Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Có Con Chuột Họ...
2024-11-16 23:01:01
Thật ra nhiệm vụ này không khó, ở vùng ngoại ô thành phố A vừa xảy ra vụ yêu quái xin phong hiệu.
Ở Đông Bắc có truyền thuyết về "ngũ tiên" gồm: hồ ly, chồn vàng, nhím, rắn và chuột. Tương truyền rằng, ngũ tiên có thể tu luyện thành tiên, và bước cuối cùng để hóa thành người là phải tìm một người hữu duyên để xin phong hiệu.
Chúng sẽ hỏi người hữu duyên: “Ngươi thấy ta giống người không?”
Nếu được trả lời là "giống", chúng sẽ có thể hóa hình người, tu hành viên mãn.
Nếu được trả lời là "không giống", chúng phải đi tìm người khác để hỏi lại.
Dạo gần đây, vùng ngoại ô thành phố A xuất hiện một con chuột hay tìm cách chặn đường người đi vào ban đêm, rồi hỏi họ “Ngươi thấy ta giống người không?”
Nhưng thật ra nó chưa đủ đạo hạnh để xin phong thành tiên, chỉ là tu luyện thành thần kinh đi hù dọa không ít người vô tội.
Vụ này được báo lên Cục Dị Năng, tất nhiên Cục phải phái người ra xử lý.
Tư Vô Mệnh bắt taxi đến vùng ngoại ô một cách thuần thục, trước khi xuống xe còn cẩn thận yêu cầu tài xế xuất hóa đơn rồi nhét kỹ vào túi.
Chú tài xế cũng là người nhiều chuyện, suốt quãng đường cứ nói không ngớt, đến lúc xuất hóa đơn còn tiện miệng hỏi: “Anh bạn đẹp trai, cái anh mang trên lưng là gì thế? Nhìn giống thanh đao to trong phim quá nhỉ?”
“Gậy nhóm lửa thôi.” Tư Vô Mệnh mặt không đổi sắc, nói dối trắng trợn.
Một thanh đao sắc bén có thể chém bay cả tà thần, giờ hóa thân thành gậy nhóm lửa.
Vân Kiến Nguyệt hít sâu một hơi, cái tài nói dối này của anh thật sự không thua kém cô! Đúng là không tầm thường!
Đợi tài xế đi khuất, Vân Kiến Nguyệt mới hỏi Tư Vô Mệnh: “Chúng ta tìm con chuột đó bằng cách nào?”
Tư Vô Mệnh im lặng rút đao ra đâm mạnh xuống đất.
Trong ngọc bội, Lục Trường Tuyết hét lên như gà mắc cổ: “Anh ta... Anh ta... anh ta đâm xuyên bê tông rồi kìa!”
Nửa lưỡi đao cắm vào nền xi măng, một luồng khí vô hình như làn sóng nước lan tỏa ra dần dần lan rộng khắp bốn phía.
Chưa đầy hai phút, một con chuột xám to bằng con chó poodle lao đến, nắp cống bị nó hất tung, nó lao vọt ra như bị lửa đốt vào mông, chạy đến trước mặt Vân Kiến Nguyệt rồi đâm đầu vào sống đao của Tư Vô Mệnh, mắt lăn tăn lật ngược, ngất xỉu.
Lục Trường Tuyết: Sao cách ra mắt này thấy quen quen nhỉ? Chắc là ảo giác thôi nhỉ.
“Anh lần nào ra vẻ cũng khác người đấy nhỉ.” Dù đã thấy Tư Vô Mệnh làm màu hai lần, Vân Kiến Nguyệt vẫn không khỏi kinh ngạc trước trình độ của vị "bậc thầy làm màu" này.
Đôi mắt đen trắng phân minh của Tư Vô Mệnh có chút bối rối nhìn Vân Kiến Nguyệt một cái, mắt anh ươn ướt, cả người toát ra vẻ dễ gần khó hiểu.
Vân Kiến Nguyệt: Khỉ thật, giống như một con chó sói ngốc nghếch đáng yêu! Anh có biết là trông như vậy rất dễ bị “gặm” không…
May mà Tư Vô Mệnh không nghe được suy nghĩ của cô, bàn tay thon dài trắng trẻo của anh túm lấy cổ con chuột xám to nhấc bổng nó lên.
Con chuột bị túm ngay gáy, tỉnh lại từ từ, nhìn thấy toàn thân Tư Vô Mệnh bao phủ bởi ánh kim quang công đức gần như làm chói lòa mắt đậu xanh của nó khiến nó phát hoảng.
“Chít chít chít! Chít chít chít!”
Vân Kiến Nguyệt tát một cái vào gáy con chuột xám: “Nói tiếng người!”
Chuột xám: “Ư ư ư.”
Lục Trường Tuyết: Có chuột học nói tiếng người?
“Lại ư thêm một tiếng nữa thì đập nát đầu mày đấy.” Vân Kiến Nguyệt nóng nảy.
Lục Trường Tuyết: Sao câu này nghe quen tai thế nhỉ? Phải nghe tiếp mới chắc được.
Con chuột xám cất giọng khàn khàn như vịt đực: “Con người, mau thả bản tiên ra!”
Tư Vô Mệnh rút thanh Đường đao cắm trong nền xi măng lên bằng một tay, nhẹ nhàng lắc lư nó trước mặt con chuột xám.
“Đại gia, ngài có gì chỉ bảo không?” Con chuột xám nheo nheo đôi mắt nhỏ, trong ánh mắt ngập tràn ý muốn sống sót, giọng điệu nịnh bợ.
“Chưa tu luyện thành công đừng có đi xin phong hiệu.” Tư Vô Mệnh thu đao vào vỏ rồi vẽ một lá bùa trong không khí bằng một tay, lá bùa phát sáng lấp lánh, biến thành những đốm sáng nhỏ rồi bay thẳng vào đầu con chuột xám.
Con chuột xám sợ run rẩy, ai mà tốt lành lại vừa gặp đã đặt cấm chế cho một yêu quái thấp cổ bé họng như nó chứ? Lại còn là cấm chế tàn độc thế này! Cấm không cho nó xin phong hiệu trước khi tu hành đại thành, nếu không sẽ tự nổ tung!
Xin hãy tha cho nó đi! Một con chuột xám tự nổ tung trước mặt con người cũng chẳng đỡ mất mặt hơn việc mở miệng nói tiếng người là bao!
Sau khi làm xong tất cả, Tư Vô Mệnh thả con chuột xám ra.
Con chuột xám nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng chạy biến đi như bay, chỉ thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu, chắc đã chui tọt vào bụi cây hay ống cống nào đó rồi.
“Vậy là xong rồi hả?” Vân Kiến Nguyệt chỉ vào mình: “Tôi ngoài tát nó một cái ra, hình như chẳng phải làm gì cả?”
Tư Vô Mệnh chìa tay ra với Vân Kiến Nguyệt, cô ngơ ngác cũng đưa tay ra chẳng hiểu anh định làm gì.
Giây tiếp theo, Tư Vô Mệnh như có phép thuật, rút ra một chai nước rửa tay khô, *biu biu* xịt hai lần vào lòng bàn tay Vân Kiến Nguyệt rồi tự xịt hai lần vào tay mình.
Rửa tay sát khuẩn á? Vân Kiến Nguyệt sững người nhưng tay thì nhanh chóng chà xát vào nhau.
Tư Vô Mệnh người hành động ít nói, cất chai sát khuẩn vào rồi bắt một chiếc xe công nghệ, chở Vân Kiến Nguyệt rời khỏi nơi vắng vẻ này.
Trong nửa tháng sau đó, Vân Kiến Nguyệt cùng Tư Vô Mệnh làm không ít nhiệm vụ.
Cả quá trình cô chỉ cần tát cho yêu quái bướng bỉnh một cái, còn lại Tư Vô Mệnh tự lo hết.
Phải nói là tiền kiếm dễ thật sự.
Mà Tư Vô Mệnh còn siêu chu đáo, lần nào cũng là anh giữ hóa đơn khi đi xe, về cục cũng là anh lo quy trình báo phí!
“Tôi tuyên bố, anh chính là đồng nghiệp tốt nhất trên đời.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần nữa, Vân Kiến Nguyệt giơ ngón cái về phía Tư Vô Mệnh khen ngợi từ tận đáy lòng.
Tư Vô Mệnh mím môi, nở nụ cười như chú cún nhỏ.
Vân Kiến Nguyệt âm thầm ngoảnh đầu, hơi ngửa mặt lên trời cố không để máu mũi chảy ra.
Khỉ thật, nếu không phải đánh không lại anh, cô sẽ lôi tên tự cao tự đại này vào bụi cỏ và… làm chuyện cô muốn rồi!
Ngay khi cảm xúc của Vân Kiến Nguyệt đang xáo trộn, sợi dây đỏ trên cổ tay cô đột nhiên rung lên quấn chặt vào tay cô hơn chút nữa.
“Gì đây? Cả mày cũng có tính khí à?” Vân Kiến Nguyệt nhấc tay lên kéo sợi dây đỏ.
Thứ này từ lâu chẳng động đậy gì, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô làm cô gần như đã quên mất nó.
Tư Vô Mệnh nhìn Vân Kiến Nguyệt đầy nghi hoặc, ánh mắt ngây ngô như cún con.
Vân Kiến Nguyệt lập tức đẩy chị em thân thiết ra làm bia đỡ: “Tôi nói là Lục Trường Tuyết kìa, cô ấy hát mấy bài nhảm nhí trong ngọc bội làm tôi mất tập trung.”
Lục Trường Tuyết yên lặng như gà bỗng dưng bị đội cái mũ to tướng, giận đến mức nửa cái đầu ló ra khỏi ngọc bội định phản bác nhưng liền bị Vân Kiến Nguyệt mạnh tay ấn trở lại.
Vân Kiến Nguyệt mỉm cười: “Anh xem, cô ấy quả thật rất không nghe lời.”
Tư Vô Mệnh hơi nhíu mày, chân thành đề xuất một giải pháp: “Tôi có thể đặt cấm chế cho hồn ma, để cô ấy không nói được nữa.”
Lục Trường Tuyết hét điên cuồng trong ngọc bội: “Vân Kiến Nguyệt! Đồ trời đánh! Tha mạng cho tao đi!”
Vân Kiến Nguyệt quạt tay nhanh đến mức như phong hỏa luân: “Không cần đâu! Tôi sẽ về quản cô ấy ngay!”
Nói xong, Vân Kiến Nguyệt chạy như gió.
Tư Vô Mệnh còn đứng lại, ngơ ngác chìa tay về phía bóng lưng của cô, lẩm bẩm: “Không đi xe về mà chạy bộ về sao?”
Ở Đông Bắc có truyền thuyết về "ngũ tiên" gồm: hồ ly, chồn vàng, nhím, rắn và chuột. Tương truyền rằng, ngũ tiên có thể tu luyện thành tiên, và bước cuối cùng để hóa thành người là phải tìm một người hữu duyên để xin phong hiệu.
Chúng sẽ hỏi người hữu duyên: “Ngươi thấy ta giống người không?”
Nếu được trả lời là "giống", chúng sẽ có thể hóa hình người, tu hành viên mãn.
Nếu được trả lời là "không giống", chúng phải đi tìm người khác để hỏi lại.
Dạo gần đây, vùng ngoại ô thành phố A xuất hiện một con chuột hay tìm cách chặn đường người đi vào ban đêm, rồi hỏi họ “Ngươi thấy ta giống người không?”
Nhưng thật ra nó chưa đủ đạo hạnh để xin phong thành tiên, chỉ là tu luyện thành thần kinh đi hù dọa không ít người vô tội.
Vụ này được báo lên Cục Dị Năng, tất nhiên Cục phải phái người ra xử lý.
Tư Vô Mệnh bắt taxi đến vùng ngoại ô một cách thuần thục, trước khi xuống xe còn cẩn thận yêu cầu tài xế xuất hóa đơn rồi nhét kỹ vào túi.
Chú tài xế cũng là người nhiều chuyện, suốt quãng đường cứ nói không ngớt, đến lúc xuất hóa đơn còn tiện miệng hỏi: “Anh bạn đẹp trai, cái anh mang trên lưng là gì thế? Nhìn giống thanh đao to trong phim quá nhỉ?”
“Gậy nhóm lửa thôi.” Tư Vô Mệnh mặt không đổi sắc, nói dối trắng trợn.
Một thanh đao sắc bén có thể chém bay cả tà thần, giờ hóa thân thành gậy nhóm lửa.
Vân Kiến Nguyệt hít sâu một hơi, cái tài nói dối này của anh thật sự không thua kém cô! Đúng là không tầm thường!
Đợi tài xế đi khuất, Vân Kiến Nguyệt mới hỏi Tư Vô Mệnh: “Chúng ta tìm con chuột đó bằng cách nào?”
Tư Vô Mệnh im lặng rút đao ra đâm mạnh xuống đất.
Trong ngọc bội, Lục Trường Tuyết hét lên như gà mắc cổ: “Anh ta... Anh ta... anh ta đâm xuyên bê tông rồi kìa!”
Nửa lưỡi đao cắm vào nền xi măng, một luồng khí vô hình như làn sóng nước lan tỏa ra dần dần lan rộng khắp bốn phía.
Chưa đầy hai phút, một con chuột xám to bằng con chó poodle lao đến, nắp cống bị nó hất tung, nó lao vọt ra như bị lửa đốt vào mông, chạy đến trước mặt Vân Kiến Nguyệt rồi đâm đầu vào sống đao của Tư Vô Mệnh, mắt lăn tăn lật ngược, ngất xỉu.
Lục Trường Tuyết: Sao cách ra mắt này thấy quen quen nhỉ? Chắc là ảo giác thôi nhỉ.
“Anh lần nào ra vẻ cũng khác người đấy nhỉ.” Dù đã thấy Tư Vô Mệnh làm màu hai lần, Vân Kiến Nguyệt vẫn không khỏi kinh ngạc trước trình độ của vị "bậc thầy làm màu" này.
Đôi mắt đen trắng phân minh của Tư Vô Mệnh có chút bối rối nhìn Vân Kiến Nguyệt một cái, mắt anh ươn ướt, cả người toát ra vẻ dễ gần khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt: Khỉ thật, giống như một con chó sói ngốc nghếch đáng yêu! Anh có biết là trông như vậy rất dễ bị “gặm” không…
May mà Tư Vô Mệnh không nghe được suy nghĩ của cô, bàn tay thon dài trắng trẻo của anh túm lấy cổ con chuột xám to nhấc bổng nó lên.
Con chuột bị túm ngay gáy, tỉnh lại từ từ, nhìn thấy toàn thân Tư Vô Mệnh bao phủ bởi ánh kim quang công đức gần như làm chói lòa mắt đậu xanh của nó khiến nó phát hoảng.
“Chít chít chít! Chít chít chít!”
Vân Kiến Nguyệt tát một cái vào gáy con chuột xám: “Nói tiếng người!”
Chuột xám: “Ư ư ư.”
Lục Trường Tuyết: Có chuột học nói tiếng người?
“Lại ư thêm một tiếng nữa thì đập nát đầu mày đấy.” Vân Kiến Nguyệt nóng nảy.
Lục Trường Tuyết: Sao câu này nghe quen tai thế nhỉ? Phải nghe tiếp mới chắc được.
Con chuột xám cất giọng khàn khàn như vịt đực: “Con người, mau thả bản tiên ra!”
Tư Vô Mệnh rút thanh Đường đao cắm trong nền xi măng lên bằng một tay, nhẹ nhàng lắc lư nó trước mặt con chuột xám.
“Đại gia, ngài có gì chỉ bảo không?” Con chuột xám nheo nheo đôi mắt nhỏ, trong ánh mắt ngập tràn ý muốn sống sót, giọng điệu nịnh bợ.
“Chưa tu luyện thành công đừng có đi xin phong hiệu.” Tư Vô Mệnh thu đao vào vỏ rồi vẽ một lá bùa trong không khí bằng một tay, lá bùa phát sáng lấp lánh, biến thành những đốm sáng nhỏ rồi bay thẳng vào đầu con chuột xám.
Con chuột xám sợ run rẩy, ai mà tốt lành lại vừa gặp đã đặt cấm chế cho một yêu quái thấp cổ bé họng như nó chứ? Lại còn là cấm chế tàn độc thế này! Cấm không cho nó xin phong hiệu trước khi tu hành đại thành, nếu không sẽ tự nổ tung!
Xin hãy tha cho nó đi! Một con chuột xám tự nổ tung trước mặt con người cũng chẳng đỡ mất mặt hơn việc mở miệng nói tiếng người là bao!
Sau khi làm xong tất cả, Tư Vô Mệnh thả con chuột xám ra.
Con chuột xám nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng chạy biến đi như bay, chỉ thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu, chắc đã chui tọt vào bụi cây hay ống cống nào đó rồi.
“Vậy là xong rồi hả?” Vân Kiến Nguyệt chỉ vào mình: “Tôi ngoài tát nó một cái ra, hình như chẳng phải làm gì cả?”
Tư Vô Mệnh chìa tay ra với Vân Kiến Nguyệt, cô ngơ ngác cũng đưa tay ra chẳng hiểu anh định làm gì.
Giây tiếp theo, Tư Vô Mệnh như có phép thuật, rút ra một chai nước rửa tay khô, *biu biu* xịt hai lần vào lòng bàn tay Vân Kiến Nguyệt rồi tự xịt hai lần vào tay mình.
Rửa tay sát khuẩn á? Vân Kiến Nguyệt sững người nhưng tay thì nhanh chóng chà xát vào nhau.
Tư Vô Mệnh người hành động ít nói, cất chai sát khuẩn vào rồi bắt một chiếc xe công nghệ, chở Vân Kiến Nguyệt rời khỏi nơi vắng vẻ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nửa tháng sau đó, Vân Kiến Nguyệt cùng Tư Vô Mệnh làm không ít nhiệm vụ.
Cả quá trình cô chỉ cần tát cho yêu quái bướng bỉnh một cái, còn lại Tư Vô Mệnh tự lo hết.
Phải nói là tiền kiếm dễ thật sự.
Mà Tư Vô Mệnh còn siêu chu đáo, lần nào cũng là anh giữ hóa đơn khi đi xe, về cục cũng là anh lo quy trình báo phí!
“Tôi tuyên bố, anh chính là đồng nghiệp tốt nhất trên đời.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần nữa, Vân Kiến Nguyệt giơ ngón cái về phía Tư Vô Mệnh khen ngợi từ tận đáy lòng.
Tư Vô Mệnh mím môi, nở nụ cười như chú cún nhỏ.
Vân Kiến Nguyệt âm thầm ngoảnh đầu, hơi ngửa mặt lên trời cố không để máu mũi chảy ra.
Khỉ thật, nếu không phải đánh không lại anh, cô sẽ lôi tên tự cao tự đại này vào bụi cỏ và… làm chuyện cô muốn rồi!
Ngay khi cảm xúc của Vân Kiến Nguyệt đang xáo trộn, sợi dây đỏ trên cổ tay cô đột nhiên rung lên quấn chặt vào tay cô hơn chút nữa.
“Gì đây? Cả mày cũng có tính khí à?” Vân Kiến Nguyệt nhấc tay lên kéo sợi dây đỏ.
Thứ này từ lâu chẳng động đậy gì, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô làm cô gần như đã quên mất nó.
Tư Vô Mệnh nhìn Vân Kiến Nguyệt đầy nghi hoặc, ánh mắt ngây ngô như cún con.
Vân Kiến Nguyệt lập tức đẩy chị em thân thiết ra làm bia đỡ: “Tôi nói là Lục Trường Tuyết kìa, cô ấy hát mấy bài nhảm nhí trong ngọc bội làm tôi mất tập trung.”
Lục Trường Tuyết yên lặng như gà bỗng dưng bị đội cái mũ to tướng, giận đến mức nửa cái đầu ló ra khỏi ngọc bội định phản bác nhưng liền bị Vân Kiến Nguyệt mạnh tay ấn trở lại.
Vân Kiến Nguyệt mỉm cười: “Anh xem, cô ấy quả thật rất không nghe lời.”
Tư Vô Mệnh hơi nhíu mày, chân thành đề xuất một giải pháp: “Tôi có thể đặt cấm chế cho hồn ma, để cô ấy không nói được nữa.”
Lục Trường Tuyết hét điên cuồng trong ngọc bội: “Vân Kiến Nguyệt! Đồ trời đánh! Tha mạng cho tao đi!”
Vân Kiến Nguyệt quạt tay nhanh đến mức như phong hỏa luân: “Không cần đâu! Tôi sẽ về quản cô ấy ngay!”
Nói xong, Vân Kiến Nguyệt chạy như gió.
Tư Vô Mệnh còn đứng lại, ngơ ngác chìa tay về phía bóng lưng của cô, lẩm bẩm: “Không đi xe về mà chạy bộ về sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro