Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.
Lão Nương Nhất...
2024-11-24 11:07:40
Mỗi khi nhớ lại cái cảnh mình khóc lóc thảm thiết ôm lấy cánh tay của Dao Lâm, ta đều hận không thể chui xuống đất để trốn.
Thật là mất hết mặt mũi của một phi tử!
Nhưng ta không hối hận.
Bởi vì từ sau ngày hôm đó, ta tin rằng Dao Lâm sẽ không rời bỏ ta.
Hắn đã nói:
“Nương nương, đừng sợ.”
Hắn nói:
“Nương nương, trước mặt nô tài, ngài có thể tha hồ ham ăn biếng làm.”
Hắn còn nói:
“Nương nương, trong cả hậu cung này, chỉ có ngài đối đãi với ta như một con người. Nô tài sẽ không bao giờ phụ lòng ngài.”
Ta nhíu mày:
“Ngươi không phải người, chẳng lẽ là mèo sao?”
Dứt lời, ta cố ý đưa tay ra xoa đầu hắn.
Dao Lâm cao hơn ta rất nhiều, ta phải rất vất vả mới chạm tới được đầu hắn. Nhưng hắn lại yên lặng cúi người, phối hợp để ta làm.
Ta không nhịn được bật cười.
Tiểu Lâm Tử thật ngoan.
Quay lại thực tại, sau vài ngày luyện tạp kỹ, ta quyết đoán từ bỏ, suốt ngày nằm trên ghế mây phơi nắng, ngủ gà ngủ gật.
Hỉ Hà nhìn ta mà tức giận, hận không thể rèn sắt thành thép:
“Nương nương, ngài như vậy cả đời cũng đừng mong được thị tẩm!”
Ta thở dài, lời lẽ thấm thía:
“Bổn cung suy nghĩ kỹ rồi. Kỳ thực, thị tẩm cũng chẳng phải việc tốt gì. Phải đấu đá với các phi tần, chỉ cần một chút sơ suất đã có thể mất mạng. Cho dù may mắn được Hoàng Thượng sủng ái, phần sủng ái đó cũng đâu kéo dài được bao lâu? Hậu cung đầy rẫy những mỹ nhân trẻ trung, đến lúc đó, ta bị lãng quên, cô đơn lạnh lẽo, rồi làm sao sống đây? Chi bằng cứ như bây giờ, tự do tự tại, vô ưu vô lo, không phải tốt hơn sao?”
Hỉ Hà nhìn ta đầy khinh bỉ:
“Ngài chẳng qua lười không muốn học tạp kỹ mà thôi!”
Ta khẽ ho khan, liếc nhìn Dao Lâm đang quét rác trong sân. Nghĩ rằng hắn sẽ góp thêm vài câu trêu chọc, nhưng lại thấy khóe miệng hắn thoáng hiện nụ cười nhẹ, rồi hắn khẽ nói bằng giọng thật nhỏ:
“Ừ, cũng tốt.”
Trái tim ta bỗng lỡ mất nửa nhịp.
Một cảm giác ấm áp lặng lẽ len lỏi vào lòng.
Trong đầu ta chợt hiện lên cảnh nhiều năm sau, ta vẫn đứng ở sân này, ôm lấy cánh tay của Dao Lâm.
Ta vội quay mặt đi, cảm giác chính mình chắc là đói đến mức đầu óc mơ hồ.
Chuyện luyện tạp kỹ cứ thế gác lại. Ta ngày ngày không cắn hạt dưa thì ngủ gà ngủ gật, hoặc dạo bước khắp nơi.
Một ngày nọ, sau khi thức dậy, ta lại không thấy bóng dáng Dao Lâm. Hắn luôn luôn bận rộn như vậy.
Sau bữa cơm qua loa, ta dẫn Hỉ Hà ra ngoài đi dạo.
Khi đi ngang qua tẩm cung của Sở Phi, ta tiện đường ghé vào, định chào hỏi nàng. Ta vốn ít giao thiệp với các phi tần khác, thuộc loại bị cô lập, nhưng Sở Phi nhiều năm qua vẫn luôn quan tâm đến ta, nên ta rất có thiện cảm với nàng.
Đi được vài bước, ta phát hiện một gian phòng trông có vẻ kỳ lạ.
Hỉ Hà vội kéo ta lại:
“Nương nương, đừng qua đó! Chắc chắn là đám hạ nhân đang bày trò.”
Nhưng ta gạt nàng ra, nhìn qua khe cửa sổ.
Đập vào mắt đầu tiên là Sở Phi đang nhàn nhã dựa trên ghế, xung quanh là đám thái giám và ma ma. Gương mặt ai nấy đều ánh lên vẻ hưng phấn kỳ lạ, trong tay kẻ cầm roi, người cầm kim bạc, kẻ khác lại cầm kìm sắt.
Tầm mắt ta hạ xuống, và ta nhìn thấy Dao Lâm đang quỳ thẳng trước mặt Sở Phi.
Dao Lâm thường ngày lạnh lùng, độc miệng, lúc này lại cúi gằm đầu, lưng khom xuống. Quần áo xộc xệch, hắn cắn răng chịu đựng, không phát ra một tiếng nào dù bị đám người đó nhục mạ, tra tấn.
Ta như bị sét đánh ngang đầu, theo bản năng muốn lao vào ngăn lại, nhưng Hỉ Hà cứng rắn kéo ta lùi đi:
“Nương nương, cầu xin ngài, đừng qua đó! Dao Lâm không muốn ngài nhìn thấy hắn như vậy.”
Cả người ta run rẩy:
“Vì sao?”
Hỉ Hà rưng rưng nước mắt, nói cho ta biết sự thật.
Suốt 5 năm qua, những thứ lấy từ cung của Sở Phi đều do Dao Lâm đổi bằng cách chịu đòn roi.
Trên đời nào có thứ gì miễn phí? Sở Phi vốn không phải người nhân từ. Muốn lấy đồ từ chỗ nàng, tất nhiên phải trả giá.
Ta thích ăn bánh hoa quế, cắn hạt dưa, mùa hè đòi nước đá, mùa đông cần than sưởi. Nhưng là phi tử tầng chót, ta đâu có tư cách hưởng những thứ ấy. Ngẫu nhiên được ban cho chút ít, cũng bị trừ bớt bởi sự cay nghiệt.
Vì vậy, Dao Lâm hết lần này đến lần khác chủ động đến cầu xin Sở Phi, dùng thân thể, tôn nghiêm, và linh hồn của hắn để đổi lấy những thứ đó cho ta.
Những năm qua, cái gọi là "tự do tự tại" và "vô ưu vô lo" của ta, thực chất đều là do Dao Lâm dùng chính bản thân mình để đổi lấy.
Dao Lâm.
Người dù độc miệng nhưng luôn tìm cách dỗ ta vui vẻ, lại chịu đựng tất cả vì ta.
Bởi vì ta sợ bóng tối, Dao Lâm đã canh giữ bên ngoài cửa phòng suốt cả đêm.
Hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, lãnh đạm, nhưng sự ôn nhu trong lòng không cách nào che giấu được.
Đó là Dao Lâm của ta.
Linh hồn ta như bị từng chút, từng chút một rút cạn. Ta cố gắng muốn đứng vững, nhưng trước mắt tối sầm, rồi ngã gục xuống.
Khi tỉnh lại, Dao Lâm đang ngồi cạnh mép giường, vẫn chỉnh tề trong bộ y phục không nhiễm hạt bụi, mái tóc gọn gàng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trên bàn không xa, có hạt dưa và bánh hoa quế.
Hắn mang vẻ mặt lo lắng:
“Nương nương, tại sao ngài lại ngất xỉu? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Ta khẽ đưa tay, lòng bàn tay chạm vào gương mặt trắng nõn, hơi lạnh của Dao Lâm. Hắn cứng người, ánh mắt như chấn động, nhưng rồi chỉ lặng im nhìn ta.
Nếu hắn không muốn ta biết, vậy ta sẽ giả vờ không biết.
Ta khẽ mỉm cười, rồi nói:
“Lần này, ta nhất định phải thị tẩm.”
Lần này, khác hẳn.
Lần này, là thật sự.
Không phải vì sủng ái hay địa vị, cũng không phải vì hạt dưa hay bánh hoa quế.
--- Chỉ là vì Dao Lâm.
Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn chịu nhục vì ta như vậy?
Con người luôn phải trưởng thành trong những khoảnh khắc bị ép buộc.
Ta không thể lười nhác thêm nữa.
Dù nơi hậu cung lạnh lẽo như băng này chỉ coi chúng ta như những con kiến hèn mọn, ta cũng không thể để bản thân bị giẫm đạp.
Cho dù phải dốc toàn lực, ta cũng phải giành lại chút tôn nghiêm nhỏ nhoi.
Chỉ cần ta giành được ân sủng, tất cả khổ cực sẽ tan biến.
Ta bắt đầu liều mạng luyện tập tạp kỹ, từ sáng sớm đến tối muộn, chuyên chọn những động tác khó nhất. Chỉ có xuất sắc mới thu hút ánh nhìn.
Lần lượt ngã xuống, lần lượt đứng lên.
Những vết thương, đầu gối trầy xước không là gì so với những gì Dao Lâm từng chịu đựng.
Dao Lâm luôn bên cạnh ta. Mỗi lần ta sai động tác và ngã xuống, hắn lập tức chạy đến nâng ta dậy, đôi lông mày nhíu chặt, cẩn thận xử lý vết thương.
Ta cười nhìn hắn:
“Thế nào? Có phải ta đã tiến bộ rồi không?”
Dao Lâm cúi mặt:
“Nương nương, ngài không cần liều mạng như vậy.”
Ta lắc đầu:
“Cần chứ. Ta phải leo lên, từ một sủng phi, đến Quý phi, thậm chí là Hoàng hậu. Khi đó, ngươi sẽ là đại tổng quản bên cạnh ta, Hỉ Hà sẽ là đại ma ma, chúng ta sẽ ngang dọc hậu cung, không ai dám xem thường. Chúng ta phải trở thành thế lực lớn nhất.”
Như vậy, ngươi sẽ không còn bị bất kỳ ai ức hiếp nữa.
Ta đứng lên, nhưng đôi chân mềm nhũn, suýt ngã xuống lần nữa. Dao Lâm nhanh chóng đỡ lấy eo ta, ôm trọn vào lòng. Hơi ấm từ tay hắn truyền qua lớp vải, lan tỏa khắp cơ thể ta.
Ta bật cười, trêu chọc:
“Gan lớn thật, dám lợi dụng bổn cung.”
Ta tưởng hắn sẽ lập tức thả ta ra, mặt đỏ tai hồng xin lỗi. Nhưng không, hắn trầm mặc một lúc, rồi bất ngờ bế thốc ta lên, đưa thẳng về giường.
Hỉ Hà đứng bên cạnh, há hốc miệng không nói nên lời. Ta cũng ngây người, nép trong lòng hắn mà quên cả phản kháng.
Hắn định làm gì? Bá vương ngạnh thượng cung sao?
Nhưng mà... dùng cái gì?
Dao Lâm nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, giọng nghiêm túc:
“Nương nương, ngài cần nghỉ ngơi. Nếu còn tiêu hao sức lực như vậy, ta sẽ lại bế ngài về giường.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng cũng đến ngày yến tiệc.
Đây là lần đầu tiên trong 5 năm, ta ngồi trước gương, nghiêm túc trang điểm.
Kẻ mắt thật sắc, thoa chút phấn, rồi điểm môi đỏ.
Khoác lên người bộ váy năm xưa, khi mới vào cung.
Thật là mất hết mặt mũi của một phi tử!
Nhưng ta không hối hận.
Bởi vì từ sau ngày hôm đó, ta tin rằng Dao Lâm sẽ không rời bỏ ta.
Hắn đã nói:
“Nương nương, đừng sợ.”
Hắn nói:
“Nương nương, trước mặt nô tài, ngài có thể tha hồ ham ăn biếng làm.”
Hắn còn nói:
“Nương nương, trong cả hậu cung này, chỉ có ngài đối đãi với ta như một con người. Nô tài sẽ không bao giờ phụ lòng ngài.”
Ta nhíu mày:
“Ngươi không phải người, chẳng lẽ là mèo sao?”
Dứt lời, ta cố ý đưa tay ra xoa đầu hắn.
Dao Lâm cao hơn ta rất nhiều, ta phải rất vất vả mới chạm tới được đầu hắn. Nhưng hắn lại yên lặng cúi người, phối hợp để ta làm.
Ta không nhịn được bật cười.
Tiểu Lâm Tử thật ngoan.
Quay lại thực tại, sau vài ngày luyện tạp kỹ, ta quyết đoán từ bỏ, suốt ngày nằm trên ghế mây phơi nắng, ngủ gà ngủ gật.
Hỉ Hà nhìn ta mà tức giận, hận không thể rèn sắt thành thép:
“Nương nương, ngài như vậy cả đời cũng đừng mong được thị tẩm!”
Ta thở dài, lời lẽ thấm thía:
“Bổn cung suy nghĩ kỹ rồi. Kỳ thực, thị tẩm cũng chẳng phải việc tốt gì. Phải đấu đá với các phi tần, chỉ cần một chút sơ suất đã có thể mất mạng. Cho dù may mắn được Hoàng Thượng sủng ái, phần sủng ái đó cũng đâu kéo dài được bao lâu? Hậu cung đầy rẫy những mỹ nhân trẻ trung, đến lúc đó, ta bị lãng quên, cô đơn lạnh lẽo, rồi làm sao sống đây? Chi bằng cứ như bây giờ, tự do tự tại, vô ưu vô lo, không phải tốt hơn sao?”
Hỉ Hà nhìn ta đầy khinh bỉ:
“Ngài chẳng qua lười không muốn học tạp kỹ mà thôi!”
Ta khẽ ho khan, liếc nhìn Dao Lâm đang quét rác trong sân. Nghĩ rằng hắn sẽ góp thêm vài câu trêu chọc, nhưng lại thấy khóe miệng hắn thoáng hiện nụ cười nhẹ, rồi hắn khẽ nói bằng giọng thật nhỏ:
“Ừ, cũng tốt.”
Trái tim ta bỗng lỡ mất nửa nhịp.
Một cảm giác ấm áp lặng lẽ len lỏi vào lòng.
Trong đầu ta chợt hiện lên cảnh nhiều năm sau, ta vẫn đứng ở sân này, ôm lấy cánh tay của Dao Lâm.
Ta vội quay mặt đi, cảm giác chính mình chắc là đói đến mức đầu óc mơ hồ.
Chuyện luyện tạp kỹ cứ thế gác lại. Ta ngày ngày không cắn hạt dưa thì ngủ gà ngủ gật, hoặc dạo bước khắp nơi.
Một ngày nọ, sau khi thức dậy, ta lại không thấy bóng dáng Dao Lâm. Hắn luôn luôn bận rộn như vậy.
Sau bữa cơm qua loa, ta dẫn Hỉ Hà ra ngoài đi dạo.
Khi đi ngang qua tẩm cung của Sở Phi, ta tiện đường ghé vào, định chào hỏi nàng. Ta vốn ít giao thiệp với các phi tần khác, thuộc loại bị cô lập, nhưng Sở Phi nhiều năm qua vẫn luôn quan tâm đến ta, nên ta rất có thiện cảm với nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi được vài bước, ta phát hiện một gian phòng trông có vẻ kỳ lạ.
Hỉ Hà vội kéo ta lại:
“Nương nương, đừng qua đó! Chắc chắn là đám hạ nhân đang bày trò.”
Nhưng ta gạt nàng ra, nhìn qua khe cửa sổ.
Đập vào mắt đầu tiên là Sở Phi đang nhàn nhã dựa trên ghế, xung quanh là đám thái giám và ma ma. Gương mặt ai nấy đều ánh lên vẻ hưng phấn kỳ lạ, trong tay kẻ cầm roi, người cầm kim bạc, kẻ khác lại cầm kìm sắt.
Tầm mắt ta hạ xuống, và ta nhìn thấy Dao Lâm đang quỳ thẳng trước mặt Sở Phi.
Dao Lâm thường ngày lạnh lùng, độc miệng, lúc này lại cúi gằm đầu, lưng khom xuống. Quần áo xộc xệch, hắn cắn răng chịu đựng, không phát ra một tiếng nào dù bị đám người đó nhục mạ, tra tấn.
Ta như bị sét đánh ngang đầu, theo bản năng muốn lao vào ngăn lại, nhưng Hỉ Hà cứng rắn kéo ta lùi đi:
“Nương nương, cầu xin ngài, đừng qua đó! Dao Lâm không muốn ngài nhìn thấy hắn như vậy.”
Cả người ta run rẩy:
“Vì sao?”
Hỉ Hà rưng rưng nước mắt, nói cho ta biết sự thật.
Suốt 5 năm qua, những thứ lấy từ cung của Sở Phi đều do Dao Lâm đổi bằng cách chịu đòn roi.
Trên đời nào có thứ gì miễn phí? Sở Phi vốn không phải người nhân từ. Muốn lấy đồ từ chỗ nàng, tất nhiên phải trả giá.
Ta thích ăn bánh hoa quế, cắn hạt dưa, mùa hè đòi nước đá, mùa đông cần than sưởi. Nhưng là phi tử tầng chót, ta đâu có tư cách hưởng những thứ ấy. Ngẫu nhiên được ban cho chút ít, cũng bị trừ bớt bởi sự cay nghiệt.
Vì vậy, Dao Lâm hết lần này đến lần khác chủ động đến cầu xin Sở Phi, dùng thân thể, tôn nghiêm, và linh hồn của hắn để đổi lấy những thứ đó cho ta.
Những năm qua, cái gọi là "tự do tự tại" và "vô ưu vô lo" của ta, thực chất đều là do Dao Lâm dùng chính bản thân mình để đổi lấy.
Dao Lâm.
Người dù độc miệng nhưng luôn tìm cách dỗ ta vui vẻ, lại chịu đựng tất cả vì ta.
Bởi vì ta sợ bóng tối, Dao Lâm đã canh giữ bên ngoài cửa phòng suốt cả đêm.
Hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, lãnh đạm, nhưng sự ôn nhu trong lòng không cách nào che giấu được.
Đó là Dao Lâm của ta.
Linh hồn ta như bị từng chút, từng chút một rút cạn. Ta cố gắng muốn đứng vững, nhưng trước mắt tối sầm, rồi ngã gục xuống.
Khi tỉnh lại, Dao Lâm đang ngồi cạnh mép giường, vẫn chỉnh tề trong bộ y phục không nhiễm hạt bụi, mái tóc gọn gàng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trên bàn không xa, có hạt dưa và bánh hoa quế.
Hắn mang vẻ mặt lo lắng:
“Nương nương, tại sao ngài lại ngất xỉu? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Ta khẽ đưa tay, lòng bàn tay chạm vào gương mặt trắng nõn, hơi lạnh của Dao Lâm. Hắn cứng người, ánh mắt như chấn động, nhưng rồi chỉ lặng im nhìn ta.
Nếu hắn không muốn ta biết, vậy ta sẽ giả vờ không biết.
Ta khẽ mỉm cười, rồi nói:
“Lần này, ta nhất định phải thị tẩm.”
Lần này, khác hẳn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, là thật sự.
Không phải vì sủng ái hay địa vị, cũng không phải vì hạt dưa hay bánh hoa quế.
--- Chỉ là vì Dao Lâm.
Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn chịu nhục vì ta như vậy?
Con người luôn phải trưởng thành trong những khoảnh khắc bị ép buộc.
Ta không thể lười nhác thêm nữa.
Dù nơi hậu cung lạnh lẽo như băng này chỉ coi chúng ta như những con kiến hèn mọn, ta cũng không thể để bản thân bị giẫm đạp.
Cho dù phải dốc toàn lực, ta cũng phải giành lại chút tôn nghiêm nhỏ nhoi.
Chỉ cần ta giành được ân sủng, tất cả khổ cực sẽ tan biến.
Ta bắt đầu liều mạng luyện tập tạp kỹ, từ sáng sớm đến tối muộn, chuyên chọn những động tác khó nhất. Chỉ có xuất sắc mới thu hút ánh nhìn.
Lần lượt ngã xuống, lần lượt đứng lên.
Những vết thương, đầu gối trầy xước không là gì so với những gì Dao Lâm từng chịu đựng.
Dao Lâm luôn bên cạnh ta. Mỗi lần ta sai động tác và ngã xuống, hắn lập tức chạy đến nâng ta dậy, đôi lông mày nhíu chặt, cẩn thận xử lý vết thương.
Ta cười nhìn hắn:
“Thế nào? Có phải ta đã tiến bộ rồi không?”
Dao Lâm cúi mặt:
“Nương nương, ngài không cần liều mạng như vậy.”
Ta lắc đầu:
“Cần chứ. Ta phải leo lên, từ một sủng phi, đến Quý phi, thậm chí là Hoàng hậu. Khi đó, ngươi sẽ là đại tổng quản bên cạnh ta, Hỉ Hà sẽ là đại ma ma, chúng ta sẽ ngang dọc hậu cung, không ai dám xem thường. Chúng ta phải trở thành thế lực lớn nhất.”
Như vậy, ngươi sẽ không còn bị bất kỳ ai ức hiếp nữa.
Ta đứng lên, nhưng đôi chân mềm nhũn, suýt ngã xuống lần nữa. Dao Lâm nhanh chóng đỡ lấy eo ta, ôm trọn vào lòng. Hơi ấm từ tay hắn truyền qua lớp vải, lan tỏa khắp cơ thể ta.
Ta bật cười, trêu chọc:
“Gan lớn thật, dám lợi dụng bổn cung.”
Ta tưởng hắn sẽ lập tức thả ta ra, mặt đỏ tai hồng xin lỗi. Nhưng không, hắn trầm mặc một lúc, rồi bất ngờ bế thốc ta lên, đưa thẳng về giường.
Hỉ Hà đứng bên cạnh, há hốc miệng không nói nên lời. Ta cũng ngây người, nép trong lòng hắn mà quên cả phản kháng.
Hắn định làm gì? Bá vương ngạnh thượng cung sao?
Nhưng mà... dùng cái gì?
Dao Lâm nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, giọng nghiêm túc:
“Nương nương, ngài cần nghỉ ngơi. Nếu còn tiêu hao sức lực như vậy, ta sẽ lại bế ngài về giường.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng cũng đến ngày yến tiệc.
Đây là lần đầu tiên trong 5 năm, ta ngồi trước gương, nghiêm túc trang điểm.
Kẻ mắt thật sắc, thoa chút phấn, rồi điểm môi đỏ.
Khoác lên người bộ váy năm xưa, khi mới vào cung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro