Chương 11
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
Khi vừa nãy đang ăn cơm, Tần Vũ
vẫn như mọi khi gắp đồ ăn bỏ vào bát của cậu, Đường Ly hậm hực gắp bỏ
lại không muốn ăn vẻ mặt bất mãng một mực muốn tuyệt thực. Hắn kêu quản
gia đem sữa cho cậu uống, cậu cũng không muốn uống, xoay mặt đi chỗ
khác.
Tần Vũ hoàn toàn bị chọc giận, nghiến răng kìm chế không đánh người. "Không ăn thì đừng ăn nữa, nhịn đi, không cần ăn nữa." Hắn quay qua kêu người dọn bàn.
Không nhìn cậu mà một mạch đi ra ngoài. Quản gia biết cậu chủ đang rất giận dữ, vội đi đến bên Đường Ly không sợ chết này.
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu sao lại chọc cậu chủ vậy."
Đường Ly đặt điện thoại lên bàn gõ gõ. [ Con không muốn nhận sự chăm sóc của anh ấy nữa.]
Quản gia khựng lại rồi bất lực xoa xoa đầu cậu. Tối đến, vẫn như mọi ngày hắn về đúng giờ cơm, người đàn ông bước đi chậm rãi nhẹ nhàng không phát ra tiếng, cố ý đứng sau lưng Đường Ly.
Nhìn thấy quả đầu nhỏ kia vẫn chăm chú xem ti vi khiến hắn cũng tò mò. Tần Vũ dáng cao ráo chuẩn người mẫu, vẻ mặt điển trai ung dung khoang tay lại đứng cùng cậu xem tin tức trên truyền hình. Cậu là đang xem tin tức về kinh doanh.
Hắn khẽ cong môi, Đường Ly rất thích thứ này sao? Thảo nào những quyển sách nhàm chán kia của hắn lại làm cậu hứng thú đọc nó mỗi đêm.
"Rất hay sao?"
Tiếng nói truyền đến sau lưng làm Đường Ly giật mình, không xoay người lại nhìn nhưng cậu biết là ai. Vội đứng dậy, chân còn hơi đau nhưng không đáng kể, Đường Ly một mạch chạy vào phòng.
Vừa thấy hắn cậu như thấy quỷ, sợ hãi đóng cửa phòng. Đường Ly thở hổn hển, môi nhỏ mím lại, cậu né tránh Tần Vũ, né tránh sự chăm sóc của hắn là vì cậu sợ khi ở cạnh hắn quá nhiều được hắn chăm sóc quá nhiều cậu sẽ ngày càng lụy hắn, không thể rời xa.
Bỗng nhiên Đường Ly nghe thấy tiếng lách cách, tay nắm cửa đang xoay sắp mở ra, cậu vội vã nắm giữ nó lại. Nhưng sức của cậu sao bằng hắn, cậu dùng hai tay chắc chi mà giữ được cửa huống hồ hiện tại cậu chỉ có một tay.
Cánh cửa dễ dàng bị mở ra, tiếp sau đó là khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tần Vũ xuất hiện. Một cơn run rẩy bất giác xuất hiện, con ngươi của hắn rũ xuống nhìn người kia đang run rẩy dần dần rõ ràng. Không vừa ý, Tần Vũ thuận tay nắm lấy tay trái của cậu, mặt rất giận dữ nhưng lực bàn tay rất nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của cậu kéo người ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng, Đường Ly dừng lại.
Suy nghĩ không muốn, cậu một mực đẩy bàn tay đang nắm tay cậu ra. Vì dùng lực quá mạnh nên cánh tay trái của Đường Ly vô tình bị đập vào cánh cửa rất mạnh.
Tần Vũ lúc này đã hoàn toàn bùng nổ tức giận, gằn giọng. "Đường Ly, cậu là sủng quá sinh kiêu đúng không?"
Vì quá đau, Đường Ly ôm lấy cánh tay, hai mắt ngấn lệ ú ớ khóc. Tần Vũ bị cậu làm cho hốt hoảng đưa người đến bệnh viện tìm Ngụy Khiêm.
Ngụy Khiêm vội tiêm cho Đường Ly thuốc giảm đau, sau đó mới bình tĩnh đưa cậu đi chụp X-quang.
Xong xuôi mới dẫn Đường Ly vào phòng lấy kết quả. Thấy người kia mặt mũi ấm ức ngồi đối diện, Ngụy Khiêm buồn cười bất lực.
"Cậu bạn nhỏ, lần nào gặp cậu, không bị này cũng bị kia." Ngưng một chút lại nói. "Xem xem mối nhân duyên của chúng ta là loại nào?"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tần Vũ đã chờ bên ngoài rất lâu rồi, khi nãy đưa cậu đến bệnh viện hắn cũng rất nôn nóng vì lúc trước Ngụy Khiêm có nói rằng bản thân của Đường Ly rất khó hồi phục, không phải như người thường, Đường Ly luôn cần gấp đôi thời gian để hồi phục sức khoẻ.
"Sao rồi?" Tần Vũ ngồi bên cạnh Đường Ly.
"Rất may là chỉ bị chấn động nhẹ, không ảnh hưởng đến xương bên trong đang liền lại."
Trong lòng Tần Vũ bất giác thở phào nhẹ nhõm, khi nãy đưa cậu đến bệnh viện nhìn cậu đau mà hắn cũng không thể bình tĩnh nỗi, sợ xương của Đường Ly lại có vấn đề gì nữa.
Đến khuya hai người mới về đến nhà, Đường Ly mệt mỏi đi vào phòng liền nằm xuống ngủ một mạch. Chốc chốc sau, cửa phòng nhẹ nhàng cửa phòng hé ra. Bóng dáng người đàn ông cao lớn hằng lên người cậu, Tần Vũ ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Ly.
Khuôn mặt ưu tú trắng trẻo làm cho người khác yêu thích nhưng tại sao hắn luôn bị cậu làm cho tức giận, làm cho hắn không thể khống chế được cảm xúc. Bản thân hắn không biết hắn đối với cậu là như thế nào. Khi thì muốn chăm sóc, khi thì cảm thấy có lỗi, khi lại tức giận muốn đánh người nhưng lại sợ làm tổn thương cậu. Tần Vũ bất lực với Đường Ly, hiện tại rất bất lực.
Nhìn ngắm một hồi, hắn cẩn thận đỡ người của Đường Ly nghiên qua bên phải, hắn có xem qua trên mạng, người có chứng ngưng thở khi ngủ nên nằm nghiên người như vậy sẽ dễ thở hơn. Sau đợi cậu hoàn toàn hồi phục thì Tần Vũ sẽ đem Đường Ly đi phẫu thuật lần nữa để trị khỏi hoàn toàn chứng ngưng thở khi ngủ này. Người này luôn làm hắn bận lòng, làm hắn phải suy nghĩ.
Đêm nào cũng vậy, đêm nào Tần Vũ cũng âm thầm lén đi vào phòng chỉnh tư thế cho cậu, cũng âm thầm nhìn ngắm cậu mỗi đêm, ngắm nhiều đến nỗi gương mặt người kia đã bất tri bất giác in sâu trong tâm trí hắn.
Tần Vũ hoàn toàn bị chọc giận, nghiến răng kìm chế không đánh người. "Không ăn thì đừng ăn nữa, nhịn đi, không cần ăn nữa." Hắn quay qua kêu người dọn bàn.
Không nhìn cậu mà một mạch đi ra ngoài. Quản gia biết cậu chủ đang rất giận dữ, vội đi đến bên Đường Ly không sợ chết này.
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu sao lại chọc cậu chủ vậy."
Đường Ly đặt điện thoại lên bàn gõ gõ. [ Con không muốn nhận sự chăm sóc của anh ấy nữa.]
Quản gia khựng lại rồi bất lực xoa xoa đầu cậu. Tối đến, vẫn như mọi ngày hắn về đúng giờ cơm, người đàn ông bước đi chậm rãi nhẹ nhàng không phát ra tiếng, cố ý đứng sau lưng Đường Ly.
Nhìn thấy quả đầu nhỏ kia vẫn chăm chú xem ti vi khiến hắn cũng tò mò. Tần Vũ dáng cao ráo chuẩn người mẫu, vẻ mặt điển trai ung dung khoang tay lại đứng cùng cậu xem tin tức trên truyền hình. Cậu là đang xem tin tức về kinh doanh.
Hắn khẽ cong môi, Đường Ly rất thích thứ này sao? Thảo nào những quyển sách nhàm chán kia của hắn lại làm cậu hứng thú đọc nó mỗi đêm.
"Rất hay sao?"
Tiếng nói truyền đến sau lưng làm Đường Ly giật mình, không xoay người lại nhìn nhưng cậu biết là ai. Vội đứng dậy, chân còn hơi đau nhưng không đáng kể, Đường Ly một mạch chạy vào phòng.
Vừa thấy hắn cậu như thấy quỷ, sợ hãi đóng cửa phòng. Đường Ly thở hổn hển, môi nhỏ mím lại, cậu né tránh Tần Vũ, né tránh sự chăm sóc của hắn là vì cậu sợ khi ở cạnh hắn quá nhiều được hắn chăm sóc quá nhiều cậu sẽ ngày càng lụy hắn, không thể rời xa.
Bỗng nhiên Đường Ly nghe thấy tiếng lách cách, tay nắm cửa đang xoay sắp mở ra, cậu vội vã nắm giữ nó lại. Nhưng sức của cậu sao bằng hắn, cậu dùng hai tay chắc chi mà giữ được cửa huống hồ hiện tại cậu chỉ có một tay.
Cánh cửa dễ dàng bị mở ra, tiếp sau đó là khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tần Vũ xuất hiện. Một cơn run rẩy bất giác xuất hiện, con ngươi của hắn rũ xuống nhìn người kia đang run rẩy dần dần rõ ràng. Không vừa ý, Tần Vũ thuận tay nắm lấy tay trái của cậu, mặt rất giận dữ nhưng lực bàn tay rất nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của cậu kéo người ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng, Đường Ly dừng lại.
Suy nghĩ không muốn, cậu một mực đẩy bàn tay đang nắm tay cậu ra. Vì dùng lực quá mạnh nên cánh tay trái của Đường Ly vô tình bị đập vào cánh cửa rất mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Vũ lúc này đã hoàn toàn bùng nổ tức giận, gằn giọng. "Đường Ly, cậu là sủng quá sinh kiêu đúng không?"
Vì quá đau, Đường Ly ôm lấy cánh tay, hai mắt ngấn lệ ú ớ khóc. Tần Vũ bị cậu làm cho hốt hoảng đưa người đến bệnh viện tìm Ngụy Khiêm.
Ngụy Khiêm vội tiêm cho Đường Ly thuốc giảm đau, sau đó mới bình tĩnh đưa cậu đi chụp X-quang.
Xong xuôi mới dẫn Đường Ly vào phòng lấy kết quả. Thấy người kia mặt mũi ấm ức ngồi đối diện, Ngụy Khiêm buồn cười bất lực.
"Cậu bạn nhỏ, lần nào gặp cậu, không bị này cũng bị kia." Ngưng một chút lại nói. "Xem xem mối nhân duyên của chúng ta là loại nào?"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tần Vũ đã chờ bên ngoài rất lâu rồi, khi nãy đưa cậu đến bệnh viện hắn cũng rất nôn nóng vì lúc trước Ngụy Khiêm có nói rằng bản thân của Đường Ly rất khó hồi phục, không phải như người thường, Đường Ly luôn cần gấp đôi thời gian để hồi phục sức khoẻ.
"Sao rồi?" Tần Vũ ngồi bên cạnh Đường Ly.
"Rất may là chỉ bị chấn động nhẹ, không ảnh hưởng đến xương bên trong đang liền lại."
Trong lòng Tần Vũ bất giác thở phào nhẹ nhõm, khi nãy đưa cậu đến bệnh viện nhìn cậu đau mà hắn cũng không thể bình tĩnh nỗi, sợ xương của Đường Ly lại có vấn đề gì nữa.
Đến khuya hai người mới về đến nhà, Đường Ly mệt mỏi đi vào phòng liền nằm xuống ngủ một mạch. Chốc chốc sau, cửa phòng nhẹ nhàng cửa phòng hé ra. Bóng dáng người đàn ông cao lớn hằng lên người cậu, Tần Vũ ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Ly.
Khuôn mặt ưu tú trắng trẻo làm cho người khác yêu thích nhưng tại sao hắn luôn bị cậu làm cho tức giận, làm cho hắn không thể khống chế được cảm xúc. Bản thân hắn không biết hắn đối với cậu là như thế nào. Khi thì muốn chăm sóc, khi thì cảm thấy có lỗi, khi lại tức giận muốn đánh người nhưng lại sợ làm tổn thương cậu. Tần Vũ bất lực với Đường Ly, hiện tại rất bất lực.
Nhìn ngắm một hồi, hắn cẩn thận đỡ người của Đường Ly nghiên qua bên phải, hắn có xem qua trên mạng, người có chứng ngưng thở khi ngủ nên nằm nghiên người như vậy sẽ dễ thở hơn. Sau đợi cậu hoàn toàn hồi phục thì Tần Vũ sẽ đem Đường Ly đi phẫu thuật lần nữa để trị khỏi hoàn toàn chứng ngưng thở khi ngủ này. Người này luôn làm hắn bận lòng, làm hắn phải suy nghĩ.
Đêm nào cũng vậy, đêm nào Tần Vũ cũng âm thầm lén đi vào phòng chỉnh tư thế cho cậu, cũng âm thầm nhìn ngắm cậu mỗi đêm, ngắm nhiều đến nỗi gương mặt người kia đã bất tri bất giác in sâu trong tâm trí hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro