vẻ ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Lâm Vãn Thu vẫn nhìn thấy mồ hôi mỏng trên thái dương anh, anh quan tâm Manh Manh bao nhiêu cô là người rõ nhất.
Hai người men theo con đường mòn trong công viên đi vào, hoàng hôn mùa hè mang đến một cảm giác buồn man mác nhưng lại đẹp đẽ quyến rũ, ánh hoàng hôn rải rác qua kẽ lá, lấm tấm rơi trên con đường nhỏ.
Bạch Thuật Bắc dáng người cao, lại là quân nhân, kết quả của việc luyện tập quanh năm chính là đi bộ cũng như đang luyện binh, bước chân rất lớn. Lâm Vãn Thu vốn dĩ thân hình nhỏ bé, đi theo sau anh phải chạy đuổi theo, may mà cô không thích mang giày cao gót, nếu không nhất định sẽ bị trẹo chân.
Bạch Thuật Bắc cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh khó xử của người phụ nữ phía sau, hơi dừng bước lại nhưng vẫn đi trước cô nửa mét.
Lâm Vãn Thu nhìn bóng lưng cao ráo mạnh mẽ của anh, khóe môi mím chặt lộ ra một nụ cười mỉm, Bạch Thuật Bắc chỉ cần cho cô một chút hồi đáp đã đủ khiến cô nhung nhớ rất lâu.
Yêu thầm, nhất định là kết cục ngẩn ngơ như mất mát.
Dọc đường có không ít đôi tình nhân và những bậc cha mẹ trẻ dẫn theo con đi ra, giờ này thủy cung sắp đóng cửa rồi, Bạch Thuật Bắc lo lắng trừng mắt nhìn cô: “Nếu Manh Manh không ở đây, xem tôi xử lý cô thế nào.”
Bạch Thuật Bắc mỗi lần đều có dáng vẻ hung dữ, nói chuyện với cô hầu như không mấy khi hòa nhã, nhưng không biết tại sao, mỗi lần nghe anh nói muốn “xử lý” cô, cô đều muốn cười.
Lâm Vãn Thu nhẫn nhịn, chỉ là trong mắt lộ ra một tia cảm xúc, nhưng vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng nhỏ giọng đáp lại: “Ồ.”
Bạch Thuật Bắc không hài lòng liếc nhìn cô, Lâm Vãn Thu ánh mắt lơ đãng chuyển sang một bên: “Manh Manh tuy nhỏ, nhưng rất lanh lợi.”
Bạch Thuật Bắc quanh năm không ở nhà, Manh Manh so với những đứa trẻ cùng tuổi khả năng tự lập đều mạnh mẽ hơn nhiều, cảnh giác cũng đặc biệt cao.
Bạch Thuật Bắc nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt đầy khinh miệt: "Nhảm nhí, đó là con gái tôi."
"......"
Hai người đến được thủy cung đúng lúc nhân viên đang dọn dẹp xung quanh, họ chia nhau ra tìm, Bạch Thuật Bắc vừa đi được vài bước, Lâm Vãn Thu gọi anh lại: "Bạch tiên sinh."
Bạch Thuật Bắc quay đầu, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
"Số của tôi đây, nếu anh tìm thấy con bé trước thì nhớ báo cho tôi."
Bạch Thuật Bắc vừa định hỏi số của cô bao nhiêu, Lâm Vãn Thu đã không cần ngẩng đầu mà nhanh chóng bấm một dãy số trên điện thoại của mình, 11 số mà chỉ trong chưa đầy một giây.
Bạch Thuật Bắc nhìn cô với ánh mắt phức tạp, điện thoại trong tay đã bắt đầu rung nhẹ.
"Tôi đi bên này."
Lâm Vãn Thu mỉm cười, nắm chặt điện thoại bước vào lối đi khác, ánh nước xanh u trên đầu được ánh đèn chiếu sáng, khiến làn da của cô càng trở nên trắng trẻo, dáng người nhỏ nhắn trong chiếc áo thun cotton và quần jeans đơn giản, trông như một học sinh trung học.
Bạch Thuật Bắc chợt nhớ lại, khi đó cô cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, vậy mà đã sáu năm rồi.
Anh thu lại tâm trạng, đi theo hướng ngược lại.
…
Lâm Vãn Thu là người tìm thấy Manh Manh trước, đi được một lúc thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé co ro ngồi trong một góc, trên người mặc chiếc váy búp bê xinh đẹp, tóc đen nhánh được buộc gọn bằng chiếc băng đô, mái tóc cắt ngang trán che đi đôi mắt đen láy có chút u sầu của cô bé.
"Manh Manh…"
Lâm Vãn Thu khẽ gọi, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy dường như có chút không chắc chắn: "Dì?"
Lâm Vãn Thu nhìn bộ dạng đáng thương co ro trong góc của con bé, trong lòng chua xót dữ dội, bước chân vội vã nhanh hơn, vài bước đã đến nơi ôm chặt lấy cô bé vào lòng, khẽ trách mắng: "Con sao có thể không nói với dì một tiếng đã chạy đến đây, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao?"
Manh Manh chu môi, nhưng vẫn hào hứng ôm chặt cô: "Dì không nói dối, dì đã hứa dẫn Manh Manh đến thì nhất định sẽ đến."
Lâm Vãn Thu nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: "Xin lỗi."
Lời xin lỗi này rốt cuộc là vì điều gì, chính cô cũng không nói rõ, là vì đã đến trễ? Hay vì cô thật sự đã lừa dối con bé...
Manh Manh ngây thơ, chẳng bận tâm chút nào đến ý tứ trong lời nói của cô, kéo tay cô bước nhanh về phía trước: "Chúng ta đi xem rùa biển, muộn thêm chút nữa rùa biển sẽ đi ngủ đấy."
Lâm Vãn Thu mỉm cười không kiềm chế được, đột nhiên nhớ ra vẫn chưa báo cho Bạch Thuật Bắc, lấy điện thoại ra gọi cho anh, bên kia vừa mới kết nối, người đàn ông cao lớn anh tuấn đã từ lối vào đi tới.
Cô nhìn anh, bộ vest thẳng tắp, cổ áo sơ mi trắng để lộ xương quai xanh và yết hầu đầy gợi cảm…
Bạch Thuật Bắc trong tay vẫn đang cầm chiếc điện thoại đã kết nối, ánh mắt giao với cô, sau đó lướt qua nhìn thấy Manh Manh bên cạnh cô, liền bước nhanh tới.
Manh Manh đôi mắt to tròn lướt qua người Lâm Vãn Thu, thấy bộ dạng ngây ngốc của cô thì bụm miệng cười trộm, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo cô: "Bố đã cúp điện thoại rồi."
Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, Lâm Vãn Thu vẫn cảm thấy xấu hổ vì sự thất thố này, vội vàng cất điện thoại đi, lúng túng nói: "... Ở đây sóng điện thoại kém quá."
Manh Manh càng cười phóng khoáng hơn, thậm chí tinh mắt phát hiện thoáng qua bên má của Lâm Vãn Thu có chút ửng đỏ.
Bạch Thuật Bắc đi đến trước mặt con bé, mặt nghiêm túc bắt đầu giáo huấn đứa nhỏ "bỏ nhà ra đi": "Bạch Nhất Manh, con càng ngày càng to gan rồi đấy! Nếu gặp phải bọn buôn người bị bắt đi, con bảo bố phải làm sao?"
Manh Manh bĩu môi, bàn tay nhỏ nắm lấy dây balo: "Bố lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ tìm được con."
Bạch Thuật Bắc trừng mắt nhìn cô bé, Manh Manh len lén đảo mắt, nhận ra ba thật sự rất giận, bàn tay nhỏ nhón lên nắm lấy đầu ngón tay khô ráo của anh, làm nũng nói: "Bố ơi, bình thường bố không có cơ hội nhìn thấy nhiều thứ thú vị thế này đâu, để con làm hướng dẫn viên cho bố nhé!"
Cơn giận trong lòng Bạch Thuật Bắc bị nụ cười cố ý lấy lòng của đứa nhỏ ép xuống, nhưng anh vẫn không nói lời nào, mặt mày cau có.
Manh Manh tay kia kéo Lâm Vãn Thu, nháy mắt với cô: "Con dẫn hai người đi xem, phải đi theo cho tốt đấy, đừng để bị lạc!"
…
Bạch Thuật Bắc đã trao đổi với người phụ trách của thủy cung, cửa lớn bên ngoài đã khóa lại từ lâu, bây giờ cả thế giới dưới đáy biển rộng lớn chỉ còn ba người họ đi lại trong đó. Nước biển xanh thẳm trong đó có nhiều loại cá bơi lượn, có vài loài Lâm Vãn Thu thật sự chưa từng thấy qua, thậm chí không biết tên.
Bên cạnh, Manh Manh đang giới thiệu say sưa, Bạch Thuật Bắc lại tỏ ra chẳng mấy hứng thú, lười biếng nghịch chiếc bật lửa trong tay. Cô bé tức giận dậm chân: "Bố, bố phải chú ý nghe giảng chứ! Học theo dì, phải phối hợp!"
Bạch Thuật Bắc liếc nhìn sang Lâm Vãn Thu bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn bám vào mặt kính, đôi mắt tò mò chớp chớp, trông còn ngốc nghếch hơn cả Manh Manh.
Anh ta khinh bỉ quay đi, liếc mắt nhìn con cá mập trắng đang bơi lội: "Bố đã xem đến tám trăm lần rồi, có gì mới lạ đâu."
Lâm Vãn Thu ngượng ngùng buông tay xuống, bối rối cắn môi, cô thật sự chưa từng đến đây. Hồi nhỏ thì chưa có, lớn lên, cha mẹ đều qua đời, cô còn nhỏ đã phải lo tiền thuốc men khổng lồ cho Tri Hạ, trong đầu chỉ có kiếm tiền, nào còn tâm trí đâu mà đi xem những thứ này.
Manh Manh thấy Lâm Vãn Thu như vậy, xót xa nhíu mày, ngón tay chỉ vào bố mình: Bố không được bắt nạt dì, bố xấu lắm, lát nữa phạt bố mời dì ăn cơm."
Bạch Thuật Bắc há hốc miệng nhìn cô con gái còn chưa cao tới eo mình, rõ ràng là “cánh tay đưa ra ngoài.”*
*Cánh tay đưa ra ngoài: thiên vị người ngoài.
Manh Manh lại có thể thân thiết với Lâm Vãn Thu như vậy, là điều anh không ngờ tới. Trong lòng càng thêm chắc chắn, người phụ nữ này tuy trông nhỏ bé yếu đuối nhưng thực ra rất thâm sâu.
Bạch Thuật Bắc chẳng mấy kiên nhẫn, Lâm Vãn Thu thì lại khác, cô luôn chăm chú lắng nghe lời nói của đứa trẻ. Manh Manh nói chuyện rất nghiêm túc, rõ ràng là muốn nhận được sự khích lệ từ người lớn.
Bạch Thuật Bắc thi thoảng nhìn sang Lâm Vãn Thu, cô mỉm cười, đôi mắt hơi cong, chăm chú nhìn Manh Manh, thỉnh thoảng còn trầm trồ tán thưởng.
"Thật sao?"
"Thật à, giỏi quá, Manh Manh thông minh ghê, biết nhiều thật đấy."
Bạch Thuật Bắc đen mặt, thái dương giật giật vài cái. Người phụ nữ này với hàng mi dài cong vút, nụ cười dịu dàng khe khẽ... Là đơn thuần thật hay giả vờ đây? Diễn xuất giỏi thật.
Đợi Manh Manh chơi chán, ba người mới rời công viên Bắc Dương chuẩn bị về.
Trời đã tối hẳn, đèn hoa vừa mới lên, cây ngô đồng tắm mình trong ánh sáng vàng nhạt, xung quanh tĩnh lặng an yên. Lâm Vãn Thu đứng bên cạnh xe, có chút bối rối. Bạch Thuật Bắc bế thẳng Manh Manh lên xe, chẳng thèm để ý đến cô.
Manh Manh không ngừng ngoái đầu lại, nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Lâm Vãn Thu liền cay cay sống mũi: "Dì còn đang ở bên ngoài kìa."
"Chúng ta không tiện đường." Bạch Thuật Bắc nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát tình hình đường, vặn chìa khóa khởi động xe.
Manh Manh kinh ngạc trừng mắt: "Bố sao có thể như vậy? Là bố đưa dì đến đây, chẳng lẽ không nên tự mình đưa dì về sao? Làm việc phải có đầu có cuối, biết không?"
Bạch Thuật Bắc “chậc” một tiếng, lông mày nhíu chặt. Con bé này lại vì người phụ nữ đó mà dạy dỗ mình?
Manh Manh thấy Bạch Thuật Bắc ngẩn người, liền thò người ra vẫy tay với Lâm Vãn Thu: "Dì mau lên xe, chúng ta đi ăn, Manh Manh đói chết rồi."
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc càng khó coi hơn: "Bạch Nhất Manh!"
"Bố không keo kiệt vậy chứ?" Manh Manh liếc xéo anh, đáng thương cúi đầu xuống: "Dì đã vất vả chăm sóc con cả buổi tối, bố nên mời dì ăn một bữa để đáp lễ chứ."
Bạch Thuật Bắc im lặng nhìn bóng dáng gầy gò bên cạnh xe. Manh Manh vẫn quá ngây thơ, thật sự nghĩ rằng lòng tham của Lâm Vãn Thu chỉ có thể bị một bữa ăn mà đuổi đi sao?
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của con bé, cuối cùng anh vẫn đành miễn cưỡng thỏa hiệp, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía người phụ nữ kia, lạnh lùng quát: "Còn không lên xe?"
Lâm Vãn Thu lắc đầu nhíu mày: "Manh Manh không đến."
Bạch Thuật Bắc làm sao tin lời cô, trực tiếp vượt qua cô bước vào trong, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Lâm Tri Hạ toàn thân toát ra vẻ u ám, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, cũng không để ý, đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm Vãn Thu.
“Bạch Thuật Bắc!” Lâm Tri Hạ nắm chặt tay tiến lên một bước, ngăn cản dáng vẻ lục lọi tùy tiện của anh: “Cậu dựa vào cái gì chứ?”
Bạch Thuật Bắc trông rất đẹp trai, nhưng mỗi lần cười khóe môi luôn mang theo ý tứ khinh miệt và thâm trầm, anh nửa cười nửa không nhìn Lâm Tri Hạ, khiêu khích nhướn mày: "Cậu nói xem tôi dựa vào cái gì? Có cần tôi nói ra không?"
Lâm Tri Hạ cau mày, mu bàn tay siết chặt nổi gân xanh, Lâm Vãn Thu vội vàng bước lên ngăn anh lại, khẽ lắc đầu, sau đó nói với Bạch Thuật Bắc: "Manh Manh thực sự không đến, anh không tin có thể cứ xem, xem xong chúng ta nhanh chóng đi tìm con bé, trễ thêm nữa sẽ càng nguy hiểm."
Bạch Thuật Bắc nghi ngờ cau mày, đi tới cửa phòng ngủ của Lâm Vãn Thu “rầm” một tiếng đẩy cửa ra, bên trong yên tĩnh tĩnh lặng, chỉ còn lại tấm rèm cửa màu vàng nhạt đung đưa trong gió.
Anh đứng ở cửa phòng ngủ, không vui mà trầm mặt: "Cô thật sự chưa gặp con bé?" Nghĩ lại, cho cô một trăm lá gan cũng không dám giấu Manh Manh đi.
Lâm Vãn Thu bình tĩnh gật đầu: "Bạch tiên sinh, tôi nghĩ tôi biết Manh Manh đang ở đâu."
Bạch Thuật Bắc nhìn cô chăm chú, Lâm Tri Hạ bên cạnh cũng không vui trừng mắt nhìn cô một cái, lẩm bẩm nói nhỏ: “Liên quan gì đến em chứ, con gái là của anh ta, để anh ta tự đi tìm.”
Lâm Vãn Thu mím môi liếc nhìn Lâm Tri Hạ, Lâm Tri Hạ bực bội phẩy tay: “Không quan tâm đến em nữa.”
…
Bạch Thuật Bắc lái xe chở Lâm Vãn Thu rời đi, chiếc xe jeep màu đen băng qua thành phố, cửa sổ xe mở, có luồng gió lạnh quét qua gò má đầy vết thương của cô. Cô lại chẳng thấy đau chút nào, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn trộm anh, như một đứa trẻ mắc bệnh nặng, thèm khát một vị thuốc ngọt ngào đắt đỏ cứu mạng.
Anh so với dáng vẻ trong ký ức dường như đã có sự thay đổi, đường nét bên mặt càng thêm lạnh lùng cứng cỏi, cả người toát ra cảm giác áp bức tự nhiên mà hình thành, chỉ cần nhìn thôi lồng ngực đã cảm thấy ngột ngạt đau đớn.
Anh đột nhiên quay đầu nhìn cô, Lâm Vãn Thu sợ hãi vội vàng quay mặt đi, Bạch Thuật Bắc như không nhìn thấy dáng vẻ bối rối sợ hãi của cô, chỉ lạnh lùng hỏi: "Cô chắc chắn con bé ở trong thủy cung?"
“Ừm.” Lâm Vãn Thu đáp một tiếng, “Tôi trước đó đã nói sẽ đưa con bé đi, tôi chưa bao giờ lừa dối nó, chắc chắn con bé nghĩ tôi sẽ đợi nó ở đó.”
Bạch Thuật Bắc lặng lẽ nhìn cô vài giây, cuối cùng mạnh mẽ đạp ga lái về hướng thủy cung.
Thủy cung của Dung Thành được xây dựng đã khá lâu, nằm ở góc tây bắc của công viên Bắc Dương, hai người vào trong thần sắc căng thẳng, Manh Manh còn nhỏ như vậy, không biết có gặp phải kẻ xấu không.
Bạch Thuật Bắc tuy không nói lời nào, vẻ ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Lâm Vãn Thu vẫn nhìn thấy mồ hôi mỏng trên thái dương anh, anh quan tâm Manh Manh bao nhiêu cô là người rõ nhất.
Hai người men theo con đường mòn trong công viên đi vào, hoàng hôn mùa hè mang đến một cảm giác buồn man mác nhưng lại đẹp đẽ quyến rũ, ánh hoàng hôn rải rác qua kẽ lá, lấm tấm rơi trên con đường nhỏ.
Bạch Thuật Bắc dáng người cao, lại là quân nhân, kết quả của việc luyện tập quanh năm chính là đi bộ cũng như đang luyện binh, bước chân rất lớn. Lâm Vãn Thu vốn dĩ thân hình nhỏ bé, đi theo sau anh phải chạy đuổi theo, may mà cô không thích mang giày cao gót, nếu không nhất định sẽ bị trẹo chân.
Bạch Thuật Bắc cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh khó xử của người phụ nữ phía sau, hơi dừng bước lại nhưng vẫn đi trước cô nửa mét.
Lâm Vãn Thu nhìn bóng lưng cao ráo mạnh mẽ của anh, khóe môi mím chặt lộ ra một nụ cười mỉm, Bạch Thuật Bắc chỉ cần cho cô một chút hồi đáp đã đủ khiến cô nhung nhớ rất lâu.
Yêu thầm, nhất định là kết cục ngẩn ngơ như mất mát.
Dọc đường có không ít đôi tình nhân và những bậc cha mẹ trẻ dẫn theo con đi ra, giờ này thủy cung sắp đóng cửa rồi, Bạch Thuật Bắc lo lắng trừng mắt nhìn cô: “Nếu Manh Manh không ở đây, xem tôi xử lý cô thế nào.”
Bạch Thuật Bắc mỗi lần đều có dáng vẻ hung dữ, nói chuyện với cô hầu như không mấy khi hòa nhã, nhưng không biết tại sao, mỗi lần nghe anh nói muốn “xử lý” cô, cô đều muốn cười.
Lâm Vãn Thu nhẫn nhịn, chỉ là trong mắt lộ ra một tia cảm xúc, nhưng vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng nhỏ giọng đáp lại: “Ồ.”
Bạch Thuật Bắc không hài lòng liếc nhìn cô, Lâm Vãn Thu ánh mắt lơ đãng chuyển sang một bên: “Manh Manh tuy nhỏ, nhưng rất lanh lợi.”
Bạch Thuật Bắc quanh năm không ở nhà, Manh Manh so với những đứa trẻ cùng tuổi khả năng tự lập đều mạnh mẽ hơn nhiều, cảnh giác cũng đặc biệt cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Thuật Bắc nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt đầy khinh miệt: "Nhảm nhí, đó là con gái tôi."
"......"
Hai người đến được thủy cung đúng lúc nhân viên đang dọn dẹp xung quanh, họ chia nhau ra tìm, Bạch Thuật Bắc vừa đi được vài bước, Lâm Vãn Thu gọi anh lại: "Bạch tiên sinh."
Bạch Thuật Bắc quay đầu, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
"Số của tôi đây, nếu anh tìm thấy con bé trước thì nhớ báo cho tôi."
Bạch Thuật Bắc vừa định hỏi số của cô bao nhiêu, Lâm Vãn Thu đã không cần ngẩng đầu mà nhanh chóng bấm một dãy số trên điện thoại của mình, 11 số mà chỉ trong chưa đầy một giây.
Bạch Thuật Bắc nhìn cô với ánh mắt phức tạp, điện thoại trong tay đã bắt đầu rung nhẹ.
"Tôi đi bên này."
Lâm Vãn Thu mỉm cười, nắm chặt điện thoại bước vào lối đi khác, ánh nước xanh u trên đầu được ánh đèn chiếu sáng, khiến làn da của cô càng trở nên trắng trẻo, dáng người nhỏ nhắn trong chiếc áo thun cotton và quần jeans đơn giản, trông như một học sinh trung học.
Bạch Thuật Bắc chợt nhớ lại, khi đó cô cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, vậy mà đã sáu năm rồi.
Anh thu lại tâm trạng, đi theo hướng ngược lại.
…
Lâm Vãn Thu là người tìm thấy Manh Manh trước, đi được một lúc thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé co ro ngồi trong một góc, trên người mặc chiếc váy búp bê xinh đẹp, tóc đen nhánh được buộc gọn bằng chiếc băng đô, mái tóc cắt ngang trán che đi đôi mắt đen láy có chút u sầu của cô bé.
"Manh Manh…"
Lâm Vãn Thu khẽ gọi, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy dường như có chút không chắc chắn: "Dì?"
Lâm Vãn Thu nhìn bộ dạng đáng thương co ro trong góc của con bé, trong lòng chua xót dữ dội, bước chân vội vã nhanh hơn, vài bước đã đến nơi ôm chặt lấy cô bé vào lòng, khẽ trách mắng: "Con sao có thể không nói với dì một tiếng đã chạy đến đây, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao?"
Manh Manh chu môi, nhưng vẫn hào hứng ôm chặt cô: "Dì không nói dối, dì đã hứa dẫn Manh Manh đến thì nhất định sẽ đến."
Lâm Vãn Thu nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: "Xin lỗi."
Lời xin lỗi này rốt cuộc là vì điều gì, chính cô cũng không nói rõ, là vì đã đến trễ? Hay vì cô thật sự đã lừa dối con bé...
Manh Manh ngây thơ, chẳng bận tâm chút nào đến ý tứ trong lời nói của cô, kéo tay cô bước nhanh về phía trước: "Chúng ta đi xem rùa biển, muộn thêm chút nữa rùa biển sẽ đi ngủ đấy."
Lâm Vãn Thu mỉm cười không kiềm chế được, đột nhiên nhớ ra vẫn chưa báo cho Bạch Thuật Bắc, lấy điện thoại ra gọi cho anh, bên kia vừa mới kết nối, người đàn ông cao lớn anh tuấn đã từ lối vào đi tới.
Cô nhìn anh, bộ vest thẳng tắp, cổ áo sơ mi trắng để lộ xương quai xanh và yết hầu đầy gợi cảm…
Bạch Thuật Bắc trong tay vẫn đang cầm chiếc điện thoại đã kết nối, ánh mắt giao với cô, sau đó lướt qua nhìn thấy Manh Manh bên cạnh cô, liền bước nhanh tới.
Manh Manh đôi mắt to tròn lướt qua người Lâm Vãn Thu, thấy bộ dạng ngây ngốc của cô thì bụm miệng cười trộm, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo cô: "Bố đã cúp điện thoại rồi."
Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, Lâm Vãn Thu vẫn cảm thấy xấu hổ vì sự thất thố này, vội vàng cất điện thoại đi, lúng túng nói: "... Ở đây sóng điện thoại kém quá."
Manh Manh càng cười phóng khoáng hơn, thậm chí tinh mắt phát hiện thoáng qua bên má của Lâm Vãn Thu có chút ửng đỏ.
Bạch Thuật Bắc đi đến trước mặt con bé, mặt nghiêm túc bắt đầu giáo huấn đứa nhỏ "bỏ nhà ra đi": "Bạch Nhất Manh, con càng ngày càng to gan rồi đấy! Nếu gặp phải bọn buôn người bị bắt đi, con bảo bố phải làm sao?"
Manh Manh bĩu môi, bàn tay nhỏ nắm lấy dây balo: "Bố lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ tìm được con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Thuật Bắc trừng mắt nhìn cô bé, Manh Manh len lén đảo mắt, nhận ra ba thật sự rất giận, bàn tay nhỏ nhón lên nắm lấy đầu ngón tay khô ráo của anh, làm nũng nói: "Bố ơi, bình thường bố không có cơ hội nhìn thấy nhiều thứ thú vị thế này đâu, để con làm hướng dẫn viên cho bố nhé!"
Cơn giận trong lòng Bạch Thuật Bắc bị nụ cười cố ý lấy lòng của đứa nhỏ ép xuống, nhưng anh vẫn không nói lời nào, mặt mày cau có.
Manh Manh tay kia kéo Lâm Vãn Thu, nháy mắt với cô: "Con dẫn hai người đi xem, phải đi theo cho tốt đấy, đừng để bị lạc!"
…
Bạch Thuật Bắc đã trao đổi với người phụ trách của thủy cung, cửa lớn bên ngoài đã khóa lại từ lâu, bây giờ cả thế giới dưới đáy biển rộng lớn chỉ còn ba người họ đi lại trong đó. Nước biển xanh thẳm trong đó có nhiều loại cá bơi lượn, có vài loài Lâm Vãn Thu thật sự chưa từng thấy qua, thậm chí không biết tên.
Bên cạnh, Manh Manh đang giới thiệu say sưa, Bạch Thuật Bắc lại tỏ ra chẳng mấy hứng thú, lười biếng nghịch chiếc bật lửa trong tay. Cô bé tức giận dậm chân: "Bố, bố phải chú ý nghe giảng chứ! Học theo dì, phải phối hợp!"
Bạch Thuật Bắc liếc nhìn sang Lâm Vãn Thu bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn bám vào mặt kính, đôi mắt tò mò chớp chớp, trông còn ngốc nghếch hơn cả Manh Manh.
Anh ta khinh bỉ quay đi, liếc mắt nhìn con cá mập trắng đang bơi lội: "Bố đã xem đến tám trăm lần rồi, có gì mới lạ đâu."
Lâm Vãn Thu ngượng ngùng buông tay xuống, bối rối cắn môi, cô thật sự chưa từng đến đây. Hồi nhỏ thì chưa có, lớn lên, cha mẹ đều qua đời, cô còn nhỏ đã phải lo tiền thuốc men khổng lồ cho Tri Hạ, trong đầu chỉ có kiếm tiền, nào còn tâm trí đâu mà đi xem những thứ này.
Manh Manh thấy Lâm Vãn Thu như vậy, xót xa nhíu mày, ngón tay chỉ vào bố mình: Bố không được bắt nạt dì, bố xấu lắm, lát nữa phạt bố mời dì ăn cơm."
Bạch Thuật Bắc há hốc miệng nhìn cô con gái còn chưa cao tới eo mình, rõ ràng là “cánh tay đưa ra ngoài.”*
*Cánh tay đưa ra ngoài: thiên vị người ngoài.
Manh Manh lại có thể thân thiết với Lâm Vãn Thu như vậy, là điều anh không ngờ tới. Trong lòng càng thêm chắc chắn, người phụ nữ này tuy trông nhỏ bé yếu đuối nhưng thực ra rất thâm sâu.
Bạch Thuật Bắc chẳng mấy kiên nhẫn, Lâm Vãn Thu thì lại khác, cô luôn chăm chú lắng nghe lời nói của đứa trẻ. Manh Manh nói chuyện rất nghiêm túc, rõ ràng là muốn nhận được sự khích lệ từ người lớn.
Bạch Thuật Bắc thi thoảng nhìn sang Lâm Vãn Thu, cô mỉm cười, đôi mắt hơi cong, chăm chú nhìn Manh Manh, thỉnh thoảng còn trầm trồ tán thưởng.
"Thật sao?"
"Thật à, giỏi quá, Manh Manh thông minh ghê, biết nhiều thật đấy."
Bạch Thuật Bắc đen mặt, thái dương giật giật vài cái. Người phụ nữ này với hàng mi dài cong vút, nụ cười dịu dàng khe khẽ... Là đơn thuần thật hay giả vờ đây? Diễn xuất giỏi thật.
Đợi Manh Manh chơi chán, ba người mới rời công viên Bắc Dương chuẩn bị về.
Trời đã tối hẳn, đèn hoa vừa mới lên, cây ngô đồng tắm mình trong ánh sáng vàng nhạt, xung quanh tĩnh lặng an yên. Lâm Vãn Thu đứng bên cạnh xe, có chút bối rối. Bạch Thuật Bắc bế thẳng Manh Manh lên xe, chẳng thèm để ý đến cô.
Manh Manh không ngừng ngoái đầu lại, nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Lâm Vãn Thu liền cay cay sống mũi: "Dì còn đang ở bên ngoài kìa."
"Chúng ta không tiện đường." Bạch Thuật Bắc nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát tình hình đường, vặn chìa khóa khởi động xe.
Manh Manh kinh ngạc trừng mắt: "Bố sao có thể như vậy? Là bố đưa dì đến đây, chẳng lẽ không nên tự mình đưa dì về sao? Làm việc phải có đầu có cuối, biết không?"
Bạch Thuật Bắc “chậc” một tiếng, lông mày nhíu chặt. Con bé này lại vì người phụ nữ đó mà dạy dỗ mình?
Manh Manh thấy Bạch Thuật Bắc ngẩn người, liền thò người ra vẫy tay với Lâm Vãn Thu: "Dì mau lên xe, chúng ta đi ăn, Manh Manh đói chết rồi."
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc càng khó coi hơn: "Bạch Nhất Manh!"
"Bố không keo kiệt vậy chứ?" Manh Manh liếc xéo anh, đáng thương cúi đầu xuống: "Dì đã vất vả chăm sóc con cả buổi tối, bố nên mời dì ăn một bữa để đáp lễ chứ."
Bạch Thuật Bắc im lặng nhìn bóng dáng gầy gò bên cạnh xe. Manh Manh vẫn quá ngây thơ, thật sự nghĩ rằng lòng tham của Lâm Vãn Thu chỉ có thể bị một bữa ăn mà đuổi đi sao?
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của con bé, cuối cùng anh vẫn đành miễn cưỡng thỏa hiệp, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía người phụ nữ kia, lạnh lùng quát: "Còn không lên xe?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro