Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.

Dưới gốc cây lê...

2024-11-24 11:07:40

Sở phi cong khóe môi: “Bổn cung chắc chắn khua chiêng gõ trống, chúc mừng bản thân lại thoát khỏi một con tiện nhân.”

Liên phi cười khẽ: “Nương nương nói dối.”

Đáy mắt Sở phi bốc lửa:”Ngươi có thể thử đi chết xem, nhìn xem có phải bổn cung đang nói dối hay không.”

Liên phi không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào Sở phi, giống như dòng suối mát quấn quanh ngọn lửa, biết rõ người sau hung mãnh nguy hiểm như vậy, nhưng người trước lại không cách nào thoát ra.

Sau khi hồi cung, Sở phi đem đồ đạc trong cung đập nát nhừ.

“Nói dối? Ả dựa vào cái gì nói bổn cung nói dối? Ả ta cho rằng ả là ai?” Sở phi nghiến răng nghiến lợi, thuận tay lại đập thêm một cái vòng tay.

Nàng thực sự không để bụng Liên phi một chút nào sao?

Ta không dám hỏi.

Ta rõ ràng là người ở bên cạnh nàng gất nhất, nhưng lại không có cách nào chân chính mà hiểu nàng.

Ta chỉ có thể cúi thấp đầu yên lặng mà dọn dẹp đống đổ nát mà nàng đập vỡ nát.

Trên đời dễ thay đổi nhất, chính là lòng đế vương.

Hoàng thượng đối với việc chuyên sủng Liên phi cũng không được bao lâu, rất nhanh lại triệu hạnh cung nữ khác.

Lần đầu ta thấy bộ dáng Sở phi vui vẻ như vậy.

So với lần đầu Hoàng Thượng triệu nàng thị tẩm năm ấy còn vui vẻ hơn.

Nàng thậm chí còn lười phải đố kỵ với cung nữ mới được sủng ái kia, đuôi lông mày tất cả đều là ý cười: “ Bổn cung biết trước sớm hay muộn con tiện nhân kia cũng có một ngày bị Hoàng Thượng chán ghét! Thật là ông trời có mắt! Để xem, sau này ả còn thần khí gì nữa!”

Không chút nào để ý bản thân mình cũng là một kẻ bị chán ghét.

“Đào Hoan, nhanh đi hỏi thăm một chút, nhìn xem Liên phi có giống như chó nhà có tang đang ôm mặt khóc hay không!” Sở phi thần thái hưng phấn mà sai sử ta.

Sau khi tới cung Liên phi, ta phát hiện trong viện tỷ ấy có một cây lê.

Chi chít nụ hoa đang chờ nở ra.

Liên phi đứng dưới cây lê, hiền hòa mà vẫy tay với ta: “Tiểu Đào Hoan, muội tới rồi.”

Ta ngẩng đầu nhìn cây kia: “ Thời điểm hoa lê nở rộ nhất định rất đẹp.”

Liên phi cười nhẹ: “ Đến lúc đó, tới đây cùng nhau ngắm hoa đi.”



Ta mới phản ứng lại, vội vàng hành lễ với tỷ ấy: “Nô tỳ thỉnh an Liên phi nương nương.”

Trên mặt Liên phi mang theo bất đắc dĩ, giơ một ngón tay điểm vào mũi của ta, giận cười: “Tiểu đồ ngốc, đối với ta không cần quy củ.”

Tỷ ấy không xưng bổn cung trước mặt ta.

Có lẽ là ảo giác, Liên phi của hiện tại, có vẻ như còn vui vẻ hơn so với lúc trước nhận sự sủng ái của Hoàng Thượng.

“Có phải Sở phi bảo muội tới đây hay không? Muốn nhìn thử xem ta có bởi vì thất sủng mà cực kỳ bi thương hay không?” Nàng hỏi.

Ta ngơ ngác gật đầu.

Ý cười của Liên phí càng sâu: “Nàng ấy à, vẫn ấu trĩ như vậy.”

“Liên phi nương nương, người cùng Sở phi còn như trước kia sao?” Ta hỏi ra một vấn đề còn ấu trĩ hơn.

Liên phi trầm mặc xuống, lông mi khẽ run, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:” Có thể sao?”

Trong lòng ta trở lên ảo não, trách bản thân làm Liên phi ngột ngat.

Sở phi là người tính tình ngoan cố, sao có thể dễ dàng làm lành với Liên phi.

Liên phi sờ sờ đầu ta, dùng ngữ khí vui đùa nhẹ nhàng nói: “Không sao, ngày tháng sau này còn dài, ta sẽ dùng hết nỗ lực dỗ dành tiểu thư.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, cũng theo đó cười rộ lên.

Chuyện noài ý muốn thường phát sinh trước, chúng ta luôn cho rằng ngày tháng còn dài.

Luôn cho rằng, vật dù đã vỡ, chỉ cần bản thân đủ nỗ lực, là có thể đem nó hồi phục như cũ.

Sau khi hồi cung, Sở phi vội vàng mà truy hỏi: “Sao rồi? Con tiện nhân kia có phải rất khổ sở hay không? Rất uể oải? Sống không bằng chểt?”

Ta nhìn Sở phi, gật đầu: “Vầng, cả người bi thương lại tiểu tụy, một miếng cơm ăn cũng không vào.”

“Vậy là tốt rồi.” Sở phi rốt cuộc vừa lòng : “ Vậy là tốt rồi.”

Ngày đó tâm tình Sở phi rất tốt, ăn hơn một bát cơm lớn, trước kia vì bảo trì dáng người, dù thế nào nàng cũng chỉ ăn một chén nhỏ.

Sau khi thất sủng Liên phi lại có nhiều tự do hơn, có thể chuyên tâm lấy lòng Sở phi.

Liên phi rất hiểu Sở phi, biết nàng thích cái gì, ghét cái gì, biết thói quen dùng bữa của nàng, thói quen đi ngủ, biết nàng khi nào sẽ cáu gắt tức giận, khi nào sẽ cao hứng.



Nàng cẩn thận tiếp cận Sở phi, mặc dù lần nào cũng bị chế nhạo rồi đẩy ra, chỉ cần chân không có ngã gãy, nàng đều sẽ yên lặng bò dậy, tiếp tục cười với Sở phi.

Nhưng Sở phi lại không cảm kích.

“Con tiện nhân kia muốn độc chết ta.” Sở phi mặc không biều tình mà đánh đổ hộp điểm tâm Liên phi đem đến đây.

Hộp đựng bánh hoa lê mà Liên phi đích thân làm, trước kia vốn là món Sở phi yêu thích nhất, nhưng giờ nàng nhìn cũng không thèm nhìn một một.

Ta đem từng miếng bánh hoa lê trên mặt đất nhặt lên, đánh bạo mở miệng: “Nương nương, kì thật Liên phi chỉ mong người tha thứ thôi.”

“ Đồ đã vỡ còn lành lại được sao?” Nàng cười như không cười: “ Nếu ngươi tốt bụng như vậy, vậy được, bốn cung đếm đến ba, ngươi đem toàn bộ bánh hoa lê đó ăn hết vào bụng, một chút cũng không được thừa.”

“Một.”

“Hai.”

........

Vì thế, trong khi Sở phi chậm rì rì đếm từng tiếng, ta bị bức ăn ngấy nghiến mười mấy miếng bánh hoa lê.

Suýt chút nữa bị sặc mà chết.

Sở phi lười biếng mà nằm trên ghế dựa, cong môi: “Nói cho Liên phi, muốn ta tha thứ cho nàng cũng được, đi chết đi.”

Sau đó, Liên phi thực sự đã chết.

Cho lui hết cung nữ bên người, một mình nàng lẳng lặng treo cổ dưới thân cây lê.

Từng tầng hoa lê nở rộ, có một đóa hoa lặng lẽ rơi xuống tóc nàng.

Giống như thương hại, giống như cáo biệt.

Ngay trước khi nàng ấy chết không lâu, đã khám ra hỉ mạch.

Mặt rồng của Hoàng Thượng vui mừng, nhanh chóng khôi phục sự sủng ái với Liên phi, che chở mọi bề.

Ngoại trừ Hoàng Thượng, không có một ai vì chuyện này mà vui vẻ.

Sở phi lại một lần nữa đập nát hết đồ trong cung.

Liên phi chạy tới, còn chưa kịp mở mimiệ, đã bị Sở phi ném một cái tát vào mặt.

Trong mắt Sở phi tràn ngập chán ghét: “ Thật bẩn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.

Số ký tự: 0