Chương 53
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
Vì chuyện Đường Ly có thai Ngụy Khiêm vẫn chưa giải thích với Lưu Khang nên Lưu Khang đành kéo Đường Ly qua một góc để hỏi cho rõ.
"Đường Ly, cậu nói đi... Chuyện cậu có thai là như thế nào? Tần Vũ đã bắt nạt cậu?"
Đường Ly đỏ mặt kể lại mọi chuyện cho Lưu Khang nghe. Không ngờ phía sau lại còn có người là Ngô Mẫn và
Thời Khôi.
"Cái gì?" Ngô Mẫn bất ngờ hét lên.
"Ôi mẹ ơi, hai cậu đứng đây từ khi nào vậy?" Lưu Khang giật mình quay ra sau.
"Sao chuyện lớn thế này không nói với tụi mình?" Ngô Mẫn trách móc.
"Anh Vũ không cho mình nói... Lần trước Lưu Khang vô tình biết được nên mình mới kể cho cậu ấy."
Đường Ly nhỏ tiếng giải thích. Ngô Mẫn khi nãy vẫn chưa nghe rõ một mực đòi Đường Ly kể lại, cả nhóm to nhỏ nghe chuyện.
Cũng chỉ có Lưu Khang và Ngô Mẫn lên tiếng khi nghe chuyện của Đường Ly, riêng chỉ có Thời Khôi vẫn im lặng không nói gì.
"Nhất định phải giữ bí mật chuyện này đấy." Lưu Khang dặn dò mọi người.
"Hôm nay mình đến để tạm biệt mọi người, mình tạm thời bảo lưu hồ sơ... Sinh xong mình sẽ đi học trở lại."
"Vậy cũng tốt." Ngô Mẫn nói.
"Thời gian rảnh nhất định bọn tớ sẽ đến chơi với cậu." Lưu Khang vỗ vỗ ngực ra vẻ trượng nghĩa.
Thời Khôi im lặng rời đi, từ đầu đến cuối đều im lặng. Nhìn theo bóng lưng Lưu Khang trách móc.
"Cái tên này đi đâu vậy chứ? Này hôm nay ngày cuối Đường Ly đi học đấy."
Chỉ có Ngô Mẫn mới hiểu Thời Khôi đang mang tâm trạng thế nào.
Ngày học cuối cùng cũng tan, Đường Ly đứng đợi Tần Vũ đón về. Đang đứng đợi thì bỗng có mùi hương quen thuộc xộc đến khiến Đường Ly buồn nôn, nôn khan không ngừng.
Dục Văn Hiên bất mãn tiến đến nắm lấy bã vai Đường Ly muốn hỏi lý do.
"Này cậu nhóc, sao cứ thấy tôi là em lại buồn nôn vậy?"
Không thể trả lời, Đường Ly hất tay hắn ta ra né tránh.
"Đừng lại gần tôi."
Hắn ta muốn đến gần lần nữa thì bị Tần Vũ ngăn lại. Dung Tuyết từ xa chạy đến đỡ lấy Đường Ly, nhìn thân ảnh quen thuộc khiến Đường Ly xúc động đến không thể nói.
"Mình về rồi." Dung Tuyết cười dịu dàng ôm lấy em trai nhỏ mình từng bảo vệ.
Bên bia Dục Văn Hiên bị Tần Vũ đấm đến chảy máu nơi khoé miệng, Dục Văn Hiên chùi bừa rồi cười khẩy nhìn
Tần Vũ.
"Người của tôi cũng dám chạm vào?"
"Tần tổng, chỉ là một nam nhân cũng khiến anh đích thân ra mặt?"
Lười đôi co với người này, Tần Vũ chỉ chú tâm đến Đường Ly. Một tay bế người vào xe. Trên xe Đường Ly vui mừng nắm tay Dung Tuyết, mặt khác lại lén lút nhìn Tần Vũ.
"Là anh ta gọi mình về đấy, mình đã nghe chuyện của cậu. Anh ấy rất khẩn thiết gọi mình về nên bà chị đây mới rộng lồng bỏ qua."
"Anh ấy kể hết rồi sao?"
"Phải, rất thành tâm mời mình trở về. Mình cũng lo cho cậu và đứa nhỏ... Bà chị đây về rồi sẽ phụ anh Ngụy Khiêm một tay. Đường Ly cứ yên tâm dưỡng thai."
Đường Ly không nói gì về vấn đề đó nữa, cậu vui vẻ cùng Dung Tuyết ôn lại kỉ niệm lúc xưa và về nơi Dung Tuyết đã ở khi trốn đi.
Về đến nhà, Đường Ly đợi Tần Vũ đi vào. Cậu ngước nhìn hẳn thành thật nói.
"Hoá ra anh từ sớm đã biết Dung Tuyết ở đâu."
"Phải. Anh biết, anh thấy chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của em và anh nên anh đã không nói ra."
Hắn đi đến ôm Đường Ly nhỏ giọng thì thầm.
"Bé con, chỉ cần những thứ không liên quan đến em anh đều không quan tâm." Còn thứ dám làm hại em anh quyết không cho thoát, những lời này hắn chỉ để trong lòng không nói ra.
Hắn từ sớm đã tìm ra Dung Tuyết nhưng không muốn quản nữa. Đến khi Ngụy Khiêm cần người phụ giúp, trùng hợp Dung Tuyết lại rất có thiên phú trong lĩnh vực nghiên cứu, từ nhỏ cô ấy hay đi cùng cha của Tần Vũ đến phòng thí nghiệm tìm hiểu. Nhờ vào điều này nên hắn đã đánh tiếng gọi Dung Tuyết trở về.
Nhận được thư của Tần Vũ, Đường Ly lại là em trai nuôi của cô nên đã không chần chừ trở về tìm Đường Ly.
"Cái thai sẽ ngày càng lớn sẽ không dấu được lâu... Tần Vũ, anh xem nên làm thể nào?"
Dung Tuyết xoa xoa bụng nhỏ đang lấp ló sau vạt áo của Đường Ly, Tần Vũ không vui kéo Đường Ly về phía mình.
"Anh đã có dự tính, không cần em quản. Về Dung gia đi."
"Được lắm Tần Vũ, gọi về rồi đá đi. Anh đúng là đồ thối tha."
Hai người này vẫn như trước cãi nhau không ngừng, Đường Ly ở giữa cũng câm lặng.
Tại Dục gia, Dục Văn Hiên khó chịu liên tục tắm rửa, tắm xong lại ngửi mùi trên cơ thể.
"Quái lạ, thơm thế này mà cậu nhóc kia cứ thấy mình là nôn... Chuyện gì vậy chứ?"
Hắn ta rất muốn hỏi lí do tại sao nhưng bên cạnh Đường Ly luôn xuất hiện người cản hắn lại gần.
"Lần sau nhất định phải hỏi cho được."
Tạ Hòà Địch nằm dài trên giường nhớ lại biểu hiện lúc ở cổng trường và lúc Đường Ly đánh nhau, cậu ta nhạy bén nghi ngờ điều gì đó, sau lại lấy máy tính tìm kiếm một số thứ. Đầu óc cậu ta vốn là người đa nghi nên không thể bỏ qua.
Chỉ cần cậu ta không có được thì cũng phải nghĩ mọi cách đá Đường Ly ra khỏi Tần Vũ. Không thuộc về cậu ta thì bất cứ ai cũng không được có.
"Bố, có phải trước kia bác Tần từng kể bố nghe chuyện tộc cá ngựa đúng không?"
"Phải, nhưng lâu rồi ta cũng không nhớ rõ. Lão ấy vẫn đang tìm kiếm tộc đó đấy." Tạ Hằng đáp.
"Vậy sao? Bố cho con xin cách liên lạc với bác ấy đi."
"Làm gì đấy?"
"Bố cứ cho đi mà."
Lấy được phương thức liên lạc nhưng Tạ Hòà Địch vẫn cẩn thận chưa gọi ngay chỉ là mới nghi ngờ, đợi xác nhận rõ ràng mới liên hệ với Tần Bách bố Tần Vũ.
Bên trong phòng nghiên cứu Tân Tế, Dung Tuyết đi lẩn quẩn ngắm nhìn gật đầu.
"Không tệ. Nhưng sao anh không nhờ bác Tần về giúp, bác ấy rất giỏi lĩnh vực này."
"Không muốn phiền, cũng không muốn nhờ." Tần Vũ ngồi cần thận cắt móng tay cho Đường Ly trả lời Dung Tuyết.
"Anh vẫn sỉ diện như ngày nào."
Không quan tâm lời khiêu khích của Dung Tuyết, hắn vẫn chăm chú cắt móng tay cho vợ của hắn.
"À mà em không thấy anh Phương Từ đâu cả." Đường Ly nhìn quanh, cậu để ý thấy từ sáng đã không thấy
Phương Từ.
"Cậu ấy xin phép nghỉ vài ngày, bảo có việc gì đó." Tần Vũ thổi thổi ngón tay Đường Ly trả lời.
"Vậy sao."
"A Ly, em quan tâm cậu ta làm gì. Bây giờ điều quan tâm là phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. Em nhớ chứ?" Hắn bóp bóp má Đường Ly dặn dò, rồi cưng chiều hôn lên chiếc môi nhỏ kia.
Thế giới vô hình trong mắt Tần Vũ, Dung Tuyết cũng giả mù quay đi chỗ khác, cô không biết hắn lại còn có bộ mặt này.
"Đường Ly, cậu nói đi... Chuyện cậu có thai là như thế nào? Tần Vũ đã bắt nạt cậu?"
Đường Ly đỏ mặt kể lại mọi chuyện cho Lưu Khang nghe. Không ngờ phía sau lại còn có người là Ngô Mẫn và
Thời Khôi.
"Cái gì?" Ngô Mẫn bất ngờ hét lên.
"Ôi mẹ ơi, hai cậu đứng đây từ khi nào vậy?" Lưu Khang giật mình quay ra sau.
"Sao chuyện lớn thế này không nói với tụi mình?" Ngô Mẫn trách móc.
"Anh Vũ không cho mình nói... Lần trước Lưu Khang vô tình biết được nên mình mới kể cho cậu ấy."
Đường Ly nhỏ tiếng giải thích. Ngô Mẫn khi nãy vẫn chưa nghe rõ một mực đòi Đường Ly kể lại, cả nhóm to nhỏ nghe chuyện.
Cũng chỉ có Lưu Khang và Ngô Mẫn lên tiếng khi nghe chuyện của Đường Ly, riêng chỉ có Thời Khôi vẫn im lặng không nói gì.
"Nhất định phải giữ bí mật chuyện này đấy." Lưu Khang dặn dò mọi người.
"Hôm nay mình đến để tạm biệt mọi người, mình tạm thời bảo lưu hồ sơ... Sinh xong mình sẽ đi học trở lại."
"Vậy cũng tốt." Ngô Mẫn nói.
"Thời gian rảnh nhất định bọn tớ sẽ đến chơi với cậu." Lưu Khang vỗ vỗ ngực ra vẻ trượng nghĩa.
Thời Khôi im lặng rời đi, từ đầu đến cuối đều im lặng. Nhìn theo bóng lưng Lưu Khang trách móc.
"Cái tên này đi đâu vậy chứ? Này hôm nay ngày cuối Đường Ly đi học đấy."
Chỉ có Ngô Mẫn mới hiểu Thời Khôi đang mang tâm trạng thế nào.
Ngày học cuối cùng cũng tan, Đường Ly đứng đợi Tần Vũ đón về. Đang đứng đợi thì bỗng có mùi hương quen thuộc xộc đến khiến Đường Ly buồn nôn, nôn khan không ngừng.
Dục Văn Hiên bất mãn tiến đến nắm lấy bã vai Đường Ly muốn hỏi lý do.
"Này cậu nhóc, sao cứ thấy tôi là em lại buồn nôn vậy?"
Không thể trả lời, Đường Ly hất tay hắn ta ra né tránh.
"Đừng lại gần tôi."
Hắn ta muốn đến gần lần nữa thì bị Tần Vũ ngăn lại. Dung Tuyết từ xa chạy đến đỡ lấy Đường Ly, nhìn thân ảnh quen thuộc khiến Đường Ly xúc động đến không thể nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mình về rồi." Dung Tuyết cười dịu dàng ôm lấy em trai nhỏ mình từng bảo vệ.
Bên bia Dục Văn Hiên bị Tần Vũ đấm đến chảy máu nơi khoé miệng, Dục Văn Hiên chùi bừa rồi cười khẩy nhìn
Tần Vũ.
"Người của tôi cũng dám chạm vào?"
"Tần tổng, chỉ là một nam nhân cũng khiến anh đích thân ra mặt?"
Lười đôi co với người này, Tần Vũ chỉ chú tâm đến Đường Ly. Một tay bế người vào xe. Trên xe Đường Ly vui mừng nắm tay Dung Tuyết, mặt khác lại lén lút nhìn Tần Vũ.
"Là anh ta gọi mình về đấy, mình đã nghe chuyện của cậu. Anh ấy rất khẩn thiết gọi mình về nên bà chị đây mới rộng lồng bỏ qua."
"Anh ấy kể hết rồi sao?"
"Phải, rất thành tâm mời mình trở về. Mình cũng lo cho cậu và đứa nhỏ... Bà chị đây về rồi sẽ phụ anh Ngụy Khiêm một tay. Đường Ly cứ yên tâm dưỡng thai."
Đường Ly không nói gì về vấn đề đó nữa, cậu vui vẻ cùng Dung Tuyết ôn lại kỉ niệm lúc xưa và về nơi Dung Tuyết đã ở khi trốn đi.
Về đến nhà, Đường Ly đợi Tần Vũ đi vào. Cậu ngước nhìn hẳn thành thật nói.
"Hoá ra anh từ sớm đã biết Dung Tuyết ở đâu."
"Phải. Anh biết, anh thấy chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của em và anh nên anh đã không nói ra."
Hắn đi đến ôm Đường Ly nhỏ giọng thì thầm.
"Bé con, chỉ cần những thứ không liên quan đến em anh đều không quan tâm." Còn thứ dám làm hại em anh quyết không cho thoát, những lời này hắn chỉ để trong lòng không nói ra.
Hắn từ sớm đã tìm ra Dung Tuyết nhưng không muốn quản nữa. Đến khi Ngụy Khiêm cần người phụ giúp, trùng hợp Dung Tuyết lại rất có thiên phú trong lĩnh vực nghiên cứu, từ nhỏ cô ấy hay đi cùng cha của Tần Vũ đến phòng thí nghiệm tìm hiểu. Nhờ vào điều này nên hắn đã đánh tiếng gọi Dung Tuyết trở về.
Nhận được thư của Tần Vũ, Đường Ly lại là em trai nuôi của cô nên đã không chần chừ trở về tìm Đường Ly.
"Cái thai sẽ ngày càng lớn sẽ không dấu được lâu... Tần Vũ, anh xem nên làm thể nào?"
Dung Tuyết xoa xoa bụng nhỏ đang lấp ló sau vạt áo của Đường Ly, Tần Vũ không vui kéo Đường Ly về phía mình.
"Anh đã có dự tính, không cần em quản. Về Dung gia đi."
"Được lắm Tần Vũ, gọi về rồi đá đi. Anh đúng là đồ thối tha."
Hai người này vẫn như trước cãi nhau không ngừng, Đường Ly ở giữa cũng câm lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại Dục gia, Dục Văn Hiên khó chịu liên tục tắm rửa, tắm xong lại ngửi mùi trên cơ thể.
"Quái lạ, thơm thế này mà cậu nhóc kia cứ thấy mình là nôn... Chuyện gì vậy chứ?"
Hắn ta rất muốn hỏi lí do tại sao nhưng bên cạnh Đường Ly luôn xuất hiện người cản hắn lại gần.
"Lần sau nhất định phải hỏi cho được."
Tạ Hòà Địch nằm dài trên giường nhớ lại biểu hiện lúc ở cổng trường và lúc Đường Ly đánh nhau, cậu ta nhạy bén nghi ngờ điều gì đó, sau lại lấy máy tính tìm kiếm một số thứ. Đầu óc cậu ta vốn là người đa nghi nên không thể bỏ qua.
Chỉ cần cậu ta không có được thì cũng phải nghĩ mọi cách đá Đường Ly ra khỏi Tần Vũ. Không thuộc về cậu ta thì bất cứ ai cũng không được có.
"Bố, có phải trước kia bác Tần từng kể bố nghe chuyện tộc cá ngựa đúng không?"
"Phải, nhưng lâu rồi ta cũng không nhớ rõ. Lão ấy vẫn đang tìm kiếm tộc đó đấy." Tạ Hằng đáp.
"Vậy sao? Bố cho con xin cách liên lạc với bác ấy đi."
"Làm gì đấy?"
"Bố cứ cho đi mà."
Lấy được phương thức liên lạc nhưng Tạ Hòà Địch vẫn cẩn thận chưa gọi ngay chỉ là mới nghi ngờ, đợi xác nhận rõ ràng mới liên hệ với Tần Bách bố Tần Vũ.
Bên trong phòng nghiên cứu Tân Tế, Dung Tuyết đi lẩn quẩn ngắm nhìn gật đầu.
"Không tệ. Nhưng sao anh không nhờ bác Tần về giúp, bác ấy rất giỏi lĩnh vực này."
"Không muốn phiền, cũng không muốn nhờ." Tần Vũ ngồi cần thận cắt móng tay cho Đường Ly trả lời Dung Tuyết.
"Anh vẫn sỉ diện như ngày nào."
Không quan tâm lời khiêu khích của Dung Tuyết, hắn vẫn chăm chú cắt móng tay cho vợ của hắn.
"À mà em không thấy anh Phương Từ đâu cả." Đường Ly nhìn quanh, cậu để ý thấy từ sáng đã không thấy
Phương Từ.
"Cậu ấy xin phép nghỉ vài ngày, bảo có việc gì đó." Tần Vũ thổi thổi ngón tay Đường Ly trả lời.
"Vậy sao."
"A Ly, em quan tâm cậu ta làm gì. Bây giờ điều quan tâm là phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. Em nhớ chứ?" Hắn bóp bóp má Đường Ly dặn dò, rồi cưng chiều hôn lên chiếc môi nhỏ kia.
Thế giới vô hình trong mắt Tần Vũ, Dung Tuyết cũng giả mù quay đi chỗ khác, cô không biết hắn lại còn có bộ mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro