Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.
Dưới Gốc Cây Lê...
2024-11-24 11:07:40
"Sau này có một ngày, nàng mệt đến mức ngất đi, ta còn tưởng rằng nàng đã tắt thở. Nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được, bởi ta nghĩ, nếu không có nàng, chẳng còn ai làm việc nữa. May mắn nàng tỉnh lại rất nhanh, nếu không, ta thật sự khóc đến đứt hơi! Kiên trì không được thì nên quyết đoán từ bỏ. Thật ra, vào cung làm phi tử cũng không có gì ghê gớm. Hoàng thượng cũng không phải xấu xí hay ác bá gì. Gả thì gả, rốt cuộc bổn tiểu thư vốn khó hầu hạ, chỉ dựa vào một mình nàng là không thể được. Vì vậy, ta kéo nàng trở về phủ."
"Sau đó, chúng ta vào cung, trở thành như bây giờ."
Sở phi môi khô nứt đến mức không thể nói rõ ràng, chỉ lặp lại câu: "Trở thành như bây giờ."
Ta dâng trà lên, nhưng nàng không uống lấy một ngụm.
Nếu năm đó các nàng không quay lại phủ thì sẽ thế nào?
Với tính cách của Sở phi, nàng chắc chắn mỗi ngày sẽ than phiền rằng cuộc sống vất vả, phiền toái, mệt mỏi. Nhưng cũng nhất định, vào những lúc Liên phi dựa vào vai nàng, nàng sẽ cau mày tỏ vẻ không vui, sau đó quay đầu đi, nhưng khóe miệng lại âm thầm cong lên.
Đáng tiếc, trên đời này không có chữ "nếu".
"Nàng nhất định sẽ quay lại để lấy mạng bổn cung, nhất định sẽ."Nàng từ hình ảnh đại tiểu thư quay trở lại dáng vẻ của Sở phi.
"Sẽ không đâu, nương nương."Ta giúp nàng khoác thêm áo ngoài.
"Sẽ." Giọng nàng kiên định.
Thêm nhiều, rất nhiều đêm đã trôi qua, nhưng Liên phi vẫn không xuất hiện.
Hậu cung tiếp tục tranh giành, người thì bị biếm thành thứ dân, kẻ lại được phong Quý phi. Nhưng Sở phi không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì.
Mỗi lần gió thổi làm cửa sổ phát ra âm thanh, nàng lập tức đứng dậy kiểm tra.
Nửa đêm khi nghe tiếng mèo kêu ngoài phòng, nàng sẽ bừng tỉnh từ cơn mộng.
"Là nàng tới sao?" Sở phi lặp đi lặp lại câu hỏi.
"Không phải đâu, nương nương." Ta lần lượt trả lời.
Vào một đêm không ngủ khác, nàng rối tung mái tóc dài, nhẹ nhàng hỏi: "Đào Hoan, trên đời thật sự có quỷ không?"
Ta nghĩ rằng nàng muốn nghe một câu trả lời dứt khoát, nên lắc đầu đáp: "Nương nương, nô tỳ không tin quỷ thần."
Nhưng nàng lại mạnh tay nắm lấy vai ta, móng tay dường như đã ghim vào thịt, từng chữ từng lời ép hỏi: "Sao có thể không tin được? Trên đời này chắc chắn có quỷ. Chúng ta rất nhanh sẽ nhìn thấy quỷ."
Trong bóng đêm, ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt nàng, trắng bệch như tờ giấy.
Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười kỳ dị, trên mặt không chút sợ hãi, mà nhiều hơn chính là... sự chờ đợi.
Mọi người đều nói, vị Sở phi nương nương đã làm nhiều điều ác, sau khi ép chết Liên phi, cuối cùng bị hồn ma của nàng dọa đến phát điên.
Trong lúc nhất thời, trong cung nhân tâm hoảng sợ, đối với Sở phi tránh còn không kịp, sợ dính phải điều gì không may mắn.
Thâm cung như lao tù, mỗi ngày đều có người điên, có người khóc, có người chết.
Tào Hoàng Thượng ghét bỏ phi tần, ngay cả hạ nhân cũng không coi các nàng ra gì.
Một năm, rồi lại một năm nữa.
Vòng đi vòng lại, bên cạnh Sở phi chỉ còn lại mình ta.
“Ngươi cũng cút đi.” Sở phi không thèm quan tâm.
Ta không nói gì, yên lặng quạt cho nàng.
Đáy mắt Sở phi mang theo châm chọc:
“Không cần tỏ ra trung thành. Đi theo bổn cung như vậy, ngươi chỉ có một kết cục là chết. Tốt hơn hết là tìm chủ khác, vì mình mà mưu cầu một nơi yên ổn. Thừa dịp bổn cung tâm tình tốt, nguyện ý chủ động thả người, nhân lúc còn sớm mà đi đi.”
Ta nhìn mái tóc đã bạc của nàng, muốn nói rằng ta có thể không đi. Nhưng nàng xoay người, không thèm liếc nhìn ta thêm một cái.
Cuối cùng, ta không nói gì.
Thế là, ta rời đi.
Tân chủ tử từng là một cung nữ, đối với hạ nhân ôn hòa, bao dung. Nàng được Hoàng Thượng sủng ái nhiều năm, sắp tấn phong làm Hoàng Hậu. Tiền đồ sáng lạn, khắp nơi đều tốt hơn Sở phi.
Ta rốt cuộc đã thực hiện được tâm nguyện ngày trước.
Khá tốt.
Bất kỳ ai cũng không thể mãi ở bên một người như Sở phi.
Huống hồ, người mà nàng muốn giữ bên cạnh chưa bao giờ là ta.
Trước khi rời đi, ta nhìn thấy Sở phi ngồi một mình bên cửa sổ, nhặt những mảnh giấy vụn, cố ghép chúng lại.
Lúc trước, nàng đã xé tờ giấy trong túi thơm, nhưng rồi lại nhặt từng mảnh vụn trở về.
Mỗi một mảnh, nàng đều cẩn thận giữ lại.
“Bổn cung muốn xem nàng rốt cuộc viết cái gì.” Sở phi lẩm bẩm.
Những mảnh giấy nhỏ nhàu nát, ghép lại rất khó khăn.
Ta buông hành lý đã đóng gói, ngồi bên cạnh nàng, cùng cố gắng ghép lại thật lâu, thật lâu.
Cuối cùng, khi ghép xong, ta phát hiện chữ viết trên giấy đã mờ nhạt từ lâu, không thể phân biệt nội dung.
Thời gian có thể hủy diệt tất cả.
Chữ trên giấy, nhành hoa trên giấy, người bên cạnh.
Không một ai may mắn thoát khỏi.
Sở phi nhìn chằm chằm vào tờ giấy rách tả tơi, ngẩn ra hồi lâu, rồi nói:
“Không sao.”
Ta vừa định an ủi, thì nghe nàng nói tiếp:
“Dù sao nàng cũng sắp đến tìm ta. Có gì để nói, thì cứ giáp mặt mà nói.”
Nàng vẫn đang chờ.
Toàn bộ trong cung, có lẽ chỉ mình ta biết, Sở phi không phải vì bị quỷ hồn dọa mà điên.
Nàng chỉ là đã chờ quá lâu mà thôi.
Mỗi một ngày, nàng đều chờ đợi để gặp lại Liên phi trong hình dáng quỷ hồn.
Nhưng nàng đã chờ ngày này qua ngày khác, lại vẫn không thể gặp được hồng y lệ quỷ ấy.
“Ngươi nói, nàng có phải bị bệnh hay không? Chết đã bao nhiêu năm, sao vẫn chưa đến tìm bổn cung báo thù? Nàng cho rằng mình là ai? Có đáng để bổn cung chờ lâu như vậy? Dù nàng là quỷ hay là yêu, sau khi gặp mặt, bổn cung nhất định sẽ thưởng cho nàng một cái tát!”
“Ngươi nói, nàng để tâm đến đứa trẻ trong bụng mình đến mức đó sao? Để tâm đến mức phải đi tìm chết? Năm đó, bổn cung có rất nhiều cơ hội để mang long chủng, nhưng bổn cung không muốn. Vậy mà tại sao nàng lại nguyện ý? Nàng yêu Hoàng Thượng đến mức ấy sao? Yêu đến mức muốn sinh con cho hắn? Yêu đến mức không chút luyến tiếc mà chọn cái chết?”
“Ngươi nói, nếu hóa thành lệ quỷ, nàng sẽ trông như thế nào? Cổ có bị gãy rời không? Mắt sẽ đổ máu chứ? Nàng sẽ bay tới hay bò lại đây? Sẽ bóp chặt yết hầu bổn cung, hay sẽ móc tim bổn cung ra?”
Sở phi hỏi hết câu này đến câu khác, ánh mắt trống rỗng.
Ta mở miệng, rồi lại ngậm lại, không trả lời được một chữ.
Nói cho cùng, ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc, nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Một điều duy nhất đến cuối cùng cũng không thể chạm sâu vào nội tâm của những người chứng kiến.
Sở Phi với vẻ ngoài điên cuồng, rốt cuộc có thật lòng không?
Liên Phi trước khi qua đời, liệu có mang trong lòng sự hối tiếc?
Trên tờ giấy đó, những dòng chữ là oán hận, hay là hoài niệm?
Cả đời này ta cũng không thể nào biết được.
Bên ngoài, quản sự ma ma đang thúc giục ta rời đi.
Ta quay lại nhìn nàng:
“Nương nương, nô tỳ xin cáo lui.”
Đôi mắt Sở Phi tràn ngập vẻ buồn bã, chẳng hề đáp lại ta.
“Không đúng.” Đột nhiên nàng bừng tỉnh, giọng nói đầy nôn nóng:
“Nếu như quỷ hồn thực sự không xấu xí như thế thì sao? Nếu như nàng còn đẹp hơn cả khi còn sống thì sao? Bổn cung tuyệt đối không thể thua!”
Sở Phi buông tờ giấy rời rạc xuống, vội vàng ngồi trước gương, hấp tấp trang điểm cho mình.
Nàng thu gọn mái tóc dài rối bời, thoa lớp phấn lên gương mặt tiều tụy, điểm chút son đỏ rực rỡ lên môi.
Cuối cùng, nàng cầm lấy một cây trâm, bần thần nhìn nó hồi lâu.
“Thanh Dật, cây trâm này nên cài ở đâu thì đẹp?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Trong không gian trống trải của tẩm cung, không một ai trả lời nàng.
"Sau đó, chúng ta vào cung, trở thành như bây giờ."
Sở phi môi khô nứt đến mức không thể nói rõ ràng, chỉ lặp lại câu: "Trở thành như bây giờ."
Ta dâng trà lên, nhưng nàng không uống lấy một ngụm.
Nếu năm đó các nàng không quay lại phủ thì sẽ thế nào?
Với tính cách của Sở phi, nàng chắc chắn mỗi ngày sẽ than phiền rằng cuộc sống vất vả, phiền toái, mệt mỏi. Nhưng cũng nhất định, vào những lúc Liên phi dựa vào vai nàng, nàng sẽ cau mày tỏ vẻ không vui, sau đó quay đầu đi, nhưng khóe miệng lại âm thầm cong lên.
Đáng tiếc, trên đời này không có chữ "nếu".
"Nàng nhất định sẽ quay lại để lấy mạng bổn cung, nhất định sẽ."Nàng từ hình ảnh đại tiểu thư quay trở lại dáng vẻ của Sở phi.
"Sẽ không đâu, nương nương."Ta giúp nàng khoác thêm áo ngoài.
"Sẽ." Giọng nàng kiên định.
Thêm nhiều, rất nhiều đêm đã trôi qua, nhưng Liên phi vẫn không xuất hiện.
Hậu cung tiếp tục tranh giành, người thì bị biếm thành thứ dân, kẻ lại được phong Quý phi. Nhưng Sở phi không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì.
Mỗi lần gió thổi làm cửa sổ phát ra âm thanh, nàng lập tức đứng dậy kiểm tra.
Nửa đêm khi nghe tiếng mèo kêu ngoài phòng, nàng sẽ bừng tỉnh từ cơn mộng.
"Là nàng tới sao?" Sở phi lặp đi lặp lại câu hỏi.
"Không phải đâu, nương nương." Ta lần lượt trả lời.
Vào một đêm không ngủ khác, nàng rối tung mái tóc dài, nhẹ nhàng hỏi: "Đào Hoan, trên đời thật sự có quỷ không?"
Ta nghĩ rằng nàng muốn nghe một câu trả lời dứt khoát, nên lắc đầu đáp: "Nương nương, nô tỳ không tin quỷ thần."
Nhưng nàng lại mạnh tay nắm lấy vai ta, móng tay dường như đã ghim vào thịt, từng chữ từng lời ép hỏi: "Sao có thể không tin được? Trên đời này chắc chắn có quỷ. Chúng ta rất nhanh sẽ nhìn thấy quỷ."
Trong bóng đêm, ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt nàng, trắng bệch như tờ giấy.
Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười kỳ dị, trên mặt không chút sợ hãi, mà nhiều hơn chính là... sự chờ đợi.
Mọi người đều nói, vị Sở phi nương nương đã làm nhiều điều ác, sau khi ép chết Liên phi, cuối cùng bị hồn ma của nàng dọa đến phát điên.
Trong lúc nhất thời, trong cung nhân tâm hoảng sợ, đối với Sở phi tránh còn không kịp, sợ dính phải điều gì không may mắn.
Thâm cung như lao tù, mỗi ngày đều có người điên, có người khóc, có người chết.
Tào Hoàng Thượng ghét bỏ phi tần, ngay cả hạ nhân cũng không coi các nàng ra gì.
Một năm, rồi lại một năm nữa.
Vòng đi vòng lại, bên cạnh Sở phi chỉ còn lại mình ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi cũng cút đi.” Sở phi không thèm quan tâm.
Ta không nói gì, yên lặng quạt cho nàng.
Đáy mắt Sở phi mang theo châm chọc:
“Không cần tỏ ra trung thành. Đi theo bổn cung như vậy, ngươi chỉ có một kết cục là chết. Tốt hơn hết là tìm chủ khác, vì mình mà mưu cầu một nơi yên ổn. Thừa dịp bổn cung tâm tình tốt, nguyện ý chủ động thả người, nhân lúc còn sớm mà đi đi.”
Ta nhìn mái tóc đã bạc của nàng, muốn nói rằng ta có thể không đi. Nhưng nàng xoay người, không thèm liếc nhìn ta thêm một cái.
Cuối cùng, ta không nói gì.
Thế là, ta rời đi.
Tân chủ tử từng là một cung nữ, đối với hạ nhân ôn hòa, bao dung. Nàng được Hoàng Thượng sủng ái nhiều năm, sắp tấn phong làm Hoàng Hậu. Tiền đồ sáng lạn, khắp nơi đều tốt hơn Sở phi.
Ta rốt cuộc đã thực hiện được tâm nguyện ngày trước.
Khá tốt.
Bất kỳ ai cũng không thể mãi ở bên một người như Sở phi.
Huống hồ, người mà nàng muốn giữ bên cạnh chưa bao giờ là ta.
Trước khi rời đi, ta nhìn thấy Sở phi ngồi một mình bên cửa sổ, nhặt những mảnh giấy vụn, cố ghép chúng lại.
Lúc trước, nàng đã xé tờ giấy trong túi thơm, nhưng rồi lại nhặt từng mảnh vụn trở về.
Mỗi một mảnh, nàng đều cẩn thận giữ lại.
“Bổn cung muốn xem nàng rốt cuộc viết cái gì.” Sở phi lẩm bẩm.
Những mảnh giấy nhỏ nhàu nát, ghép lại rất khó khăn.
Ta buông hành lý đã đóng gói, ngồi bên cạnh nàng, cùng cố gắng ghép lại thật lâu, thật lâu.
Cuối cùng, khi ghép xong, ta phát hiện chữ viết trên giấy đã mờ nhạt từ lâu, không thể phân biệt nội dung.
Thời gian có thể hủy diệt tất cả.
Chữ trên giấy, nhành hoa trên giấy, người bên cạnh.
Không một ai may mắn thoát khỏi.
Sở phi nhìn chằm chằm vào tờ giấy rách tả tơi, ngẩn ra hồi lâu, rồi nói:
“Không sao.”
Ta vừa định an ủi, thì nghe nàng nói tiếp:
“Dù sao nàng cũng sắp đến tìm ta. Có gì để nói, thì cứ giáp mặt mà nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng vẫn đang chờ.
Toàn bộ trong cung, có lẽ chỉ mình ta biết, Sở phi không phải vì bị quỷ hồn dọa mà điên.
Nàng chỉ là đã chờ quá lâu mà thôi.
Mỗi một ngày, nàng đều chờ đợi để gặp lại Liên phi trong hình dáng quỷ hồn.
Nhưng nàng đã chờ ngày này qua ngày khác, lại vẫn không thể gặp được hồng y lệ quỷ ấy.
“Ngươi nói, nàng có phải bị bệnh hay không? Chết đã bao nhiêu năm, sao vẫn chưa đến tìm bổn cung báo thù? Nàng cho rằng mình là ai? Có đáng để bổn cung chờ lâu như vậy? Dù nàng là quỷ hay là yêu, sau khi gặp mặt, bổn cung nhất định sẽ thưởng cho nàng một cái tát!”
“Ngươi nói, nàng để tâm đến đứa trẻ trong bụng mình đến mức đó sao? Để tâm đến mức phải đi tìm chết? Năm đó, bổn cung có rất nhiều cơ hội để mang long chủng, nhưng bổn cung không muốn. Vậy mà tại sao nàng lại nguyện ý? Nàng yêu Hoàng Thượng đến mức ấy sao? Yêu đến mức muốn sinh con cho hắn? Yêu đến mức không chút luyến tiếc mà chọn cái chết?”
“Ngươi nói, nếu hóa thành lệ quỷ, nàng sẽ trông như thế nào? Cổ có bị gãy rời không? Mắt sẽ đổ máu chứ? Nàng sẽ bay tới hay bò lại đây? Sẽ bóp chặt yết hầu bổn cung, hay sẽ móc tim bổn cung ra?”
Sở phi hỏi hết câu này đến câu khác, ánh mắt trống rỗng.
Ta mở miệng, rồi lại ngậm lại, không trả lời được một chữ.
Nói cho cùng, ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc, nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Một điều duy nhất đến cuối cùng cũng không thể chạm sâu vào nội tâm của những người chứng kiến.
Sở Phi với vẻ ngoài điên cuồng, rốt cuộc có thật lòng không?
Liên Phi trước khi qua đời, liệu có mang trong lòng sự hối tiếc?
Trên tờ giấy đó, những dòng chữ là oán hận, hay là hoài niệm?
Cả đời này ta cũng không thể nào biết được.
Bên ngoài, quản sự ma ma đang thúc giục ta rời đi.
Ta quay lại nhìn nàng:
“Nương nương, nô tỳ xin cáo lui.”
Đôi mắt Sở Phi tràn ngập vẻ buồn bã, chẳng hề đáp lại ta.
“Không đúng.” Đột nhiên nàng bừng tỉnh, giọng nói đầy nôn nóng:
“Nếu như quỷ hồn thực sự không xấu xí như thế thì sao? Nếu như nàng còn đẹp hơn cả khi còn sống thì sao? Bổn cung tuyệt đối không thể thua!”
Sở Phi buông tờ giấy rời rạc xuống, vội vàng ngồi trước gương, hấp tấp trang điểm cho mình.
Nàng thu gọn mái tóc dài rối bời, thoa lớp phấn lên gương mặt tiều tụy, điểm chút son đỏ rực rỡ lên môi.
Cuối cùng, nàng cầm lấy một cây trâm, bần thần nhìn nó hồi lâu.
“Thanh Dật, cây trâm này nên cài ở đâu thì đẹp?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Trong không gian trống trải của tẩm cung, không một ai trả lời nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro