Gả Sai Vọng Tộc, Cao Môn Chủ Mẫu Thật Khó Khăn

Kế Công Tâm, Ng...

2024-10-09 19:20:01

Kỷ Sơ Hạc đem ngân phiếu cất kỹ, chậm rãi đứng dậy.

Thanh La dẫn hai nha hoàn và bốn gã sai vặt đi đến.

“Phu nhân, Vương phi sợ phu nhân bên này nhân thủ không đủ, cố ý cho một số hạ nhân đến phụ giúp công việc cho phu nhân.”

“Làm phiền Thanh La cô cô.”Kỷ Sơ Hạc lập tức quay người đi đến chiếc rương đặt ở cuối giường, lấy một bộ trâm châu ban thưởng cho Thanh La.

“Phu nhân, không được.”Thanh La lập tức từ chối.

“Thanh La cô cô giữ lấy đi, đây là tâm ý của ta, chỉ hi vọng Thanh La cô cô không ghét bỏ.”

“Phu nhân, thanh la như thế nào ghét bỏ, đã như vậy nô tỳ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Thanh La cô cô có phải là muốn về bên người mẫu phi không?”Kỷ Sơ Hạc thăm dò hỏi.

“Vương phi nói để cho ta về muộn mấy ngày, trước tiên ở bên này giúp đỡ cho phu nhân một chút.”

“Thế thì tốt rồi, vậy làm phiền Thanh La cô cô giúp đỡ sắp xếp một chút nhân thủ của nội viện.”

“Vâng, phu nhân.”Thanh La liền hành lễ.

Bên này Kỷ Sơ Hạc có một ma ma, sáu nha hoàn và bốn gã sai vặt, đây là người trong danh sách của hồi môn

Hôm nay Vương phi lại ban cho sáu người,người hầu hạ nàng đã có đến hai mươi tám người.

Những người này, không có ai là tâm phúc của Kỷ Sơ Hạc.

Ngoại trừ để Thải Nguyệt thường xuyên hầu hạ sinh hoạt bên cạnh, nàng cũng chưa có bổ nhiệm người quản sự.

Chờ đến ngày lại mặt, nàng sẽ nghĩ biện pháp đưa người của mình từ trong tay Kỷ Thanh Viễn trở về.

Kiếp trước, Kỷ Thanh viễn trong đêm tân hôn náo loạn một trận. Sau khi bị thái phi phạt đã bỏ lỡ ngày lại mặt liền không được lại mặt.

Nàng cùng Thẩm Thừa Cảnh trở về.

Quà lại mặt của Thẩm gia đều không thể nhìn nổi, Thẩm lão phu nhân còn to tiếng không biết ngại mà nói không thể bị mất mặt.

Nàng chỉ có thể nuốt những lời định nói vào trong bụng, dùng tiền của mình đi đặt mua quà lại mặt.

Kết quả, kế mẫu Cảnh thị lại nói một câu: Thẩm gia không giàu có, ngươi còn xách những vật này tới làm cái gì? Ngươi cũng biết, bình thường ta và phụ thân ngươi ăn mặc chi phí đều là những loại gì, những thứ này chúng ta không dùng được. Về sau, ngươi phải hiểu được cần kiệm quản gia.

Đối với quà tặng của nàng không chút che giấu nào bày tỏ sự ghét bỏ.

Thẩm Thừa Cảnh còn tưởng rằng nàng tiếc không muốn dùng tiền, nói gần nói xa nhắc nhở nàng đã mua đồ quá keo kiệt.

Cảnh thị từ khi bắt đầu đã không muốn nàng gả vào nhà tốt, lại sợ tìm mối hôn sự không tốt sẽ bị nghị luận sau lưng, qua bao sự lựa chọn liền chọn được Thẩm gia.

Sau khi cuộc hôn sự này được định, ý cưòi trên mặt Cảnh thị liền không có biến mất.

Lúc ấy, nàng chỉ là một nữ hài tử không nhận ra nhiều ý nghĩ như vậy, một lòng mơ mộng đến tương lai của mình cùng phu quân ân ái suốt đời.

Ai biết, vợ chồng nghèo hèn ít nhiều đều sẽ xảy ra chuyện, thời gian đó đúng là khó có thể chịu được.

Củi gạo dầu muối trở thành những thứ được sử dụng chủ yếu, những mộng tưởng trước kia tất cả đều là hi vọng xa vời.

Nàng không phải đến lấy chồng, là tới cứu tế nạn dân!

Đều là một cái động không đáy.

Nàng lúc đó mới hiểu được, hôn sự của bản thân cùng Kỷ Thanh Viễn cách xa bao nhiêu!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng không cam tâm bị Cảnh thị tính toán như thế càng không muốn khuất phục vận mệnh.

Âm thầm thề nhất định phải vượt qua thời gian này, sau đó thận trọng từng bước vì thẩm thừa cảnh trải đường.

Một kế này đã đem toàn bộ tính toán của Cảnh thị liền thất bại.

Nàng dùng thân phận thế tử phu nhân lại mặt, sắc mặt Cảnh thị nhất định sẽ phi thường đặc sắc.

Kỷ Sơ Hạc vừa sử dụng xonh bữa tối, thủ vệ sai vặt vội vàng đến báo.

“Phu nhân, thế tử còn đang ở tửu lâu không chịu trở về, nghe nói thế tử đã uống say không còn biết gì.”

“Thải Nguyệt, ngươi đi chuẩn bị ngựa xe, ta đi đến đón thế tử trở về.”Kỷ Sơ Hạc nhẹ giọng phân phó.

“Vâng.”Thải Nguyệt lập tức lên tiếng rồi ra ngoài sắp xếp.

Không đến nửa canh giờ, Kỷ Sơ Hạc đi vào tửu lâu của Tiêu Diên An.

Vừa báo tên, quản lý tửu lâu lập tức đưa nàng lên lầu hai nhã thất.

Đẩy cửa ra, mùi rượu nồng đậm đập vào mặt.

Cùng thế tử ở một chỗ với mấy người bạn chơi cùng hắn, từng người đều say bất tỉnh nhân sự ngã trái ngã phải ghé vào trên mặt bàn.

“Hữu Thư, Hữu Bảo, hai người các ngươi đưa thế tử lên xe ngựa.”Kỷ Sơ Hạc lui về sau một bước cũng không bước vào gian phòng.

Hữu Thư cùng Hữu Bảo hai người lập tức tiến lên, đỡ lấy Tiêu Diên An.

“Yên Nhi, Yên Nhi......”Tiêu Diên An không ngừng hô hào tên ngưòi thương.

Sau khi đặt lên xe ngựa, Tiêu Diên An căn bản không có cách nào ngồi vững vàng chỉ có thể mặc cho hắn nằm ở trên xe ngựa.

Kỷ Sơ Hạc ngồi ở phía ngoài cùng, một mặt ghét bỏ nhìn Tiêu Diên An.

Thân là thế tử, lại là trưởng tử duy nhất của vương phi được sinh ngay tại đất phong, vô ưu vô lự vô tai vô nạn bình an lớn lên, không trải qua bất luận trắc trở gì, lại được Vương phi yêu thương mới có thể tùy hứng như thế.

“Yên Nhi! Yên Nhi! Xin đừng rời bỏ ta!”

“Ngươi vì cái gì không muốn ở cùng ta? Ta không thể lấy ngươi làm vợ, thế nhưng tình cảm của ta đối với ngươi là thật!”

“Yên Nhi...... Đừng rời bỏ ta có được không? Đừng rời bỏ ta......”

Tiêu Diên An đột nhiên ôm chân Kỷ Sơ Hạc.

Kỷ Sơ Hạc phản xạ có điều kiện đá ra một cước.

Đầu Tiêu Diên An lập tức ngửa ra sau đâm vào vách xe bên trên.

Kỷ Sơ Hạc có chút hối hận, nàng vừa mới không có chú ý cũng sẽ không đem người đụng hư đi?

Đúng lúc nàng muốn ngồi xổm xuống kiểm tra một chút.

Tiêu Diên An đột nhiên có phản ứng.

“Ọe!”Hắn trực tiếp bắt đầu nôn ra.

“Thế tử, ngươi không thể nôn! Đây là trên xe ngựa!”

Kỷ Sơ Hạc đưa tay cởi giày Tiêu Diên An, kéo tất của hắn xuống vo thành một cục nhét vào trong miệng hắn.

Tiêu Diên An lại không có động tĩnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỷ Sơ Hạc lúc này mới ngồi lại, vén rèm lên nói với xa phu phân phó: “Nhanh thêm một chút!”

“Vâng! Phu nhân.”

Cuối cùng, xe ngựa ngừng lại.

Kỷ Sơ Hạc không chờ người dìu nàng liền nhảy xuống xe ngay lập tức.

Hữu Thư cùng Hữu Bảo vội vàng đi đỡ thế tử.

“Thế tử, tất của người  thế nào lại ở trong miệng vậy?”

Sau một khắc......

“Ọe!”

“Thế tử!”

Kỷ Sơ Hạc quay đầu nhìn thoáng qua, vội vàng thu hồi ánh mắt, vuốt ve ngực làm dịu lại cảm giác buồn nôn.

Sau khi cho Tiêu Diên An rửa ráy sạch sẽ liền được đưa về phòng ngủ Mặc Viên  đã qua một canh giờ.

Kỷ Sơ Hạc không có về Lưu Hoa cung mà nằm ngủ ngay trên ghế .

Tin tức thế tử hồi phủ đã truyền đến Trường Ninh cung, Từ Yên Nhi đứng ngồi không yên.

“Kỷ sơ lúa không hề rời khỏi Mặc Viên? Nàng cùng thế tử cùng ngủ với nhau?”

“Vâng.”Hạ nhân khẳng định đáp lại.

“Kỷ Sơ Hạc muốn làm gì? Nàng chẳng lẽ nghĩ thừa dịp thế tử bất tỉnh nhân sự, muốn cùng thế tử viên phòng sao?”Từ Yên Nhi hiện tại hận không thể chạy đến Mặc Viên đem Kỷ Sơ Hạc từ trên người thế tử đuổi đi!

Thế nhưng  nàng không thể đi, nếu như nàng đi, ván cờ này liền thua!

“Kỷ Sơ Hạc thật không biết xấu hổ! Ta chưa từng gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế!”

Từ Yên Nhi cũng chỉ có thể ở phòng mắng hai câu cho hả giận.

Trời đã sáng, Tiêu Diên An đầu đau muốn nứt, trong miệng càng giống là như sa mạc.

“Nước......”

Kỷ Sơ Hạc nghe được thanh âm đành ngồi dậy, rót cốc nước hướng phía Tiêu Diên An đi tới.

“Thế tử, uống nước.”

Nàng không muốn nhận sự ghét bỏ của nó.

Nhất là hôm qua nhìn thấy một màn ô uế như thế, nàng cảm giác cả người Tiêu Diên An đều bẩn.

Dù đã rửa sạch nhưng nàng cũng không bỏ được ý nghĩ này.

Tiêu Diên An chống đỡ thân thể ngồi dậy, tiếp nhận chén nước một hơi uống hết.

“Còn muốn, trực tiếp cầm ấm nước tới.”Hắn chết khát muốn trực tiếp ngâm mình ở trong nước mới có thể giải khát.

Kỷ Sơ Hạc đem ấm ôm đến đưa tới tay của hắn.

Tiêu Diên An một hơi uống hết mới có cảm giác giải khát.

Ngẩng đầu một cái, phát hiện người trước mặt là Kỷ Sơ Hạc, ấm nước trong tay lập tức rơi trên mặt đất!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Sai Vọng Tộc, Cao Môn Chủ Mẫu Thật Khó Khăn

Số ký tự: 0