Chương 54
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
Sau khi biết chuyện Đường Ly có thai với Tần Vũ, Thời Khôi tâm trạng phức tạp đi vào quán bar uống đến say khướt. Cậu ta không rõ tâm tình bản thân như thế nào, có một chút vui một chút buồn.
Vui có lẽ là vì Đường Ly có một chỗ dựa vững chắc, buồn có lẽ là vì người Thời Khôi từng rung động đã là vợ người khác.
Uống đến khi không còn đủ tỉnh táo nữa mới nhấc điện thoại gọi cho Phương Từ đến đón.
"Anh... Đón em."
Thời Khôi ngồi mơ màng đợi Phương Từ, Phương Từ là người duy nhất cậu có thể nhớ ra ngay lúc này.
Nghe cuộc gọi Phương Từ lần theo định vị đến đón người. Một người nhỏ bé đến dìu người cao lớn ra xe bộ dạng rất chật vật.
Ra đến xe, Phương Từ cố gắng muốn gài dây an toàn cho Thời Khôi, nào ngờ bị cậu ta ôm lấy.
"Anh... Anh sẽ không như bọn họ... Rời bỏ em đúng không?" Nói xong liền lăn ra ngủ.
Nghe lời nói trong cơn say nên Phương Từ cũng chút hoài nghi không quan tâm, chỉ muốn đưa người này về nhà thật nhanh.
"Ôi đệt... Nhà Thời Khôi ở đâu?"
Phương Từ túng quẫn cố gắng gọi Thời Khôi dậy nhưng bất lực, đành phải đưa cậu ta về căn phòng nhỏ bé của mình. Cố gắng đưa Thời Khôi vào nhà, đặt người nằm lên giường của mình.
Thời Khôi khó chịu gở cúc áo trên cổ ra, Phương Từ bối rối chặn lại.
"Đừng, đừng... Như... Như thế sẽ bệnh... Thời Khôi ngoan, nghe lời anh."
Quả thật đứa trẻ ngoan nghe lời không càng quấy. Phương Từ yên tâm lấy khăn lau mặt cho cậu, tính sẽ đứng dậy đi cất khăn. Nào ngờ bị Thời Khôi chụp lấy tay, đôi mắt mơ màng nhìn Phương Từ.
"Anh..."
"Ừ, anh đây."
"Anh đi đâu?"
"Anh đi cất đồ."
"Không được, không được đi."
Sao người này say dô sẽ trở nên vô lý thế này. Thời Khôi kéo Phương Từ ôm vào lòng, tình cảm chôn dấu lâu nay cứ ngỡ sẽ quên đi nào ngờ một lần nữa bị Thời Khôi đào bới trở lại.
"Anh không thể đi, em không cho anh đi."
"Được."
Phương Từ nằm yên trong lòng, được lúc lâu Thời Khôi mới buông ra. Phương Từ lấy hết can đảm hỏi.
"Em có chuyện gì sao?"
"Đường Ly, em ấấy... Có con với Tần Vũ."
"Anh biết."
Cậu là người Tần Vũ rất tin tưởng nên chuyện này cậu đã biết từ rất sớm. Thời Khôi nói tiếp.
"Anh biết không... Ngày trước..."
Ngày trước lúc học cấp ba, Thời Khôi đã rung động trước Tạ Hòa Địch khi đó vẫn là một thiếu niên đơn thuần. Sau đó cả hai đã rất vui vẻ bên nhau, Ngô Mẫn cũng từng là thuyền trưởng của couple này.
Trải qua một năm tình yêu tuổi học trò ngây thơ trong sáng cũng dần thay đổi, Tạ Hoà Địch đã động lòng với Tần Vũ. Cậu ta luôn miệng so sánh Thời Khôi với Tần Vũ.
"Tần Vũ thật khí chất lạnh lùng, kiểu người đàn ông thành đạt, anh ấy thật đẹp trai..."
Còn Thời Khôi lúc ấy cũng chỉ là một cậu học sinh, cũng rất điển trai chỉ là hơi khờ khạo, nhút nhát, chăm lo học hành và một lòng một dạ yêu Tạ Hòa Địch. Tạ Hòà Địch buông lời chia tay, Thời Khôi đã cố gắng níu kéo.
"Nhìn anh đến chán rồi, chỉ biết đeo bám tôi thôi."
Tạ Hòà Địch rất thần tượng Tần Vũ, khi đó Thời Khôi rất căm ghét Tần Vũ, chỉ hận tại sao trên đời lại xuất hiện hắn, chỉ muốn hắn biến khuất mắt đi.
"A Địch, em chỉ là nhất thời thẩn tượng, tại sao lại chia tay anh?"
"Không phải nhất thời, tôi muốn có anh ấy... Nhất định phải có. Anh đừng cản đường tôi."
Tạ Hòa Địch mù quáng chia tay Thời Khôi, một thiếu niền có trái tim chần thành đã bị chà đạp.
"Con người anh thật nhàm chán và rất phiền phức, tại sao lại không chết đi."
Dứt khoát rời đi, Thời Khôi vì yêu mà suy sụp đã nhốt mình trong phòng một thời gian rất dài sinh ra trầm cảm và đã có ý định tự tử. Rất may mắn Lưu Khang em họ của cậu đã phát hiện đập cửa cứu người.
Chuyện lan truyền ra khắp trường, Ngô Mẫn biết chuyện rất ghét bỏ Tạ Hòa Địch.
Sau đó Tạ Hòa Địch vì không chạm đến được Tần Vũ, lại có danh tiếng không tốt ở trường nên đã ra nước ngoài du học một thời gian.
Sau thời gian dài Lưu Khang luôn lôi kéo Thời Khôi ra khỏi bóng tối, cùng nhau học bơi, học võ dần dần tâm trạng
Thời Khôi cũng khôi phục trở lại, tính cách cũng thay đổi trở thành một chàng trai ảm đạm và ít nói nhưng vẫn ấm áp như xưa.
Thời Khôi luôn nổi trội, học tập và thực hành đều hơn người chỉ là ít nói và trầm ổn, còn Lưu Khang luôn bốc đồng, nóng nảy và nói nhiều nên hai anh em luôn cải nhau là vì vậy.
Câu chuyện trên là lí do tại sao Ngô Mẫn và Lưu Khang luôn ghét bỏ Tạ Hòà Địch và không muốn Đường Ly tiếp xúc với cậu ta.
"Em đối với Tạ Hòà Địch chỉ còn hận."
"Vậy còn Đường Ly... Em yêu em ấy đúng không?"
Biết là yêu nhưng Phương Từ vẫn cố chấp muốn hỏi lại.
"Em không biết... Khi em lên đại học năm nhất..."
Năm đó Thời Khôi mới vào trường vì thành tích thủ khoa nên được các giáo viên ưu tiên vào phòng công tác đoàn trường, khi đó cậu đã vô tình gặp một thiếu niên tràn đẩy năng lượng, không biết vì có chuyện gì mà đã khiến người đó vui vẻ chạy khắp sân bóng mãi cũng không biết mệt.
Thời Khôi đã ghi nhớ hình ảnh chàng thiếu niên đó, vì muốn gặp lại mà ngày ngày ra sân bóng tìm hình bóng ấy mãi cũng không gặp lại.
Vừa mới muốn mở lòng Thời Khôi chợt thức tỉnh. Nhớ đến cảm giác bị phản bội khiến Thời Khôi cảm thấy sợ hãi nên dần dần từ bỏ. Nào ngờ được một thời gian dài, một người con trai vóc dáng nhỏ bé giống người con trai năm ấy xuất hiện quấy nhiễu tâm tư Thời Khôi.
Đường Ly thật giống bóng dáng người ấy. Nhưng cậu biết Đường Ly không phải, chỉ là chấp niệm hình bóng ấy mà thôi.
"Em rất ghét bản thân... Vì quá suy lụy trong tình yêu...."
Vừa mới làm quen Đường Ly không bao lâu lại phát hiện Đường Ly là người của Tần Vũ, lại là Tần Vũ khiến Thời Khôi thu hồi tâm tư. Đời này cậu đã quyết sẽ không liên quan đến những người xung quanh Tần Vũ... Một Tạ Hoà Địch đã quá đủ.
Thế nên đối với Đường Ly chỉ là một lòng bên cạnh và bảo vệ, một chút tâm tư rung động nhỏ không có ý sẽ tranh giành.
"Chỉ cần nhìn em ấy vui vẻ, hạnh phúc là đã đủ... Giống như... Anh trai... Phải... Là anh trai."
Thời Khôi mệt mói trút hết tâm tư trong lòng mình. Cậu ta nhìn Phương Từ.
"Anh cũng là... Người của Tần Vũ."
Phương Từ bất mãn che miệng Thời Khôi say khướt nói loạn kia phản bác.
"Gì mà người của Tần Vũ, em đừng có mà sỉ nhục anh như thế chứ?"
Thời Khôi ngây ngốc cười. Cậu ta không khóc mà là cười, cười vì có người mắng Tần Vũ. Phương Từ dò hỏi.
"Em xem Đường Ly là em trai?"
"Phải... Là em trai."
Nhưng mà dừng lại đồi chút... Phương Từ nhớ lại hình như có một khoảng thời gian, khi đó vì làm việc cho Tần Vũ mà khiến Phương Từ nộp báo cáo ra trường trể hạn nên bị trưởng khoa phạt chạy trong sân bóng cả chục vòng, báo hại hôm sau về hai chân đau như sắp gãy đến nơi.
Đầu nhỏ lắc như trống bỏi, chắc chỉ là trùng hợp. Thời Khôi tâm tư với Đường Ly đã rõ, lòng Phương Từ đột nhiên lại có cảm giác vui mừng khó tả.
Vui có lẽ là vì Đường Ly có một chỗ dựa vững chắc, buồn có lẽ là vì người Thời Khôi từng rung động đã là vợ người khác.
Uống đến khi không còn đủ tỉnh táo nữa mới nhấc điện thoại gọi cho Phương Từ đến đón.
"Anh... Đón em."
Thời Khôi ngồi mơ màng đợi Phương Từ, Phương Từ là người duy nhất cậu có thể nhớ ra ngay lúc này.
Nghe cuộc gọi Phương Từ lần theo định vị đến đón người. Một người nhỏ bé đến dìu người cao lớn ra xe bộ dạng rất chật vật.
Ra đến xe, Phương Từ cố gắng muốn gài dây an toàn cho Thời Khôi, nào ngờ bị cậu ta ôm lấy.
"Anh... Anh sẽ không như bọn họ... Rời bỏ em đúng không?" Nói xong liền lăn ra ngủ.
Nghe lời nói trong cơn say nên Phương Từ cũng chút hoài nghi không quan tâm, chỉ muốn đưa người này về nhà thật nhanh.
"Ôi đệt... Nhà Thời Khôi ở đâu?"
Phương Từ túng quẫn cố gắng gọi Thời Khôi dậy nhưng bất lực, đành phải đưa cậu ta về căn phòng nhỏ bé của mình. Cố gắng đưa Thời Khôi vào nhà, đặt người nằm lên giường của mình.
Thời Khôi khó chịu gở cúc áo trên cổ ra, Phương Từ bối rối chặn lại.
"Đừng, đừng... Như... Như thế sẽ bệnh... Thời Khôi ngoan, nghe lời anh."
Quả thật đứa trẻ ngoan nghe lời không càng quấy. Phương Từ yên tâm lấy khăn lau mặt cho cậu, tính sẽ đứng dậy đi cất khăn. Nào ngờ bị Thời Khôi chụp lấy tay, đôi mắt mơ màng nhìn Phương Từ.
"Anh..."
"Ừ, anh đây."
"Anh đi đâu?"
"Anh đi cất đồ."
"Không được, không được đi."
Sao người này say dô sẽ trở nên vô lý thế này. Thời Khôi kéo Phương Từ ôm vào lòng, tình cảm chôn dấu lâu nay cứ ngỡ sẽ quên đi nào ngờ một lần nữa bị Thời Khôi đào bới trở lại.
"Anh không thể đi, em không cho anh đi."
"Được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Từ nằm yên trong lòng, được lúc lâu Thời Khôi mới buông ra. Phương Từ lấy hết can đảm hỏi.
"Em có chuyện gì sao?"
"Đường Ly, em ấấy... Có con với Tần Vũ."
"Anh biết."
Cậu là người Tần Vũ rất tin tưởng nên chuyện này cậu đã biết từ rất sớm. Thời Khôi nói tiếp.
"Anh biết không... Ngày trước..."
Ngày trước lúc học cấp ba, Thời Khôi đã rung động trước Tạ Hòa Địch khi đó vẫn là một thiếu niên đơn thuần. Sau đó cả hai đã rất vui vẻ bên nhau, Ngô Mẫn cũng từng là thuyền trưởng của couple này.
Trải qua một năm tình yêu tuổi học trò ngây thơ trong sáng cũng dần thay đổi, Tạ Hoà Địch đã động lòng với Tần Vũ. Cậu ta luôn miệng so sánh Thời Khôi với Tần Vũ.
"Tần Vũ thật khí chất lạnh lùng, kiểu người đàn ông thành đạt, anh ấy thật đẹp trai..."
Còn Thời Khôi lúc ấy cũng chỉ là một cậu học sinh, cũng rất điển trai chỉ là hơi khờ khạo, nhút nhát, chăm lo học hành và một lòng một dạ yêu Tạ Hòa Địch. Tạ Hòà Địch buông lời chia tay, Thời Khôi đã cố gắng níu kéo.
"Nhìn anh đến chán rồi, chỉ biết đeo bám tôi thôi."
Tạ Hòà Địch rất thần tượng Tần Vũ, khi đó Thời Khôi rất căm ghét Tần Vũ, chỉ hận tại sao trên đời lại xuất hiện hắn, chỉ muốn hắn biến khuất mắt đi.
"A Địch, em chỉ là nhất thời thẩn tượng, tại sao lại chia tay anh?"
"Không phải nhất thời, tôi muốn có anh ấy... Nhất định phải có. Anh đừng cản đường tôi."
Tạ Hòa Địch mù quáng chia tay Thời Khôi, một thiếu niền có trái tim chần thành đã bị chà đạp.
"Con người anh thật nhàm chán và rất phiền phức, tại sao lại không chết đi."
Dứt khoát rời đi, Thời Khôi vì yêu mà suy sụp đã nhốt mình trong phòng một thời gian rất dài sinh ra trầm cảm và đã có ý định tự tử. Rất may mắn Lưu Khang em họ của cậu đã phát hiện đập cửa cứu người.
Chuyện lan truyền ra khắp trường, Ngô Mẫn biết chuyện rất ghét bỏ Tạ Hòa Địch.
Sau đó Tạ Hòa Địch vì không chạm đến được Tần Vũ, lại có danh tiếng không tốt ở trường nên đã ra nước ngoài du học một thời gian.
Sau thời gian dài Lưu Khang luôn lôi kéo Thời Khôi ra khỏi bóng tối, cùng nhau học bơi, học võ dần dần tâm trạng
Thời Khôi cũng khôi phục trở lại, tính cách cũng thay đổi trở thành một chàng trai ảm đạm và ít nói nhưng vẫn ấm áp như xưa.
Thời Khôi luôn nổi trội, học tập và thực hành đều hơn người chỉ là ít nói và trầm ổn, còn Lưu Khang luôn bốc đồng, nóng nảy và nói nhiều nên hai anh em luôn cải nhau là vì vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu chuyện trên là lí do tại sao Ngô Mẫn và Lưu Khang luôn ghét bỏ Tạ Hòà Địch và không muốn Đường Ly tiếp xúc với cậu ta.
"Em đối với Tạ Hòà Địch chỉ còn hận."
"Vậy còn Đường Ly... Em yêu em ấy đúng không?"
Biết là yêu nhưng Phương Từ vẫn cố chấp muốn hỏi lại.
"Em không biết... Khi em lên đại học năm nhất..."
Năm đó Thời Khôi mới vào trường vì thành tích thủ khoa nên được các giáo viên ưu tiên vào phòng công tác đoàn trường, khi đó cậu đã vô tình gặp một thiếu niên tràn đẩy năng lượng, không biết vì có chuyện gì mà đã khiến người đó vui vẻ chạy khắp sân bóng mãi cũng không biết mệt.
Thời Khôi đã ghi nhớ hình ảnh chàng thiếu niên đó, vì muốn gặp lại mà ngày ngày ra sân bóng tìm hình bóng ấy mãi cũng không gặp lại.
Vừa mới muốn mở lòng Thời Khôi chợt thức tỉnh. Nhớ đến cảm giác bị phản bội khiến Thời Khôi cảm thấy sợ hãi nên dần dần từ bỏ. Nào ngờ được một thời gian dài, một người con trai vóc dáng nhỏ bé giống người con trai năm ấy xuất hiện quấy nhiễu tâm tư Thời Khôi.
Đường Ly thật giống bóng dáng người ấy. Nhưng cậu biết Đường Ly không phải, chỉ là chấp niệm hình bóng ấy mà thôi.
"Em rất ghét bản thân... Vì quá suy lụy trong tình yêu...."
Vừa mới làm quen Đường Ly không bao lâu lại phát hiện Đường Ly là người của Tần Vũ, lại là Tần Vũ khiến Thời Khôi thu hồi tâm tư. Đời này cậu đã quyết sẽ không liên quan đến những người xung quanh Tần Vũ... Một Tạ Hoà Địch đã quá đủ.
Thế nên đối với Đường Ly chỉ là một lòng bên cạnh và bảo vệ, một chút tâm tư rung động nhỏ không có ý sẽ tranh giành.
"Chỉ cần nhìn em ấy vui vẻ, hạnh phúc là đã đủ... Giống như... Anh trai... Phải... Là anh trai."
Thời Khôi mệt mói trút hết tâm tư trong lòng mình. Cậu ta nhìn Phương Từ.
"Anh cũng là... Người của Tần Vũ."
Phương Từ bất mãn che miệng Thời Khôi say khướt nói loạn kia phản bác.
"Gì mà người của Tần Vũ, em đừng có mà sỉ nhục anh như thế chứ?"
Thời Khôi ngây ngốc cười. Cậu ta không khóc mà là cười, cười vì có người mắng Tần Vũ. Phương Từ dò hỏi.
"Em xem Đường Ly là em trai?"
"Phải... Là em trai."
Nhưng mà dừng lại đồi chút... Phương Từ nhớ lại hình như có một khoảng thời gian, khi đó vì làm việc cho Tần Vũ mà khiến Phương Từ nộp báo cáo ra trường trể hạn nên bị trưởng khoa phạt chạy trong sân bóng cả chục vòng, báo hại hôm sau về hai chân đau như sắp gãy đến nơi.
Đầu nhỏ lắc như trống bỏi, chắc chỉ là trùng hợp. Thời Khôi tâm tư với Đường Ly đã rõ, lòng Phương Từ đột nhiên lại có cảm giác vui mừng khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro