Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

Chương 11

Tuyệt Tình Khanh Chủ Đẳng Trước

2025-03-15 05:15:03

Năm hết Tết đến, biên cương chiến sự nguy cấp, bệ hạ đã mấy ngày chưa từng lưu lại tẩm cung của Quý Phi, chỉ ở trong ngự thư phòng lo liệu chính sự. Ta cũng nhờ đó mà rảnh rỗi đôi chút, bèn đến rừng mai ngắt vài cành, định đặt vào bình phỉ thúy của Quý Phi, đợi đến khi nàng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy, tâm tình vui vẻ, không đến mức lại hắt nước rửa chân lên người ta. Thời tiết càng lạnh, ta thực sự không muốn nhiễm phong hàn.Nhưng ta không ngờ bệ hạ lại ở đó.Rõ ràng tẩm cung của Quý Phi ngay gần bên, vậy mà ngài vẫn dừng bước giữa rừng mai, không tiến vào. Rõ ràng trước kia, hễ xong việc triều chính, ngài liền nóng lòng không chờ nổi mà bước vào điện, cùng mỹ nhân chung chăn gối.Ta vội quỳ xuống.Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp của đế vương, từng chữ từng câu như mang theo ý cười nhạt nhẽo:“Thôi… Phục… Linh.”“Nô tỳ có mặt.”“Ngẩng đầu lên.”Ta khẽ ngước mắt, chỉ thấy đế vương đang độ tráng niên, khí vũ hiên ngang, ngũ quan khắc họa một gương mặt đa tình trời ban. Ánh mắt ngài lướt qua dung nhan ta, bỗng nhiên cất lời:“Đào hoa ở Thanh Vân điện nở đẹp nhất, nơi đó vẫn còn trống, ngươi có muốn đến không?”Ta đáp:“Quý Phi nương nương không thích hoa đào.”Ngài nhàn nhạt tiếp lời:“Trẫm là nói… để ngươi một mình đến đó.”Ta cúi đầu tạ ân:“Thân phận cung tỳ vốn do thánh ý an bài, nô tỳ chỉ biết tuân theo, tạ chủ long ân.”Ngài lại chăm chú quan sát ta, chậm rãi cất tiếng:“Ngươi biết trẫm không phải có ý này.”Trên cõi Đại Thịnh, kẻ đứng đầu thiên hạ, dẫu mỹ thực trong ngự thiện phòng có đến ba ngàn, dẫu ưa thích một món ăn cũng không thể ngày ngày chỉ dùng một món, cuối cùng cũng phải có thêm vài phần thức nhắm.Chẳng qua vì tình nồng thuở trước, lời hứa một đời một kiếp một đôi nhân còn chưa nhạt, vậy nên không muốn tự mình bội tín, chỉ có thể chờ người khác đến phá vỡ.Cũng như khi ngài chỉ đứng nhìn ta chịu đủ đắng cay nhục nhã, chưa từng mở lời, chỉ chờ ta không gánh vác nổi, bò dưới chân ngài, cầu xin chút thương xót.Thế nhưng ta chỉ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn thẳng vào ngài, bởi lẽ ngài chưa cho phép ta cúi đầu, rồi điềm nhiên cất tiếng:Vịt Bay Lạc Bầy“Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không hiểu.”Ngài bật cười. Một tiếng cười chan chứa cơn giận.“Thôi Phục Linh, gương mặt này của ngươi… đến khi nào mới xuất hiện một biểu cảm khác?”Trên mặt ta rốt cuộc cũng lộ ra một thoáng kinh ngạc cùng bối rối.Đế vương khựng lại một chút, sau đó vung tay áo rời đi.Gió tuyết mỗi lúc một dày, rất nhanh đã xóa sạch hơi ấm nơi đây.Chuyện hôm nay, tựa như một giấc mộng thoảng qua.Từ đó về sau, dẫu bệ hạ có tới cung Quý Phi, cũng chưa từng liếc mắt nhìn ta lấy một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

Số ký tự: 0