Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.

Dưới Gốc Cây Lê...

2024-11-24 11:07:40

Liên phi ngây ra, nhẹ giọng hỏi: “ Thật sự bẩn như vậy sao? Ta chẳng qua chỉ làm chuyện giống như ngươi làm.”

Sở phi lại ném một cái tát nữa lên mặt Liên phi: “ Một con tiện tỳ cũng xứng đánh đồng với bổn cung? Bổn cung không có hạ tiện giống như ngươi vậy!”

Búi tóc Liên phi lộn xộn, thanh âm đờ đẫn: “ Cho nên, ở trong lòng ngươi, ta từ đầu đến cuối, cái gì cũng không đúng, đúng không?”

Vẻ mặt Sở phi hoang mang: “ Nếu không thì thế nào? Không lẽ, ngươi cho rằng ngươi rất quan trọng với bổn cung sao?”

Sắc mặt Liên phi trắng bệch, cơ hồ sắp đứng không vững.

Sở phi cong môi, tiếp tục nói: “ Khi bổn cung còn nhỏ rất thích chơi trò giẫm chết kiến, nhìn chúng nhỏ bé ti tiện gian nan cầu đường sống, lại dùng một chân đem chúng đè bẹp, không phải nói có bao nhiêu thống khoái. Có một ngày, bổn cung nhất thời hứng khởi, buông tha một con kiến đang hấp hối, còn tiện tay cho nó chút vụn đồ ăn. Đứng ở góc độ con kiến, tự nhiên sẽ mang ơn đội nghĩa với bổn cung, ngươi cảm thấy, đứng ở góc độ của bổn cung, bổn cung sẽ vì một con kiến ti tiện mà sinh ra cái thứ cảm tình gì sao?”

Cho dù ta đã sớm quen với Sở phi tàn nhẫn vô tình, giờ khắc này, cũng bị nàng khiến cho đau đớn theo rồi.

Ngay ta đã như thế, huống chi là Liên phi.

Liên phi đáng thương lại cười, cười đến vô cùng lớn.

Nàng cười đến bên tai Sở phi: “ Cũng đúng, ta đương nhiên không thể đánh đồng cùng người, rốt cuộc, ta được sủng không bao lâu đã thành công mang long chủng, mà ngài, vào cung nhiều năm như vậy bụng vẫn trống không, xứng đáng bị con kiến như ta giẫm đạp để bò lên trên haha.”

Bả vai Sở phi phát run: “ Quả nhiên! Quả nhiên ngươi chủ động câu dẫn Hoàng Thượng! Từ lúc bắt đầu ngươi đã có ý muốn lợi dụng bổn cung thượng vị!”

Liên Phi giơ tay chỉnh lại búi tóc của mình, lạnh lùng nói:

“Không sai, tối hôm đó ta cố ý lao vào lòng Hoàng Thượng. Ta chính là muốn thượng vị, chính là muốn làm phi tử! Dựa vào cái gì ngươi có thể mà ta lại không thể? Dựa vào cái gì ta chỉ có thể đứng sau lưng ngươi mà ngước nhìn? Dựa vào cái gì ta phải trơ mắt nhìn ngươi từng lần một được thị tẩm? Ngươi không phải luôn xem thường hạ nhân sao? Vậy thì ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy: những gì ngươi có, ta cũng có thể có; những gì ngươi không chiếm được, ta càng có thể đạt được! Không thể không nói, nhìn thấy ngươi vì ta mà tức giận đến muốn hộc máu, thật sự là thống khoái vô cùng.”

“Tiện nhân! Tiện nhân!” Sở Phi lại một lần nữa giơ tay định tát, nhưng trước khi bàn tay kịp rơi xuống, đã bị Liên Phi nắm lấy cổ tay.

“Đại tiểu thư, xin bớt giận.” Liên Phi dùng giọng điệu mang đầy sự khiêu khích:

“Chờ đến khi bổn cung sinh hạ long thai, thăng làm Quý Phi, lúc ấy ngài tức giận cũng chẳng kịp đâu. Khi đó, nhớ rõ phải thành thật cúi đầu hành lễ với bổn cung nhé.”

Ta đứng phía sau Sở Phi, lặng lẽ quan sát Liên Phi.

Nàng đang châm chọc, khiêu khích, cố ý chọc giận Sở Phi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng ta chỉ thấy hốc mắt nàng dần dần phiếm hồng.

Nàng chưa bao giờ thay đổi.

Nàng vẫn luôn quan tâm đến Sở Phi.

Quan tâm đến mức, tựa hồ sắp chịu đựng không nổi.

Đôi khi ta tự hỏi, nếu nàng gặp không phải Sở Phi mà là một người khác, chẳng hạn như Triệu Phi hay Lý Phi, có lẽ nàng nhất định sẽ được đối xử tử tế, nhất định sẽ có một kết cục viên mãn.

Nhưng trớ trêu thay, người đó chỉ có thể là Sở Phi.

Người mà nàng quan tâm, cũng chỉ có Sở Phi.

Người từng mang đến cho nàng hy vọng, nhưng cuối cùng lại đẩy nàng xuống địa ngục — đại tiểu thư ấy.

Người cứu rỗi nàng, hấp dẫn nàng, rồi hủy diệt nàng.

Dù hai người cãi vã kịch liệt như vậy, vài ngày sau, Liên Phi vẫn lặng lẽ nhờ ta mang một túi thơm tặng cho Sở Phi.

Trên túi thơm, nàng tự tay thêu vài đóa hoa lê, thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt.

“Nàng thích nhất là hoa lê.”

“Nàng nhất định bị ta làm tức điên rồi?”

“Nàng mỗi lần xúc động mạnh đều sẽ thức trắng đêm mất ngủ.”

“Túi thơm này có chứa dược thảo tĩnh tâm, an thần, giúp nàng dễ ngủ hơn.”

“Đừng nói là ta đưa, nếu không sẽ lại bị xé nát.

Nàng phảng phất trở lại dáng vẻ dịu dàng, thanh thoát của tỷ tỷ ngày xưa.

“Lần trước ngươi nói những lời đó với Sở Phi,” ta nhìn nàng, “ta biết chỉ là lời giận dỗi.”

“Tiểu Đào Hoan, đừng nghĩ ta tốt đẹp như vậy.” Liên Phi khẽ thở dài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhưng tỷ chính là người tốt.” Ta nói.

“Ngốc ạ, ta cũng có tư tâm, có oán khí, có cả đố kỵ.” Liên Phi cười khổ.

“Đố kỵ Sở Phi?” Ta hỏi.

Liên Phi khẽ lắc đầu, không đáp.

“Nàng có đáng để ngươi làm vậy không?” Ta siết chặt túi thơm, hỏi.

Liên Phi im lặng thật lâu, rồi thì thầm: “Không đáng.”

“Đúng vậy, nàng ngu xuẩn, tàn nhẫn, điên cuồng, lại cố chấp.” Nàng cụp mắt xuống, khóe môi nở một nụ cười bất đắc dĩ. “Nhưng nàng là đại tiểu thư của ta.”

Đại tiểu thư

Ba chữ đơn giản, nhưng qua lời nàng, lại mang theo tất cả nhu tình.

Nhiều năm sau, ta vẫn còn nhớ rõ nụ cười trên mặt nàng lúc ấy.

Một nụ cười mang theo bất đắc dĩ, mang theo chua xót, và chút rung động khẽ khàng.

Tựa như quay về những ngày đầu họ quen nhau, trở lại những ngày cùng nhau chơi đùa, và ngày cùng nhau khiêu vũ trên tuyết trắng.

Đáng tiếc, con người không thể sống trong hồi ức mãi.

Những ký ức tốt đẹp ấy, từng mảnh, từng mảnh, cuối cùng đều bị đóng băng rồi tan vỡ.

Sở Phi, không chút do dự, đã mua chuộc thái y, lập mưu hại đứa con trong bụng Liên Phi.

Khi ta biết được kế hoạch của Sở Phi, ta cuống cuồng chạy đến để cảnh báo Liên Phi. Nhưng khi ta đến nơi, nàng đã đổ gục xuống đất, máu chảy lênh láng.

Giống như một chiếc lá khô rụng xuống, nàng lặng lẽ nằm trong vũng máu, đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời.

Liên Phi, người luôn có thể nhìn thấu mọi âm mưu của Sở Phi, lần này lại để Sở Phi thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.

Số ký tự: 0