Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Tận Cùng Của Vũ...
2024-11-16 23:01:01
Cuối cùng, nhờ có Vân Kiến Nguyệt giải thích, Lục Trường Tuyết mới giữ được “nhân dân lương thiện”... à không, là “quỷ lương thiện”.
Mọi người đều đã ký thỏa thuận bảo mật tại cục Linh Dị, sau khi hoàn tất biên bản, Hạ Siêu đưa bố mẹ ruột và bố mẹ vợ về nhà, sau cùng mới cùng Vân Kiến Nguyệt và vài người khác về nhà.
Khi họ về đến nhà đã là 3:30 sáng.
“Mọi người cứ đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi, mai... thôi, sáng mai ba sẽ xin phép cho con nghỉ, con ngủ bù đi, chiều hẵng đi học,” Hạ Siêu nói với Hạ Huệ Tình.
Tối nay tất cả mọi người đều kiệt sức, chỉ có Vân Kiến Nguyệt là vẫn còn tràn đầy sinh lực.
Cả nhà bốn người ngủ đến trưa hôm sau, Vân Lộ Hoa dậy làm cơm trưa cho mọi người, Hạ Huệ Tình ăn xong thì đi học, Hạ Siêu cũng đi làm.
Ở nhà chỉ còn lại Vân Kiến Nguyệt và Vân Lộ Hoa, Vân Kiến Nguyệt liền hỏi thẳng.
“Dì ơi, con muốn biết một số chuyện về mẹ con.”
Vân Lộ Hoa khựng lại, quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Kiến Nguyệt: “Mẹ con mất lâu như vậy rồi, còn có gì để hỏi chứ.”
“Mẹ con là ông ngoại nhặt về đúng không? Trong trận hỏa hoạn mười một năm trước, thực ra dì và mọi người không tìm thấy xác mẹ con đúng không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Ai nói với con vậy?” Vân Lộ Hoa sững sờ nhìn Vân Kiến Nguyệt, đối diện với ánh mắt của cháu mình, bà có chút không thể giấu nổi nữa.
Cuối cùng, Vân Lộ Hoa kể hết mọi chuyện.
Năm đó, ông bà ngoại kết hôn hai năm nhưng vẫn không có con, đi khám thì bệnh viện nói bà ngoại khó có khả năng mang thai.
Thời đó, phụ nữ không sinh được con sẽ bị người ta chỉ trỏ mắng mỏ, người trong thôn bàn ra tán vào, nhiều họ hàng nhiều chuyện còn đến khuyên ông bà ngoại nên ly hôn.
Nhưng ông ngoại nhất quyết không ly hôn, lớn tiếng mắng những kẻ lắm chuyện lo việc bao đồng, thậm chí cắt đứt quan hệ với nhiều người.
Miền nam ít khi có tuyết, nhưng năm đó lại có một trận tuyết lớn.
Ông ngoại nhặt được một bé gái trong đống tuyết, cô bé đó chính là mẹ của Vân Kiến Nguyệt - Vân Tưởng Dung.
Vì trong nhà không có con, ông bà ngoại coi Vân Tưởng Dung như con gái ruột mà yêu thương.
Có lẽ là người tốt sẽ gặp phúc, hai năm sau khi nhận nuôi Vân Tưởng Dung, bà ngoại mang thai, chín tháng sau sinh ra Vân Lộ Hoa.
Sau này, Vân Tưởng Dung vô tình mang thai, cô không nói cha đứa bé là ai, chỉ nhất quyết muốn sinh đứa con này và thế là có Vân Kiến Nguyệt.
Khi Vân Kiến Nguyệt lên mười tuổi, nhà của Vân Tưởng Dung xảy ra hỏa hoạn.
Gia đình không tìm thấy xác của cô ấy nhưng lại thấy di thư và một chiếc thẻ cô ấy để lại.
Trong di thư, cô ấy viết rằng mình đã chấp nhận cái chết, hy vọng Vân Lộ Hoa giúp cô chăm sóc con gái mình. Số tiền cô tích góp nhiều năm hy vọng sẽ được dùng để nuôi lớn Vân Kiến Nguyệt.
Nhưng cuối cùng Vân Lộ Hoa cũng không đụng vào số tiền đó, cũng không nhờ đến Hạ Siêu mà cùng ông bà ngoại tự nuôi nấng Vân Kiến Nguyệt trưởng thành.
Đến khi Vân Kiến Nguyệt mười tám tuổi, bà đưa cho cô chiếc thẻ mà Vân Tưởng Dung để lại.
“Chỉ có di thư, không có thi thể, vậy mẹ con chẳng phải vẫn có khả năng còn sống sao?” Vân Kiến Nguyệt dường như đang hỏi Vân Lộ Hoa, lại như tự hỏi chính mình.
Chưa đợi Vân Lộ Hoa mở lời, Vân Kiến Nguyệt lại hỏi: “Trong ký ức của dì, mẹ con có gì khác biệt so với người bình thường không?”
Vân Lộ Hoa nghĩ ngợi rồi nói: “Khác biệt... là đẹp hơn người? Mẹ con cực kỳ xinh đẹp, thế có tính không?”
Vân Kiến Nguyệt, người thừa hưởng tám mươi phần trăm nhan sắc của mẹ: ...
Mẹ cô xinh đẹp hay không, cô còn không biết sao!
“Ý con là những thứ khác ấy! Như là chuyện hôm qua con tay không đánh quỷ, kiểu khác biệt đó đó,” Vân Kiến Nguyệt nói.
Vân Lộ Hoa nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu: “Không có đâu, mẹ con dịu dàng lại lương thiện, chưa bao giờ tin vào chuyện thần thánh hay ma quỷ.”
Lục Trường Tuyết bèn chen vào một câu: “Một cô gái dịu dàng lương thiện lại sinh ra một đứa con bạo lực cuồng.”
Vân Kiến Nguyệt: "Chị em thân mến à, có tài ăn nói thì cứ nói tiếp đi."
Biết rằng hỏi thêm từ dì cũng không có kết quả, Vân Kiến Nguyệt quyết định về hỏi ông ngoại.
Ngay lập tức cô trở về tìm ông, lúc này ông ngoại đang làm ngoài đồng, cô cũng cầm một cái liềm giúp ông cắt cỏ lợn.
"Ông ngoại ơi, con muốn hỏi..."
Còn chưa nói hết câu, ông ngoại đã đặt cái giỏ xuống bên cạnh cô: "Cắt xong rồi về nhà, vào phòng máy lạnh rồi nói chuyện."
Vân Kiến Nguyệt: "Dạ, nghe lệnh."
Sau một hồi làm việc mệt nhoài, hai ông cháu cuối cùng cũng thoải mái ngồi trong phòng máy lạnh.
Những thông tin cô nhận được từ ông cũng gần giống hệt những gì dì đã kể, nếu như không phải đã thống nhất lời khai thì đúng là họ chỉ biết tới vậy thôi.
"À, trước khi mẹ con gặp chuyện, có gửi lại cái này." Ông ngoại lấy ra từ cổ một miếng gỗ điêu khắc nhỏ rồi đưa cho Vân Kiến Nguyệt.
Cô cầm lên xem đi xem lại nhưng chẳng thấy có gì đặc biệt, cuối cùng đành trả lại cho ông.
Thứ Bảy, Vân Kiến Nguyệt tổ chức sinh nhật cho dì, Chủ Nhật cô liền lên đường quay lại thành phố A.
Nhưng vì Cục Linh Dị không làm việc hành chính vào Chủ Nhật nên Vân Kiến Nguyệt phải chờ đến thứ Hai để đi báo cáo.
Y như lời Đỗ Minh Hạo nói, chỗ làm có đầy đủ bảo hiểm, lương tháng, ngày lễ có nghỉ, cộng thêm đủ loại trợ cấp. Nói chung, mỗi tháng thu nhập đều khá là đáng mơ ước.
"Anh không phải nói là có biên chế à?" Vân Kiến Nguyệt chỉ vào hợp đồng hỏi.
Đỗ Minh Hạo gãi đầu, ánh mắt lảng sang Thái Trạch Vũ, ý như hỏi: anh mau nói đi, giờ xử lý sao đây?
Thái Trạch Vũ đành chịu trận, hơi ngại ngùng nói: "Đây là cơ quan cấp thành phố, biên chế không dễ mà xin, phải thi vào."
Chi đội của Từ Thiên Cương ở cấp huyện, họ có thể linh động trong tình huống đặc biệt nhưng cơ quan cấp thành phố thì không được thế, muốn có biên chế phải thi qua kỳ tuyển dụng hàng năm.
"Cuối cùng vẫn là phải thi biên chế hả?" Vân Kiến Nguyệt buông một câu than thở rồi vẫn ký hợp đồng.
Sau khi nhận lại hợp đồng, Thái Trạch Vũ vui vẻ thông báo: "Từ nay cô là nhân viên ngoài biên chế của chúng ta rồi, tôi sẽ để Đỗ Minh Hạo hướng dẫn..."
"Hướng dẫn gì chứ?" Đỗ Minh Hạo lập tức chen ngang.
"Nếu anh không hướng dẫn thì ai làm?" Thái Trạch Vũ ngơ ngác.
"Tôi có đủ khả năng hướng dẫn cô ấy sao?" Gương mặt Đỗ Minh Hạo trở nên méo mó.
Chỉ tay không hạ gục lệ quỷ cấp C, sức mạnh này đã vượt xa đa số người tu tập huyền học rồi.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt dần dần chuyển sang nhìn Tư Vô Mệnh đang ngủ gà gật bên cạnh.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn, Tư Vô Mệnh mơ màng mở mắt, đầu hơi nghiêng như thể hỏi có chuyện gì vậy?
Thái Trạch Vũ lập tức quyết định: "Sau này Vân Kiến Nguyệt sẽ do anh dẫn dắt, vừa hay có một nhiệm vụ đây, hai người cầm tài liệu đi xử lý đi."
Tư Vô Mệnh: ?
Vân Kiến Nguyệt: "Quyết định chóng vánh vậy sao?"
"Chúng tôi gọi đây là hiệu suất làm việc, hiểu chưa!" Thái Trạch Vũ đẩy Vân Kiến Nguyệt về phía Tư Vô Mệnh, nhét tài liệu cho cả hai rồi quay người chạy vội về phòng làm việc.
Tư Vô Mệnh và Vân Kiến Nguyệt nhìn nhau đăm đăm, cuối cùng vẫn là Vân Kiến Nguyệt thăm dò: "Vậy giờ chúng ta đi làm nhiệm vụ luôn chứ?"
Mọi người đều đã ký thỏa thuận bảo mật tại cục Linh Dị, sau khi hoàn tất biên bản, Hạ Siêu đưa bố mẹ ruột và bố mẹ vợ về nhà, sau cùng mới cùng Vân Kiến Nguyệt và vài người khác về nhà.
Khi họ về đến nhà đã là 3:30 sáng.
“Mọi người cứ đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi, mai... thôi, sáng mai ba sẽ xin phép cho con nghỉ, con ngủ bù đi, chiều hẵng đi học,” Hạ Siêu nói với Hạ Huệ Tình.
Tối nay tất cả mọi người đều kiệt sức, chỉ có Vân Kiến Nguyệt là vẫn còn tràn đầy sinh lực.
Cả nhà bốn người ngủ đến trưa hôm sau, Vân Lộ Hoa dậy làm cơm trưa cho mọi người, Hạ Huệ Tình ăn xong thì đi học, Hạ Siêu cũng đi làm.
Ở nhà chỉ còn lại Vân Kiến Nguyệt và Vân Lộ Hoa, Vân Kiến Nguyệt liền hỏi thẳng.
“Dì ơi, con muốn biết một số chuyện về mẹ con.”
Vân Lộ Hoa khựng lại, quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Kiến Nguyệt: “Mẹ con mất lâu như vậy rồi, còn có gì để hỏi chứ.”
“Mẹ con là ông ngoại nhặt về đúng không? Trong trận hỏa hoạn mười một năm trước, thực ra dì và mọi người không tìm thấy xác mẹ con đúng không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Ai nói với con vậy?” Vân Lộ Hoa sững sờ nhìn Vân Kiến Nguyệt, đối diện với ánh mắt của cháu mình, bà có chút không thể giấu nổi nữa.
Cuối cùng, Vân Lộ Hoa kể hết mọi chuyện.
Năm đó, ông bà ngoại kết hôn hai năm nhưng vẫn không có con, đi khám thì bệnh viện nói bà ngoại khó có khả năng mang thai.
Thời đó, phụ nữ không sinh được con sẽ bị người ta chỉ trỏ mắng mỏ, người trong thôn bàn ra tán vào, nhiều họ hàng nhiều chuyện còn đến khuyên ông bà ngoại nên ly hôn.
Nhưng ông ngoại nhất quyết không ly hôn, lớn tiếng mắng những kẻ lắm chuyện lo việc bao đồng, thậm chí cắt đứt quan hệ với nhiều người.
Miền nam ít khi có tuyết, nhưng năm đó lại có một trận tuyết lớn.
Ông ngoại nhặt được một bé gái trong đống tuyết, cô bé đó chính là mẹ của Vân Kiến Nguyệt - Vân Tưởng Dung.
Vì trong nhà không có con, ông bà ngoại coi Vân Tưởng Dung như con gái ruột mà yêu thương.
Có lẽ là người tốt sẽ gặp phúc, hai năm sau khi nhận nuôi Vân Tưởng Dung, bà ngoại mang thai, chín tháng sau sinh ra Vân Lộ Hoa.
Sau này, Vân Tưởng Dung vô tình mang thai, cô không nói cha đứa bé là ai, chỉ nhất quyết muốn sinh đứa con này và thế là có Vân Kiến Nguyệt.
Khi Vân Kiến Nguyệt lên mười tuổi, nhà của Vân Tưởng Dung xảy ra hỏa hoạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gia đình không tìm thấy xác của cô ấy nhưng lại thấy di thư và một chiếc thẻ cô ấy để lại.
Trong di thư, cô ấy viết rằng mình đã chấp nhận cái chết, hy vọng Vân Lộ Hoa giúp cô chăm sóc con gái mình. Số tiền cô tích góp nhiều năm hy vọng sẽ được dùng để nuôi lớn Vân Kiến Nguyệt.
Nhưng cuối cùng Vân Lộ Hoa cũng không đụng vào số tiền đó, cũng không nhờ đến Hạ Siêu mà cùng ông bà ngoại tự nuôi nấng Vân Kiến Nguyệt trưởng thành.
Đến khi Vân Kiến Nguyệt mười tám tuổi, bà đưa cho cô chiếc thẻ mà Vân Tưởng Dung để lại.
“Chỉ có di thư, không có thi thể, vậy mẹ con chẳng phải vẫn có khả năng còn sống sao?” Vân Kiến Nguyệt dường như đang hỏi Vân Lộ Hoa, lại như tự hỏi chính mình.
Chưa đợi Vân Lộ Hoa mở lời, Vân Kiến Nguyệt lại hỏi: “Trong ký ức của dì, mẹ con có gì khác biệt so với người bình thường không?”
Vân Lộ Hoa nghĩ ngợi rồi nói: “Khác biệt... là đẹp hơn người? Mẹ con cực kỳ xinh đẹp, thế có tính không?”
Vân Kiến Nguyệt, người thừa hưởng tám mươi phần trăm nhan sắc của mẹ: ...
Mẹ cô xinh đẹp hay không, cô còn không biết sao!
“Ý con là những thứ khác ấy! Như là chuyện hôm qua con tay không đánh quỷ, kiểu khác biệt đó đó,” Vân Kiến Nguyệt nói.
Vân Lộ Hoa nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu: “Không có đâu, mẹ con dịu dàng lại lương thiện, chưa bao giờ tin vào chuyện thần thánh hay ma quỷ.”
Lục Trường Tuyết bèn chen vào một câu: “Một cô gái dịu dàng lương thiện lại sinh ra một đứa con bạo lực cuồng.”
Vân Kiến Nguyệt: "Chị em thân mến à, có tài ăn nói thì cứ nói tiếp đi."
Biết rằng hỏi thêm từ dì cũng không có kết quả, Vân Kiến Nguyệt quyết định về hỏi ông ngoại.
Ngay lập tức cô trở về tìm ông, lúc này ông ngoại đang làm ngoài đồng, cô cũng cầm một cái liềm giúp ông cắt cỏ lợn.
"Ông ngoại ơi, con muốn hỏi..."
Còn chưa nói hết câu, ông ngoại đã đặt cái giỏ xuống bên cạnh cô: "Cắt xong rồi về nhà, vào phòng máy lạnh rồi nói chuyện."
Vân Kiến Nguyệt: "Dạ, nghe lệnh."
Sau một hồi làm việc mệt nhoài, hai ông cháu cuối cùng cũng thoải mái ngồi trong phòng máy lạnh.
Những thông tin cô nhận được từ ông cũng gần giống hệt những gì dì đã kể, nếu như không phải đã thống nhất lời khai thì đúng là họ chỉ biết tới vậy thôi.
"À, trước khi mẹ con gặp chuyện, có gửi lại cái này." Ông ngoại lấy ra từ cổ một miếng gỗ điêu khắc nhỏ rồi đưa cho Vân Kiến Nguyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cầm lên xem đi xem lại nhưng chẳng thấy có gì đặc biệt, cuối cùng đành trả lại cho ông.
Thứ Bảy, Vân Kiến Nguyệt tổ chức sinh nhật cho dì, Chủ Nhật cô liền lên đường quay lại thành phố A.
Nhưng vì Cục Linh Dị không làm việc hành chính vào Chủ Nhật nên Vân Kiến Nguyệt phải chờ đến thứ Hai để đi báo cáo.
Y như lời Đỗ Minh Hạo nói, chỗ làm có đầy đủ bảo hiểm, lương tháng, ngày lễ có nghỉ, cộng thêm đủ loại trợ cấp. Nói chung, mỗi tháng thu nhập đều khá là đáng mơ ước.
"Anh không phải nói là có biên chế à?" Vân Kiến Nguyệt chỉ vào hợp đồng hỏi.
Đỗ Minh Hạo gãi đầu, ánh mắt lảng sang Thái Trạch Vũ, ý như hỏi: anh mau nói đi, giờ xử lý sao đây?
Thái Trạch Vũ đành chịu trận, hơi ngại ngùng nói: "Đây là cơ quan cấp thành phố, biên chế không dễ mà xin, phải thi vào."
Chi đội của Từ Thiên Cương ở cấp huyện, họ có thể linh động trong tình huống đặc biệt nhưng cơ quan cấp thành phố thì không được thế, muốn có biên chế phải thi qua kỳ tuyển dụng hàng năm.
"Cuối cùng vẫn là phải thi biên chế hả?" Vân Kiến Nguyệt buông một câu than thở rồi vẫn ký hợp đồng.
Sau khi nhận lại hợp đồng, Thái Trạch Vũ vui vẻ thông báo: "Từ nay cô là nhân viên ngoài biên chế của chúng ta rồi, tôi sẽ để Đỗ Minh Hạo hướng dẫn..."
"Hướng dẫn gì chứ?" Đỗ Minh Hạo lập tức chen ngang.
"Nếu anh không hướng dẫn thì ai làm?" Thái Trạch Vũ ngơ ngác.
"Tôi có đủ khả năng hướng dẫn cô ấy sao?" Gương mặt Đỗ Minh Hạo trở nên méo mó.
Chỉ tay không hạ gục lệ quỷ cấp C, sức mạnh này đã vượt xa đa số người tu tập huyền học rồi.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt dần dần chuyển sang nhìn Tư Vô Mệnh đang ngủ gà gật bên cạnh.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn, Tư Vô Mệnh mơ màng mở mắt, đầu hơi nghiêng như thể hỏi có chuyện gì vậy?
Thái Trạch Vũ lập tức quyết định: "Sau này Vân Kiến Nguyệt sẽ do anh dẫn dắt, vừa hay có một nhiệm vụ đây, hai người cầm tài liệu đi xử lý đi."
Tư Vô Mệnh: ?
Vân Kiến Nguyệt: "Quyết định chóng vánh vậy sao?"
"Chúng tôi gọi đây là hiệu suất làm việc, hiểu chưa!" Thái Trạch Vũ đẩy Vân Kiến Nguyệt về phía Tư Vô Mệnh, nhét tài liệu cho cả hai rồi quay người chạy vội về phòng làm việc.
Tư Vô Mệnh và Vân Kiến Nguyệt nhìn nhau đăm đăm, cuối cùng vẫn là Vân Kiến Nguyệt thăm dò: "Vậy giờ chúng ta đi làm nhiệm vụ luôn chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro