Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
"Mày Lấy Đâu Ra...
2024-11-13 20:31:04
Sau khi hiểu ra mối quan hệ giữa lệ quỷ áo đỏ và Vương Huy, Phương Lâm An hít sâu một hơi. Không ngờ lệ quỷ này lại oán khí nặng như vậy, hóa ra là bị chính con ruột giết chết, nếu như một người bình thường bị người lạ giết sẽ tích tụ oán khí cỡ 100 thì người mẹ bị con trai ruột giết chắc chắn phải đến 10,000!
Nhưng dù vậy cũng không đúng, trên đời này có không ít cha mẹ bị con giết, tại sao mẹ của Vương Huy lại biến thành lệ quỷ cấp S?
Phương Lâm An cắn ngón tay, hai tay kết ấn: "Lấy sức ta, kính mời thần minh, Thiên Nhãn, mở!"
Một ánh sáng vàng nhạt lóe qua, mắt Phương Lâm An trở nên tinh anh hơn hẳn, anh ta nhìn lệ quỷ áo đỏ và thấy một làn khói đỏ mờ ẩn trong lớp oán khí dày đặc.
Đó là… sức mạnh của tà thần!
Con lệ quỷ này có liên quan đến tà thần!
"Mày đang làm gì đấy?" Lệ quỷ áo đỏ nhận ra hành động của Phương Lâm An, mặt đầy vẻ hung ác: "Thì ra là đạo sĩ, các người đã xông vào đây thì đừng hòng ai thoát!"
Với tiếng hét sắc nhọn của lệ quỷ, Phương Lâm An phun ra một ngụm máu già, toàn bộ tinh khí thần của anh ta dường như bị rút cạn trong nháy mắt. Anh ta vội vàng lấy bùa dán lên người còn không quên hét lên với Vân Kiến Nguyệt.
"Cô ta đang hút tinh khí của chúng ta đấy, chạy mau đi!"
Lục Trường Tuyết dán người vào tường run rẩy không ngừng, oán khí ít ỏi của cô so với lệ quỷ áo đỏ chẳng khác gì muỗi với voi. Đã thế, oán khí của cô còn đang bị lệ quỷ kia hút dần, nếu bị hút hết thì cô sẽ chết hoàn toàn!
"Nguyệt cục cưng mau chạy đi, con mụ già này hung dữ quá, tao chặn một chút cho, mày chạy lẹ lên." Lục Trường Tuyết nghiến răng, dù gì cô cũng là quỷ rồi, chết thêm một lần nữa cũng được, chỉ cần bảo vệ bạn thân là đủ.
Lục Trường Tuyết lại phóng mình như quả pháo nhưng lần này lệ quỷ áo đỏ chỉ đưa tay ra là túm được đầu cô.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, lệ quỷ áo đỏ thản nhiên bứt đầu của Lục Trường Tuyết rồi vứt xuống đất.
Lệ quỷ áo đỏ hừ lạnh một tiếng, như muốn nói, chỉ có vậy thôi à?
Thân xác của Lục Trường Tuyết luống cuống đi nhặt đầu: “Á! Đầu tao lại rớt rồi!”
"Chát!"
Một cái tát nữa vang lên giòn giã.
Vân Kiến Nguyệt nghiến răng gần như vỡ nát: “Mày có biết cái đầu đó tao khâu mất bao lâu không hả? Mày dám xé ra như thế à?”
"Cô đánh bà ta chỉ khiến bà ta giận hơn thôi, chạy mau!" Phương Lâm An hét lên rồi lại phun ra một ngụm máu già, đám bùa không tài nào ngăn nổi lệ quỷ áo đỏ đang bộc phát sức mạnh.
Sau hai cái tát liên tiếp, lệ quỷ áo đỏ phát điên, bà ta vung tay định đánh trả nhưng khi bàn tay vừa giơ lên thì tiếng cưa máy khởi động vang lên rợn người.
Giây tiếp theo, cẳng tay của lệ quỷ áo đỏ “phịch” một cái rơi xuống đất.
Lục Trường Tuyết vừa nhét đầu lại vào cổ, quay lại liền thấy Vân Kiến Nguyệt đang cầm cưa máy chặt cánh tay của lệ quỷ áo đỏ.
"Mày lấy đâu ra cái cưa máy đấy vậy hả!" Lục Trường Tuyết thét lên sụp đổ: “Tao thật sự sẽ báo công an đó, tin không?”
Vân Kiến Nguyệt cầm cưa máy lên ngắm nghía, nhe răng cười với Lục Trường Tuyết, còn giơ ngón cái ra vẻ hài lòng: "Là cưa mà Vương Huy giấu dưới gầm giường để phân xác mày đấy, dùng cũng khá ngon."
Lục Trường Tuyết: ?
Phương Lâm An: ?
Không đợi hai người kịp phản ứng, Vân Kiến Nguyệt đã vung cưa máy khí thế hừng hực chặt đầu lệ quỷ áo đỏ.
Sau đó là cánh tay kia, cẳng chân, đùi, và thân thể...
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, lệ quỷ áo đỏ đã bị Vân Kiến Nguyệt xẻ thành từng mảnh.
Những phần cơ thể rơi vãi trên đất không ngừng co giật, Vân Kiến Nguyệt chống nạnh từ trên cao nhìn xuống đống tàn dư đó rồi phì một tiếng: “Dám phá hoại công trình của tao, chết đi cho đáng đời.”
Vì lệ quỷ áo đỏ đã bị chặt thành từng mảnh, sắc mặt của Phương Lâm An cuối cùng cũng khá hơn chút.
“Bà ta là một ác quỷ cấp S, có thể tái tạo cơ thể, nhân lúc bà ta còn chưa phục hồi hãy mang tên khốn kia chạy đi!” Phương Lâm An lảo đảo đứng dậy định cõng Vương Huy.
Lục Trường Tuyết lại bước lên chắn trước mặt Phương Lâm An: “Anh còn muốn cứu gã sao?”
“Gã giết người sẽ bị pháp luật xử lý, còn cô, giờ cô vẫn chưa dính đến mạng người, nếu tay cô dính máu thì chỉ có kết cục là hồn bay phách lạc thôi!” Phương Lâm An nhận ra Lục Trường Tuyết không phải loại ác quỷ tàn bạo không thể cứu vãn nên cố gắng thuyết phục cô.
“Hai người cãi gì vậy, chạy mau lên!” Vân Kiến Nguyệt nắm lấy tay Lục Trường Tuyết kéo chạy ra ngoài: “Bà ta tự ghép lại rồi, ghép nhanh lắm! Cưa điện hết pin rồi nên tao không chém được bà ta lần thứ hai đâu cưng.”
Phương Lâm An vội cõng Vương Huy chạy ra ngoài.
Họ chạy rất nhanh, thoáng cái đã xuống được cầu thang.
Nhưng đúng lúc này, một chất lỏng màu đen chảy nhanh ra từ phòng 404, di chuyển với tốc độ phi thường vượt qua cả Vân Kiến Nguyệt và bọn họ.
Chất lỏng đen bỗng dựng đứng lên tạo thành một lớp màng mỏng màu xám đen trong suốt, màng bao phủ một phạm vi rất rộng, trùm cả nửa khu nhà.
“Đó là quỷ vực!” Trong lòng Phương Lâm An tràn đầy lo lắng, nếu bị lệ quỷ áo đỏ giam trong quỷ vực, họ chỉ còn nước chờ chết.
Quỷ vực thu hẹp dần với tốc độ chóng mặt, tạo thành hình bán cầu, Vân Kiến Nguyệt đá vào màng vài cái nhưng nó không hề suy chuyển.
Nếu bây giờ họ không biết bay thì đừng mong thoát khỏi quỷ vực này.
Nhìn quỷ vực sắp khép kín tạo thành một không gian hoàn chỉnh.
Đúng lúc ấy, một chiếc trực thăng từ xa lao đến với tốc độ nhanh kinh hoàng, khi trực thăng đến gần khe hở của quỷ vực, một bóng người mảnh mai nhảy xuống từ trực thăng.
Người đó mặc áo thun xám, quần dài đen, tóc ngắn màu mực bị gió và trọng lực hất ngược ra sau, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ những đường nét tinh xảo như một kiệt tác.
Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, tay cầm một thanh đao sắc lạnh sáng loáng.
Phần đỉnh quỷ vực chỉ còn một khe nhỏ cỡ nắm tay chưa khép lại, thanh đao nhắm thẳng vào khe đó mà đâm vào.
Người đàn ông nắm chặt đao kéo mạnh xuống khiến quỷ vực tưởng chừng vững chắc bị xé toạc ra!
“Két!”
Cùng với âm thanh như kính vỡ, cả quỷ vực sụp đổ tan nát.
Phương Lâm An nhận ra người vừa đến, nghẹn ngào lao đến: “Tiểu sư thúc!”
Người đàn ông khẽ nghiêng người tránh khỏi cái ôm đầy xúc động của Phương Lâm An.
Lục Trường Tuyết đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nước dãi bất giác chảy ra: “Cưng ơi, đẹp, đẹp trai quá.”
“Mất mặt quá.” Vân Kiến Nguyệt nói, đồng thời cũng lau lau khóe miệng, lẩm bẩm: “Đúng là có tí khí chất của ông hoàng ngầu lòi thật.”
Phương Lâm An bị tránh ôm có hơi tổn thương, nhưng anh ta không có thời gian buồn, vội kể lại chuyện vừa xảy ra cho tiểu sư thúc.
Nghe xong, người đàn ông chỉ để lại hai chữ gọn lỏn rồi quay người bước vào khu nhà tràn đầy oán khí.
“Biết rồi.”
Lục Trường Tuyết lẻn nhanh như ma đến bên cạnh Phương Lâm An, nhìn theo bóng lưng người đàn ông với vẻ tò mò: “Tên anh ấy là gì? Có người yêu chưa? Tôi thấy anh ấy xứng với cưng nhà tôi đấy!”
Nhưng dù vậy cũng không đúng, trên đời này có không ít cha mẹ bị con giết, tại sao mẹ của Vương Huy lại biến thành lệ quỷ cấp S?
Phương Lâm An cắn ngón tay, hai tay kết ấn: "Lấy sức ta, kính mời thần minh, Thiên Nhãn, mở!"
Một ánh sáng vàng nhạt lóe qua, mắt Phương Lâm An trở nên tinh anh hơn hẳn, anh ta nhìn lệ quỷ áo đỏ và thấy một làn khói đỏ mờ ẩn trong lớp oán khí dày đặc.
Đó là… sức mạnh của tà thần!
Con lệ quỷ này có liên quan đến tà thần!
"Mày đang làm gì đấy?" Lệ quỷ áo đỏ nhận ra hành động của Phương Lâm An, mặt đầy vẻ hung ác: "Thì ra là đạo sĩ, các người đã xông vào đây thì đừng hòng ai thoát!"
Với tiếng hét sắc nhọn của lệ quỷ, Phương Lâm An phun ra một ngụm máu già, toàn bộ tinh khí thần của anh ta dường như bị rút cạn trong nháy mắt. Anh ta vội vàng lấy bùa dán lên người còn không quên hét lên với Vân Kiến Nguyệt.
"Cô ta đang hút tinh khí của chúng ta đấy, chạy mau đi!"
Lục Trường Tuyết dán người vào tường run rẩy không ngừng, oán khí ít ỏi của cô so với lệ quỷ áo đỏ chẳng khác gì muỗi với voi. Đã thế, oán khí của cô còn đang bị lệ quỷ kia hút dần, nếu bị hút hết thì cô sẽ chết hoàn toàn!
"Nguyệt cục cưng mau chạy đi, con mụ già này hung dữ quá, tao chặn một chút cho, mày chạy lẹ lên." Lục Trường Tuyết nghiến răng, dù gì cô cũng là quỷ rồi, chết thêm một lần nữa cũng được, chỉ cần bảo vệ bạn thân là đủ.
Lục Trường Tuyết lại phóng mình như quả pháo nhưng lần này lệ quỷ áo đỏ chỉ đưa tay ra là túm được đầu cô.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, lệ quỷ áo đỏ thản nhiên bứt đầu của Lục Trường Tuyết rồi vứt xuống đất.
Lệ quỷ áo đỏ hừ lạnh một tiếng, như muốn nói, chỉ có vậy thôi à?
Thân xác của Lục Trường Tuyết luống cuống đi nhặt đầu: “Á! Đầu tao lại rớt rồi!”
"Chát!"
Một cái tát nữa vang lên giòn giã.
Vân Kiến Nguyệt nghiến răng gần như vỡ nát: “Mày có biết cái đầu đó tao khâu mất bao lâu không hả? Mày dám xé ra như thế à?”
"Cô đánh bà ta chỉ khiến bà ta giận hơn thôi, chạy mau!" Phương Lâm An hét lên rồi lại phun ra một ngụm máu già, đám bùa không tài nào ngăn nổi lệ quỷ áo đỏ đang bộc phát sức mạnh.
Sau hai cái tát liên tiếp, lệ quỷ áo đỏ phát điên, bà ta vung tay định đánh trả nhưng khi bàn tay vừa giơ lên thì tiếng cưa máy khởi động vang lên rợn người.
Giây tiếp theo, cẳng tay của lệ quỷ áo đỏ “phịch” một cái rơi xuống đất.
Lục Trường Tuyết vừa nhét đầu lại vào cổ, quay lại liền thấy Vân Kiến Nguyệt đang cầm cưa máy chặt cánh tay của lệ quỷ áo đỏ.
"Mày lấy đâu ra cái cưa máy đấy vậy hả!" Lục Trường Tuyết thét lên sụp đổ: “Tao thật sự sẽ báo công an đó, tin không?”
Vân Kiến Nguyệt cầm cưa máy lên ngắm nghía, nhe răng cười với Lục Trường Tuyết, còn giơ ngón cái ra vẻ hài lòng: "Là cưa mà Vương Huy giấu dưới gầm giường để phân xác mày đấy, dùng cũng khá ngon."
Lục Trường Tuyết: ?
Phương Lâm An: ?
Không đợi hai người kịp phản ứng, Vân Kiến Nguyệt đã vung cưa máy khí thế hừng hực chặt đầu lệ quỷ áo đỏ.
Sau đó là cánh tay kia, cẳng chân, đùi, và thân thể...
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, lệ quỷ áo đỏ đã bị Vân Kiến Nguyệt xẻ thành từng mảnh.
Những phần cơ thể rơi vãi trên đất không ngừng co giật, Vân Kiến Nguyệt chống nạnh từ trên cao nhìn xuống đống tàn dư đó rồi phì một tiếng: “Dám phá hoại công trình của tao, chết đi cho đáng đời.”
Vì lệ quỷ áo đỏ đã bị chặt thành từng mảnh, sắc mặt của Phương Lâm An cuối cùng cũng khá hơn chút.
“Bà ta là một ác quỷ cấp S, có thể tái tạo cơ thể, nhân lúc bà ta còn chưa phục hồi hãy mang tên khốn kia chạy đi!” Phương Lâm An lảo đảo đứng dậy định cõng Vương Huy.
Lục Trường Tuyết lại bước lên chắn trước mặt Phương Lâm An: “Anh còn muốn cứu gã sao?”
“Gã giết người sẽ bị pháp luật xử lý, còn cô, giờ cô vẫn chưa dính đến mạng người, nếu tay cô dính máu thì chỉ có kết cục là hồn bay phách lạc thôi!” Phương Lâm An nhận ra Lục Trường Tuyết không phải loại ác quỷ tàn bạo không thể cứu vãn nên cố gắng thuyết phục cô.
“Hai người cãi gì vậy, chạy mau lên!” Vân Kiến Nguyệt nắm lấy tay Lục Trường Tuyết kéo chạy ra ngoài: “Bà ta tự ghép lại rồi, ghép nhanh lắm! Cưa điện hết pin rồi nên tao không chém được bà ta lần thứ hai đâu cưng.”
Phương Lâm An vội cõng Vương Huy chạy ra ngoài.
Họ chạy rất nhanh, thoáng cái đã xuống được cầu thang.
Nhưng đúng lúc này, một chất lỏng màu đen chảy nhanh ra từ phòng 404, di chuyển với tốc độ phi thường vượt qua cả Vân Kiến Nguyệt và bọn họ.
Chất lỏng đen bỗng dựng đứng lên tạo thành một lớp màng mỏng màu xám đen trong suốt, màng bao phủ một phạm vi rất rộng, trùm cả nửa khu nhà.
“Đó là quỷ vực!” Trong lòng Phương Lâm An tràn đầy lo lắng, nếu bị lệ quỷ áo đỏ giam trong quỷ vực, họ chỉ còn nước chờ chết.
Quỷ vực thu hẹp dần với tốc độ chóng mặt, tạo thành hình bán cầu, Vân Kiến Nguyệt đá vào màng vài cái nhưng nó không hề suy chuyển.
Nếu bây giờ họ không biết bay thì đừng mong thoát khỏi quỷ vực này.
Nhìn quỷ vực sắp khép kín tạo thành một không gian hoàn chỉnh.
Đúng lúc ấy, một chiếc trực thăng từ xa lao đến với tốc độ nhanh kinh hoàng, khi trực thăng đến gần khe hở của quỷ vực, một bóng người mảnh mai nhảy xuống từ trực thăng.
Người đó mặc áo thun xám, quần dài đen, tóc ngắn màu mực bị gió và trọng lực hất ngược ra sau, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ những đường nét tinh xảo như một kiệt tác.
Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, tay cầm một thanh đao sắc lạnh sáng loáng.
Phần đỉnh quỷ vực chỉ còn một khe nhỏ cỡ nắm tay chưa khép lại, thanh đao nhắm thẳng vào khe đó mà đâm vào.
Người đàn ông nắm chặt đao kéo mạnh xuống khiến quỷ vực tưởng chừng vững chắc bị xé toạc ra!
“Két!”
Cùng với âm thanh như kính vỡ, cả quỷ vực sụp đổ tan nát.
Phương Lâm An nhận ra người vừa đến, nghẹn ngào lao đến: “Tiểu sư thúc!”
Người đàn ông khẽ nghiêng người tránh khỏi cái ôm đầy xúc động của Phương Lâm An.
Lục Trường Tuyết đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nước dãi bất giác chảy ra: “Cưng ơi, đẹp, đẹp trai quá.”
“Mất mặt quá.” Vân Kiến Nguyệt nói, đồng thời cũng lau lau khóe miệng, lẩm bẩm: “Đúng là có tí khí chất của ông hoàng ngầu lòi thật.”
Phương Lâm An bị tránh ôm có hơi tổn thương, nhưng anh ta không có thời gian buồn, vội kể lại chuyện vừa xảy ra cho tiểu sư thúc.
Nghe xong, người đàn ông chỉ để lại hai chữ gọn lỏn rồi quay người bước vào khu nhà tràn đầy oán khí.
“Biết rồi.”
Lục Trường Tuyết lẻn nhanh như ma đến bên cạnh Phương Lâm An, nhìn theo bóng lưng người đàn ông với vẻ tò mò: “Tên anh ấy là gì? Có người yêu chưa? Tôi thấy anh ấy xứng với cưng nhà tôi đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro