Chương 45
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
"Dục tổng.."
Tạ Hoà Địch vỗ vai hắn ta, thấy có người Dục Văn Hiến dừng bước chân xoay người lại.
"Hoá ra là cậu Tạ." Hắn khẽ cười.
Cậu ta không nói gì chỉ đến bên cạnh Đường Ly kéo tay cậu về sau lưng mình. Từ nhỏ đã theo ba đến các buổi tiệc lớn nhỏ của giới kinh doanh nên Tạ Hoà Địch cũng quen biết nhiều người ở trong giới.
Dục Văn Hiến người nắm giữ tập đoàn Thịnh Thế là một trong số người cậu ta quen biết. Nhìn Đường Ly sau lưng Tạ Hoà Địch.
"Anh bạn nhỏ này là...?" Dục Văn Hiến thăm dò.
"Bạn của em. Cậu ấy hơi nhát người." Tạ Hoà Địch trả lời.
"Ra vậy. Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây." Hắn hướng ra sau nhìn Đường Ly. "Anh bạn nhỏ, hẹn gặp lại."
Đi được vài bước, Dục Văn Hiến dừng lại gọi điện nhờ người điều tra Đường Ly.
"Hôm nay có nhóm sinh viên đến công ty... Điều tra một người trong số họ giúp tôi."
Hắn ta khẽ cười, người này nhất định hắn sẽ gặp lại.
Đợi Dục Văn Hiên rời đi, Đường Ly đứng đối diện cảm ơn Tạ Hoà Địch đã giúp đỡ. Nếu không có cậu ta chắc hiện tại Đường Ly đã nôn đến ruột gan đảo lộn mất.
"Không sao, chỉ là thấy cậu một mình đi không yên tâm nên mới đi theo" Tạ Hoà Địch ôn hoà nói.
"Cảm ơn cậu.
"Đừng cảm ơn mãi như vậy, mình là bạn của nhau. Chỉ là..." Cậu ta ngập ngừng. "Đường Ly, dạo này mình thấy cậu rất lạnh nhạt với mình... Có phải mình làm gì khiến cậu không vui?"
"Không phải.." Đường Ly khó xử, chỉ là linh cảm của cậu luôn không cho bản thân tiếp xúc thân với người này, ngay cả Ngô Mẫn và Lưu Khang cũng rất cấm cản.
"Đường Ly." Ngồi đợi mãi không thấy cậu quay lại, Thời Khôi vội vàng chạy đi tìm.
Vừa đến đã thấy Tạ Hoà Địch ở đây. Thời Khôi kéo tay Đường Ly về phía mình, cũng không nói lời nào một mực kéo người đi.
Tạ Hoà Địch tức giận dậm chân. Thời Khôi lúc nào cũng xuất hiện phá hỏng kế hoạch làm hoà của cậu ta với Đường Ly, cả Ngô Mẫn và Lưu Khang cũng là viên đá cản đường của cậu ta.
Một mạch lôi Đường Ly về sảnh lớn, cả lớp đã đợi ở đây từ lâu. Ngô Mẫn xuýt xoa.
"Cục cưng ơi cậu đi đâu mà lâu quá vậy? Làm bọn mình lo muốn chết, cũng may Thời Khôi biết cậu ở đâu."
"Mình không sao."Ngụy Khiêm thấy Đường Ly có chút không khoẻ vội đến bên kiểm tra.
"Con trai, sao vậy? Không khoẻ?"
"Chỉ là buồn nôn" Đường Ly nhỏ giọng nói đủ hai người nghe.
"Nghén." Ngụy Khiêm nói.
Đường Ly gật gù, có lẽ là vậy. Đã mang thai thì chuyện này cũng không thể tránh khỏi. Lựa thời cơ thích hợp, xin phép Tần Vũ cậu sẽ nói cho bạn thân của mình biết chuyện này... Hiện tại không tiện cho lắm.
Đến giờ sắp ra về. Phía bên trong bước ra một đoàn người trông rất uy nghiêm.
Nhớ ra gì đó, Ngụy Khiêm "a" một tiếng.
"Các em, đây là Dục tổng, chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế đã cho chúng ta cơ hội tham quan. Mau cảm ơn đi các em."
Các sinh viên đồng thanh cảm ơn Dục Văn Hiến. Mắt hắn ta từ đầu đến cuối chỉ đăm đăm nhìn vào Đường Ly. Nhận thấy sự khác thường, Đường Ly muốn né tránh. Thời Khôi lấy chiếc mũ đang đội trên đầu mình xuống đội cho Đường Ly, sau đó đứng lên phía trước một bước che chắn, dáng người cao ráo dễ dàng che cậu lại.
Dục Văn Hiên biết Thời Khôi có ý gì, hắn cũng chỉ cười nhẹ, tầm mắt dời lên người Ngụy Khiêm.
"Không cần khách sáo, dù gì chúng ta cũng là bạn bè. Giúp cậu một chút cũng không là gì.""Anh bạn, vẫn điệu bộ cao cao tại thượng ấy. Thật đáng ghét.
Hai người đồng loạt cười, năm xưa hai bọn họ là bạn của nhau. Nhưng Dục Văn Hiền và Tần Vũ lại là đối thủ một mất một còn, Ngụy Khiêm ở giữa cũng rất khó xử. Nên khi nói chuyện đều hạn chế nhắc đến chuyện không nên nhắc.
Cả đoàn học sinh đi về, Dục Văn Hiến vẫn đứng đó. Đường Ly đi ngang qua hắn ta một cách vội vàng, tay còn che lấy mũi. Dục Văn Hiến khó hiểu, bất cứ ai nhìn thấy hắn đều bị thu hút, tại sao đối với nhóc con này luôn một mực ghét bỏ, còn tìm mọi cách trốn tránh hắn.
"Trên người tôi có mùi lắm sao?" Hắn hỏi Ngụy Khiêm đang đứng chờ học sinh lên xe.
"Có mùi tra nam." Ngụy Khiêm cười đắc chí rồi lên xe cùng sinh viên trở về trường.
Ai về nhà nấy, Ngụy Khiêm phụ trách đưa Đường Ly trở về cho Tần Vũ. Trên xe Đường Ly không nhịn được nói.
"Anh Ngụy.
"Sao thế con trai?"
"Cái người bạn lúc nãy của anh... Trên người có mùi khiến em thật khó chịu. Rất... Buồn nôn"
"Ha ha ha..." Ngụy Khiêm cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
"Con trai ... Cậu ta nghe con nói vậy. Chắc sẽ tức đến phát nổ mất... Cậu ta tính cách quái gở, tàn bạo. Gái trai đều qua tay không chừa xót ai... Phàm là người cậu ta nhìn trúng đều không thể thoát. Ai gặp cậu ta đều mê như điếu đổ, chưa ai dám từ chối. Người chê cậu ta chắc con là người đầu tiên... Cười chết mất.""Anh ta rất đáng sợ sao?" Đường Ly nhớ lại lúc hắn chỉ đường cũng không phải là đáng sợ.
"Đúng vậy, cậu ta so với Tần Vũ chắc là không khác mấy." Ngụy Khiêm đánh giá về độ tàn nhẫn chắc không thua kém.
"A Tịnh rất dịu dàng" Đường Ly phản bác.
"Được được, A Tịnh của con là nhất."
Cùng lúc đó trong một ngõ hẻm gần trường, Tạ Hoà Địch bị Thời Khôi bóp cổ ép sát trên vách tường, đôi mắt đỏ ngầu.
"Tôi đã cảnh cáo cậu, không được lại gần em ấy rồi. Cậu bị điếc sao?"
"Tớ thật không ngờ sẽ có ngày Thời Khôi yêu tớ như tính mạng lại đứng đây muốn giết chết mình." Tạ Hoà Địch miệng nhuộm đỏ màu máu cười nhạt, có lẽ đã bị đánh.
"Đừng nói chuyện dư thừa."
"Trước kia không phải cậu đã nói yêu tớ sao?"
"Lúc đó bị ngu mới nói những lời đó. Hiện tại... Cậu đến gần Đường Ly một lần tôi đánh cậu một lần."
"Tớ đã làm gì mà cậu lại có ác cảm với tớ như vậy?" Tạ Hoà Địch không phục.Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu âm mưu chuyện gì. Cậu tiếp cận Đường Ly là vì Tần Vũ, chuyện Đường Ly bị Lâm Khương Đồng bắt cóc cũng là do cậu cố ý cho người bị bắt đi một cách dễ dàng... Tất cả những suy nghĩ dơ bẩn của cậu không qua nổi mắt tôi đâu"
Ngày đó Thời Khôi lên lầu vô tình nghe cuộc trò chuyện của Tạ Hoà Địch cùng quản gia của mình, mọi chuyện đều đúng như suy đoán của Thời Khôi.
Tạ Hoà Địch cười nhẹ.
"Đúng là Thời Khôi, tinh tế nhẹ nhàng nhưng cũng rất nhạy bén. Đúng, vì Tần Vũ... Vì có anh ấy, tôi không từ thủ đoạn nào.
"Bốp" vang một tiếng Tạ Hoà Địch ngã nhào xuống đất, Thời Khôi gầm gừ.
"Cậu bị điên rồi. Cậu vẫn như năm đó... Thật ghê tởm.
Thời Khôi nhặt cặp sách dưới đất lên nói thêm. "Cậu dám động đến em ấy thì người giết cậu chính là tôi"
Tạ Hoà Địch vỗ vai hắn ta, thấy có người Dục Văn Hiến dừng bước chân xoay người lại.
"Hoá ra là cậu Tạ." Hắn khẽ cười.
Cậu ta không nói gì chỉ đến bên cạnh Đường Ly kéo tay cậu về sau lưng mình. Từ nhỏ đã theo ba đến các buổi tiệc lớn nhỏ của giới kinh doanh nên Tạ Hoà Địch cũng quen biết nhiều người ở trong giới.
Dục Văn Hiến người nắm giữ tập đoàn Thịnh Thế là một trong số người cậu ta quen biết. Nhìn Đường Ly sau lưng Tạ Hoà Địch.
"Anh bạn nhỏ này là...?" Dục Văn Hiến thăm dò.
"Bạn của em. Cậu ấy hơi nhát người." Tạ Hoà Địch trả lời.
"Ra vậy. Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây." Hắn hướng ra sau nhìn Đường Ly. "Anh bạn nhỏ, hẹn gặp lại."
Đi được vài bước, Dục Văn Hiến dừng lại gọi điện nhờ người điều tra Đường Ly.
"Hôm nay có nhóm sinh viên đến công ty... Điều tra một người trong số họ giúp tôi."
Hắn ta khẽ cười, người này nhất định hắn sẽ gặp lại.
Đợi Dục Văn Hiên rời đi, Đường Ly đứng đối diện cảm ơn Tạ Hoà Địch đã giúp đỡ. Nếu không có cậu ta chắc hiện tại Đường Ly đã nôn đến ruột gan đảo lộn mất.
"Không sao, chỉ là thấy cậu một mình đi không yên tâm nên mới đi theo" Tạ Hoà Địch ôn hoà nói.
"Cảm ơn cậu.
"Đừng cảm ơn mãi như vậy, mình là bạn của nhau. Chỉ là..." Cậu ta ngập ngừng. "Đường Ly, dạo này mình thấy cậu rất lạnh nhạt với mình... Có phải mình làm gì khiến cậu không vui?"
"Không phải.." Đường Ly khó xử, chỉ là linh cảm của cậu luôn không cho bản thân tiếp xúc thân với người này, ngay cả Ngô Mẫn và Lưu Khang cũng rất cấm cản.
"Đường Ly." Ngồi đợi mãi không thấy cậu quay lại, Thời Khôi vội vàng chạy đi tìm.
Vừa đến đã thấy Tạ Hoà Địch ở đây. Thời Khôi kéo tay Đường Ly về phía mình, cũng không nói lời nào một mực kéo người đi.
Tạ Hoà Địch tức giận dậm chân. Thời Khôi lúc nào cũng xuất hiện phá hỏng kế hoạch làm hoà của cậu ta với Đường Ly, cả Ngô Mẫn và Lưu Khang cũng là viên đá cản đường của cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một mạch lôi Đường Ly về sảnh lớn, cả lớp đã đợi ở đây từ lâu. Ngô Mẫn xuýt xoa.
"Cục cưng ơi cậu đi đâu mà lâu quá vậy? Làm bọn mình lo muốn chết, cũng may Thời Khôi biết cậu ở đâu."
"Mình không sao."Ngụy Khiêm thấy Đường Ly có chút không khoẻ vội đến bên kiểm tra.
"Con trai, sao vậy? Không khoẻ?"
"Chỉ là buồn nôn" Đường Ly nhỏ giọng nói đủ hai người nghe.
"Nghén." Ngụy Khiêm nói.
Đường Ly gật gù, có lẽ là vậy. Đã mang thai thì chuyện này cũng không thể tránh khỏi. Lựa thời cơ thích hợp, xin phép Tần Vũ cậu sẽ nói cho bạn thân của mình biết chuyện này... Hiện tại không tiện cho lắm.
Đến giờ sắp ra về. Phía bên trong bước ra một đoàn người trông rất uy nghiêm.
Nhớ ra gì đó, Ngụy Khiêm "a" một tiếng.
"Các em, đây là Dục tổng, chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế đã cho chúng ta cơ hội tham quan. Mau cảm ơn đi các em."
Các sinh viên đồng thanh cảm ơn Dục Văn Hiến. Mắt hắn ta từ đầu đến cuối chỉ đăm đăm nhìn vào Đường Ly. Nhận thấy sự khác thường, Đường Ly muốn né tránh. Thời Khôi lấy chiếc mũ đang đội trên đầu mình xuống đội cho Đường Ly, sau đó đứng lên phía trước một bước che chắn, dáng người cao ráo dễ dàng che cậu lại.
Dục Văn Hiên biết Thời Khôi có ý gì, hắn cũng chỉ cười nhẹ, tầm mắt dời lên người Ngụy Khiêm.
"Không cần khách sáo, dù gì chúng ta cũng là bạn bè. Giúp cậu một chút cũng không là gì.""Anh bạn, vẫn điệu bộ cao cao tại thượng ấy. Thật đáng ghét.
Hai người đồng loạt cười, năm xưa hai bọn họ là bạn của nhau. Nhưng Dục Văn Hiền và Tần Vũ lại là đối thủ một mất một còn, Ngụy Khiêm ở giữa cũng rất khó xử. Nên khi nói chuyện đều hạn chế nhắc đến chuyện không nên nhắc.
Cả đoàn học sinh đi về, Dục Văn Hiến vẫn đứng đó. Đường Ly đi ngang qua hắn ta một cách vội vàng, tay còn che lấy mũi. Dục Văn Hiến khó hiểu, bất cứ ai nhìn thấy hắn đều bị thu hút, tại sao đối với nhóc con này luôn một mực ghét bỏ, còn tìm mọi cách trốn tránh hắn.
"Trên người tôi có mùi lắm sao?" Hắn hỏi Ngụy Khiêm đang đứng chờ học sinh lên xe.
"Có mùi tra nam." Ngụy Khiêm cười đắc chí rồi lên xe cùng sinh viên trở về trường.
Ai về nhà nấy, Ngụy Khiêm phụ trách đưa Đường Ly trở về cho Tần Vũ. Trên xe Đường Ly không nhịn được nói.
"Anh Ngụy.
"Sao thế con trai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái người bạn lúc nãy của anh... Trên người có mùi khiến em thật khó chịu. Rất... Buồn nôn"
"Ha ha ha..." Ngụy Khiêm cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
"Con trai ... Cậu ta nghe con nói vậy. Chắc sẽ tức đến phát nổ mất... Cậu ta tính cách quái gở, tàn bạo. Gái trai đều qua tay không chừa xót ai... Phàm là người cậu ta nhìn trúng đều không thể thoát. Ai gặp cậu ta đều mê như điếu đổ, chưa ai dám từ chối. Người chê cậu ta chắc con là người đầu tiên... Cười chết mất.""Anh ta rất đáng sợ sao?" Đường Ly nhớ lại lúc hắn chỉ đường cũng không phải là đáng sợ.
"Đúng vậy, cậu ta so với Tần Vũ chắc là không khác mấy." Ngụy Khiêm đánh giá về độ tàn nhẫn chắc không thua kém.
"A Tịnh rất dịu dàng" Đường Ly phản bác.
"Được được, A Tịnh của con là nhất."
Cùng lúc đó trong một ngõ hẻm gần trường, Tạ Hoà Địch bị Thời Khôi bóp cổ ép sát trên vách tường, đôi mắt đỏ ngầu.
"Tôi đã cảnh cáo cậu, không được lại gần em ấy rồi. Cậu bị điếc sao?"
"Tớ thật không ngờ sẽ có ngày Thời Khôi yêu tớ như tính mạng lại đứng đây muốn giết chết mình." Tạ Hoà Địch miệng nhuộm đỏ màu máu cười nhạt, có lẽ đã bị đánh.
"Đừng nói chuyện dư thừa."
"Trước kia không phải cậu đã nói yêu tớ sao?"
"Lúc đó bị ngu mới nói những lời đó. Hiện tại... Cậu đến gần Đường Ly một lần tôi đánh cậu một lần."
"Tớ đã làm gì mà cậu lại có ác cảm với tớ như vậy?" Tạ Hoà Địch không phục.Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu âm mưu chuyện gì. Cậu tiếp cận Đường Ly là vì Tần Vũ, chuyện Đường Ly bị Lâm Khương Đồng bắt cóc cũng là do cậu cố ý cho người bị bắt đi một cách dễ dàng... Tất cả những suy nghĩ dơ bẩn của cậu không qua nổi mắt tôi đâu"
Ngày đó Thời Khôi lên lầu vô tình nghe cuộc trò chuyện của Tạ Hoà Địch cùng quản gia của mình, mọi chuyện đều đúng như suy đoán của Thời Khôi.
Tạ Hoà Địch cười nhẹ.
"Đúng là Thời Khôi, tinh tế nhẹ nhàng nhưng cũng rất nhạy bén. Đúng, vì Tần Vũ... Vì có anh ấy, tôi không từ thủ đoạn nào.
"Bốp" vang một tiếng Tạ Hoà Địch ngã nhào xuống đất, Thời Khôi gầm gừ.
"Cậu bị điên rồi. Cậu vẫn như năm đó... Thật ghê tởm.
Thời Khôi nhặt cặp sách dưới đất lên nói thêm. "Cậu dám động đến em ấy thì người giết cậu chính là tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro