Chương 31
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
Cả hai cùng nhau đến một bệnh viện dưỡng lão. Thời Khôi bất ngờ nhìn qua Phương Từ, nét mặt hoạt náo mọi ngày đều biến mất chỉ còn một bộ dáng ảm đạm. Hít một hơi thật sâu, Phương Từ nhanh chóng lấy lại nụ cười gượng gạo bước vào trong phòng.
"Bà ơi."
Cụ bà bị lẫn nhìn đứa cháu trai nhỏ lại kính cẩn cúi chào. Nhớ nhớ quên quên, Phương Từ vẫn cố gắng kiên nhẫn trò chuyện cùng bà. Thời Khôi bên ngoài đứng đợi nhìn vào trong, điệu bộ đanh đá mắng người đều không còn, hiện tại chỉ có một cậu nhóc đầy muộn phiền.
Đợi đến khi Phương Từ bước ra, Thời Khôi tiến lại gần cậu.
"Sao em còn chưa về?"
"Em đợi anh, cùng đi ăn?"
Phương Từ gật đầu, đến lúc cùng nhau ăn cơm, không thể nén được câu hỏi trong lòng, Thời Khôi chần chừ hỏi.
"Anh.."
"Ba mẹ anh mất khi anh còn nhỏ, là bà làm việc ở Tần gia nuôi lớn anh." Không đợi người kia hỏi, Phương Từ lập tức trả lời.
"Tần gia?" Thời Khôi không nghĩ đến chuyện này.
"Anh cũng không biết tại sao ba mẹ anh mất... Bà cũng không kế. Anh chỉ biết từ khi có kí ức thì anh đã ở lại Tần gia cùng với bà. Bà chăm sóc Tần tổng khi mẹ ngài ấy mất... Bây giờ bà anh lớn tuổi lẫn thẩn, Tần tổng mướn người chăm sóc cho bà, cũng xem như trọn tình trọn nghĩa."
Thời Khôi gật gù ngầm hiểu, hóá ra Phương Từ khi nhỏ đã lớn lên cùng Tần Vũ nên mới không sợ hắn ta, còn có đặc ân tin tưởng cho làm trợ lí thân cận, sẽ cho thời gian rảnh rỗi chăm sóc người thân. Tần Vũ đối với người thân cận với hắn quả thực không tệ, ngược lại còn rất tốt.
Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt, Thời Khôi biết rằng người đối diện rất buồn... Người thân duy nhất sớm tối kề cận nay ngày càng già yếu, tình cảm sâu đậm bất cứ ai không thể không buồn, nếu không buồn thì chính là không có tình cảm mà thôi.
"Sau này... Em sẽ cùng anh đến thăm bà." Mắt thấy Phương Từ khựng lại, Thời Khôi nhận ra bản thân nói chuyện có chỗ không đúng cho lắm liền bồi thêm. "Thuận tiện học một ít cách chăm sóc người lớn, về nhà em có thể hiếu thảo cho bà vui lòng."
"Được."
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, phía bên Tần Vũ vẫn không động tĩnh, Đường Ly sốt ruột không thôi. Cậu trai nhỏ nóng lòng suy nghĩ nhiều đến mức đứng ngồi không yên. [Anh ấy vậy mà giận mình nhiều vậy sao?
Còn bên Tần Vũ vì chuyến hàng bị lão Lâm phá hoại nên bị đình trệ việc xuất khẩu, đích thân hắn phải đi đốc thúc công việc để hàng hoàn thành kịp tiến độ bàn giao. Công việc hắn bận rộn không thôi.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Tần Vũ mấy hôm nay không về nhà. Cậu trai nhỏ nghĩ rằng là do mình nên người kia mới không muốn về nhà là Tần Vũ trốn tránh không muốn nhìn mặt cậu.
Tạ Hòà Địch chớp lấy thời cơ ba người kia chưa đến lớp liền lại gần nói chuyện với Đường Ly, bình thường cũng chỉ nhắn tin qua loa không thể làm thân, trên lớp thì ba người kia dính như nam châm không thể tiếp cận... Hiện tại là cơ hội tốt.
"Tần tổng và cậu có chuyện gì sao?" Ánh mắt thăm dò nói tiếp. "Mấy hôm nay mình thấy cậu có vẻ rất nhiều phiền muộn."
Đường Ly nhỏ bị nói trúng tim đen thật thà gật đầu. Tạ Hòà Địch toan tính điều gì đó.
"Hay là cậu qua nhà tớ ở giải khuây vài hôm đi, tiện thể tạm thời tránh mặt để nghĩ thông suốt hơn."
[Cho tớ suy nghĩ một chút, cảm ơn ý tốt của cậu.]
Bị dao động bởi lời nói của Tạ Hòà Địch, thế nhưng Đường Ly cũng hơi sợ vì trước kia Tần Vũ có nói nếu cậu dám bỏ đi sẽ chặt chân cậu cho cá ăn... Vẻ mặt cảnh cáo lúc đó của hắn không phải là nói đùa.
Ở trong phòng, cậu trai nhỏ miên man suy nghĩ, ở nhà không cần tránh mặt cũng không thể gặp mặt Tần Vũ nhưng đâu đâu cũng là hình bóng của hắn khiến cậu càng nặng lòng và tội lỗi chất chồng nhiều hơn.
Cũng có thể nhờ ba người kia cho ở nhờ nhưng sợ bất tiện cho họ. Nhà họ Thời và họ Lưu đều là đối thủ cạnh tranh của Tần Vũ còn Ngô Mẫn lại là con gái... Đều khá bất tiện.
Chỉ có Tạ Hòà Địch là đối tác làm ăn, rất thích hợp... Thôi vậy, đi giải khuây vài hôm rồi trở về, cũng không tính là đi luôn.
(Tần Vũ không có ở nhà, mình có đi chắc anh ấy cũng không biết.)
Báo với quản gia một tiếng rồi đem ít đồ qua nhà Tạ Hòà Địch ở vài hôm. Bạch Hựu cũng nghĩ là trẻ con ham chơi, thời sinh viên ai cũng thích ở chung với bạn trò chuyện xuyên đêm, đợi Tần Vũ về rồi báo một tiếng, hắn hiện tại bận rộn không nên làm phiền.
"Cậu có muốn đi du lịch không?"
Đường Ly nằm trên giường đọc sách khẽ lắc đầu, hiện tại cậu chỉ muốn yên tĩnh mà thôi.
"Thôi vậy, nhìn cậu nhợt nhạt quá, cậu cứ ở đây vài hôm. Không đến vội đến trường, mình sẽ nói với cô chủ nhiệm một tiếng. Cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt."
(Cảm ơn cậu.]
"Không cần khách sáo. À phải rồi, cậu đừng nói với ai là đến nhà tớ, mắc công sẽ có người đến tìm, sẽ không yên tĩnh được."
Đường Ly ngốc nghếch gật đầu.
Lúc này đây tâm trạng của Đường Ly thật sự rất tệ, cảm xúc không ổn cho lắm. Nằm yên nhìn lên trần nhà. (Dung Tuyết, có cậu ở đây thì thật tốt biết bao.]
Ba ngày nghỉ học, cả nhóm Thời Khôi rất lo lắng không biết Đường Ly có chuyện gì, ngay cả nhắn tin cũng không trả lời. Tạ Hòà Địch nhìn bọn họ mà cười đắc ý cầm điện thoại Đường Ly trong tay.
'Thật ngu ngốc."
Cả ba kéo đến nhà tìm thì Bạch Hựu quản gia nói Đường Ly chỉ báo qua nhà bạn ở vài hôm.
"Không phải cậu Đường ở cùng ba cô cậu sao?"
Cả nhóm lắc đầu. Đúng lúc này đây Tần Vũ trở về.
Tạ Hòà Địch viện cớ ở trong nhà nhiều sẽ bị u uất nên dẫn Đường Ly ra ngoài dạo vài vòng, không ngờ đi được một đoạn Đường Ly bị chụp thuốc mê.
Nhìn người bị bắt, Tạ Hòà Địch cũng không phản ứng, thản nhiên để Đường Ly bị bắt đi. Cậu ta nói với người kia.
"Làm cho thật sạch sẽ vào. Đừng để dính líu đến tôi."
Người kia không nói gì chỉ nhanh chóng rời đi. Tạ Hòa Địch cười nhẹ rồi trở về nhà.
Hiện tại cả nhóm người cũng đang đi tìm Tạ Hòà Địch. Bởi vì trong lớp ngoài ba người họ ra thì chỉ có Tạ Hoà Địch luôn tìm cách tiếp cận Đường Ly.
"Cái tên chó chết đó, chắc chắn đã làm gì Đường Ly rồi." Lưu Khang tức giận mắng người.
"Sao bao nhiêu năm trôi qua cậu ta vẫn không thay đổi tính cách xảo quyệt vậy chứ? Vừa nhìn đã không thiện cảm." Ngô Mẫn cũng không kìm được mà buông lời.
Thời Khôi vẫn im lặng một mực giữ bình tĩnh tìm người, gọi mãi vào điện thoại cũng không hồi đáp.
Bên kia Tần Vũ cho lệnh tìm người, đồng thời kiểm tra toàn bộ camera trong thành phố để tìm.
"Bà ơi."
Cụ bà bị lẫn nhìn đứa cháu trai nhỏ lại kính cẩn cúi chào. Nhớ nhớ quên quên, Phương Từ vẫn cố gắng kiên nhẫn trò chuyện cùng bà. Thời Khôi bên ngoài đứng đợi nhìn vào trong, điệu bộ đanh đá mắng người đều không còn, hiện tại chỉ có một cậu nhóc đầy muộn phiền.
Đợi đến khi Phương Từ bước ra, Thời Khôi tiến lại gần cậu.
"Sao em còn chưa về?"
"Em đợi anh, cùng đi ăn?"
Phương Từ gật đầu, đến lúc cùng nhau ăn cơm, không thể nén được câu hỏi trong lòng, Thời Khôi chần chừ hỏi.
"Anh.."
"Ba mẹ anh mất khi anh còn nhỏ, là bà làm việc ở Tần gia nuôi lớn anh." Không đợi người kia hỏi, Phương Từ lập tức trả lời.
"Tần gia?" Thời Khôi không nghĩ đến chuyện này.
"Anh cũng không biết tại sao ba mẹ anh mất... Bà cũng không kế. Anh chỉ biết từ khi có kí ức thì anh đã ở lại Tần gia cùng với bà. Bà chăm sóc Tần tổng khi mẹ ngài ấy mất... Bây giờ bà anh lớn tuổi lẫn thẩn, Tần tổng mướn người chăm sóc cho bà, cũng xem như trọn tình trọn nghĩa."
Thời Khôi gật gù ngầm hiểu, hóá ra Phương Từ khi nhỏ đã lớn lên cùng Tần Vũ nên mới không sợ hắn ta, còn có đặc ân tin tưởng cho làm trợ lí thân cận, sẽ cho thời gian rảnh rỗi chăm sóc người thân. Tần Vũ đối với người thân cận với hắn quả thực không tệ, ngược lại còn rất tốt.
Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt, Thời Khôi biết rằng người đối diện rất buồn... Người thân duy nhất sớm tối kề cận nay ngày càng già yếu, tình cảm sâu đậm bất cứ ai không thể không buồn, nếu không buồn thì chính là không có tình cảm mà thôi.
"Sau này... Em sẽ cùng anh đến thăm bà." Mắt thấy Phương Từ khựng lại, Thời Khôi nhận ra bản thân nói chuyện có chỗ không đúng cho lắm liền bồi thêm. "Thuận tiện học một ít cách chăm sóc người lớn, về nhà em có thể hiếu thảo cho bà vui lòng."
"Được."
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, phía bên Tần Vũ vẫn không động tĩnh, Đường Ly sốt ruột không thôi. Cậu trai nhỏ nóng lòng suy nghĩ nhiều đến mức đứng ngồi không yên. [Anh ấy vậy mà giận mình nhiều vậy sao?
Còn bên Tần Vũ vì chuyến hàng bị lão Lâm phá hoại nên bị đình trệ việc xuất khẩu, đích thân hắn phải đi đốc thúc công việc để hàng hoàn thành kịp tiến độ bàn giao. Công việc hắn bận rộn không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Tần Vũ mấy hôm nay không về nhà. Cậu trai nhỏ nghĩ rằng là do mình nên người kia mới không muốn về nhà là Tần Vũ trốn tránh không muốn nhìn mặt cậu.
Tạ Hòà Địch chớp lấy thời cơ ba người kia chưa đến lớp liền lại gần nói chuyện với Đường Ly, bình thường cũng chỉ nhắn tin qua loa không thể làm thân, trên lớp thì ba người kia dính như nam châm không thể tiếp cận... Hiện tại là cơ hội tốt.
"Tần tổng và cậu có chuyện gì sao?" Ánh mắt thăm dò nói tiếp. "Mấy hôm nay mình thấy cậu có vẻ rất nhiều phiền muộn."
Đường Ly nhỏ bị nói trúng tim đen thật thà gật đầu. Tạ Hòà Địch toan tính điều gì đó.
"Hay là cậu qua nhà tớ ở giải khuây vài hôm đi, tiện thể tạm thời tránh mặt để nghĩ thông suốt hơn."
[Cho tớ suy nghĩ một chút, cảm ơn ý tốt của cậu.]
Bị dao động bởi lời nói của Tạ Hòà Địch, thế nhưng Đường Ly cũng hơi sợ vì trước kia Tần Vũ có nói nếu cậu dám bỏ đi sẽ chặt chân cậu cho cá ăn... Vẻ mặt cảnh cáo lúc đó của hắn không phải là nói đùa.
Ở trong phòng, cậu trai nhỏ miên man suy nghĩ, ở nhà không cần tránh mặt cũng không thể gặp mặt Tần Vũ nhưng đâu đâu cũng là hình bóng của hắn khiến cậu càng nặng lòng và tội lỗi chất chồng nhiều hơn.
Cũng có thể nhờ ba người kia cho ở nhờ nhưng sợ bất tiện cho họ. Nhà họ Thời và họ Lưu đều là đối thủ cạnh tranh của Tần Vũ còn Ngô Mẫn lại là con gái... Đều khá bất tiện.
Chỉ có Tạ Hòà Địch là đối tác làm ăn, rất thích hợp... Thôi vậy, đi giải khuây vài hôm rồi trở về, cũng không tính là đi luôn.
(Tần Vũ không có ở nhà, mình có đi chắc anh ấy cũng không biết.)
Báo với quản gia một tiếng rồi đem ít đồ qua nhà Tạ Hòà Địch ở vài hôm. Bạch Hựu cũng nghĩ là trẻ con ham chơi, thời sinh viên ai cũng thích ở chung với bạn trò chuyện xuyên đêm, đợi Tần Vũ về rồi báo một tiếng, hắn hiện tại bận rộn không nên làm phiền.
"Cậu có muốn đi du lịch không?"
Đường Ly nằm trên giường đọc sách khẽ lắc đầu, hiện tại cậu chỉ muốn yên tĩnh mà thôi.
"Thôi vậy, nhìn cậu nhợt nhạt quá, cậu cứ ở đây vài hôm. Không đến vội đến trường, mình sẽ nói với cô chủ nhiệm một tiếng. Cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt."
(Cảm ơn cậu.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần khách sáo. À phải rồi, cậu đừng nói với ai là đến nhà tớ, mắc công sẽ có người đến tìm, sẽ không yên tĩnh được."
Đường Ly ngốc nghếch gật đầu.
Lúc này đây tâm trạng của Đường Ly thật sự rất tệ, cảm xúc không ổn cho lắm. Nằm yên nhìn lên trần nhà. (Dung Tuyết, có cậu ở đây thì thật tốt biết bao.]
Ba ngày nghỉ học, cả nhóm Thời Khôi rất lo lắng không biết Đường Ly có chuyện gì, ngay cả nhắn tin cũng không trả lời. Tạ Hòà Địch nhìn bọn họ mà cười đắc ý cầm điện thoại Đường Ly trong tay.
'Thật ngu ngốc."
Cả ba kéo đến nhà tìm thì Bạch Hựu quản gia nói Đường Ly chỉ báo qua nhà bạn ở vài hôm.
"Không phải cậu Đường ở cùng ba cô cậu sao?"
Cả nhóm lắc đầu. Đúng lúc này đây Tần Vũ trở về.
Tạ Hòà Địch viện cớ ở trong nhà nhiều sẽ bị u uất nên dẫn Đường Ly ra ngoài dạo vài vòng, không ngờ đi được một đoạn Đường Ly bị chụp thuốc mê.
Nhìn người bị bắt, Tạ Hòà Địch cũng không phản ứng, thản nhiên để Đường Ly bị bắt đi. Cậu ta nói với người kia.
"Làm cho thật sạch sẽ vào. Đừng để dính líu đến tôi."
Người kia không nói gì chỉ nhanh chóng rời đi. Tạ Hòa Địch cười nhẹ rồi trở về nhà.
Hiện tại cả nhóm người cũng đang đi tìm Tạ Hòà Địch. Bởi vì trong lớp ngoài ba người họ ra thì chỉ có Tạ Hoà Địch luôn tìm cách tiếp cận Đường Ly.
"Cái tên chó chết đó, chắc chắn đã làm gì Đường Ly rồi." Lưu Khang tức giận mắng người.
"Sao bao nhiêu năm trôi qua cậu ta vẫn không thay đổi tính cách xảo quyệt vậy chứ? Vừa nhìn đã không thiện cảm." Ngô Mẫn cũng không kìm được mà buông lời.
Thời Khôi vẫn im lặng một mực giữ bình tĩnh tìm người, gọi mãi vào điện thoại cũng không hồi đáp.
Bên kia Tần Vũ cho lệnh tìm người, đồng thời kiểm tra toàn bộ camera trong thành phố để tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro