Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Có Biên Chế
2024-11-13 20:31:04
"Tôi muốn lên núi! Tôi muốn lên núi!"
Giọng Hạ Huệ Tình vốn trong trẻo, giờ lại trở nên sắc nhọn nghe như không phải của cô bé nữa.
“Em họ mày chắc học múa nhỉ? Sao có thể vặn người thành kiểu sinh vật ký sinh thế này được hay thế?” Lục Trường Tuyết không khỏi buông lời trêu.
Vân Kiến Nguyệt vẫn còn sững sờ trước cảnh tượng Hạ Huệ Tình bò nhanh trong bóng tối một cách đáng sợ, chỉ chớp mắt cô ấy đã bò ra khỏi nhà.
Bên ngoài, tiếng thét kinh hoàng vang lên từ mọi người trong sân.
Vân Kiến Nguyệt khẽ thầm rủa một tiếng rồi vội vàng nhảy ra ngoài.
Lúc này, Hạ Huệ Tình đang bò khắp sân, dáng vẻ vừa vặn vẹo vừa hét gào như một sinh vật ngoài hành tinh xâm nhập Trái Đất.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng chưa từng thấy, tình mẫu tử của Vân Lộ Hoa vượt qua cả nỗi sợ, bà run rẩy đưa tay muốn kéo con gái lại.
Thế nhưng Hạ Huệ Tình hoàn toàn mất đi thần trí, thấy Vân Lộ Hoa đến gần, cô ấy lập tức há miệng định cắn!
“Dì cẩn thận!” Vân Kiến Nguyệt nhanh tay kéo Vân Lộ Hoa lại, kịp thời tránh khỏi cú ngoạm như thép của Hạ Huệ Tình.
Vân Lộ Hoa vẫn còn bàng hoàng thì Vân Kiến Nguyệt đã tung một cú đá vào người Hạ Huệ Tình, khiến cô ấy lăn lông lốc trên đất, người dính đầy đất cát.
“Bẩn chút thôi, chị không ngại đâu, em họ à, chị đến giải cứu em đây!”
Vân Kiến Nguyệt thừa lúc Hạ Huệ Tình chưa bò dậy liền đá thêm một cú vào cô ấy, cô vừa dùng tay chân tấn công vừa hùng hục đánh túi bụi, Hạ Huệ Tình bị đòn đau như con tôm co lại, từ trong người dần lộ ra một bàn tay đen thui.
Vừa thấy bàn tay ló ra, Vân Kiến Nguyệt không ngần ngại dùng chân giẫm mạnh lên khiến bàn tay đen co rúm lại rồi rút vào trong.
“Còn dám thu mình à? Lòi ra đây cho bà mày!” Vân Kiến Nguyệt ra sức đấm đá không ngừng.
“Đệt, đừng đánh nữa!”
Một bóng đen tức tối từ cơ thể Hạ Huệ Tình chui ra, trôi lơ lửng giữa không trung gào rú.
Hạ Huệ Tình yếu ớt nhấc tay lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn chị họ của mình: “Chị, em đâu có thù oán gì với chị đâu?”
“Cô ta không thù oán gì cô cả, cô ta đang đánh tôi!” Bóng đen hậm hực giận dữ.
Ánh mắt Hạ Huệ Tình dần chuyển sang bóng đen, vừa mở miệng liền lăn ra ngất xỉu.
Không chỉ Hạ Huệ Tình, mà cả các dì, các bà có mặt cũng đều ngất xỉu hết, cứ như đã hẹn nhau từ trước.
May mà mọi người đều có chồng bên cạnh chăm sóc, chỉ tội Hạ Huệ Tình ngất lăn lóc dưới đất chẳng ai đoái hoài đến.
Bóng đen kia phát ra âm khí, không thể thấy rõ nét mặt, chỉ mờ mờ là một cái bóng hình người trông là biết cấp bậc không cao.
“Còn chưa mạnh bằng cục cưng của tao mà cũng dám ra hù dọa người ta, quả là không biết đời nguy hiểm nhường nào,” Vân Kiến Nguyệt bật ra một chiếc cưa máy từ túi, cô khéo léo khởi động, lè lưỡi dọa dẫm, hét lớn lao về phía bóng đen.
Bóng đen: Có thấy ai giống quỷ hơn mình không vậy trời?!
Cảm nhận được mối nguy, bóng đen lập tức chui vào cơ thể Hạ Huệ Tình.
Nhưng Vân Kiến Nguyệt nhanh tay hơn, tóm lấy cổ nó kéo ra.
Bị túm chặt ngay gáy, bóng đen chưa kịp phản ứng đã bị Vân Kiến Nguyệt ấn xuống đất cắt xẻ tơi bời bằng cưa máy.
Tay nghề của cô cực kỳ điêu luyện, mỗi nhát cưa lại cắt ra một lớp khí mỏng khiến bóng đen đau đớn tru lên.
“Còn dám nhập vào người em họ tao à, đời tao chưa thấy con quỷ nào lì như này đấy!” Vân Kiến Nguyệt vừa mắng vừa hùng hục cắt.
Chỉ sau mười phút, bóng đen chỉ còn lại một cái đầu.
Vân Kiến Nguyệt bắt chước bộ dáng vênh váo của Tư Vô Mệnh, đặt chân lên đầu bóng đen.
Bóng đen lập tức hóa thành làn khói và tan biến trong không khí.
“Wuhu, tôi thật là giỏi quá!” Vân Kiến Nguyệt tự khích lệ mình.
Người của Cục Linh Dị vừa đến hiện trường đã thấy cảnh này.
Họ nhìn về phía bà đồng với vẻ mặt phức tạp: “Đây là ác quỷ mà bà nói sao? Sao lại bị nổ đầu rồi?”
Bà đồng vừa vội vã chạy đi gọi người, trông thấy cảnh Vân Kiến Nguyệt đập vỡ đầu lệ quỷ, biểu cảm cũng trở nên méo mó.
Đó là lệ quỷ! Lệ quỷ! Là lệ quỷ cấp C đấy! Sao lại có người tay không… không, chỉ dùng cưa điện và một chân mà hạ được lệ quỷ cơ chứ!
Vân Kiến Nguyệt nhìn thấy trên người đám người này đều có huy hiệu của Cục Linh Dị, đoán ra được thân phận của họ liền thân thiện vẫy cưa điện, mỉm cười: “Chào nhé~ Có cần tôi phối hợp thẩm vấn không? Việc này tôi quen lắm rồi.”
Đội trưởng chi đội Cục Linh Dị của huyện lập tức tiến đến bắt chặt lấy tay Vân Kiến Nguyệt, tay không cầm cưa điện của cô: “Chào cô, tôi là Từ Thiên Cương, đội trưởng chi đội Cục Linh Dị huyện này, cô có đồng ý gia nhập đội chúng tôi không? Có biên chế, đủ cả năm loại bảo hiểm!”
Đội của họ vì bị phân về huyện nên thực lực tổng thể khá yếu.
Nếu có thể mời được đại lão chỉ dùng cưa điện mà hạ lệ quỷ cấp C gia nhập đội, thì hiệu suất làm việc của họ sẽ tăng lên rất nhiều!
“Có biên chế và năm bảo hiểm đủ cả à?!” Vân Kiến Nguyệt liền vứt luôn cưa điện sang một bên, tay nắm chặt tay Từ Thiên Cương: “Chế độ đãi ngộ cụ thể có thể nói chi tiết hơn không?”
Từ Thiên Cương đang định phấn khích nói về chế độ đãi ngộ thì điện thoại của Vân Kiến Nguyệt reo lên, nhìn vào màn hình, hóa ra là Đỗ Minh Hạo.
Cô lập tức bắt máy, cả hai đồng thời lên tiếng.
“Cô tự học đến đâu rồi?”
“Cục Linh Dị của các anh hóa ra có biên chế sao?”
Nghe thấy câu hỏi này, trong đầu Đỗ Minh Hạo lập tức vang lên tiếng chuông báo động: “Sao cô biết chúng tôi có biên chế?”
Vân Kiến Nguyệt bật loa ngoài: “Từ Thiên Cương nói đó, anh ta mời tôi gia nhập chi đội của họ.”
“Lão Từ?” Nghe thấy giọng của Đỗ Minh Hạo, Từ Thiên Cương mới nhận ra Vân Kiến Nguyệt quen biết với người của Cục Linh Dị thành phố A.
“Từ Thiên Cương, cậu dám giành người với Cục Linh Dị thành phố bọn tôi hả?!” Đỗ Minh Hạo lập tức lớn tiếng chửi.
“Phải đấy, phải đấy, họ ra điều kiện cho tôi tốt lắm!” Vân Kiến Nguyệt không tiếc công đổ thêm dầu vào lửa.
Từ Thiên Cương: Hình như anh ta còn chưa nói điều kiện mà đã bị cuộc gọi của Đỗ Minh Hạo ngắt lời thì phải?
Đầu dây bên kia, Đỗ Minh Hạo nổi trận lôi đình: “Không được ký hợp đồng với Từ Thiên Cương! Cô về thành phố A ký với chúng tôi, chế độ đãi ngộ của Cục Linh Dị thành phố chắc chắn tốt hơn chi đội huyện của họ!”
Vân Kiến Nguyệt: “Được thôi, vậy là quyết định thế nhé.”
Cúp máy xong, Đỗ Minh Hạo có chút sững sờ, không lẽ anh ta vừa bị gài bẫy ư?
Người công cụ từ đầu đến cuối là Từ Thiên Cương, giờ mới nhận ra mình bị lợi dụng, phẫn nộ hét lên: “Đi theo tôi về làm biên bản!”
Vân Kiến Nguyệt chỉ vào người nhà của mình: “Vậy còn họ thì sao?”
“Đưa tất cả về hết, mọi người phải ký vào thỏa thuận bảo mật!” Từ Thiên Cương giờ đầy vẻ bực bội, nói mà nghiến răng ken két.
Lục Trường Tuyết từ từ ló nửa cái đầu quỷ ra khỏi miếng ngọc bội: “Thỏa thuận bảo mật, tôi cũng phải ký sao?”
Ngay lập tức, khí tức mạnh mẽ của lệ quỷ tràn ngập cả sân, Từ Thiên Cương trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Trường Tuyết, cuối cùng hét lên một tiếng chói tai phá vỡ màn đêm:
“Lệ quỷ cấp A! Báo động! Báo động!”*
Giọng Hạ Huệ Tình vốn trong trẻo, giờ lại trở nên sắc nhọn nghe như không phải của cô bé nữa.
“Em họ mày chắc học múa nhỉ? Sao có thể vặn người thành kiểu sinh vật ký sinh thế này được hay thế?” Lục Trường Tuyết không khỏi buông lời trêu.
Vân Kiến Nguyệt vẫn còn sững sờ trước cảnh tượng Hạ Huệ Tình bò nhanh trong bóng tối một cách đáng sợ, chỉ chớp mắt cô ấy đã bò ra khỏi nhà.
Bên ngoài, tiếng thét kinh hoàng vang lên từ mọi người trong sân.
Vân Kiến Nguyệt khẽ thầm rủa một tiếng rồi vội vàng nhảy ra ngoài.
Lúc này, Hạ Huệ Tình đang bò khắp sân, dáng vẻ vừa vặn vẹo vừa hét gào như một sinh vật ngoài hành tinh xâm nhập Trái Đất.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng chưa từng thấy, tình mẫu tử của Vân Lộ Hoa vượt qua cả nỗi sợ, bà run rẩy đưa tay muốn kéo con gái lại.
Thế nhưng Hạ Huệ Tình hoàn toàn mất đi thần trí, thấy Vân Lộ Hoa đến gần, cô ấy lập tức há miệng định cắn!
“Dì cẩn thận!” Vân Kiến Nguyệt nhanh tay kéo Vân Lộ Hoa lại, kịp thời tránh khỏi cú ngoạm như thép của Hạ Huệ Tình.
Vân Lộ Hoa vẫn còn bàng hoàng thì Vân Kiến Nguyệt đã tung một cú đá vào người Hạ Huệ Tình, khiến cô ấy lăn lông lốc trên đất, người dính đầy đất cát.
“Bẩn chút thôi, chị không ngại đâu, em họ à, chị đến giải cứu em đây!”
Vân Kiến Nguyệt thừa lúc Hạ Huệ Tình chưa bò dậy liền đá thêm một cú vào cô ấy, cô vừa dùng tay chân tấn công vừa hùng hục đánh túi bụi, Hạ Huệ Tình bị đòn đau như con tôm co lại, từ trong người dần lộ ra một bàn tay đen thui.
Vừa thấy bàn tay ló ra, Vân Kiến Nguyệt không ngần ngại dùng chân giẫm mạnh lên khiến bàn tay đen co rúm lại rồi rút vào trong.
“Còn dám thu mình à? Lòi ra đây cho bà mày!” Vân Kiến Nguyệt ra sức đấm đá không ngừng.
“Đệt, đừng đánh nữa!”
Một bóng đen tức tối từ cơ thể Hạ Huệ Tình chui ra, trôi lơ lửng giữa không trung gào rú.
Hạ Huệ Tình yếu ớt nhấc tay lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn chị họ của mình: “Chị, em đâu có thù oán gì với chị đâu?”
“Cô ta không thù oán gì cô cả, cô ta đang đánh tôi!” Bóng đen hậm hực giận dữ.
Ánh mắt Hạ Huệ Tình dần chuyển sang bóng đen, vừa mở miệng liền lăn ra ngất xỉu.
Không chỉ Hạ Huệ Tình, mà cả các dì, các bà có mặt cũng đều ngất xỉu hết, cứ như đã hẹn nhau từ trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mà mọi người đều có chồng bên cạnh chăm sóc, chỉ tội Hạ Huệ Tình ngất lăn lóc dưới đất chẳng ai đoái hoài đến.
Bóng đen kia phát ra âm khí, không thể thấy rõ nét mặt, chỉ mờ mờ là một cái bóng hình người trông là biết cấp bậc không cao.
“Còn chưa mạnh bằng cục cưng của tao mà cũng dám ra hù dọa người ta, quả là không biết đời nguy hiểm nhường nào,” Vân Kiến Nguyệt bật ra một chiếc cưa máy từ túi, cô khéo léo khởi động, lè lưỡi dọa dẫm, hét lớn lao về phía bóng đen.
Bóng đen: Có thấy ai giống quỷ hơn mình không vậy trời?!
Cảm nhận được mối nguy, bóng đen lập tức chui vào cơ thể Hạ Huệ Tình.
Nhưng Vân Kiến Nguyệt nhanh tay hơn, tóm lấy cổ nó kéo ra.
Bị túm chặt ngay gáy, bóng đen chưa kịp phản ứng đã bị Vân Kiến Nguyệt ấn xuống đất cắt xẻ tơi bời bằng cưa máy.
Tay nghề của cô cực kỳ điêu luyện, mỗi nhát cưa lại cắt ra một lớp khí mỏng khiến bóng đen đau đớn tru lên.
“Còn dám nhập vào người em họ tao à, đời tao chưa thấy con quỷ nào lì như này đấy!” Vân Kiến Nguyệt vừa mắng vừa hùng hục cắt.
Chỉ sau mười phút, bóng đen chỉ còn lại một cái đầu.
Vân Kiến Nguyệt bắt chước bộ dáng vênh váo của Tư Vô Mệnh, đặt chân lên đầu bóng đen.
Bóng đen lập tức hóa thành làn khói và tan biến trong không khí.
“Wuhu, tôi thật là giỏi quá!” Vân Kiến Nguyệt tự khích lệ mình.
Người của Cục Linh Dị vừa đến hiện trường đã thấy cảnh này.
Họ nhìn về phía bà đồng với vẻ mặt phức tạp: “Đây là ác quỷ mà bà nói sao? Sao lại bị nổ đầu rồi?”
Bà đồng vừa vội vã chạy đi gọi người, trông thấy cảnh Vân Kiến Nguyệt đập vỡ đầu lệ quỷ, biểu cảm cũng trở nên méo mó.
Đó là lệ quỷ! Lệ quỷ! Là lệ quỷ cấp C đấy! Sao lại có người tay không… không, chỉ dùng cưa điện và một chân mà hạ được lệ quỷ cơ chứ!
Vân Kiến Nguyệt nhìn thấy trên người đám người này đều có huy hiệu của Cục Linh Dị, đoán ra được thân phận của họ liền thân thiện vẫy cưa điện, mỉm cười: “Chào nhé~ Có cần tôi phối hợp thẩm vấn không? Việc này tôi quen lắm rồi.”
Đội trưởng chi đội Cục Linh Dị của huyện lập tức tiến đến bắt chặt lấy tay Vân Kiến Nguyệt, tay không cầm cưa điện của cô: “Chào cô, tôi là Từ Thiên Cương, đội trưởng chi đội Cục Linh Dị huyện này, cô có đồng ý gia nhập đội chúng tôi không? Có biên chế, đủ cả năm loại bảo hiểm!”
Đội của họ vì bị phân về huyện nên thực lực tổng thể khá yếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu có thể mời được đại lão chỉ dùng cưa điện mà hạ lệ quỷ cấp C gia nhập đội, thì hiệu suất làm việc của họ sẽ tăng lên rất nhiều!
“Có biên chế và năm bảo hiểm đủ cả à?!” Vân Kiến Nguyệt liền vứt luôn cưa điện sang một bên, tay nắm chặt tay Từ Thiên Cương: “Chế độ đãi ngộ cụ thể có thể nói chi tiết hơn không?”
Từ Thiên Cương đang định phấn khích nói về chế độ đãi ngộ thì điện thoại của Vân Kiến Nguyệt reo lên, nhìn vào màn hình, hóa ra là Đỗ Minh Hạo.
Cô lập tức bắt máy, cả hai đồng thời lên tiếng.
“Cô tự học đến đâu rồi?”
“Cục Linh Dị của các anh hóa ra có biên chế sao?”
Nghe thấy câu hỏi này, trong đầu Đỗ Minh Hạo lập tức vang lên tiếng chuông báo động: “Sao cô biết chúng tôi có biên chế?”
Vân Kiến Nguyệt bật loa ngoài: “Từ Thiên Cương nói đó, anh ta mời tôi gia nhập chi đội của họ.”
“Lão Từ?” Nghe thấy giọng của Đỗ Minh Hạo, Từ Thiên Cương mới nhận ra Vân Kiến Nguyệt quen biết với người của Cục Linh Dị thành phố A.
“Từ Thiên Cương, cậu dám giành người với Cục Linh Dị thành phố bọn tôi hả?!” Đỗ Minh Hạo lập tức lớn tiếng chửi.
“Phải đấy, phải đấy, họ ra điều kiện cho tôi tốt lắm!” Vân Kiến Nguyệt không tiếc công đổ thêm dầu vào lửa.
Từ Thiên Cương: Hình như anh ta còn chưa nói điều kiện mà đã bị cuộc gọi của Đỗ Minh Hạo ngắt lời thì phải?
Đầu dây bên kia, Đỗ Minh Hạo nổi trận lôi đình: “Không được ký hợp đồng với Từ Thiên Cương! Cô về thành phố A ký với chúng tôi, chế độ đãi ngộ của Cục Linh Dị thành phố chắc chắn tốt hơn chi đội huyện của họ!”
Vân Kiến Nguyệt: “Được thôi, vậy là quyết định thế nhé.”
Cúp máy xong, Đỗ Minh Hạo có chút sững sờ, không lẽ anh ta vừa bị gài bẫy ư?
Người công cụ từ đầu đến cuối là Từ Thiên Cương, giờ mới nhận ra mình bị lợi dụng, phẫn nộ hét lên: “Đi theo tôi về làm biên bản!”
Vân Kiến Nguyệt chỉ vào người nhà của mình: “Vậy còn họ thì sao?”
“Đưa tất cả về hết, mọi người phải ký vào thỏa thuận bảo mật!” Từ Thiên Cương giờ đầy vẻ bực bội, nói mà nghiến răng ken két.
Lục Trường Tuyết từ từ ló nửa cái đầu quỷ ra khỏi miếng ngọc bội: “Thỏa thuận bảo mật, tôi cũng phải ký sao?”
Ngay lập tức, khí tức mạnh mẽ của lệ quỷ tràn ngập cả sân, Từ Thiên Cương trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Trường Tuyết, cuối cùng hét lên một tiếng chói tai phá vỡ màn đêm:
“Lệ quỷ cấp A! Báo động! Báo động!”*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro