Chương 10
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
"Cậu né tránh cái gì?"
Tần Vũ hung hăng tức giận cúi xuống bóp lấy mặt Đường Ly trừng mắt nói.
"Không phải lúc nãy rất ngoan ngoãn ngồi yên sao? Tại sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt chán ghét này?"
Hắn càng nói bóp mặt cậu càng mạnh. Quản gia thấy vậy vội chạy đến ngăn cản, cố gắng nói đỡ giúp Đường Ly.
"Cậu chủ, Đường Ly cậu ấy đang bị thương, cậu chủ nhẹ tay... Nhẹ tay..."
Nghe vậy, Tần Vũ hất người ra.
"Tôi nói lại lần nữa, trong nhà này lời tôi nói, 1 là 1, 2 là 2. Đừng tự ý làm trái ý tôi."
Quản gia vâng một tiếng, Tần Vũ nhìn ông.
"Đừng tự ý mà cho cậu ta ăn mì."
Tần Vũ đi lên lầu, quản gia xuýt xoa xem xét vết thương lại nhìn mặt cậu. Thật may gương mặt kia vẫn mịn màng không vết xước, vì trắng nõn nà nên vết đỏ trên mặt bị hắn bóp hiện càng rõ ràng. Bụng Đường Ly thành thành thật thật kêu lên, lúc nãy vì gấp gáp nên không ăn được, ngược lại còn đổ hết lên chân. Bạch Hựu cười hiền từ.
"Cậu đợi tôi chút, tôi đi hâm lại thức ăn."
Đường Ly ngoan ngoãn gật đầu.
Trên phòng làm việc, Tần Vũ ngồi chăm chú xem máy tính nhưng thật ra hắn không thể nào chú tâm làm việc được. Hôm nay hắn vì trong nhà có thêm người nọ nên cảm giác rất lạ, luôn muốn về nhà. Vừa mới đến giờ tan tầm, hắn liền một mạch đi về.
Về đến nơi, đập vào mắt hắn là cảnh Đường Ly háo hức ăn mì gói. Ban đầu có chút thú vị đứng nhìn, bỗng hắn sực nhớ lại dạ dày cậu mới hồi phục chỉ được ăn cơm canh thanh đạm, mới ra viện liền không chút quy cũ mà buông thả.
Hắn mặt mũi xám xịt đi vào, không nghĩ sẽ làm Đường Ly sợ hãi ngoài ý muốn bị bỏng chân. Lại thấy cậu ngoan ngoãn ngồi cho Ngụy Khiêm khám, đối với hắn lại một mực tránh né. Làm hắn khó chịu, tức giận đối với cậu mà ngược đãi.
Tần Vũ hắn thật sự rối bời không ý thức mà vò đầu bức bối. Bên ngoài truyền đến gõ cửa, là quản gia đã hâm nóng đồ ăn mời hắn xuống ăn cơm. Tần Vũ xuống nhà thì thấy Đường Ly đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn, rất khuôn phép mà đợi hắn động đũa trước.
Khuôn mặt không thể hiện rõ tâm tình. "Ăn đi."
Thấy Đường Ly e dè chỉ dám gắp các món trước mặt chỉ là các món rau không chất đạm. Hắn lọc xương cá gắp thịt vào bát cơm của cậu. "Sau này, đừng ăn các món độc hại như vậy nữa."
Cảm nhận thấy hắn không có ý xấu, Đường Ly mím môi gật đầu. Trong mắt hắn hiện lên tia dịu dàng khi thấy cậu ngoan ngoãn không bài xích sự chăm sóc của hắn, hài lòng cảm thấy bửa cơm hôm nay thật ngon.
Vài hôm sau luôn như vậy, sáng trưa và tối đều đặn hắn luôn cùng cậu ăn cơm, Tần Vũ cũng tỉ mỉ căn dặn ông các món cần kiên cử với vết bỏng của Đường Ly. Quản gia cũng thấy lạ vì trước kia Tần Vũ rất hiếm khi ở nhà ăn dùng bữa, Bạch Hựu vốn tính thẳng thắn nên thắc mắc liền hỏi, Tần Vũ hắn chỉ lạnh lùng trả lời.
"Tôi chỉ muốn chăm sóc cậu ta khoẻ mạnh, sau sẽ khiến cậu ta nói ra Dung Tuyết ở đâu."
"Thật vậy sao." Quản gia nghe thấy cũng chạnh lòng thay Đường Ly.
Trùng hợp Đường Ly được hắn chăm sóc kĩ nên vết bỏng cũng không còn gì đáng ngại, đi đứng đã bình thường, đi ngang qua phòng làm việc, vừa vặn nghe thấy. Cậu tay phải ôm lấy cánh tay vẫn chưa lành của mình không khỏi cười lạnh lẽo.
[Mấy hôm nay tự mình đa tình, còn nghĩ rằng anh ấy đang muốn bù đắp cho mình. Còn hơn nữa là đang dần thích mình.]
Đường Ly quay đầu lại, sợ hắn sẽ thấy mình. [Đường Ly, hãy tỉnh lại đi, đừng mơ mộng nữa... Anh ấy không phải như mày thích con trai đâu. Người anh ấy thích vốn dĩ là Dung Tuyết.]
Đường Ly một mạch đi ra vườn, mấy hôm nay cậu vì quá rảnh rỗi nên đi ngắm nhìn khắp nhà. Biệt thự này quá rộng khiến cho Đường Ly đi dạo cũng muốn đi lạc từ nơi này đến nơi khác. Trời lúc này cũng đã tối, Đường Ly đi đến chiếc xích đu ngồi xuống, đôi mắt buồn bã nhìn lên bầu trời kia.
[Dung Tuyết, bản thân mình thật đáng bị người đời phỉ nhổ. Thích vị hôn phu của bạn, lại vì người ta đối xử tốt một chút liền đa tình động lòng.]
Phía trên tầng, người đàn ông ảm đạm đứng bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn điệu bộ cô đơn đến đau lòng của cậu, trong lòng hắn cũng cảm thấy mất mát. Đường Ly không biết rằng khuôn viên đó vừa vặn nằm dưới cửa sổ phòng hắn và phòng làm việc, cửa sổ hai phòng đều hướng ra vườn.
"Quản gia, mấy hôm nay cậu ấy có nói chuyện với ai không?"
"Dạ không, tay cậu ấy bị thương nên cậu ấy sợ vướng víu mọi người làm việc. Phần nữa là cậu ấy không nói chuyện được nên việc giao tiếp cũng... Bất tiện."
"Vậy sao?" Tầm mắt của hắn luôn dán chặt vào người ngồi phía dưới kia.
" Cậu Đường rất an phận, điệu bộ luôn cô đơn, hiểu chuyện đến... Khiến người ta thật sự đau lòng."
" Ngày mai... Ông mua cho cậu ấy một chiếc điện thoại để cậu ấy tiện giao tiếp."
"Được được, mai lão đi mua ngay. Tôi sẽ chọn mẫu mới nhất đắt nhất cho cậu ấy."
"Tùy ý ông."
Tần Vũ thấy người nọ cứ ngồi ngoài trời, phần thời tiết dạo này có chút gió sợ rằng người kia sẽ bị bệnh.
"Kêu cậu ta vào nhà đi, trời lạnh. Tiền thuốc của cậu ta tôi lo không nỗi."
Quản gia thầm cười, tự nói trong bụng rằng tiền của hắn nuôi được cả mấy kiếp của Đường Ly, hắn rõ là khẩu xà tâm phật.
Nhận lệnh liền làm, quản gia mua cho Đường Ly chiếc điện thoại đời mới nhất, sản phẩm này được đặt ở nước ngoài về và chưa có mặt ở trong nước.
Đường Ly hớn hở cầm nó đi khoe với mọi người trong nhà, còn vui vẻ tập trung xem quản gia chỉ cậu cách dùng.
"Cái này dùng thế này... Cậu chủ cho cậu để cậu dễ giao tiếp với mọi người."
Tần Vũ trên lầu nhìn cậu, thấy rất giống đứa trẻ sắp được nhận thưởng, mí mắt hơi cong như có nét cười.
"Có chút đáng yêu."
Đường Ly được quản gia phổ cập cách dùng xong, cậu một mạch chạy lên phòng làm việc của hắn. Cầm điện thoại vụng về gõ hai chữ.
[Cảm ơn.]
Tầm mắt Đường Ly quét qua bàn làm việc, thấy trên bàn tùy tiện để ảnh của Dung Tuyết. Trong lòng cậu như bừng tỉnh, tâm trí gào lên.
[Suýt chút nữa quên mất bản thân hiện tại chỉ là tù nhân bị giam lỏng.]
Cậu một mạch bỏ đi ra ngoài, Tần Vũ khó hiểu cầm ảnh Dung Tuyết bỏ vào bì thư. Hắn lúc nãy chỉ tùy tiện dọn dẹp ngăn bàn, đúng lúc thấy ảnh Dung Tuyết nên gửi đi cho người tìm kiếm. Tần Vũ cũng đắn đo suy nghĩ, lúc trước hắn rất một mực cố chấp tìm người, nhưng khoản thời gian gần đây hắn cảm thấy không muốn tìm nữa, tìm cũng được, không tìm cũng không sao. Không cần thiết lắm.
Vừa hoà hợp ngoan ngoãn được vài ngày, dạo gần đây Đường Ly lại bắt đầu giở thói ương bướng, luôn né tránh chống đối với các hành động chăm sóc của Tần Vũ, khiến hắn tức giận đùng đùng muốn đánh người.
"Đường Ly, cậu sủng quá sinh kiêu phải không?"
Tần Vũ hung hăng tức giận cúi xuống bóp lấy mặt Đường Ly trừng mắt nói.
"Không phải lúc nãy rất ngoan ngoãn ngồi yên sao? Tại sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt chán ghét này?"
Hắn càng nói bóp mặt cậu càng mạnh. Quản gia thấy vậy vội chạy đến ngăn cản, cố gắng nói đỡ giúp Đường Ly.
"Cậu chủ, Đường Ly cậu ấy đang bị thương, cậu chủ nhẹ tay... Nhẹ tay..."
Nghe vậy, Tần Vũ hất người ra.
"Tôi nói lại lần nữa, trong nhà này lời tôi nói, 1 là 1, 2 là 2. Đừng tự ý làm trái ý tôi."
Quản gia vâng một tiếng, Tần Vũ nhìn ông.
"Đừng tự ý mà cho cậu ta ăn mì."
Tần Vũ đi lên lầu, quản gia xuýt xoa xem xét vết thương lại nhìn mặt cậu. Thật may gương mặt kia vẫn mịn màng không vết xước, vì trắng nõn nà nên vết đỏ trên mặt bị hắn bóp hiện càng rõ ràng. Bụng Đường Ly thành thành thật thật kêu lên, lúc nãy vì gấp gáp nên không ăn được, ngược lại còn đổ hết lên chân. Bạch Hựu cười hiền từ.
"Cậu đợi tôi chút, tôi đi hâm lại thức ăn."
Đường Ly ngoan ngoãn gật đầu.
Trên phòng làm việc, Tần Vũ ngồi chăm chú xem máy tính nhưng thật ra hắn không thể nào chú tâm làm việc được. Hôm nay hắn vì trong nhà có thêm người nọ nên cảm giác rất lạ, luôn muốn về nhà. Vừa mới đến giờ tan tầm, hắn liền một mạch đi về.
Về đến nơi, đập vào mắt hắn là cảnh Đường Ly háo hức ăn mì gói. Ban đầu có chút thú vị đứng nhìn, bỗng hắn sực nhớ lại dạ dày cậu mới hồi phục chỉ được ăn cơm canh thanh đạm, mới ra viện liền không chút quy cũ mà buông thả.
Hắn mặt mũi xám xịt đi vào, không nghĩ sẽ làm Đường Ly sợ hãi ngoài ý muốn bị bỏng chân. Lại thấy cậu ngoan ngoãn ngồi cho Ngụy Khiêm khám, đối với hắn lại một mực tránh né. Làm hắn khó chịu, tức giận đối với cậu mà ngược đãi.
Tần Vũ hắn thật sự rối bời không ý thức mà vò đầu bức bối. Bên ngoài truyền đến gõ cửa, là quản gia đã hâm nóng đồ ăn mời hắn xuống ăn cơm. Tần Vũ xuống nhà thì thấy Đường Ly đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn, rất khuôn phép mà đợi hắn động đũa trước.
Khuôn mặt không thể hiện rõ tâm tình. "Ăn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Đường Ly e dè chỉ dám gắp các món trước mặt chỉ là các món rau không chất đạm. Hắn lọc xương cá gắp thịt vào bát cơm của cậu. "Sau này, đừng ăn các món độc hại như vậy nữa."
Cảm nhận thấy hắn không có ý xấu, Đường Ly mím môi gật đầu. Trong mắt hắn hiện lên tia dịu dàng khi thấy cậu ngoan ngoãn không bài xích sự chăm sóc của hắn, hài lòng cảm thấy bửa cơm hôm nay thật ngon.
Vài hôm sau luôn như vậy, sáng trưa và tối đều đặn hắn luôn cùng cậu ăn cơm, Tần Vũ cũng tỉ mỉ căn dặn ông các món cần kiên cử với vết bỏng của Đường Ly. Quản gia cũng thấy lạ vì trước kia Tần Vũ rất hiếm khi ở nhà ăn dùng bữa, Bạch Hựu vốn tính thẳng thắn nên thắc mắc liền hỏi, Tần Vũ hắn chỉ lạnh lùng trả lời.
"Tôi chỉ muốn chăm sóc cậu ta khoẻ mạnh, sau sẽ khiến cậu ta nói ra Dung Tuyết ở đâu."
"Thật vậy sao." Quản gia nghe thấy cũng chạnh lòng thay Đường Ly.
Trùng hợp Đường Ly được hắn chăm sóc kĩ nên vết bỏng cũng không còn gì đáng ngại, đi đứng đã bình thường, đi ngang qua phòng làm việc, vừa vặn nghe thấy. Cậu tay phải ôm lấy cánh tay vẫn chưa lành của mình không khỏi cười lạnh lẽo.
[Mấy hôm nay tự mình đa tình, còn nghĩ rằng anh ấy đang muốn bù đắp cho mình. Còn hơn nữa là đang dần thích mình.]
Đường Ly quay đầu lại, sợ hắn sẽ thấy mình. [Đường Ly, hãy tỉnh lại đi, đừng mơ mộng nữa... Anh ấy không phải như mày thích con trai đâu. Người anh ấy thích vốn dĩ là Dung Tuyết.]
Đường Ly một mạch đi ra vườn, mấy hôm nay cậu vì quá rảnh rỗi nên đi ngắm nhìn khắp nhà. Biệt thự này quá rộng khiến cho Đường Ly đi dạo cũng muốn đi lạc từ nơi này đến nơi khác. Trời lúc này cũng đã tối, Đường Ly đi đến chiếc xích đu ngồi xuống, đôi mắt buồn bã nhìn lên bầu trời kia.
[Dung Tuyết, bản thân mình thật đáng bị người đời phỉ nhổ. Thích vị hôn phu của bạn, lại vì người ta đối xử tốt một chút liền đa tình động lòng.]
Phía trên tầng, người đàn ông ảm đạm đứng bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn điệu bộ cô đơn đến đau lòng của cậu, trong lòng hắn cũng cảm thấy mất mát. Đường Ly không biết rằng khuôn viên đó vừa vặn nằm dưới cửa sổ phòng hắn và phòng làm việc, cửa sổ hai phòng đều hướng ra vườn.
"Quản gia, mấy hôm nay cậu ấy có nói chuyện với ai không?"
"Dạ không, tay cậu ấy bị thương nên cậu ấy sợ vướng víu mọi người làm việc. Phần nữa là cậu ấy không nói chuyện được nên việc giao tiếp cũng... Bất tiện."
"Vậy sao?" Tầm mắt của hắn luôn dán chặt vào người ngồi phía dưới kia.
" Cậu Đường rất an phận, điệu bộ luôn cô đơn, hiểu chuyện đến... Khiến người ta thật sự đau lòng."
" Ngày mai... Ông mua cho cậu ấy một chiếc điện thoại để cậu ấy tiện giao tiếp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được được, mai lão đi mua ngay. Tôi sẽ chọn mẫu mới nhất đắt nhất cho cậu ấy."
"Tùy ý ông."
Tần Vũ thấy người nọ cứ ngồi ngoài trời, phần thời tiết dạo này có chút gió sợ rằng người kia sẽ bị bệnh.
"Kêu cậu ta vào nhà đi, trời lạnh. Tiền thuốc của cậu ta tôi lo không nỗi."
Quản gia thầm cười, tự nói trong bụng rằng tiền của hắn nuôi được cả mấy kiếp của Đường Ly, hắn rõ là khẩu xà tâm phật.
Nhận lệnh liền làm, quản gia mua cho Đường Ly chiếc điện thoại đời mới nhất, sản phẩm này được đặt ở nước ngoài về và chưa có mặt ở trong nước.
Đường Ly hớn hở cầm nó đi khoe với mọi người trong nhà, còn vui vẻ tập trung xem quản gia chỉ cậu cách dùng.
"Cái này dùng thế này... Cậu chủ cho cậu để cậu dễ giao tiếp với mọi người."
Tần Vũ trên lầu nhìn cậu, thấy rất giống đứa trẻ sắp được nhận thưởng, mí mắt hơi cong như có nét cười.
"Có chút đáng yêu."
Đường Ly được quản gia phổ cập cách dùng xong, cậu một mạch chạy lên phòng làm việc của hắn. Cầm điện thoại vụng về gõ hai chữ.
[Cảm ơn.]
Tầm mắt Đường Ly quét qua bàn làm việc, thấy trên bàn tùy tiện để ảnh của Dung Tuyết. Trong lòng cậu như bừng tỉnh, tâm trí gào lên.
[Suýt chút nữa quên mất bản thân hiện tại chỉ là tù nhân bị giam lỏng.]
Cậu một mạch bỏ đi ra ngoài, Tần Vũ khó hiểu cầm ảnh Dung Tuyết bỏ vào bì thư. Hắn lúc nãy chỉ tùy tiện dọn dẹp ngăn bàn, đúng lúc thấy ảnh Dung Tuyết nên gửi đi cho người tìm kiếm. Tần Vũ cũng đắn đo suy nghĩ, lúc trước hắn rất một mực cố chấp tìm người, nhưng khoản thời gian gần đây hắn cảm thấy không muốn tìm nữa, tìm cũng được, không tìm cũng không sao. Không cần thiết lắm.
Vừa hoà hợp ngoan ngoãn được vài ngày, dạo gần đây Đường Ly lại bắt đầu giở thói ương bướng, luôn né tránh chống đối với các hành động chăm sóc của Tần Vũ, khiến hắn tức giận đùng đùng muốn đánh người.
"Đường Ly, cậu sủng quá sinh kiêu phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro