Chương 46
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
Đưa người đến công ty, Đường Ly không thèm gõ cửa phòng đã mở ra, một hơi chạy đến vòng tay dang rộng sẵn của Tần Vũ. Ngụy Khiêm tiếp bước theo sau.
"Trả người cho cậu, không mất miếng nào." Ngụy Khiêm lười biếng ngồi xuống ghế.
Tần Vũ ôn nhu ôm người vào lòng mắng yêu.
"Đã dặn là không được chạy."
"Em nhớ rồi." Đường Ly nũng nịu.
"Hôm nay có gì vui không?"
"Hôm nay...
Đường Ly nhớ lại chưa kịp nói gì đã bị Ngụy Khiêm cướp lời.
"Con trai tôi... À không, Đường Ly có dấu hiệu nghén rồi"
Tầm mắt ôn nhu nhìn Đường Ly không dấu được vẻ lo lắng.
"Sớm như vậy đã nghén rồi sao?"
"Phải, lúc sáng em gặp một người...
Vẫn nét dịu dàng nghe Đường Ly tường thuật lại chuyện khi sáng, đôi môi vẽ ra
một đường cong đẹp mắt.
"Dục Văn Hiến?" Tần Vũ hỏi lại.
"Phải." Ngụy Khiêm khẳng định.Tần Vũ khẽ cười, không ngờ lại có ngày đối thủ một mất một còn của mình lại có ngày này... Có ngày vợ của Tần Vũ hắn vừa gặp Dục Văn Hiến đã thấy buồn nôn.
"Bé con, em thật giỏi." Tần Vũ hài lòng hôn hôn lên trán.
Đến lúc muốn hôn xuống lại bị chiếc mũ trên đầu cậu làm vướng, hắn mới để ý chiếc mũ này thật lạ, hắn chưa bao giờ mua cho cậu chiếc mũ như thế này, trên mũ lại có mùi hương lạ.
"Của ai?" Hắn không vui hỏi.
"Khi nãy bị Dục Văn Hiên nhìn, là Thời Khôi cho em mượn để đội" Đường Ly thật thà trả lời.
Nghe đến Thời Khôi, Tần Vũ không chần chừ gở bỏ, muốn ném xuống đất lại chần chừ, người ta cũng là vì có ý tốt nên mới cho Đường Ly mượn. Thẳng tay ném về phía Ngụy Khiêm."Trả giúp cho Thời Khôi."
"Được, được."
Ngụy Khiêm lười biếng nằm dài ra ghế sofa ngủ, không muốn đi về. Tần Vũ kéo một chiếc ghế nhỏ đặt bên cạnh mình để Đường Ly ngồi chơi, còn hắn thì chăm chú làm việc.
Vừa làm vừa liếc mắt nhìn xem Đường Ly đang làm gì. Sợ cậu sẽ chán, hắn đứng dậy đi đến bên bàn trà lấy một ít trái cây gọt.
Đường Ly mãi mê ngồi nghịch điện thoại không chú ý đến xung quanh, Tần Vũ dung túng gọt trái cây xong cầm lên một miếng đưa đến bên miệng cậu.
"Há miệng"
Cậu theo lệnh há miệng cắn một miếng nhai nhai, hạt còn trong miệng, Đường Ly lười nhả cứ ngậm trong miệng dùng chiếc lưỡi đùa nghịch hạt nhỏ. Tần Vũ phát hiện, hắn không chút chần chừ chìa tay ra.
"Nhả ra.
Tay đưa đến nơi, Đường Ly nhả đồ trong miệng ra tay hắn. Tần Vũ lưu manh, giọng trầm quỷ dị thì thầm bên tai cậu.
"Chiếc lưỡi nhỏ này chỉ có thể đùa nghịch cùng anh."
Nói xong, Tần Vũ quay về trạng thái làm việc.
Đầu nhỏ xoay qua, đôi mắt to tròn nhìn người kia. Đường Ly phát hiện người này càng ngày càng không biết ngượng là gì rồi.
"Anh biết anh rất đẹp trai." Hắn cầm một miếng đào nhỏ hướng về phía cậu. "Về nhà sẽ ngồi yên cho em ngắm, bây giờ anh đang làm việc. Em cứ nhìn như vậy... Anh không tập trung được."
Phối hợp nhịp nhàng, mắt thấy miếng đào hướng về phía mình, Đường Ly há miệng cắn miếng đào.
Vừa nhai được hai miếng, cơn buồn nôn lại dâng lên. Đường Ly bụm miệng, Tần Vũ dẫn người đến nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Ngồi bên cạnh nôn nóng vuốt lưng cho cậu, Tần Vũ muốn gọi Ngụy Khiêm tỉnh dậy liền bị Đường Ly cản lại. Cậu biến bản thân chỉ bị nghén nên không muốn làm phiền Ngụy Khiêm.
Tần Vũ bế người về ghế, hắn lấy khăn tay lau mặt cho Đường Ly. Hắn bất lực trong lòng.
"Có cách nào để đẩy cơn nghén của A Ly qua người anh được không... Anh không muốn em mệt mỏi như vậy.
Hắn ôm hôn lên trán Đường Ly, người trong lòng ăn phải quả ngọt mỉm cười hạnh phúc.
"Em không sao, vài hôm sẽ khoẻ."
An ủi là thế nhưng khi nghén sẽ rất mệt mỏi. Tần Vũ lên mạng tra một lát, phát hiện ra một cách, tuy hơi mê tín nhưng vì Đường Ly hắn muốn thử một lần.
"A Ly nhảy qua người anh ba lần sẽ hết." Mắt thấy cậu nhìn mình khó hiểu liền giải thích thêm. "Anh sẽ nghén hộ em."
"Nhảy qua một người? Ai cũng được?" Đường Ly hỏi lại.
"Đúng vậy." Tần Vũ khẳng định."Bịch" một tiếng, Ngụy Khiêm ngủ say trên ghế đến mức rơi xuống đất cũng không tỉnh lại, trông vẻ ngủ rất ngon.
Đường Ly lén lút mỉm cười toan tính.
"Em tìm được người rồi."
Cậu không muốn Tần Vũ bị nghén thay mình, hắn phải lo rất nhiều việc nếu bị nghén sẽ rất mệt mỏi. Ngụy Khiêm dù gì cũng là bác sĩ, suốt ngày rong chơi ở trường trông rất rảnh rỗi... Nếu cách này thành công thì Ngụy Khiêm đành chịu thiệt một chút vậy.
"Anh Ngụy... Xin lỗi nhé."
Đường Ly lém lỉnh nhảy qua nhảy lại, vụng trộm nhảy xong vội đi nhanh về phía Tần Vũ. Cậu bé nhà Tần Vũ cười tinh nghịch, Tần Vũ xoa chiếc đầu nhỏ cưng chiều mắng yêu.
"Nghịch ngợm."
Vài ngày hôm sau quả thật Đường Ly không còn biểu hiện nghén nữa mà thay vào đó là Ngụy Khiêm mệt mỏi nôn nghén đến lạ thường.
Phương Từ hồi phục, Tần Vũ nhanh chóng chia sẻ bớt công việc cho Phương Từ làm đến bù đầu rối tóc. Phương Từ chìm trong đống giấy tờ oán thán.
"Tư bản chết tiệc... Ông chủ Tần ác ma... Tôi cũng vừa mới hồi phục thôi"
Cố gắng thu xếp công việc, buổi trưa tranh thủ đến trường ăn cơm cùng Đường Ly. Cả hai muốn riêng tư chọn bàn nhỏ hai người. Cậu luyên thuyên kể lại chuyện ở trường, Tần Vũ cũng rất chăm chú nghe người bên cạnh kể, lâu lâu lại gắp đồ ăn cho cậu. Trông rất hài hoà hạnh phúc, rất nhiều sinh viên ngưỡng mộ lén lút nhìn nhưng cũng không dám nhìn lâu vì sợ Tần Vũ không vui.
Bàn bên này Thời Khôi cùng Phương Từ ngồi, lâu lâu nhìn về hai người kia. Phương Từ nhận ra ánh mắt không bình thường của cậu.
"Em thích Đường Ly?"
"Phải." Thời Khôi không chút dấu diếm thừa nhận.
"Nhưng...
"Em biết cậu ấy là người của Tần Vũ... Em cũng không làm gì quá phận, chỉ âm thầm bên cạnh chăm sóc... Nhìn cậu ấy hạnh phúc. Như vậy em cũng mãn nguyện, không cần gì hơn."
Nghe những lời trong lòng Thời Khôi, Phương Từ cảm thấy đắng trong lòng... Siết nhẹ đôi đũa trong tay, miệng thì thầm đủ bản thân nghe.
"Vậy còn anh thì sao?"
Khoảng thời gian Phương Từ ở bên cạnh Thời Khôi, cậu bị những hành động ân cần chu đáo của người kia làm rung động. Cùng nhau đến thăm bà, cậu bị thương Thời Khôi ngày ngày chăm sóc, lâu lâu rảnh rỗi cũng không phiền chân cậu bị gãy mà đưa cậu đi thăm bà.
"Nếu đã thích người khác thì đừng tử tế với mình như vậy" Phương Từ đau lòng lí nhí trong miệng.
Thời Khôi vốn dĩ không nghe thấy, gắp một miếng thịt bò đặt vào bát cơm của Phương Từ."Anh vừa mới khôi phục đã đi làm lại... Nhớ chú trọng sức khoẻ"
Cậu cũng không muốn, là bị Tần Vũ lôi đi làm... Hắn lâu nay bận rộn không gặp được người yêu, Phương Từ vừa tháo băng đã lôi đến công ty giao việc, thu xếp thời gian đến trường ăn cơm trưa cùng ai đó.
Bên kia Lưu Khang vì vẫn ghét bỏ Ngụy Khiêm nên luôn né tránh kéo Ngô Mẫn cũng mình ăn cơm, Ngụy Khiêm mặt dày bám theo. Lưu Khang xem hắn như người vô hình trong bàn ăn. Đang ăn cơm ngon miệng thì Ngụy Khiêm buồn nôn bỏ đi ra ngoài nôn đến đáng thương.
Đường Ly và Tần Vũ nhìn thấy, cậu rất cảm thấy có lỗi, không nghĩ cách đó lại hiệu nghiệm thật. Đôi mắt tội lỗi nhìn Tần Vũ, hắn mỉm cười xoa xoa đôi má nhỏ, vì không bị nghén nên ăn rất ngon miệng nhờ vậy mà chiếc má kia lại có thêm chút thịt bồi vào. Tần Vũ ôn nhu dung túng.
"Không sao, đó là vinh hạnh của cậu ta."
Hắn cảm thấy may mắn vì nếu Đường Ly của hắn thật sự bị nghén nặng như vậy thì hắn đau lòng đến chết mất, con người ốm yếu này sao mà chịu nỗi cơ chú?
Lưu Khang lo lắng nhìn khay cơm đang ăn dở của Ngụy Khiêm, tuy miệng nói không quan tâm nhưng cậu vẫn rất để ý tới người này. Lâu nay cậu thấy Ngụy Khiêm rất hay nôn ói, trông cũng hốc hác đi rất nhiều... Có phải hắn bị bệnh hiểm nghèo rồi không?
"Trả người cho cậu, không mất miếng nào." Ngụy Khiêm lười biếng ngồi xuống ghế.
Tần Vũ ôn nhu ôm người vào lòng mắng yêu.
"Đã dặn là không được chạy."
"Em nhớ rồi." Đường Ly nũng nịu.
"Hôm nay có gì vui không?"
"Hôm nay...
Đường Ly nhớ lại chưa kịp nói gì đã bị Ngụy Khiêm cướp lời.
"Con trai tôi... À không, Đường Ly có dấu hiệu nghén rồi"
Tầm mắt ôn nhu nhìn Đường Ly không dấu được vẻ lo lắng.
"Sớm như vậy đã nghén rồi sao?"
"Phải, lúc sáng em gặp một người...
Vẫn nét dịu dàng nghe Đường Ly tường thuật lại chuyện khi sáng, đôi môi vẽ ra
một đường cong đẹp mắt.
"Dục Văn Hiến?" Tần Vũ hỏi lại.
"Phải." Ngụy Khiêm khẳng định.Tần Vũ khẽ cười, không ngờ lại có ngày đối thủ một mất một còn của mình lại có ngày này... Có ngày vợ của Tần Vũ hắn vừa gặp Dục Văn Hiến đã thấy buồn nôn.
"Bé con, em thật giỏi." Tần Vũ hài lòng hôn hôn lên trán.
Đến lúc muốn hôn xuống lại bị chiếc mũ trên đầu cậu làm vướng, hắn mới để ý chiếc mũ này thật lạ, hắn chưa bao giờ mua cho cậu chiếc mũ như thế này, trên mũ lại có mùi hương lạ.
"Của ai?" Hắn không vui hỏi.
"Khi nãy bị Dục Văn Hiên nhìn, là Thời Khôi cho em mượn để đội" Đường Ly thật thà trả lời.
Nghe đến Thời Khôi, Tần Vũ không chần chừ gở bỏ, muốn ném xuống đất lại chần chừ, người ta cũng là vì có ý tốt nên mới cho Đường Ly mượn. Thẳng tay ném về phía Ngụy Khiêm."Trả giúp cho Thời Khôi."
"Được, được."
Ngụy Khiêm lười biếng nằm dài ra ghế sofa ngủ, không muốn đi về. Tần Vũ kéo một chiếc ghế nhỏ đặt bên cạnh mình để Đường Ly ngồi chơi, còn hắn thì chăm chú làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa làm vừa liếc mắt nhìn xem Đường Ly đang làm gì. Sợ cậu sẽ chán, hắn đứng dậy đi đến bên bàn trà lấy một ít trái cây gọt.
Đường Ly mãi mê ngồi nghịch điện thoại không chú ý đến xung quanh, Tần Vũ dung túng gọt trái cây xong cầm lên một miếng đưa đến bên miệng cậu.
"Há miệng"
Cậu theo lệnh há miệng cắn một miếng nhai nhai, hạt còn trong miệng, Đường Ly lười nhả cứ ngậm trong miệng dùng chiếc lưỡi đùa nghịch hạt nhỏ. Tần Vũ phát hiện, hắn không chút chần chừ chìa tay ra.
"Nhả ra.
Tay đưa đến nơi, Đường Ly nhả đồ trong miệng ra tay hắn. Tần Vũ lưu manh, giọng trầm quỷ dị thì thầm bên tai cậu.
"Chiếc lưỡi nhỏ này chỉ có thể đùa nghịch cùng anh."
Nói xong, Tần Vũ quay về trạng thái làm việc.
Đầu nhỏ xoay qua, đôi mắt to tròn nhìn người kia. Đường Ly phát hiện người này càng ngày càng không biết ngượng là gì rồi.
"Anh biết anh rất đẹp trai." Hắn cầm một miếng đào nhỏ hướng về phía cậu. "Về nhà sẽ ngồi yên cho em ngắm, bây giờ anh đang làm việc. Em cứ nhìn như vậy... Anh không tập trung được."
Phối hợp nhịp nhàng, mắt thấy miếng đào hướng về phía mình, Đường Ly há miệng cắn miếng đào.
Vừa nhai được hai miếng, cơn buồn nôn lại dâng lên. Đường Ly bụm miệng, Tần Vũ dẫn người đến nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Ngồi bên cạnh nôn nóng vuốt lưng cho cậu, Tần Vũ muốn gọi Ngụy Khiêm tỉnh dậy liền bị Đường Ly cản lại. Cậu biến bản thân chỉ bị nghén nên không muốn làm phiền Ngụy Khiêm.
Tần Vũ bế người về ghế, hắn lấy khăn tay lau mặt cho Đường Ly. Hắn bất lực trong lòng.
"Có cách nào để đẩy cơn nghén của A Ly qua người anh được không... Anh không muốn em mệt mỏi như vậy.
Hắn ôm hôn lên trán Đường Ly, người trong lòng ăn phải quả ngọt mỉm cười hạnh phúc.
"Em không sao, vài hôm sẽ khoẻ."
An ủi là thế nhưng khi nghén sẽ rất mệt mỏi. Tần Vũ lên mạng tra một lát, phát hiện ra một cách, tuy hơi mê tín nhưng vì Đường Ly hắn muốn thử một lần.
"A Ly nhảy qua người anh ba lần sẽ hết." Mắt thấy cậu nhìn mình khó hiểu liền giải thích thêm. "Anh sẽ nghén hộ em."
"Nhảy qua một người? Ai cũng được?" Đường Ly hỏi lại.
"Đúng vậy." Tần Vũ khẳng định."Bịch" một tiếng, Ngụy Khiêm ngủ say trên ghế đến mức rơi xuống đất cũng không tỉnh lại, trông vẻ ngủ rất ngon.
Đường Ly lén lút mỉm cười toan tính.
"Em tìm được người rồi."
Cậu không muốn Tần Vũ bị nghén thay mình, hắn phải lo rất nhiều việc nếu bị nghén sẽ rất mệt mỏi. Ngụy Khiêm dù gì cũng là bác sĩ, suốt ngày rong chơi ở trường trông rất rảnh rỗi... Nếu cách này thành công thì Ngụy Khiêm đành chịu thiệt một chút vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh Ngụy... Xin lỗi nhé."
Đường Ly lém lỉnh nhảy qua nhảy lại, vụng trộm nhảy xong vội đi nhanh về phía Tần Vũ. Cậu bé nhà Tần Vũ cười tinh nghịch, Tần Vũ xoa chiếc đầu nhỏ cưng chiều mắng yêu.
"Nghịch ngợm."
Vài ngày hôm sau quả thật Đường Ly không còn biểu hiện nghén nữa mà thay vào đó là Ngụy Khiêm mệt mỏi nôn nghén đến lạ thường.
Phương Từ hồi phục, Tần Vũ nhanh chóng chia sẻ bớt công việc cho Phương Từ làm đến bù đầu rối tóc. Phương Từ chìm trong đống giấy tờ oán thán.
"Tư bản chết tiệc... Ông chủ Tần ác ma... Tôi cũng vừa mới hồi phục thôi"
Cố gắng thu xếp công việc, buổi trưa tranh thủ đến trường ăn cơm cùng Đường Ly. Cả hai muốn riêng tư chọn bàn nhỏ hai người. Cậu luyên thuyên kể lại chuyện ở trường, Tần Vũ cũng rất chăm chú nghe người bên cạnh kể, lâu lâu lại gắp đồ ăn cho cậu. Trông rất hài hoà hạnh phúc, rất nhiều sinh viên ngưỡng mộ lén lút nhìn nhưng cũng không dám nhìn lâu vì sợ Tần Vũ không vui.
Bàn bên này Thời Khôi cùng Phương Từ ngồi, lâu lâu nhìn về hai người kia. Phương Từ nhận ra ánh mắt không bình thường của cậu.
"Em thích Đường Ly?"
"Phải." Thời Khôi không chút dấu diếm thừa nhận.
"Nhưng...
"Em biết cậu ấy là người của Tần Vũ... Em cũng không làm gì quá phận, chỉ âm thầm bên cạnh chăm sóc... Nhìn cậu ấy hạnh phúc. Như vậy em cũng mãn nguyện, không cần gì hơn."
Nghe những lời trong lòng Thời Khôi, Phương Từ cảm thấy đắng trong lòng... Siết nhẹ đôi đũa trong tay, miệng thì thầm đủ bản thân nghe.
"Vậy còn anh thì sao?"
Khoảng thời gian Phương Từ ở bên cạnh Thời Khôi, cậu bị những hành động ân cần chu đáo của người kia làm rung động. Cùng nhau đến thăm bà, cậu bị thương Thời Khôi ngày ngày chăm sóc, lâu lâu rảnh rỗi cũng không phiền chân cậu bị gãy mà đưa cậu đi thăm bà.
"Nếu đã thích người khác thì đừng tử tế với mình như vậy" Phương Từ đau lòng lí nhí trong miệng.
Thời Khôi vốn dĩ không nghe thấy, gắp một miếng thịt bò đặt vào bát cơm của Phương Từ."Anh vừa mới khôi phục đã đi làm lại... Nhớ chú trọng sức khoẻ"
Cậu cũng không muốn, là bị Tần Vũ lôi đi làm... Hắn lâu nay bận rộn không gặp được người yêu, Phương Từ vừa tháo băng đã lôi đến công ty giao việc, thu xếp thời gian đến trường ăn cơm trưa cùng ai đó.
Bên kia Lưu Khang vì vẫn ghét bỏ Ngụy Khiêm nên luôn né tránh kéo Ngô Mẫn cũng mình ăn cơm, Ngụy Khiêm mặt dày bám theo. Lưu Khang xem hắn như người vô hình trong bàn ăn. Đang ăn cơm ngon miệng thì Ngụy Khiêm buồn nôn bỏ đi ra ngoài nôn đến đáng thương.
Đường Ly và Tần Vũ nhìn thấy, cậu rất cảm thấy có lỗi, không nghĩ cách đó lại hiệu nghiệm thật. Đôi mắt tội lỗi nhìn Tần Vũ, hắn mỉm cười xoa xoa đôi má nhỏ, vì không bị nghén nên ăn rất ngon miệng nhờ vậy mà chiếc má kia lại có thêm chút thịt bồi vào. Tần Vũ ôn nhu dung túng.
"Không sao, đó là vinh hạnh của cậu ta."
Hắn cảm thấy may mắn vì nếu Đường Ly của hắn thật sự bị nghén nặng như vậy thì hắn đau lòng đến chết mất, con người ốm yếu này sao mà chịu nỗi cơ chú?
Lưu Khang lo lắng nhìn khay cơm đang ăn dở của Ngụy Khiêm, tuy miệng nói không quan tâm nhưng cậu vẫn rất để ý tới người này. Lâu nay cậu thấy Ngụy Khiêm rất hay nôn ói, trông cũng hốc hác đi rất nhiều... Có phải hắn bị bệnh hiểm nghèo rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro