Chương 32
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
Đứng trước nhà Tạ Hòà Địch, Lưu Khang không khách khí nhấn chuông liên tục.
"Ai mà bất lịch sự vậy?" Quản gia nhà họ Tạ ra mở cửa, giọng điệu khó chịu.
"Nè, Tạ Hòà Địch đâu?" Lưu Khang cũng không chịu thua.
"Cậu chủ ngủ rồi. Có chuyện gì?"
"Kêu cậu ta ra đây." Lưu Khang bộ dáng muốn đánh người đến nơi.
Quản gia một mực không muốn cho người vào. Đang lời qua tiếng lại thì Tần Vũ đến, tầm mắt sắc bén liếc qua
Thời Khôi rồi đến gần vị quản gia kia.
Ngước nhìn người cao lớn trước mặt, Lưu Khang không ngạc nhiên quay đầu ra sau đã thấy Nguy. Khiêm... Lúc nãy hắn ta có gọi cậu, cậu liền kể chuyện nghi ngờ Tạ Hòa Địch, cũng không bất ngờ khi Tần Vũ xuất hiện ở đây.
Lưu Khang lầm bầm.
"Nhanh miệng thật đấy." Liếc Ngụy Khiêm một cái rồi cậu quay về vấn đề chính.
Tên quản gia nom thấy Tần Vũ liền tỏ vẻ lấy lòng nói.
"Mọi người vào nhà đợi tôi một lát. Lúc trưa cậu chủ bị ai đó đánh ngất được người ta cứu... Hiện tại vẫn chưa tỉnh.
Tôi sẽ đi lên gọi cậu ấy ngay."
Không ai nói ai, lòng đều có sự nghi ngờ chung, chỉ duy nhất Tần Vũ mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, hắn im lặng ngồi đợi nhưng đâu ai biết lòng hắn như sóng thần cuồn cuộn trào dân. Tay rút ra bật lửa châm điếu thuốc...
Bạn thân hắn là Ngụy Khiêm ngồi bên cạnh cũng hiểu, hắn hút thuốc là khi trong lòng có tâm sự.
Đợi cũng khá lâu vấn chưa thấy người, Lưu Khang tính nóng nảy đứng dậy muốn đích thân đi gọi người thì bị
Ngụy Khiêm kéo tay lại.
"Bình tĩnh đi, em biết phòng cậu ta ở đâu à?"
"Tôi lên đó, gặp phòng nào mở phòng đó là được."
Không nói lời thứ hai, Ngụy Khiêm mạnh mẽ kéo người trở lại ghế. Lúc này đến phiên Thời Khôi đứng dậy một mạch đi đến phòng của Tạ Hòà Địch, dường như cậu ấy rất quen thuộc nơi này, bước đi rất dứt khoát không nửa điểm sai lệch.
Ngô Mẫn ngồi nhìn chỉ biết bất lực thở dài. Được 3 phút sau thì Thời Khôi trở xuống.
"Cậu ta sẽ xuống ngay."
Như lời Thời Khôi nói, Tạ Hòà Địch từ trên lầu đi xuống, bộ điệu rất chật vật khó khăn.
"Lại diễn trò gì đây?"
Lưu Khang vẫn không vừa mắt lên tiếng, Ngụy Khiêm ngồi bên cạnh bịt miệng người bên cạnh lại ra vẻ uy hiếp.
"Im lặng."
Lưu Khang ấm ức nhìn hắn ta im lặng nhưng vẫn không khuất phục.
"Nói đi. A Ly ở đâu?"
Tần Vũ không dài dòng vào thẳng vấn đề, đôi mắt hắn đè nén sự lo lắng nhìn vào gạt tàn chậm rãi dập điếu thuốc.
Thấy Tần Vũ từ lúc xuống lầu đến giờ đều không nhìn, còn chưa ngồi xuống ghế đã bị tra hỏi, Tạ Hòà Địch lòng căm phẫn ngồi xuống. Khuôn mặt bắt đầu diễn vẻ khổ sở.
"Em không biết, khi sáng em và cậu ấy có đi ra ngoài đi dạo... Không ngờ đi được nửa đường thì em bị đánh ngất đi."
Điệu bộ chật vật không ngại ngùng cởi cúc áo xoay người từ từ hạ áo khoe chiếc lưng trắng nõn nà không tì vết làm nối bật vệt đánh màu tím hằng ngang trên lưng.
"Anh xem, trên lưng em vẫn còn vết đánh rất đau." Giọng nói nhẹ nhàng làm người ta thương xót.
"Có khi là dấu make-up, bây giờ cái gì mà chẳng làm được." Ngô Mẫn tự lầm bầm trong miệng, nào ngờ Lưu Khang nghe thấy nghiêng người qua thì thầm trả lời.
"Cậu nói đúng." Tay tinh nghịch ra dấu like rồi vội ngồi thẳng lại.
"Đoạn đường nào?" Tần Vũ như cũ không nhìn cậu ta dù chỉ là cái liếc mắt.
Trong lòng rất bất mãng kéo áo lên, Tạ Hòa Địch vẫn giữ điệu bộ yếu ớt đó.
"Trung tâm P.H, tụi em tính đến đó chơi."
"Ôi mẹ ơi, không phải chứ.."
Không ai khác, Lưu Khang nghe đến đây liền thốt lên, chưa kịp nói hết câu đã bị Ngụy Khiêm bịt miệng trở lại.
Lâm gia phá sản, toàn bộ sản nghiệp đã bị một tập đoàn lớn ở nước ngoài thu mua.
"Tập đoàn Thịnh Thế." Thời Khôi lên tiếng. "Trung tâm P.H là sản nghiệp cũ của Lâm gia, cậu thừa biết sao lại đưa
Đường Ly đến đó?"
"Tôi không biết. Là cậu ấy muốn đi." Tỏ vẻ như bị bắt nạt, Tạ Hòà Địch khiến Ngô Mẫn chán ghét.
"Chuyện Lâm Khương Đồng bắt nạt Đường Ly cậu không biết thì có thể hiểu nhưng chuyện Lâm thị và Tần thị có hiềm khích trên thương trường, một người nắm bắt tinh tức nhạy như cậu đâu phải là cậu không biết, đến chuyện nhà tôi âm thầm rút vốn khỏi Lâm gia cậu cũng biết cơ mà?" Ngô Mẫn nói, nhìn có vẻ rất bình thường nhưng từng câu từng chữ đều muốn vạch trần vở diễn của Tạ Hòa Địch.
"Tôi không biết, tôi nghĩ Đường Ly được Tần tổng bí mật nuôi dưỡng trong nhà... Nên Lâm gia sẽ không biết cậu ấy là... Tần tổng, em thật sự không biết."
"Chuyện Tần tổng là người giám hộ của Đường Ly ai ai cũng biết. Tạ Hòa Địch cậu vào trường cũng không phải ngày đầu." Không thể khống chế được nữa Lưu Khang vỗ mạnh lên bàn.
"Tôi... Tôi chỉ mới về nước... Tôi thật sự không biết." Nhận ra lời nói của mình quá nhiều sơ hở, Tạ Hòà Địch lúc này có chút sợ hãi ra mặt.
"Mở miệng ra cái gì cũng không biết. Có tin tôi đấm cho đến khi cậu biết thì mới thôi không?" Lưu Khang không nhịn được nữa siết chặt nắm đấm đứng dậy, chỉ cần Tạ Hòa Địch mở miệng thì cậu ta sẽ lập tức bay đến đánh người.
"Khang... Bình tĩnh đi." Ngụy Khiêm vội đứng dậy khuyên ngăn cũng bị Lưu Khang nóng nảy hất ra.
"Anh bênh vực cậu ta đúng không? Vậy anh cũng biến khuất mắt của tôi đi."
Không nói thêm, Lưu Khang xách cặp bỏ đi. Ngụy Khiêm ném chìa khóa xe cho Tần Vũ rồi cũng vội chạy theo Lưu Khang.
Hai người đã đi. Ở đây cũng không thể hỏi gì được nữa nên mọi người cũng lần lượt ra về.
Tần Vũ tay đút vô túi hiên ngang đứng trước mặt Tạ Hòà Địch khiến cậu ta nửa điểm vui mừng cười.
"Đưa đây."
"Cá... Cái gì ạ?" Tạ Hòa Địch không hiểu.
"Đưa cái thứ cậu trộm của A Ly."
"À... Em... Em không có trộm, chắc là cậu ấy bỏ quên." Tạ Hòà Địch run run đưa điện thoại cho hắn.
Tần Vũ dứt khoát giật lấy, mặt không biểu tình.
"Ngoài tôi ra bất cứ ai chạm vào đồ của em ấy chính là kẻ trộm."
Mấy hôm trước hắn luôn thấy định vị của Đường Ly phát ra ở trường vậy mà về đến nhà ai cũng bảo rằng cậu mấy ngày nay không đi học... Hôm nay cũng nhờ điểm định vị đó mà hắn một đường lái xe đến đây rất nhanh.
"Cậu tính diễn gì cho tôi xem?"
"Tôi không bị mù. Não cũng không bị hỏng."
Biểu tình hung ác hiện lên mặt, Tần Vũ một chân hắn dẫm thẳng lên bàn.
"Nếu tôi phát hiện người bạn mà A Ly nhà tôi tin tưởng có lỗi với em ấy, thì ngay lập tức tôi sẽ biến kẻ đó thành con chó bò dưới chân cầu xin em ấy tha thứ."
Mặt Tạ Hòà Địch bị doạ tái đến không còn giọt máu. Tần Vũ cất điện thoại của Đường Ly vào túi, điện thoại
Đường Ly liên kết với điện thoại của hắn... Hôm nay hắn nhận được thông báo có người cố ý muốn tắt định vị nhiều lần, dự cảm không lành vội vã trở về. Quả thật Đường Ly đã biến mất.
Hắn biết Đường Ly ở nhà Tạ Hòà Địch, nghĩ cậu ở nhà buồn chán nên cũng để yên cho người đến đó chơi, hắn xem định vị mấy hôm nay cứ nghĩ Đường Ly vẫn không sao. Vậy mà đến khi trở về liền nghe cậu bé nhà mình đã không đi học mấy hôm nay.
"Ai mà bất lịch sự vậy?" Quản gia nhà họ Tạ ra mở cửa, giọng điệu khó chịu.
"Nè, Tạ Hòà Địch đâu?" Lưu Khang cũng không chịu thua.
"Cậu chủ ngủ rồi. Có chuyện gì?"
"Kêu cậu ta ra đây." Lưu Khang bộ dáng muốn đánh người đến nơi.
Quản gia một mực không muốn cho người vào. Đang lời qua tiếng lại thì Tần Vũ đến, tầm mắt sắc bén liếc qua
Thời Khôi rồi đến gần vị quản gia kia.
Ngước nhìn người cao lớn trước mặt, Lưu Khang không ngạc nhiên quay đầu ra sau đã thấy Nguy. Khiêm... Lúc nãy hắn ta có gọi cậu, cậu liền kể chuyện nghi ngờ Tạ Hòa Địch, cũng không bất ngờ khi Tần Vũ xuất hiện ở đây.
Lưu Khang lầm bầm.
"Nhanh miệng thật đấy." Liếc Ngụy Khiêm một cái rồi cậu quay về vấn đề chính.
Tên quản gia nom thấy Tần Vũ liền tỏ vẻ lấy lòng nói.
"Mọi người vào nhà đợi tôi một lát. Lúc trưa cậu chủ bị ai đó đánh ngất được người ta cứu... Hiện tại vẫn chưa tỉnh.
Tôi sẽ đi lên gọi cậu ấy ngay."
Không ai nói ai, lòng đều có sự nghi ngờ chung, chỉ duy nhất Tần Vũ mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, hắn im lặng ngồi đợi nhưng đâu ai biết lòng hắn như sóng thần cuồn cuộn trào dân. Tay rút ra bật lửa châm điếu thuốc...
Bạn thân hắn là Ngụy Khiêm ngồi bên cạnh cũng hiểu, hắn hút thuốc là khi trong lòng có tâm sự.
Đợi cũng khá lâu vấn chưa thấy người, Lưu Khang tính nóng nảy đứng dậy muốn đích thân đi gọi người thì bị
Ngụy Khiêm kéo tay lại.
"Bình tĩnh đi, em biết phòng cậu ta ở đâu à?"
"Tôi lên đó, gặp phòng nào mở phòng đó là được."
Không nói lời thứ hai, Ngụy Khiêm mạnh mẽ kéo người trở lại ghế. Lúc này đến phiên Thời Khôi đứng dậy một mạch đi đến phòng của Tạ Hòà Địch, dường như cậu ấy rất quen thuộc nơi này, bước đi rất dứt khoát không nửa điểm sai lệch.
Ngô Mẫn ngồi nhìn chỉ biết bất lực thở dài. Được 3 phút sau thì Thời Khôi trở xuống.
"Cậu ta sẽ xuống ngay."
Như lời Thời Khôi nói, Tạ Hòà Địch từ trên lầu đi xuống, bộ điệu rất chật vật khó khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lại diễn trò gì đây?"
Lưu Khang vẫn không vừa mắt lên tiếng, Ngụy Khiêm ngồi bên cạnh bịt miệng người bên cạnh lại ra vẻ uy hiếp.
"Im lặng."
Lưu Khang ấm ức nhìn hắn ta im lặng nhưng vẫn không khuất phục.
"Nói đi. A Ly ở đâu?"
Tần Vũ không dài dòng vào thẳng vấn đề, đôi mắt hắn đè nén sự lo lắng nhìn vào gạt tàn chậm rãi dập điếu thuốc.
Thấy Tần Vũ từ lúc xuống lầu đến giờ đều không nhìn, còn chưa ngồi xuống ghế đã bị tra hỏi, Tạ Hòà Địch lòng căm phẫn ngồi xuống. Khuôn mặt bắt đầu diễn vẻ khổ sở.
"Em không biết, khi sáng em và cậu ấy có đi ra ngoài đi dạo... Không ngờ đi được nửa đường thì em bị đánh ngất đi."
Điệu bộ chật vật không ngại ngùng cởi cúc áo xoay người từ từ hạ áo khoe chiếc lưng trắng nõn nà không tì vết làm nối bật vệt đánh màu tím hằng ngang trên lưng.
"Anh xem, trên lưng em vẫn còn vết đánh rất đau." Giọng nói nhẹ nhàng làm người ta thương xót.
"Có khi là dấu make-up, bây giờ cái gì mà chẳng làm được." Ngô Mẫn tự lầm bầm trong miệng, nào ngờ Lưu Khang nghe thấy nghiêng người qua thì thầm trả lời.
"Cậu nói đúng." Tay tinh nghịch ra dấu like rồi vội ngồi thẳng lại.
"Đoạn đường nào?" Tần Vũ như cũ không nhìn cậu ta dù chỉ là cái liếc mắt.
Trong lòng rất bất mãng kéo áo lên, Tạ Hòa Địch vẫn giữ điệu bộ yếu ớt đó.
"Trung tâm P.H, tụi em tính đến đó chơi."
"Ôi mẹ ơi, không phải chứ.."
Không ai khác, Lưu Khang nghe đến đây liền thốt lên, chưa kịp nói hết câu đã bị Ngụy Khiêm bịt miệng trở lại.
Lâm gia phá sản, toàn bộ sản nghiệp đã bị một tập đoàn lớn ở nước ngoài thu mua.
"Tập đoàn Thịnh Thế." Thời Khôi lên tiếng. "Trung tâm P.H là sản nghiệp cũ của Lâm gia, cậu thừa biết sao lại đưa
Đường Ly đến đó?"
"Tôi không biết. Là cậu ấy muốn đi." Tỏ vẻ như bị bắt nạt, Tạ Hòà Địch khiến Ngô Mẫn chán ghét.
"Chuyện Lâm Khương Đồng bắt nạt Đường Ly cậu không biết thì có thể hiểu nhưng chuyện Lâm thị và Tần thị có hiềm khích trên thương trường, một người nắm bắt tinh tức nhạy như cậu đâu phải là cậu không biết, đến chuyện nhà tôi âm thầm rút vốn khỏi Lâm gia cậu cũng biết cơ mà?" Ngô Mẫn nói, nhìn có vẻ rất bình thường nhưng từng câu từng chữ đều muốn vạch trần vở diễn của Tạ Hòa Địch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không biết, tôi nghĩ Đường Ly được Tần tổng bí mật nuôi dưỡng trong nhà... Nên Lâm gia sẽ không biết cậu ấy là... Tần tổng, em thật sự không biết."
"Chuyện Tần tổng là người giám hộ của Đường Ly ai ai cũng biết. Tạ Hòa Địch cậu vào trường cũng không phải ngày đầu." Không thể khống chế được nữa Lưu Khang vỗ mạnh lên bàn.
"Tôi... Tôi chỉ mới về nước... Tôi thật sự không biết." Nhận ra lời nói của mình quá nhiều sơ hở, Tạ Hòà Địch lúc này có chút sợ hãi ra mặt.
"Mở miệng ra cái gì cũng không biết. Có tin tôi đấm cho đến khi cậu biết thì mới thôi không?" Lưu Khang không nhịn được nữa siết chặt nắm đấm đứng dậy, chỉ cần Tạ Hòa Địch mở miệng thì cậu ta sẽ lập tức bay đến đánh người.
"Khang... Bình tĩnh đi." Ngụy Khiêm vội đứng dậy khuyên ngăn cũng bị Lưu Khang nóng nảy hất ra.
"Anh bênh vực cậu ta đúng không? Vậy anh cũng biến khuất mắt của tôi đi."
Không nói thêm, Lưu Khang xách cặp bỏ đi. Ngụy Khiêm ném chìa khóa xe cho Tần Vũ rồi cũng vội chạy theo Lưu Khang.
Hai người đã đi. Ở đây cũng không thể hỏi gì được nữa nên mọi người cũng lần lượt ra về.
Tần Vũ tay đút vô túi hiên ngang đứng trước mặt Tạ Hòà Địch khiến cậu ta nửa điểm vui mừng cười.
"Đưa đây."
"Cá... Cái gì ạ?" Tạ Hòa Địch không hiểu.
"Đưa cái thứ cậu trộm của A Ly."
"À... Em... Em không có trộm, chắc là cậu ấy bỏ quên." Tạ Hòà Địch run run đưa điện thoại cho hắn.
Tần Vũ dứt khoát giật lấy, mặt không biểu tình.
"Ngoài tôi ra bất cứ ai chạm vào đồ của em ấy chính là kẻ trộm."
Mấy hôm trước hắn luôn thấy định vị của Đường Ly phát ra ở trường vậy mà về đến nhà ai cũng bảo rằng cậu mấy ngày nay không đi học... Hôm nay cũng nhờ điểm định vị đó mà hắn một đường lái xe đến đây rất nhanh.
"Cậu tính diễn gì cho tôi xem?"
"Tôi không bị mù. Não cũng không bị hỏng."
Biểu tình hung ác hiện lên mặt, Tần Vũ một chân hắn dẫm thẳng lên bàn.
"Nếu tôi phát hiện người bạn mà A Ly nhà tôi tin tưởng có lỗi với em ấy, thì ngay lập tức tôi sẽ biến kẻ đó thành con chó bò dưới chân cầu xin em ấy tha thứ."
Mặt Tạ Hòà Địch bị doạ tái đến không còn giọt máu. Tần Vũ cất điện thoại của Đường Ly vào túi, điện thoại
Đường Ly liên kết với điện thoại của hắn... Hôm nay hắn nhận được thông báo có người cố ý muốn tắt định vị nhiều lần, dự cảm không lành vội vã trở về. Quả thật Đường Ly đã biến mất.
Hắn biết Đường Ly ở nhà Tạ Hòà Địch, nghĩ cậu ở nhà buồn chán nên cũng để yên cho người đến đó chơi, hắn xem định vị mấy hôm nay cứ nghĩ Đường Ly vẫn không sao. Vậy mà đến khi trở về liền nghe cậu bé nhà mình đã không đi học mấy hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro