Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.
Lão Nương Nhất...
2024-11-24 11:07:40
Văn ánL: Ta mười bảy tuổi vào cung, trở thành phi tử của hoàng đế.
Hiện giờ 22 tuổi, vẫn chưa được thị tẩm một lần nào.
Hoàng đế hình như hoàn toàn quên mất có tồn tại một người như ta.
Ta thâm chí ngay cả một cái phong hào cũng không có, cho nên tùy tiện gọi là Triệu phi.
---
Mấy năm nay phi tần hậu cung đều đấu đá nhau đến ngươi chết ta sống, duy chỉ có chỗ ta nơi này là không người hỏi thăm.
Cac tỷ muội ngay cả đấu với ta cũng lời đấu.
Ta cắn hạt dưa hỏi Dao Lâm bên cạnh: “Loại tình huống như ta này ở trong cung có nhiều sao?”
Dao Lâm cúi đầu đáp
“Ngài là duy nhất.”
Ta che mặt, nức nở:
“Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ bổn cung không xinh đẹp hay sao?”
Giọng Dao Lâm vẫn lạnh lùng như trước:
“Trong cung này đâu thiếu gì những nữ nhân xinh đẹp.”
Ta tiếp tục cắn hạt dưa, nghiến răng:
“Thật muốn lôi ngươi ra ngoài mà chém.”
Dao Lâm lại điềm tĩnh, đẩy khay hạt dưa ra xa:
“Ăn nhiều quá sẽ sinh nóng nảy.”
Ta cảm thấy bi phẫn đan xen.
Đây chính là kết cục của việc không được sủng ái, đến cả một thái giám cũng dám khinh nhờn ta.
Nha hoàn Hỉ Hà hớt hải chạy vào, vẻ mặt lo lắng, mang theo một tin tức nóng hổi:
“Nương nương, nghe nói tối qua Hoàng Thượng đã sủng hạnh một tiểu cung nữ! Vừa nãy còn phong nàng làm Liên Phi!”
Ta kinh ngạc đến nghẹn thở:
“Vậy tức là lão nương còn không bằng một cung nữ sao?”
Hỉ Hà vỗ vai ta, an ủi:
“Nương nương, quen rồi sẽ ổn thôi.”
Tốt lắm, ngay cả nha hoàn cũng bắt đầu trào phúng ta.
Ta đau lòng muốn chết, cảm thấy mình chính là phi tử thất bại nhất trong lịch sử.
Dao Lâm lặng lẽ đưa qua một miếng bánh hoa quế, lập tức làm ta ngừng khóc.
Ta nhảy khỏi ghế, hỏi:
“Lấy từ đâu ra thế?”
Trong mắt các phi tử khác, bánh hoa quế chẳng qua là một món điểm tâm hết sức bình thường.
Nhưng với ta, một người có địa vị thấp hèn, những món điểm tâm như vậy thường chẳng đủ tư cách để ăn.
Dao Lâm bình thản trả lời:
“Sở Phi thưởng cho.”
Sở Phi là người thiện lương, có tấm lòng Bồ Tát. Mấy năm qua, nàng thường chia sẻ cho chúng ta một ít đồ ăn, nhờ vậy mà ta mới không đến mức chết đói hay chết rét.
Ta chân thành cảm thán:
“Sở Phi thật là người tốt!”
Nhận lấy miếng bánh hoa quế quý giá ấy, ta vui mừng nhảy nhót rồi cắn một miếng. Vị ngọt lan tỏa khắp lòng.
Nhưng nghĩ đến việc mình phải dựa vào sự bố thí của người khác mới được ăn một miếng bánh hoa quế, vị ngọt ấy lại hóa thành đắng chát.
Vì thế, ta hạ quyết tâm: phải tìm cách quyến rũ Hoàng Thượng.
Lão nương nhất định phải được thị tẩm!
Hỉ Hà khó xử nói:
“Nhưng mà nương nương, suốt 5 năm qua ngài đã thử đủ mọi cách, lần nào cũng thất bại.”
Ta giận dữ đấm bàn:
“Lần này khác! Lần này bổn cung thật sự hạ quyết tâm!”
Sau đó, ta kéo tay áo Dao Lâm, năn nỉ:
“Dao Lâm, ngươi nghĩ cách giúp ta đi.”
Dao Lâm cúi đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Tháng sau hoàng cung tổ chức yến tiệc, nương nương có thể lên biểu diễn, có lẽ Hoàng Thượng sẽ chú ý tới ngài.”
Ta nhíu mày:
“Nhưng ta chẳng biết làm gì cả.”
Dao Lâm gật đầu:
“Chính vì thế, suốt 5 năm qua ngài mới chưa được thị tẩm.
Cuối cùng, ta khẽ cắn môi, quyết định học tạp kỹ.
Vì trước đây Hỉ Hà từng luyện qua tạp kỹ, nàng trở thành đạo sư kiêm trợ diễn, mỗi ngày đúng giờ giảng bài cho ta.
Dao Lâm là người duy nhất làm khán giả.
Mỗi khi luyện xong một động tác, ta đều nghiêm túc biểu diễn cho Dao Lâm xem, sau đó lắng nghe nhận xét từ hắn.
Dao Lâm cũng chẳng khách khí với ta chút nào:
“Dở.”
“Rất dở.”
“Trước sau như một, vẫn dở.”
“Nương nương, nếu cứ tiếp tục dở như thế này, ngài rất có khả năng sẽ chọc giận Hoàng Thượng.”
Ta luyện đến mức lưng đau, eo mỏi, miệng kêu khổ không ngừng:
“Rốt cuộc ta đã làm gì sai để phải luyện thứ tạp kỹ khó khăn đến vậy?”
Hỉ Hà nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Bởi vì ca hát, múa đã bị các phi tần trong cung dùng hết rồi. Chỉ có tạp kỹ là tương đối độc đáo, mới có khả năng khiến Hoàng Thượng chú ý. Tiếp tục luyện đi, nương nương.”
Ta tuyệt vọng, ngồi xổm trên đất khóc lớn.
Ngay lúc đó, một miếng bánh hoa quế lại xuất hiện trước mặt ta.
Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của Dao Lâm.
Ta hừ lạnh:
“Đừng tưởng rằng chỉ vậy mà bổn cung có thể tha thứ cho cái miệng độc của ngươi!”
Ta cẩn thận nhận lấy bánh hoa quế, bẻ thành ba phần nhỏ. Một phần ta tự nhét vào miệng, hai phần còn lại chia cho Dao Lâm và Hỉ Hà.
Hỉ Hà vui vẻ nhận lấy:
“Nương nương là tốt nhất!”
Dao Lâm khẽ lắc đầu:
“Nô tài không thích ăn bánh hoa quế.”
Ta giả vờ không vui:
“Ngươi lúc nào cũng làm mất hứng.”
Rồi ta sung sướng ăn nốt phần của hắn.
Thật ngọt.
Suốt 5 năm qua, bên cạnh ta chỉ có Dao Lâm và Hỉ Hà.
Những người hầu khác ngày một ít đi, nhưng chỉ hai người bọn họ vẫn chưa từng rời bỏ ta.
So với chủ tớ, chúng ta giống như những người bạn cùng chung hoạn nạn.
Hỉ Hà như ánh sáng rực rỡ, mang đến chút sinh khí cho tẩm cung lạnh lẽo của ta.
Dao Lâm là thần bảo hộ. Dù lạnh lùng và độc miệng, hắn luôn bảo vệ ta chu toàn.
Dao Lâm cùng tuổi với ta, từ nhỏ đã vào cung. Hắn hiểu rõ lòng người và phép tắc, dạy ta cách sinh tồn trong cung, cách giữ mình khi không được sủng ái.
Những tháng năm ngây thơ và mơ hồ ấy, nhờ có Dao Lâm, ta mới có thể vượt qua an toàn.
Là phi tử 5 năm chưa được thị tẩm, ta luôn trở thành trò cười của mọi người.
Các hạ nhân không ngại ngần chế giễu ta, thậm chí khi gặp mặt còn chẳng buồn hành lễ.
Ta cố làm ra vẻ không quan tâm, thậm chí cố ý nghe lén những lời châm chọc.
Chỉ có Dao Lâm hiểu được tâm trạng vỡ vụn của ta. Hắn nhẹ nhàng đưa tay che kín đôi tai ta.
Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy trong mắt Dao Lâm sự ôn nhu đậm sâu không thể tan chảy.
Dù cả thế giới khinh thường ta, hắn vẫn sẽ đứng trước mặt ta, bảo vệ ta vô điều kiện.
Một mùa đông nọ, ta vô tình mắc bệnh, nằm thoi thóp trên giường. Ta giao phó hậu sự, dặn Dao Lâm và Hỉ Hà thu dọn di vật, mỗi người tìm một chủ tử tốt mà theo.
Hỉ Hà nằm khóc nức nở bên giường:
“Nương nương, ngài nói gì vậy? Ngài còn gì để lại đâu? Sớm đã đem bán hết cả rồi!”
Ta giận dữ ho sặc sụa.
Chỉ có Dao Lâm vẫn giữ bình tĩnh, đến chỗ Sở Phi xin chút thuốc rồi không quản ngày đêm chăm sóc ta.
Ta từng nghĩ hắn sinh ra đã trầm tĩnh như vậy, nhưng một đêm tỉnh dậy, ta bắt gặp hắn nhẹ nhàng dùng tay đo nhiệt độ trên trán ta, gương mặt đầy ưu tư.
Khi thấy ta mở mắt, hắn lập tức thu tay về, nét mặt lại trở nên lạnh lùng như chưa có gì xảy ra.
Không lâu sau, ta khỏi bệnh, nhưng Dao Lâm gầy đi cả một vòng, trông còn tiều tụy hơn ta.
Một ngày, khi tỉnh giấc, ta thấy trong tẩm cung chỉ còn mình Hỉ Hà.
Ta nghĩ Dao Lâm cũng đã rời đi như những người khác, vội vã lao ra ngoài tìm.
Thấy hắn đứng trước sân, ta nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay hắn:
“Dao Lâm, ta sẽ không bao giờ giận lung tung, không bao giờ làm phiền ngươi vì bệnh tật, không bao giờ ham ăn biếng làm nữa. Từ giờ, ta nghe lời ngươi hết, chỉ xin ngươi đừng bỏ ta!”
Nếu cảnh này bị người ngoài nhìn thấy rồi truyền tới tai Hoàng Thượng, ta chắc chắn sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Nhưng lúc ấy, ta chẳng bận tâm sống chết, chỉ một lòng muốn giữ Dao Lâm lại.
Dao Lâm im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài:
“Nô tài chỉ đi xử lý chút việc.”
Ta vẫn rưng rưng nước mắt:
“Vậy ngươi hứa với ta, mãi mãi đừng rời đi.”
Dao Lâm bất đắc dĩ mỉm cười:
“Nô tài sẽ không rời bỏ nương nương.”
Ta thở phào nhẹ nhõm:
“Đột nhiên ta thèm cắn hạt dưa quá.”
Dao Lâm cúi đầu nói:
“Nô tài sẽ đi lấy từ chỗ Sở Phi, ngài mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Ta cười tươi, buông tay:
“Ta đợi ngươi!”
Hiện giờ 22 tuổi, vẫn chưa được thị tẩm một lần nào.
Hoàng đế hình như hoàn toàn quên mất có tồn tại một người như ta.
Ta thâm chí ngay cả một cái phong hào cũng không có, cho nên tùy tiện gọi là Triệu phi.
---
Mấy năm nay phi tần hậu cung đều đấu đá nhau đến ngươi chết ta sống, duy chỉ có chỗ ta nơi này là không người hỏi thăm.
Cac tỷ muội ngay cả đấu với ta cũng lời đấu.
Ta cắn hạt dưa hỏi Dao Lâm bên cạnh: “Loại tình huống như ta này ở trong cung có nhiều sao?”
Dao Lâm cúi đầu đáp
“Ngài là duy nhất.”
Ta che mặt, nức nở:
“Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ bổn cung không xinh đẹp hay sao?”
Giọng Dao Lâm vẫn lạnh lùng như trước:
“Trong cung này đâu thiếu gì những nữ nhân xinh đẹp.”
Ta tiếp tục cắn hạt dưa, nghiến răng:
“Thật muốn lôi ngươi ra ngoài mà chém.”
Dao Lâm lại điềm tĩnh, đẩy khay hạt dưa ra xa:
“Ăn nhiều quá sẽ sinh nóng nảy.”
Ta cảm thấy bi phẫn đan xen.
Đây chính là kết cục của việc không được sủng ái, đến cả một thái giám cũng dám khinh nhờn ta.
Nha hoàn Hỉ Hà hớt hải chạy vào, vẻ mặt lo lắng, mang theo một tin tức nóng hổi:
“Nương nương, nghe nói tối qua Hoàng Thượng đã sủng hạnh một tiểu cung nữ! Vừa nãy còn phong nàng làm Liên Phi!”
Ta kinh ngạc đến nghẹn thở:
“Vậy tức là lão nương còn không bằng một cung nữ sao?”
Hỉ Hà vỗ vai ta, an ủi:
“Nương nương, quen rồi sẽ ổn thôi.”
Tốt lắm, ngay cả nha hoàn cũng bắt đầu trào phúng ta.
Ta đau lòng muốn chết, cảm thấy mình chính là phi tử thất bại nhất trong lịch sử.
Dao Lâm lặng lẽ đưa qua một miếng bánh hoa quế, lập tức làm ta ngừng khóc.
Ta nhảy khỏi ghế, hỏi:
“Lấy từ đâu ra thế?”
Trong mắt các phi tử khác, bánh hoa quế chẳng qua là một món điểm tâm hết sức bình thường.
Nhưng với ta, một người có địa vị thấp hèn, những món điểm tâm như vậy thường chẳng đủ tư cách để ăn.
Dao Lâm bình thản trả lời:
“Sở Phi thưởng cho.”
Sở Phi là người thiện lương, có tấm lòng Bồ Tát. Mấy năm qua, nàng thường chia sẻ cho chúng ta một ít đồ ăn, nhờ vậy mà ta mới không đến mức chết đói hay chết rét.
Ta chân thành cảm thán:
“Sở Phi thật là người tốt!”
Nhận lấy miếng bánh hoa quế quý giá ấy, ta vui mừng nhảy nhót rồi cắn một miếng. Vị ngọt lan tỏa khắp lòng.
Nhưng nghĩ đến việc mình phải dựa vào sự bố thí của người khác mới được ăn một miếng bánh hoa quế, vị ngọt ấy lại hóa thành đắng chát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế, ta hạ quyết tâm: phải tìm cách quyến rũ Hoàng Thượng.
Lão nương nhất định phải được thị tẩm!
Hỉ Hà khó xử nói:
“Nhưng mà nương nương, suốt 5 năm qua ngài đã thử đủ mọi cách, lần nào cũng thất bại.”
Ta giận dữ đấm bàn:
“Lần này khác! Lần này bổn cung thật sự hạ quyết tâm!”
Sau đó, ta kéo tay áo Dao Lâm, năn nỉ:
“Dao Lâm, ngươi nghĩ cách giúp ta đi.”
Dao Lâm cúi đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Tháng sau hoàng cung tổ chức yến tiệc, nương nương có thể lên biểu diễn, có lẽ Hoàng Thượng sẽ chú ý tới ngài.”
Ta nhíu mày:
“Nhưng ta chẳng biết làm gì cả.”
Dao Lâm gật đầu:
“Chính vì thế, suốt 5 năm qua ngài mới chưa được thị tẩm.
Cuối cùng, ta khẽ cắn môi, quyết định học tạp kỹ.
Vì trước đây Hỉ Hà từng luyện qua tạp kỹ, nàng trở thành đạo sư kiêm trợ diễn, mỗi ngày đúng giờ giảng bài cho ta.
Dao Lâm là người duy nhất làm khán giả.
Mỗi khi luyện xong một động tác, ta đều nghiêm túc biểu diễn cho Dao Lâm xem, sau đó lắng nghe nhận xét từ hắn.
Dao Lâm cũng chẳng khách khí với ta chút nào:
“Dở.”
“Rất dở.”
“Trước sau như một, vẫn dở.”
“Nương nương, nếu cứ tiếp tục dở như thế này, ngài rất có khả năng sẽ chọc giận Hoàng Thượng.”
Ta luyện đến mức lưng đau, eo mỏi, miệng kêu khổ không ngừng:
“Rốt cuộc ta đã làm gì sai để phải luyện thứ tạp kỹ khó khăn đến vậy?”
Hỉ Hà nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Bởi vì ca hát, múa đã bị các phi tần trong cung dùng hết rồi. Chỉ có tạp kỹ là tương đối độc đáo, mới có khả năng khiến Hoàng Thượng chú ý. Tiếp tục luyện đi, nương nương.”
Ta tuyệt vọng, ngồi xổm trên đất khóc lớn.
Ngay lúc đó, một miếng bánh hoa quế lại xuất hiện trước mặt ta.
Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của Dao Lâm.
Ta hừ lạnh:
“Đừng tưởng rằng chỉ vậy mà bổn cung có thể tha thứ cho cái miệng độc của ngươi!”
Ta cẩn thận nhận lấy bánh hoa quế, bẻ thành ba phần nhỏ. Một phần ta tự nhét vào miệng, hai phần còn lại chia cho Dao Lâm và Hỉ Hà.
Hỉ Hà vui vẻ nhận lấy:
“Nương nương là tốt nhất!”
Dao Lâm khẽ lắc đầu:
“Nô tài không thích ăn bánh hoa quế.”
Ta giả vờ không vui:
“Ngươi lúc nào cũng làm mất hứng.”
Rồi ta sung sướng ăn nốt phần của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ngọt.
Suốt 5 năm qua, bên cạnh ta chỉ có Dao Lâm và Hỉ Hà.
Những người hầu khác ngày một ít đi, nhưng chỉ hai người bọn họ vẫn chưa từng rời bỏ ta.
So với chủ tớ, chúng ta giống như những người bạn cùng chung hoạn nạn.
Hỉ Hà như ánh sáng rực rỡ, mang đến chút sinh khí cho tẩm cung lạnh lẽo của ta.
Dao Lâm là thần bảo hộ. Dù lạnh lùng và độc miệng, hắn luôn bảo vệ ta chu toàn.
Dao Lâm cùng tuổi với ta, từ nhỏ đã vào cung. Hắn hiểu rõ lòng người và phép tắc, dạy ta cách sinh tồn trong cung, cách giữ mình khi không được sủng ái.
Những tháng năm ngây thơ và mơ hồ ấy, nhờ có Dao Lâm, ta mới có thể vượt qua an toàn.
Là phi tử 5 năm chưa được thị tẩm, ta luôn trở thành trò cười của mọi người.
Các hạ nhân không ngại ngần chế giễu ta, thậm chí khi gặp mặt còn chẳng buồn hành lễ.
Ta cố làm ra vẻ không quan tâm, thậm chí cố ý nghe lén những lời châm chọc.
Chỉ có Dao Lâm hiểu được tâm trạng vỡ vụn của ta. Hắn nhẹ nhàng đưa tay che kín đôi tai ta.
Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy trong mắt Dao Lâm sự ôn nhu đậm sâu không thể tan chảy.
Dù cả thế giới khinh thường ta, hắn vẫn sẽ đứng trước mặt ta, bảo vệ ta vô điều kiện.
Một mùa đông nọ, ta vô tình mắc bệnh, nằm thoi thóp trên giường. Ta giao phó hậu sự, dặn Dao Lâm và Hỉ Hà thu dọn di vật, mỗi người tìm một chủ tử tốt mà theo.
Hỉ Hà nằm khóc nức nở bên giường:
“Nương nương, ngài nói gì vậy? Ngài còn gì để lại đâu? Sớm đã đem bán hết cả rồi!”
Ta giận dữ ho sặc sụa.
Chỉ có Dao Lâm vẫn giữ bình tĩnh, đến chỗ Sở Phi xin chút thuốc rồi không quản ngày đêm chăm sóc ta.
Ta từng nghĩ hắn sinh ra đã trầm tĩnh như vậy, nhưng một đêm tỉnh dậy, ta bắt gặp hắn nhẹ nhàng dùng tay đo nhiệt độ trên trán ta, gương mặt đầy ưu tư.
Khi thấy ta mở mắt, hắn lập tức thu tay về, nét mặt lại trở nên lạnh lùng như chưa có gì xảy ra.
Không lâu sau, ta khỏi bệnh, nhưng Dao Lâm gầy đi cả một vòng, trông còn tiều tụy hơn ta.
Một ngày, khi tỉnh giấc, ta thấy trong tẩm cung chỉ còn mình Hỉ Hà.
Ta nghĩ Dao Lâm cũng đã rời đi như những người khác, vội vã lao ra ngoài tìm.
Thấy hắn đứng trước sân, ta nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay hắn:
“Dao Lâm, ta sẽ không bao giờ giận lung tung, không bao giờ làm phiền ngươi vì bệnh tật, không bao giờ ham ăn biếng làm nữa. Từ giờ, ta nghe lời ngươi hết, chỉ xin ngươi đừng bỏ ta!”
Nếu cảnh này bị người ngoài nhìn thấy rồi truyền tới tai Hoàng Thượng, ta chắc chắn sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Nhưng lúc ấy, ta chẳng bận tâm sống chết, chỉ một lòng muốn giữ Dao Lâm lại.
Dao Lâm im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài:
“Nô tài chỉ đi xử lý chút việc.”
Ta vẫn rưng rưng nước mắt:
“Vậy ngươi hứa với ta, mãi mãi đừng rời đi.”
Dao Lâm bất đắc dĩ mỉm cười:
“Nô tài sẽ không rời bỏ nương nương.”
Ta thở phào nhẹ nhõm:
“Đột nhiên ta thèm cắn hạt dưa quá.”
Dao Lâm cúi đầu nói:
“Nô tài sẽ đi lấy từ chỗ Sở Phi, ngài mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Ta cười tươi, buông tay:
“Ta đợi ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro