Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Bà Đây Muốn Xem...
2024-11-16 23:01:01
Phương Lâm An lôi từ túi quần ra một cuốn sổ nhỏ đã ố vàng, cuống cuồng lật từng trang, lật đến hết cuốn mà vẫn không tìm thấy giải thích nào cho tình huống này.
"Khoan đã! Đừng cãi nhau nữa!" Phương Lâm An hoảng loạn hét lên với một người một quỷ.
Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết đồng loạt im lặng, mặt đầy khó chịu, hai đôi mắt trừng trừng nhìn Phương Lâm An muốn biết tại sao anh ta lại dám cắt ngang cuộc cãi vã "ngọt ngào" của họ.
Phương Lâm An lại rút từ túi quần ra một cuốn sổ nhỏ khác, vừa lật vừa lẩm bẩm trong trạng thái sụp đổ: "Không đúng, không đúng... Cái này cũng không viết tại sao oán khí lại biến mất..."
"Hình như hắn phát điên rồi." Lục Trường Tuyết vừa nói vừa liếm môi: "Hay để tao ăn hắn đi, điên rồi thì cũng không có não, đại bổ."
Vân Kiến Nguyệt đưa tay ấn mặt Lục Trường Tuyết: "Mày đã đủ không có não rồi, đừng có ăn mấy thứ vô não nữa, để tao kiếm cho mày ít óc heo mà ăn, bổ não."
"Vậy hay là trong lúc hắn đang điên, chúng ta chuồn nhanh đi?" Lục Trường Tuyết đề xuất.
"Được." Vân Kiến Nguyệt vừa nói vừa quay gót rời đi.
Thấy một người một quỷ đã lẻn ra xa vài mét, Phương Lâm An hoảng hốt hét lớn: "Không được đi! Hôm nay chưa làm rõ chuyện này thì không ai được đi đâu!"
Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết liếc nhìn nhau hoàn toàn ăn ý, chẳng thèm quan tâm đến Phương Lâm An mà tiếp tục đi về phía cầu thang.
Ngay lúc đó, từ phòng 404 bùng nổ một luồng oán khí còn nặng gấp mười lần so với oán khí của Lục Trường Tuyết!
Oán khí đen ngòm từ khe cửa phòng 404 tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã lan đầy cả hành lang.
Phương Lâm An không còn thời gian để phát điên nữa, cuống cuồng rút hết bùa từ trên người ra, từng lá một dán lên cửa cố ngăn cản oán khí lan ra.
Khi lá bùa dán vào, oán khí khựng lại một giây rồi sau đó lại tiếp tục tràn ra mạnh mẽ hơn từ khe cửa.
Phương Lâm An nghiến răng, giờ chỉ còn cách duy nhất là vào trong giải quyết oán khí từ gốc rễ.
Anh ta cố mở cửa phòng nhưng cửa đã bị khóa chặt từ bên trong, dù có làm gì cũng không mở ra được.
"Tránh ra."
Giọng của Vân Kiến Nguyệt vang lên từ sau lưng Phương Lâm An, cô cùng Lục Trường Tuyết đã quay lại!
Phương Lâm An theo phản xạ tránh đường cho Vân Kiến Nguyệt, chỉ thấy cô lấy từ trên đầu một chiếc kẹp tóc đen dài, dùng tay bẻ thẳng kẹp ra rồi lách vào ổ khóa, xoay nhẹ hai cái, cửa lập tức bật mở.
"Mày thật sự sẽ không bị bắt chứ?" Lục Trường Tuyết hét lên đầy kinh ngạc, bạn cô từ khi nào đã học mấy kỹ năng kỳ quặc này chứ!
Vân Kiến Nguyệt cười hì hì, thu lại dụng cụ gây án: "Tao chỉ là một công dân bình thường biết tuân thủ pháp luật thôi mà."
Nói rồi, cô đẩy cửa ra, một luồng oán khí nồng nặc phả vào mặt.
"Khụ khụ..." Vân Kiến Nguyệt bị sặc ho khù khụ, khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại: "Cái thứ này thật là thối."
Phương Lâm An ngạc nhiên nhìn Vân Kiến Nguyệt, nhưng không có thời gian để nói gì, anh ta vội bước vào phòng.
Cảnh tượng trong phòng khiến hai người một quỷ chết lặng.
Một nữ quỷ trung niên mặc đồ đỏ, toàn thân tỏa ra oán khí đen ngòm như chảy tràn, tóc bà ta dài lê thê phủ kín sàn nhà, gần như chiếm trọn cả phòng khách.
Lúc này, bà ta đang bóp cổ Vương Huy, Vương Huy đã bất tỉnh mắt trợn trắng, giữa hai chân ướt đẫm vừa thối vừa bẩn.
Đèn trong phòng khách lúc sáng lúc tắt, kết hợp với khung cảnh kỳ dị, dù là đạo sĩ như Phương Lâm An cũng cảm thấy sởn da gà.
Nếu như Lục Trường Tuyết là quỷ cấp A thì nữ quỷ áo đỏ trước mặt này chắc chắn là quỷ cấp S!
Suốt mười năm qua, cả nước Hoa chỉ xảy ra hai vụ giết người do quỷ cấp S gây ra, cả hai vụ đều phải nhờ đến sự kết hợp giữa Cục linh dị và các gia tộc huyền học để giải quyết.
Vấn đề là hiện giờ bọn họ chỉ có hai người một quỷ!
Khoan đã, sao anh ta lại cảm thấy một người một quỷ này đứng về phía anh ta chứ? Phương Lâm An giật mình, hối hận muốn tự tát mình một cái, vừa rồi rõ ràng con lệ quỷ trẻ này cũng đang gây rối mà!
Trong lúc Phương Lâm An còn đang suy nghĩ lung tung, Lục Trường Tuyết bất chợt kêu lên một tiếng yếu đuối: "Oa, bảo bối ơi, có quỷ! Cứu tao!"
Cô chính là quỷ đấy! Phương Lâm An hét lên trong đầu, rốt cuộc cô rên rỉ cái quái gì vậy!
"Bốp!"
Vân Kiến Nguyệt nhấn công tắc đèn, cả căn phòng lập tức bừng sáng, luồng oán khí trong phòng cũng ngay tức khắc ngừng lại.
“Thế này thì hết bầu không khí phim ma rồi còn gì?” Vân Kiến Nguyệt nhún vai, hoàn toàn không thấy mình vừa làm chuyện gì lớn lao.
Phương Lâm An trợn tròn mắt, nước mắt lưng tròng, tâm trạng gần như sụp đổ, ánh sáng lúc tắt lúc mở trong phòng vừa rồi rõ ràng là ảo cảnh do con lệ quỷ này tạo ra. Để phá được ảo cảnh này, chắc anh ta phải dán cả trăm lá bùa còn chưa chắc có tác dụng.
Vậy mà cô gái này chỉ đơn giản bật đèn… Thế là ảo cảnh đã vỡ… vỡ tan rồi…
Cả căn phòng chìm trong im lặng chết chóc, đến con lệ quỷ áo đỏ cũng sững người trong chốc lát, đến khi nó nhận ra mình bị phá đám liền tức tối quăng mạnh Vương Huy xuống sàn, thân ảnh nó lập tức di chuyển tới trước mặt Vân Kiến Nguyệt.
"Dám phá hoại chuyện tốt của tao? Mày muốn ngươi chết!"
Giọng nói của lệ quỷ áo đỏ nghe thê lương đến rợn người, khi nó hét lên, bóng đèn trên trần nổ tung, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Bàn tay với bộ móng dài đỏ chót sắc bén lao tới cổ của Vân Kiến Nguyệt, Lục Trường Tuyết giận dữ tột độ, thân hình vụt đến như quả pháo thẳng tay tông lệ quỷ áo đỏ bay văng ra.
"Bà đây muốn xem đứa nào dám động vào bảo bối của tao!" Lục Trường Tuyết cũng hét lớn: “Có mỗi việc hú hét mà giỏi, mày hú hét như chó vậy hả!”
Vân Kiến Nguyệt nhăn mặt đưa tay lên bịt tai: "Đừng la nữa, hai người muốn làm tôi điếc thật đấy à?"
Lệ quỷ áo đỏ ngồi bệt trên sàn, có vẻ như chưa kịp phản ứng tại sao một con lệ quỷ cấp S như bà ta lại bị con quỷ cấp A tông văng được?
Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, bà ta biết giấu mặt đi đâu?
Lệ quỷ áo đỏ đứng bật dậy trong cơn giận dữ, hất đám tóc dài che mặt ra, chắc chắn là tại đám tóc này làm bà ta phân tâm nên mới bị con quỷ nhỏ đó đẩy bay! Nếu không thì làm sao chuyện đó xảy ra được!
"Hôm nay đứa nào cũng đừng hòng chạy!" Lệ quỷ áo đỏ lại hét lớn.
“Chát!”
Tiếng tát giòn tan vang vọng khắp phòng, cả không gian lại rơi vào yên lặng.
Vân Kiến Nguyệt lắc lắc cổ tay vì đau sau cú tát, mặt đầy vẻ khó chịu: "Đã bảo đừng la, không hiểu tiếng người hả?"
Phương Lâm An run lẩy bẩy, cổ họng run rẩy không ngừng: "Cô… cô là người mà có thể tát một con lệ quỷ ư…”
Ai đó làm ơn giải thích cho anh ta tại sao một người bình thường lại có thể chạm vào một con lệ quỷ không? Tại sao chứ!
Lệ quỷ áo đỏ lại sững sờ, không tin nổi rằng sau khi bị con quỷ cấp A tông bay, bà ta còn bị một người phàm tát vào mặt.
Lúc này, Lục Trường Tuyết nhận ra điều gì đó kỳ lạ: “Ơ, trông bà quen quen, chẳng phải là mẹ ruột của Vương Huy sao?”
Trước đây cô từng thấy ảnh của nữ quỷ này trong nhà Vương Huy, gã từng nói đó là mẹ mình đã qua đời do tai nạn.
Lệ quỷ áo đỏ cười lạnh: “Mẹ ruột? Thằng bất hiếu đó coi tôi là mẹ ruột bao giờ? Vì muốn mua căn nhà này mà nó giết tôi để lấy tiền bảo hiểm! Cô có biết nó dùng cái chết của tôi để lừa được bao nhiêu không? Ba trăm triệu! Tròn ba trăm triệu đấy!”
"Khoan đã! Đừng cãi nhau nữa!" Phương Lâm An hoảng loạn hét lên với một người một quỷ.
Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết đồng loạt im lặng, mặt đầy khó chịu, hai đôi mắt trừng trừng nhìn Phương Lâm An muốn biết tại sao anh ta lại dám cắt ngang cuộc cãi vã "ngọt ngào" của họ.
Phương Lâm An lại rút từ túi quần ra một cuốn sổ nhỏ khác, vừa lật vừa lẩm bẩm trong trạng thái sụp đổ: "Không đúng, không đúng... Cái này cũng không viết tại sao oán khí lại biến mất..."
"Hình như hắn phát điên rồi." Lục Trường Tuyết vừa nói vừa liếm môi: "Hay để tao ăn hắn đi, điên rồi thì cũng không có não, đại bổ."
Vân Kiến Nguyệt đưa tay ấn mặt Lục Trường Tuyết: "Mày đã đủ không có não rồi, đừng có ăn mấy thứ vô não nữa, để tao kiếm cho mày ít óc heo mà ăn, bổ não."
"Vậy hay là trong lúc hắn đang điên, chúng ta chuồn nhanh đi?" Lục Trường Tuyết đề xuất.
"Được." Vân Kiến Nguyệt vừa nói vừa quay gót rời đi.
Thấy một người một quỷ đã lẻn ra xa vài mét, Phương Lâm An hoảng hốt hét lớn: "Không được đi! Hôm nay chưa làm rõ chuyện này thì không ai được đi đâu!"
Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết liếc nhìn nhau hoàn toàn ăn ý, chẳng thèm quan tâm đến Phương Lâm An mà tiếp tục đi về phía cầu thang.
Ngay lúc đó, từ phòng 404 bùng nổ một luồng oán khí còn nặng gấp mười lần so với oán khí của Lục Trường Tuyết!
Oán khí đen ngòm từ khe cửa phòng 404 tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã lan đầy cả hành lang.
Phương Lâm An không còn thời gian để phát điên nữa, cuống cuồng rút hết bùa từ trên người ra, từng lá một dán lên cửa cố ngăn cản oán khí lan ra.
Khi lá bùa dán vào, oán khí khựng lại một giây rồi sau đó lại tiếp tục tràn ra mạnh mẽ hơn từ khe cửa.
Phương Lâm An nghiến răng, giờ chỉ còn cách duy nhất là vào trong giải quyết oán khí từ gốc rễ.
Anh ta cố mở cửa phòng nhưng cửa đã bị khóa chặt từ bên trong, dù có làm gì cũng không mở ra được.
"Tránh ra."
Giọng của Vân Kiến Nguyệt vang lên từ sau lưng Phương Lâm An, cô cùng Lục Trường Tuyết đã quay lại!
Phương Lâm An theo phản xạ tránh đường cho Vân Kiến Nguyệt, chỉ thấy cô lấy từ trên đầu một chiếc kẹp tóc đen dài, dùng tay bẻ thẳng kẹp ra rồi lách vào ổ khóa, xoay nhẹ hai cái, cửa lập tức bật mở.
"Mày thật sự sẽ không bị bắt chứ?" Lục Trường Tuyết hét lên đầy kinh ngạc, bạn cô từ khi nào đã học mấy kỹ năng kỳ quặc này chứ!
Vân Kiến Nguyệt cười hì hì, thu lại dụng cụ gây án: "Tao chỉ là một công dân bình thường biết tuân thủ pháp luật thôi mà."
Nói rồi, cô đẩy cửa ra, một luồng oán khí nồng nặc phả vào mặt.
"Khụ khụ..." Vân Kiến Nguyệt bị sặc ho khù khụ, khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại: "Cái thứ này thật là thối."
Phương Lâm An ngạc nhiên nhìn Vân Kiến Nguyệt, nhưng không có thời gian để nói gì, anh ta vội bước vào phòng.
Cảnh tượng trong phòng khiến hai người một quỷ chết lặng.
Một nữ quỷ trung niên mặc đồ đỏ, toàn thân tỏa ra oán khí đen ngòm như chảy tràn, tóc bà ta dài lê thê phủ kín sàn nhà, gần như chiếm trọn cả phòng khách.
Lúc này, bà ta đang bóp cổ Vương Huy, Vương Huy đã bất tỉnh mắt trợn trắng, giữa hai chân ướt đẫm vừa thối vừa bẩn.
Đèn trong phòng khách lúc sáng lúc tắt, kết hợp với khung cảnh kỳ dị, dù là đạo sĩ như Phương Lâm An cũng cảm thấy sởn da gà.
Nếu như Lục Trường Tuyết là quỷ cấp A thì nữ quỷ áo đỏ trước mặt này chắc chắn là quỷ cấp S!
Suốt mười năm qua, cả nước Hoa chỉ xảy ra hai vụ giết người do quỷ cấp S gây ra, cả hai vụ đều phải nhờ đến sự kết hợp giữa Cục linh dị và các gia tộc huyền học để giải quyết.
Vấn đề là hiện giờ bọn họ chỉ có hai người một quỷ!
Khoan đã, sao anh ta lại cảm thấy một người một quỷ này đứng về phía anh ta chứ? Phương Lâm An giật mình, hối hận muốn tự tát mình một cái, vừa rồi rõ ràng con lệ quỷ trẻ này cũng đang gây rối mà!
Trong lúc Phương Lâm An còn đang suy nghĩ lung tung, Lục Trường Tuyết bất chợt kêu lên một tiếng yếu đuối: "Oa, bảo bối ơi, có quỷ! Cứu tao!"
Cô chính là quỷ đấy! Phương Lâm An hét lên trong đầu, rốt cuộc cô rên rỉ cái quái gì vậy!
"Bốp!"
Vân Kiến Nguyệt nhấn công tắc đèn, cả căn phòng lập tức bừng sáng, luồng oán khí trong phòng cũng ngay tức khắc ngừng lại.
“Thế này thì hết bầu không khí phim ma rồi còn gì?” Vân Kiến Nguyệt nhún vai, hoàn toàn không thấy mình vừa làm chuyện gì lớn lao.
Phương Lâm An trợn tròn mắt, nước mắt lưng tròng, tâm trạng gần như sụp đổ, ánh sáng lúc tắt lúc mở trong phòng vừa rồi rõ ràng là ảo cảnh do con lệ quỷ này tạo ra. Để phá được ảo cảnh này, chắc anh ta phải dán cả trăm lá bùa còn chưa chắc có tác dụng.
Vậy mà cô gái này chỉ đơn giản bật đèn… Thế là ảo cảnh đã vỡ… vỡ tan rồi…
Cả căn phòng chìm trong im lặng chết chóc, đến con lệ quỷ áo đỏ cũng sững người trong chốc lát, đến khi nó nhận ra mình bị phá đám liền tức tối quăng mạnh Vương Huy xuống sàn, thân ảnh nó lập tức di chuyển tới trước mặt Vân Kiến Nguyệt.
"Dám phá hoại chuyện tốt của tao? Mày muốn ngươi chết!"
Giọng nói của lệ quỷ áo đỏ nghe thê lương đến rợn người, khi nó hét lên, bóng đèn trên trần nổ tung, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Bàn tay với bộ móng dài đỏ chót sắc bén lao tới cổ của Vân Kiến Nguyệt, Lục Trường Tuyết giận dữ tột độ, thân hình vụt đến như quả pháo thẳng tay tông lệ quỷ áo đỏ bay văng ra.
"Bà đây muốn xem đứa nào dám động vào bảo bối của tao!" Lục Trường Tuyết cũng hét lớn: “Có mỗi việc hú hét mà giỏi, mày hú hét như chó vậy hả!”
Vân Kiến Nguyệt nhăn mặt đưa tay lên bịt tai: "Đừng la nữa, hai người muốn làm tôi điếc thật đấy à?"
Lệ quỷ áo đỏ ngồi bệt trên sàn, có vẻ như chưa kịp phản ứng tại sao một con lệ quỷ cấp S như bà ta lại bị con quỷ cấp A tông văng được?
Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, bà ta biết giấu mặt đi đâu?
Lệ quỷ áo đỏ đứng bật dậy trong cơn giận dữ, hất đám tóc dài che mặt ra, chắc chắn là tại đám tóc này làm bà ta phân tâm nên mới bị con quỷ nhỏ đó đẩy bay! Nếu không thì làm sao chuyện đó xảy ra được!
"Hôm nay đứa nào cũng đừng hòng chạy!" Lệ quỷ áo đỏ lại hét lớn.
“Chát!”
Tiếng tát giòn tan vang vọng khắp phòng, cả không gian lại rơi vào yên lặng.
Vân Kiến Nguyệt lắc lắc cổ tay vì đau sau cú tát, mặt đầy vẻ khó chịu: "Đã bảo đừng la, không hiểu tiếng người hả?"
Phương Lâm An run lẩy bẩy, cổ họng run rẩy không ngừng: "Cô… cô là người mà có thể tát một con lệ quỷ ư…”
Ai đó làm ơn giải thích cho anh ta tại sao một người bình thường lại có thể chạm vào một con lệ quỷ không? Tại sao chứ!
Lệ quỷ áo đỏ lại sững sờ, không tin nổi rằng sau khi bị con quỷ cấp A tông bay, bà ta còn bị một người phàm tát vào mặt.
Lúc này, Lục Trường Tuyết nhận ra điều gì đó kỳ lạ: “Ơ, trông bà quen quen, chẳng phải là mẹ ruột của Vương Huy sao?”
Trước đây cô từng thấy ảnh của nữ quỷ này trong nhà Vương Huy, gã từng nói đó là mẹ mình đã qua đời do tai nạn.
Lệ quỷ áo đỏ cười lạnh: “Mẹ ruột? Thằng bất hiếu đó coi tôi là mẹ ruột bao giờ? Vì muốn mua căn nhà này mà nó giết tôi để lấy tiền bảo hiểm! Cô có biết nó dùng cái chết của tôi để lừa được bao nhiêu không? Ba trăm triệu! Tròn ba trăm triệu đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro