Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.
Dưới Gốc Cây Lê...
2024-11-24 11:07:40
Nàng đại tiểu thư, thật sự, một chút cũng không để bụng đến nàng.
Cũng có lẽ, nàng chỉ là mệt mỏi, không muốn đấu tranh.
Cho nên, cam nguyện nhận thua.
Trong thâm cung, kẻ thất bại chỉ có hai kết cục: hoặc là lặng lẽ biến mất, hoặc là tiêu vong.
Liên phi đã chọn con đường sau.
Nàng đi một cách quyết tuyệt, như thể trong đầu đã lặp lại hàng ngàn lần kịch bản về cái chết của chính mình. Có lẽ, ngay từ khoảnh khắc từ một nha hoàn thanh đạm trở thành Liên phi, trong lòng nàng đã gieo mầm ý niệm tự sát.
Liên phi đã chết.
Mọi người chỉ chấn kinh trong chốc lát, rồi nhanh chóng quay trở lại công việc của mình. Hoàng cung lớn như vậy, phi tần đông như thế, thỉnh thoảng mất đi một, hai người cũng là chuyện bình thường.
Còn Hoàng thượng, không biết đang bận ân sủng tân nhân nào, đến cả việc đi nhìn di thể Liên phi cũng lười.
Sở phi cũng không đi.
“Người chết có gì đáng xem? Mấy kẻ thắt cổ đều sẽ lè lưỡi thật dài, nhìn kinh khủng không chịu được, xấu đến chết!” – Sở phi vẻ mặt chán ghét.
Nàng trang điểm cầu kỳ, từ đầu đến chân đều toát lên sự tinh tế.
“Bổn cung đã sớm nói rồi, chờ đến ngày nàng chết, nhất định phải khua chiêng gõ trống chúc mừng.” – Sở phi cười, nụ cười rạng rỡ của người chiến thắng.
Nàng không nhận ra rằng trên cây trâm cài đầu của mình có một vết nứt.
Ta lặng lẽ đi nhìn Liên phi lần cuối. Khi quay về, Sở phi dựa trên giường, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm ta. Rõ ràng nàng biết ta vừa đi xem Liên phi.
Ta quỳ xuống, chờ đợi hình phạt.
Nhưng Sở phi không nói một lời nào, ánh mắt sâu kín đặt trên người ta, tựa như xuyên qua ta để nhìn về một người khác.
Ta chủ động lên tiếng:
“Liên phi gầy đi rất nhiều, nhưng khuôn mặt trông rất an tường. Nếu không phải có vết lằn trên cổ, trông nàng giống như chỉ đang ngủ mà thôi.”
Sở phi cười lạnh:
“An tường? Mang theo hận ý đối với bổn cung mà tự sát, làm sao có thể an tường?”
Ta cúi đầu:
“Nương nương, câu nói ‘Thành quỷ cũng không tha cho ngươi’ chỉ là lời đồn trong cung, không có bằng chứng nào cho thấy đó là lời của Liên phi. Theo nô tỳ hiểu về nàng, nàng sẽ không nói những lời như vậy.”
“Ngươi hiểu nàng hơn bổn cung sao?” Không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
Sở phi hất tay, một chén trà thẳng tắp ném vào trán ta. Máu lập tức chảy ra từ vết thương.
“Ý ngươi là ngươi hiểu nàng hơn bổn cung?” Nụ cười của Sở phi đầy chế nhạo. Nàng cầm túi thơm thêu hoa lê trên tay ngắm nghía.
“Nô tỳ không dám.” Ta không chạm vào máu trên trán, nói tiếp:
“Nhưng nương nương, chiếc túi thơm trên tay ngài là Liên phi lúc sinh thời nhờ nô tỳ đưa cho ngài. Mấy đóa hoa lê thêu trên đó đều do từng đường kim mũi chỉ cẩn thận làm ra. Màu sắc, hình dáng, hương thơm, tất cả đều dựa theo sở thích của ngài.”
Lần đầu tiên trong đời, ta không quan tâm sống chết, chỉ muốn nói cho nàng – người đàn bà điên cuồng này – biết được tâm ý thật sự của Liên phi.
Tay Sở phi cầm túi thơm cứng đờ. Sau đó, nàng nhanh chóng ném nó xuống đất, như thể vừa cầm phải vật chứa kịch độc.
“Có độc! Túi thơm nhất định có độc! Con tiện nhân đó muốn hại chết bổn cung! Muốn kéo bổn cung chôn cùng! Mau gọi thái y! Mau kiểm tra túi thơm này có giấu độc gì không!”
Túi thơm – tâm ý Liên phi từng cẩn thận gửi gắm – giờ nằm lẻ loi trên đất, bị giẫm đạp liên tục, phủ đầy bụi bẩn không cách nào lau sạch.
Nghe tin Liên phi chết, ta không khóc. Khi nhìn thấy di thể nàng, ta cũng không khóc. Nhưng lúc này, nhìn chiếc túi thơm bị tàn phá, ta quỳ trên mặt đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thái y kiểm tra túi thơm, xác nhận bên trong chỉ có dược liệu an thần và một tờ giấy gấp gọn.
Ta đưa tờ giấy cho Sở phi:
“Nương nương, đây có lẽ là lời Liên phi viết cho ngài. Xin hãy xem qua.”
Nàng không nhận, ánh mắt lạnh lùng:
“Xem làm gì? Chẳng qua là vài câu nguyền rủa bổn cung chết thảm mà thôi. Cầm đi thiêu hủy.”
Ta do dự muốn mở tờ giấy, nhưng Sở phi tát mạnh vào mặt ta:
“Không ai được phép đọc!”
Nàng giật lấy tờ giấy, xé tan thành từng mảnh vụn.
Những mảnh giấy nhỏ bay lả tả, như những hồn ma không bao giờ được sống lại.
“Nàng nhất định hận ta đến tận xương tủy.” Trong mắt Sở phi mmang theo hung ác.
“ Rõ ràng nàng thích màu tím, lại nhất định muốn mặc một thân đỏ thẫm để thắt cổ, rõ ràng là cố ý.”
“ Ở trong túi thơm nhét vào một tờ giấy nguyền rủa, nhất định là cổ thậut nào đó có thể đẩy người vào chỗ chết.”
“ Tiện nhân này, lúc còn sống đã đủ khiến người ghét, chết rồi còn cố lộng huyền hư, bổn cung mới không sợ nàng!”
Sở phi bắt đầu những đêm không ngủ, đứng lặng trước cửa sổ từ khi trời tối đến lúc hừng đông.
Nương nương không ngủ, cung nữ chúng ta tự nhiên cũng không thể chợp mắt.
Ta mỗi đêm bầu bạn với Sở phi, nghe nàng lặp đi lặp lại những câu chuyện cũ:
“Năm đó ta lần đầu ra phủ du ngoạn, vô tình gặp một hán tử say rượu bên đường quấy rối, làm nhiễu tâm trạng của ta. Ta chỉ thuận miệng trách mắng vài câu, không phải có hảo tâm cứu người, chỉ là đơn thuần ghét bỏ bọn họ chặn đường mà thôi, đâu ngờ con nha đầu đó lại vì chuyện ấy mà ăn vạ ta. Nhìn nàng giống như quỷ đói đầu thai há to mồm cắn bánh hoa lê, nhìn qua thì tưởng dễ sai khiến, nên ta thuận tay mang nàng về phủ, định giữ lại làm nơi trút giận. Kết quả, một giữ chính là mấy năm trời, thật sự tiện nghi cho nàng.”
“Nàng ỷ có vài phần nhan sắc, lại thêm tính tình dễ bị bắt nạt, nên trong phủ thường bị người ta trêu chọc. Có vài gã sai vặt thậm chí dám động tay động chân với nàng. Thật là chán sống! Ta lập tức bẻ gãy tay bọn chúng rồi ném cho chó! Sau đó, cha mẹ phạt ta quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm, nói ta hành sự tàn nhẫn. Ta mặc kệ! Tuy nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nhưng là người của ta, ai cũng không được phép đụng vào! Vậy mà nàng cả ngày cứ thật thà như cái túi để trút giận, người khác dù tát lên đầu nàng cũng không dám khóc, ta nhìn mà tức chết đi được! Trách sao ai cũng muốn bắt nạt nàng.”
“Nàng từ nhỏ đã không thích trang điểm, trông thật keo kiệt. Rõ ràng ta thưởng không ít trang sức, vậy mà nàng chẳng bao giờ đeo, chỉ biết cất vào một cái hộp. Đến khi cái hộp đó bị trộm, nàng khóc sưng cả mắt, như thể cha mẹ chết vậy. Ta mắng nàng là thần giữ của, nhưng nàng lại nói rằng tất cả đều là lễ vật của ta, nên mỗi thứ đều rất trân quý. Nàng suy nghĩ thật nhiều, nhưng những thứ ta cho nàng, chẳng qua chỉ là vài món trang sức không đáng tiền mà thôi!”
“Ngày đó đi hội hoa đăng, ta không chịu nổi xiêm y vải thô trên người nàng, nên lấy váy của mình cho nàng mặc. Ai ngờ dọc đường, mọi người đều dùng ánh mắt kinh diễm nhìn nàng. Đúng là một lũ không biết thưởng thức! Chẳng lẽ bọn họ không biết bổn tiểu thư mới là người đẹp nhất sao? Làm ta tức quá, chỉ có thể gắt gao nắm lấy tay nàng, sợ nàng ngốc nghếch bị ai đó lừa gạt mất.”
Rõ ràng là đang oán trách, nhưng ánh mắt nàng lại tràn đầy ý cười.
Lúc này, nàng không còn là Sở phi nương nương, mà giống một tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa.
“Trước khi vào cung, ta trăm phần không muốn. Tuy Hoàng thượng anh tuấn, nhưng hắn lạm tình như vậy, ta làm sao chịu được việc phải chia sẻ phu quân với người khác? Thế là ta không chút do dự bỏ nhà ra đi, mang nàng theo cùng. Chúng ta tìm một gian nhà nát để ở, bốn phía toàn bùn đất và mạng nhện. Nhưng điều đó rất hợp với thân phận nghèo kiết xác của nàng, còn ta thì bị bụi bặm làm sặc không chịu nổi. May mà nàng chỉ mất nửa ngày để dọn dẹp sạch sẽ. Ta ngủ trên giường, nàng ngủ dưới đất.”
“Những ngày không xu dính túi thật khó khăn. Ta chỉ ăn chực một bữa cơm mà tiểu nhị quát tháo, làm ta tức điên! Nàng thì lại kéo tay ta, bảo không cần gây sự, rồi ở lại rửa chén đĩa ba ngày để trả nợ. Ta tức đến muốn đập nát quán, nhưng nàng cứ khăng khăng làm. Ngày đầu, ta giận đến bỏ đi. Ngày thứ hai, ta ngồi trừng mắt nhìn. Đến ngày thứ ba, ta phải vào phụ nàng rửa chén. Ai bảo chén bát nhiều như vậy, không thì ta đâu thèm động tay?”
“Không ngờ, rửa vài cái chén mà tay ta nứt nẻ, đau đến phát khóc. Còn tay nàng thì thô ráp đến đáng sợ, dù nàng chỉ mới mười mấy tuổi. Ta không cho nàng làm việc nặng nữa, nhưng nàng cứ nhìn ta đầy hoang mang, không hiểu sao ta lại quan tâm. Nàng thật là làm người ta tức chết!”
“Có một lần, nàng dám tựa vào vai ta mà ngủ. Thật là to gan! Tuy ta thể hiện thân thiện hơn, nhưng không có nghĩa nàng có thể vô lễ như vậy. Thế mà nàng cứ ngủ ngon lành đến sáng, làm vai ta đau nhức mấy ngày trời!”
Cũng có lẽ, nàng chỉ là mệt mỏi, không muốn đấu tranh.
Cho nên, cam nguyện nhận thua.
Trong thâm cung, kẻ thất bại chỉ có hai kết cục: hoặc là lặng lẽ biến mất, hoặc là tiêu vong.
Liên phi đã chọn con đường sau.
Nàng đi một cách quyết tuyệt, như thể trong đầu đã lặp lại hàng ngàn lần kịch bản về cái chết của chính mình. Có lẽ, ngay từ khoảnh khắc từ một nha hoàn thanh đạm trở thành Liên phi, trong lòng nàng đã gieo mầm ý niệm tự sát.
Liên phi đã chết.
Mọi người chỉ chấn kinh trong chốc lát, rồi nhanh chóng quay trở lại công việc của mình. Hoàng cung lớn như vậy, phi tần đông như thế, thỉnh thoảng mất đi một, hai người cũng là chuyện bình thường.
Còn Hoàng thượng, không biết đang bận ân sủng tân nhân nào, đến cả việc đi nhìn di thể Liên phi cũng lười.
Sở phi cũng không đi.
“Người chết có gì đáng xem? Mấy kẻ thắt cổ đều sẽ lè lưỡi thật dài, nhìn kinh khủng không chịu được, xấu đến chết!” – Sở phi vẻ mặt chán ghét.
Nàng trang điểm cầu kỳ, từ đầu đến chân đều toát lên sự tinh tế.
“Bổn cung đã sớm nói rồi, chờ đến ngày nàng chết, nhất định phải khua chiêng gõ trống chúc mừng.” – Sở phi cười, nụ cười rạng rỡ của người chiến thắng.
Nàng không nhận ra rằng trên cây trâm cài đầu của mình có một vết nứt.
Ta lặng lẽ đi nhìn Liên phi lần cuối. Khi quay về, Sở phi dựa trên giường, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm ta. Rõ ràng nàng biết ta vừa đi xem Liên phi.
Ta quỳ xuống, chờ đợi hình phạt.
Nhưng Sở phi không nói một lời nào, ánh mắt sâu kín đặt trên người ta, tựa như xuyên qua ta để nhìn về một người khác.
Ta chủ động lên tiếng:
“Liên phi gầy đi rất nhiều, nhưng khuôn mặt trông rất an tường. Nếu không phải có vết lằn trên cổ, trông nàng giống như chỉ đang ngủ mà thôi.”
Sở phi cười lạnh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“An tường? Mang theo hận ý đối với bổn cung mà tự sát, làm sao có thể an tường?”
Ta cúi đầu:
“Nương nương, câu nói ‘Thành quỷ cũng không tha cho ngươi’ chỉ là lời đồn trong cung, không có bằng chứng nào cho thấy đó là lời của Liên phi. Theo nô tỳ hiểu về nàng, nàng sẽ không nói những lời như vậy.”
“Ngươi hiểu nàng hơn bổn cung sao?” Không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
Sở phi hất tay, một chén trà thẳng tắp ném vào trán ta. Máu lập tức chảy ra từ vết thương.
“Ý ngươi là ngươi hiểu nàng hơn bổn cung?” Nụ cười của Sở phi đầy chế nhạo. Nàng cầm túi thơm thêu hoa lê trên tay ngắm nghía.
“Nô tỳ không dám.” Ta không chạm vào máu trên trán, nói tiếp:
“Nhưng nương nương, chiếc túi thơm trên tay ngài là Liên phi lúc sinh thời nhờ nô tỳ đưa cho ngài. Mấy đóa hoa lê thêu trên đó đều do từng đường kim mũi chỉ cẩn thận làm ra. Màu sắc, hình dáng, hương thơm, tất cả đều dựa theo sở thích của ngài.”
Lần đầu tiên trong đời, ta không quan tâm sống chết, chỉ muốn nói cho nàng – người đàn bà điên cuồng này – biết được tâm ý thật sự của Liên phi.
Tay Sở phi cầm túi thơm cứng đờ. Sau đó, nàng nhanh chóng ném nó xuống đất, như thể vừa cầm phải vật chứa kịch độc.
“Có độc! Túi thơm nhất định có độc! Con tiện nhân đó muốn hại chết bổn cung! Muốn kéo bổn cung chôn cùng! Mau gọi thái y! Mau kiểm tra túi thơm này có giấu độc gì không!”
Túi thơm – tâm ý Liên phi từng cẩn thận gửi gắm – giờ nằm lẻ loi trên đất, bị giẫm đạp liên tục, phủ đầy bụi bẩn không cách nào lau sạch.
Nghe tin Liên phi chết, ta không khóc. Khi nhìn thấy di thể nàng, ta cũng không khóc. Nhưng lúc này, nhìn chiếc túi thơm bị tàn phá, ta quỳ trên mặt đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thái y kiểm tra túi thơm, xác nhận bên trong chỉ có dược liệu an thần và một tờ giấy gấp gọn.
Ta đưa tờ giấy cho Sở phi:
“Nương nương, đây có lẽ là lời Liên phi viết cho ngài. Xin hãy xem qua.”
Nàng không nhận, ánh mắt lạnh lùng:
“Xem làm gì? Chẳng qua là vài câu nguyền rủa bổn cung chết thảm mà thôi. Cầm đi thiêu hủy.”
Ta do dự muốn mở tờ giấy, nhưng Sở phi tát mạnh vào mặt ta:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không ai được phép đọc!”
Nàng giật lấy tờ giấy, xé tan thành từng mảnh vụn.
Những mảnh giấy nhỏ bay lả tả, như những hồn ma không bao giờ được sống lại.
“Nàng nhất định hận ta đến tận xương tủy.” Trong mắt Sở phi mmang theo hung ác.
“ Rõ ràng nàng thích màu tím, lại nhất định muốn mặc một thân đỏ thẫm để thắt cổ, rõ ràng là cố ý.”
“ Ở trong túi thơm nhét vào một tờ giấy nguyền rủa, nhất định là cổ thậut nào đó có thể đẩy người vào chỗ chết.”
“ Tiện nhân này, lúc còn sống đã đủ khiến người ghét, chết rồi còn cố lộng huyền hư, bổn cung mới không sợ nàng!”
Sở phi bắt đầu những đêm không ngủ, đứng lặng trước cửa sổ từ khi trời tối đến lúc hừng đông.
Nương nương không ngủ, cung nữ chúng ta tự nhiên cũng không thể chợp mắt.
Ta mỗi đêm bầu bạn với Sở phi, nghe nàng lặp đi lặp lại những câu chuyện cũ:
“Năm đó ta lần đầu ra phủ du ngoạn, vô tình gặp một hán tử say rượu bên đường quấy rối, làm nhiễu tâm trạng của ta. Ta chỉ thuận miệng trách mắng vài câu, không phải có hảo tâm cứu người, chỉ là đơn thuần ghét bỏ bọn họ chặn đường mà thôi, đâu ngờ con nha đầu đó lại vì chuyện ấy mà ăn vạ ta. Nhìn nàng giống như quỷ đói đầu thai há to mồm cắn bánh hoa lê, nhìn qua thì tưởng dễ sai khiến, nên ta thuận tay mang nàng về phủ, định giữ lại làm nơi trút giận. Kết quả, một giữ chính là mấy năm trời, thật sự tiện nghi cho nàng.”
“Nàng ỷ có vài phần nhan sắc, lại thêm tính tình dễ bị bắt nạt, nên trong phủ thường bị người ta trêu chọc. Có vài gã sai vặt thậm chí dám động tay động chân với nàng. Thật là chán sống! Ta lập tức bẻ gãy tay bọn chúng rồi ném cho chó! Sau đó, cha mẹ phạt ta quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm, nói ta hành sự tàn nhẫn. Ta mặc kệ! Tuy nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nhưng là người của ta, ai cũng không được phép đụng vào! Vậy mà nàng cả ngày cứ thật thà như cái túi để trút giận, người khác dù tát lên đầu nàng cũng không dám khóc, ta nhìn mà tức chết đi được! Trách sao ai cũng muốn bắt nạt nàng.”
“Nàng từ nhỏ đã không thích trang điểm, trông thật keo kiệt. Rõ ràng ta thưởng không ít trang sức, vậy mà nàng chẳng bao giờ đeo, chỉ biết cất vào một cái hộp. Đến khi cái hộp đó bị trộm, nàng khóc sưng cả mắt, như thể cha mẹ chết vậy. Ta mắng nàng là thần giữ của, nhưng nàng lại nói rằng tất cả đều là lễ vật của ta, nên mỗi thứ đều rất trân quý. Nàng suy nghĩ thật nhiều, nhưng những thứ ta cho nàng, chẳng qua chỉ là vài món trang sức không đáng tiền mà thôi!”
“Ngày đó đi hội hoa đăng, ta không chịu nổi xiêm y vải thô trên người nàng, nên lấy váy của mình cho nàng mặc. Ai ngờ dọc đường, mọi người đều dùng ánh mắt kinh diễm nhìn nàng. Đúng là một lũ không biết thưởng thức! Chẳng lẽ bọn họ không biết bổn tiểu thư mới là người đẹp nhất sao? Làm ta tức quá, chỉ có thể gắt gao nắm lấy tay nàng, sợ nàng ngốc nghếch bị ai đó lừa gạt mất.”
Rõ ràng là đang oán trách, nhưng ánh mắt nàng lại tràn đầy ý cười.
Lúc này, nàng không còn là Sở phi nương nương, mà giống một tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa.
“Trước khi vào cung, ta trăm phần không muốn. Tuy Hoàng thượng anh tuấn, nhưng hắn lạm tình như vậy, ta làm sao chịu được việc phải chia sẻ phu quân với người khác? Thế là ta không chút do dự bỏ nhà ra đi, mang nàng theo cùng. Chúng ta tìm một gian nhà nát để ở, bốn phía toàn bùn đất và mạng nhện. Nhưng điều đó rất hợp với thân phận nghèo kiết xác của nàng, còn ta thì bị bụi bặm làm sặc không chịu nổi. May mà nàng chỉ mất nửa ngày để dọn dẹp sạch sẽ. Ta ngủ trên giường, nàng ngủ dưới đất.”
“Những ngày không xu dính túi thật khó khăn. Ta chỉ ăn chực một bữa cơm mà tiểu nhị quát tháo, làm ta tức điên! Nàng thì lại kéo tay ta, bảo không cần gây sự, rồi ở lại rửa chén đĩa ba ngày để trả nợ. Ta tức đến muốn đập nát quán, nhưng nàng cứ khăng khăng làm. Ngày đầu, ta giận đến bỏ đi. Ngày thứ hai, ta ngồi trừng mắt nhìn. Đến ngày thứ ba, ta phải vào phụ nàng rửa chén. Ai bảo chén bát nhiều như vậy, không thì ta đâu thèm động tay?”
“Không ngờ, rửa vài cái chén mà tay ta nứt nẻ, đau đến phát khóc. Còn tay nàng thì thô ráp đến đáng sợ, dù nàng chỉ mới mười mấy tuổi. Ta không cho nàng làm việc nặng nữa, nhưng nàng cứ nhìn ta đầy hoang mang, không hiểu sao ta lại quan tâm. Nàng thật là làm người ta tức chết!”
“Có một lần, nàng dám tựa vào vai ta mà ngủ. Thật là to gan! Tuy ta thể hiện thân thiện hơn, nhưng không có nghĩa nàng có thể vô lễ như vậy. Thế mà nàng cứ ngủ ngon lành đến sáng, làm vai ta đau nhức mấy ngày trời!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro