Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

Chương 12

Tuyệt Tình Khanh Chủ Đẳng Trước

2025-03-15 05:15:03

Ngày tháng như nước chảy, chớp mắt đã đến đêm trừ tịch, trong cung thiết yến linh đình. Ta theo hầu Quý Phi tiến vào, cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy vị hoàng hậu vẫn thường nghe đồn.Nàng trông chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt trong sáng, dung mạo diễm lệ, nhưng trên gương mặt lại phảng phất nét tịch liêu. Khoác trên mình lớp lớp y phục cung đình, thế nhưng khi đứng cạnh Quý Phi, khí thế chẳng hề kém cạnh. Cũng phải, dù gì cũng là đích nữ được nuôi dạy cẩn thận trong gia tộc quyền quý, sao có thể thua kém một nữ nhân ngoại quốc?Nhưng cũng không lạ khi mãi đến lúc này ta mới được diện kiến nàng. Từ khi Quý Phi nhập cung, bệ hạ đã miễn cho nàng quy củ mỗi ngày đến thỉnh an hoàng hậu. Mà hoàng hậu thì sao? Vịt Bay Lạc BầyNàng gần như chưa từng rời khỏi cung của mình quá vài bước, mỗi ngày hoặc đến vấn an Thái Hậu, hoặc lặng lẽ ở lại trong điện, dường như sợ có người nhớ đến sự tồn tại của mình, hoàn toàn không chút hiện diện.Tất nhiên, buổi yến tiệc đêm nay còn có cả phu nhân của các vị đại thần. Khi ta lướt qua, liền nghe thấy những tiếng cười khẽ xen lẫn bàn tán:“Cũng thật đáng thương, vậy mà đã thành quả phụ.”“Đứa nhỏ mới mười sáu, lại là độc đinh trong nhà.”“Thánh thượng khoan dung, chẳng phải đã ban tước vị rồi sao? Chiến tử nơi sa trường, cũng chẳng thể trách được.”Trung tâm câu chuyện là một phụ nhân tóc đã điểm bạc, đuôi mắt hằn sâu nếp nhăn, dù có thoa bao nhiêu lớp phấn cũng chẳng che giấu được. Nhưng nàng… thực ra cũng chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.Chợt nhớ đến sáng nay, lúc chải đầu, ta cũng đã rụng đi một nắm tóc xanh.À, ta cũng chỉ mới mười tám.Bất giác, phụ nhân kia ngẩng đầu, vừa vặn chạm ánh mắt ta. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng liền lặng lẽ rời khỏi yến tiệc, không ngoái đầu nhìn lại.Ta xoay người, trong lòng vẫn nhớ rõ lời Quý Phi đã dặn. Đêm nay, sau yến tiệc, nàng sẽ chờ bệ hạ tại rừng mai. Nàng bảo rằng, điệu múa quê hương nàng, chỉ khi tuyết lớn phủ trời, hồng mai rực rỡ bừng nở, mới có thể đẹp nhất.Nhưng thật đáng tiếc, ta lại là kẻ bị lưu lại trông giữ cung điện.Nàng chưa từng có ý định dẫn ta theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

Số ký tự: 0