Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Khuôn Mặt Méo M...
2024-11-16 23:01:01
Bà đồng sống ở đội sáu trong thôn, ông ngoại của Vân Kiến Nguyệt cũng sống ở đó, tính ra thì giữa ông và bà đồng còn có chút họ hàng.
Giao thông ở đội sáu không thuận tiện, đường bê tông chỉ được làm một nửa, xe chạy đến đây là không thể tiếp tục vào trong, những người trẻ khi về quê đều để xe ở khu đất trống gần đó.
Ông ngoại và Vân Lộ Hoa đỡ Hạ Huệ Tình xuống xe, nhưng ngay khi họ vừa đặt chân xuống, cả thôn bỗng dưng náo loạn tiếng chó sủa.
Từ gần đến xa, gần như tất cả chó trong thôn đều bắt đầu sủa điên cuồng như thể chúng phát hiện ra thứ gì đó nguy hiểm mà con người không thể cảm nhận được.
Hạ Huệ Tình sợ hãi trước tiếng chó sủa, co rúm lại nép vào Vân Lộ Hoa.
Mọi người chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ, giữa bóng tối đen kịt, hàng trăm con chó cùng đồng loạt sủa thực sự khiến ai nấy đều rùng mình.
Đột nhiên, hai con chó cỏ, một vàng một trắng chạy từ xa tới, vừa chạy vừa gào lên giận dữ hướng về phía Hạ Huệ Tình sủa điên cuồng, đuôi kẹp chặt không chịu lùi bước.
"Đại Bạch, Đại Hoàng, chúng mày làm gì vậy! Không nhận người sao!" Bà ngoại nổi giận hét lên, đưa tay định xua đuổi hai con chó.
Đây là hai con chó nhà nuôi, bình thường rất hiền và gần gũi, đặc biệt thân thiết với Hạ Huệ Tình.
Nhưng lúc này chúng như phát điên, mặc cho bà ngoại có xua đuổi thế nào vẫn hung hăng sủa vào mặt Hạ Huệ Tình.
Cuối cùng, bà ngoại phải nắm cổ hai con chó, bảo ông ngoại dẫn Hạ Huệ Tình đi trước.
Để đến nhà bà đồng, họ phải đi ngang qua núi Sau.
Núi Sau không phải ngọn núi sau nhà ai cả, mà là cái tên dân thôn đặt cho ngọn núi ấy. Nói là núi nhưng thực chất chỉ là một ngọn đồi nhỏ cao không đến trăm mét.
Người trong thôn khi qua đời đều được chôn cất ở núi Sau. Hàng năm đến tiết Thanh Minh, mọi nhà đều lên đó để viếng thăm tổ tiên.
Dọc đường đi, tâm trạng của Hạ Huệ Tình vẫn khá ổn định.
Nhưng đến chân núi Sau, Hạ Huệ Tình đột nhiên phát điên.
Cô ấy bỗng ngước mắt nhìn đỉnh núi, người như bị ma ám mà đi thẳng lên con đường nhỏ dẫn lên núi, miệng liên tục lẩm bẩm: “Có người đang chờ tôi trên núi, có người đang chờ tôi trên núi…”
“Công chúa nhỏ!” Vân Lộ Hoa hoảng hốt bật khóc, vội kéo Hạ Huệ Tình lại.
Nhưng Hạ Huệ Tình bỗng nhiên có sức mạnh kỳ lạ, đẩy Vân Lộ Hoa một cái khiến dì lảo đảo suýt ngã.
Vân Lộ Hoa ngã ra chẳng khiến Hạ Huệ Tình bận tâm, cô ấy chỉ quay người, lại tiếp tục bước về phía đỉnh núi, miệng vẫn nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó.
“Có người đang chờ tôi trên núi…”
Ông ngoại và Hạ Siêu lập tức xông tới kéo Hạ Huệ Tình lại, lúc này cô bé không còn sợ Hạ Siêu nữa, nhưng sức mạnh của cô ấy lại trở nên kỳ lạ, hai người đàn ông khó khăn lắm mới giữ cô ấy lại được.
“Buông tôi ra! Tôi phải lên núi! Trên núi có người chờ tôi! Họ đang chờ tôi!”
Hạ Huệ Tình gào thét điên cuồng giống như một con thú bị chọc điên, không ngừng vùng vẫy kêu gào.
“Ba, nhanh tới giúp con!” Hạ Siêu giữ không nổi vội gọi ông ngoại tới phụ một tay.
Cuối cùng, bà ngoại mang dây đến, cả nhà hợp lực trói chặt Hạ Huệ Tình lại mới miễn cưỡng đưa cô ấy tiếp tục đến nhà bà đồng.
Chỉ mấy trăm mét đường, vì Hạ Huệ Tình không chịu hợp tác mà họ mất gần một tiếng mới đến cửa nhà bà đồng.
“Bác ơi, mau ra giúp!” Bà ngoại gọi vào trong nhà bà đồng.
Bà đồng năm nay gần bảy mươi, trên mũi vẫn đeo kính lão, khi nhìn thấy Hạ Huệ Tình bị trói và vẫn không ngừng vùng vẫy gào thét, sắc mặt bà lập tức thay đổi.
Bà vội cắn đầu ngón tay bước nhanh đến trước mặt Hạ Huệ Tình, chấm máu lên chính giữa trán cô ấy.
Cơn cuồng loạn của Hạ Huệ Tình lập tức lắng xuống, cô ấy ngất lịm đi.
“Công chúa nhỏ!” Vân Lộ Hoa hét lên, lo lắng nhìn bà đồng: “Con gái tôi bị sao vậy?”
Bà đồng nghiêm giọng: “Sợ rằng con bé đã gặp chuyện rồi, mau đưa nó vào nhà tôi đi.”
Mọi người tất bật khiêng Hạ Huệ Tình vào trong nhà.
Nhà của bà đồng là một căn nhà gỗ kiểu cũ, đèn điện trong nhà vàng vọt mờ mờ, trong phòng đặt một chiếc ghế gỗ dài, bà đồng bảo mọi người đặt Hạ Huệ Tình lên đó.
“Có nên cởi dây trói cho nó không?” Bà nội Hạ lo lắng hỏi.
Bà đồng lắc đầu: “Đừng cởi, các người ra ngoài hết đi.”
Mọi người dù lo lắng nhưng cũng nhận ra bà đồng này có chút bản lĩnh, đành lần lượt bước ra ngoài, bước đi còn ngoái lại đầy bất an.
Cánh cửa để mở nhưng có một tấm rèm vải hoa xanh phủ kín từ trên xuống, ki không có gió, rèm hoàn toàn che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.
Không ai nhìn thấy được bà đồng đang làm gì trong đó.
Chỉ nghe tiếng bà đồng lẩm nhẩm những câu chú kỳ lạ không ai hiểu nổi.
Vân Kiến Nguyệt đến đúng lúc này.
“Sao rồi ạ?” Vân Kiến Nguyệt hỏi thăm ông bà ngoại, dì dượng và cả ông bà nội, cuối cùng là hỏi tình trạng của Hạ Huệ Tình.
Vân Lộ Hoa nước mắt lưng tròng, lắc đầu với Vân Kiến Nguyệt: “Vẫn chưa biết con ạ.”
Lục Trường Tuyết thấy mọi người không nhìn thấy mình liền từ ngọc bội thoát ra, hướng về phía âm khí lạnh lẽo từ căn phòng kia mà nói với Vân Kiến Nguyệt: “Tình hình em họ của mày không ổn chút nào đâu.”
Vừa dứt lời, trong nhà vang lên tiếng vỡ loảng xoảng của một cái bình.
Sau đó là giọng bà đồng hét lên: “Yêu ma phương nào, mau cút đi!”
Ngay lúc đó, gió nổi lên cuồn cuộn.
Ánh sáng trong căn nhà gỗ nhấp nháy rồi vụt tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Bà đồng có vẻ sợ hãi, hoảng hốt vừa lăn vừa bò ra ngoài, la hét: “Hỏng rồi, mau chạy đi! Chạy mau!”
“Con gái tôi vẫn còn ở trong đó!” Vân Lộ Hoa gần như phát điên, sợ đến tê dại cả người nhưng vẫn kiên quyết chạy vào nhà.
Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng giữ chặt Vân Lộ Hoa, đẩy dì vào vòng tay của Hạ Siêu: “Dượng, đưa dì và ông bà ngoại, ông bà nội ra xa một chút.”
Không đợi Hạ Siêu kịp phản ứng, Vân Kiến Nguyệt lao vọt vào căn nhà gỗ tối om.
Thấy cháu gái mình chạy vào, Vân Lộ Hoa càng không giữ được bình tĩnh, vừa khóc vừa đấm Hạ Siêu: “Thả tôi ra! Con gái tôi và cháu tôi đều ở trong đó! Anh vào cứu chúng đi!”
Hạ Siêu ôm chặt lấy vợ: “Em phải bình tĩnh thì anh mới yên tâm vào trong được, hiểu không?”
Trong nhà.
Một màu đen kịt, Vân Kiến Nguyệt không nhìn rõ được gì.
Nhưng Lục Trường Tuyết thấy rõ, cô vừa bay về phía Hạ Huệ Tình vừa lớn tiếng gọi: “Em họ mày ở đây này!”
“Đừng lại gần!”
Vân Kiến Nguyệt vừa dứt lời thì một bàn tay đen ngòm từ cơ thể Hạ Huệ Tình thò ra, nhanh như chớp chụp về phía Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết lách mình tránh đi, trốn sau lưng Vân Kiến Nguyệt, bàn tay đen kia lại rụt vào trong người Hạ Huệ Tình.
“Mở đèn lên đi,” Vân Kiến Nguyệt bảo Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết ngạc nhiên: “Mở đèn kiểu gì?”
“Nó dùng âm khí làm đèn hỏng, mày không dùng âm khí sửa lại được sao?” Vân Kiến Nguyệt sốt ruột hỏi.
“Để tao thử xem!” Lục Trường Tuyết vội vàng dùng âm lực thử mở đèn lại, với cấp bậc A của một linh hồn mạnh như cô ấy, đèn đã sáng trở lại.
Lúc này, Vân Kiến Nguyệt mới nhìn rõ tình trạng của Hạ Huệ Tình.
Thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đang nằm dưới đất xoắn vặn, la hét, bò trườn, uốn éo.
Giao thông ở đội sáu không thuận tiện, đường bê tông chỉ được làm một nửa, xe chạy đến đây là không thể tiếp tục vào trong, những người trẻ khi về quê đều để xe ở khu đất trống gần đó.
Ông ngoại và Vân Lộ Hoa đỡ Hạ Huệ Tình xuống xe, nhưng ngay khi họ vừa đặt chân xuống, cả thôn bỗng dưng náo loạn tiếng chó sủa.
Từ gần đến xa, gần như tất cả chó trong thôn đều bắt đầu sủa điên cuồng như thể chúng phát hiện ra thứ gì đó nguy hiểm mà con người không thể cảm nhận được.
Hạ Huệ Tình sợ hãi trước tiếng chó sủa, co rúm lại nép vào Vân Lộ Hoa.
Mọi người chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ, giữa bóng tối đen kịt, hàng trăm con chó cùng đồng loạt sủa thực sự khiến ai nấy đều rùng mình.
Đột nhiên, hai con chó cỏ, một vàng một trắng chạy từ xa tới, vừa chạy vừa gào lên giận dữ hướng về phía Hạ Huệ Tình sủa điên cuồng, đuôi kẹp chặt không chịu lùi bước.
"Đại Bạch, Đại Hoàng, chúng mày làm gì vậy! Không nhận người sao!" Bà ngoại nổi giận hét lên, đưa tay định xua đuổi hai con chó.
Đây là hai con chó nhà nuôi, bình thường rất hiền và gần gũi, đặc biệt thân thiết với Hạ Huệ Tình.
Nhưng lúc này chúng như phát điên, mặc cho bà ngoại có xua đuổi thế nào vẫn hung hăng sủa vào mặt Hạ Huệ Tình.
Cuối cùng, bà ngoại phải nắm cổ hai con chó, bảo ông ngoại dẫn Hạ Huệ Tình đi trước.
Để đến nhà bà đồng, họ phải đi ngang qua núi Sau.
Núi Sau không phải ngọn núi sau nhà ai cả, mà là cái tên dân thôn đặt cho ngọn núi ấy. Nói là núi nhưng thực chất chỉ là một ngọn đồi nhỏ cao không đến trăm mét.
Người trong thôn khi qua đời đều được chôn cất ở núi Sau. Hàng năm đến tiết Thanh Minh, mọi nhà đều lên đó để viếng thăm tổ tiên.
Dọc đường đi, tâm trạng của Hạ Huệ Tình vẫn khá ổn định.
Nhưng đến chân núi Sau, Hạ Huệ Tình đột nhiên phát điên.
Cô ấy bỗng ngước mắt nhìn đỉnh núi, người như bị ma ám mà đi thẳng lên con đường nhỏ dẫn lên núi, miệng liên tục lẩm bẩm: “Có người đang chờ tôi trên núi, có người đang chờ tôi trên núi…”
“Công chúa nhỏ!” Vân Lộ Hoa hoảng hốt bật khóc, vội kéo Hạ Huệ Tình lại.
Nhưng Hạ Huệ Tình bỗng nhiên có sức mạnh kỳ lạ, đẩy Vân Lộ Hoa một cái khiến dì lảo đảo suýt ngã.
Vân Lộ Hoa ngã ra chẳng khiến Hạ Huệ Tình bận tâm, cô ấy chỉ quay người, lại tiếp tục bước về phía đỉnh núi, miệng vẫn nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó.
“Có người đang chờ tôi trên núi…”
Ông ngoại và Hạ Siêu lập tức xông tới kéo Hạ Huệ Tình lại, lúc này cô bé không còn sợ Hạ Siêu nữa, nhưng sức mạnh của cô ấy lại trở nên kỳ lạ, hai người đàn ông khó khăn lắm mới giữ cô ấy lại được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Buông tôi ra! Tôi phải lên núi! Trên núi có người chờ tôi! Họ đang chờ tôi!”
Hạ Huệ Tình gào thét điên cuồng giống như một con thú bị chọc điên, không ngừng vùng vẫy kêu gào.
“Ba, nhanh tới giúp con!” Hạ Siêu giữ không nổi vội gọi ông ngoại tới phụ một tay.
Cuối cùng, bà ngoại mang dây đến, cả nhà hợp lực trói chặt Hạ Huệ Tình lại mới miễn cưỡng đưa cô ấy tiếp tục đến nhà bà đồng.
Chỉ mấy trăm mét đường, vì Hạ Huệ Tình không chịu hợp tác mà họ mất gần một tiếng mới đến cửa nhà bà đồng.
“Bác ơi, mau ra giúp!” Bà ngoại gọi vào trong nhà bà đồng.
Bà đồng năm nay gần bảy mươi, trên mũi vẫn đeo kính lão, khi nhìn thấy Hạ Huệ Tình bị trói và vẫn không ngừng vùng vẫy gào thét, sắc mặt bà lập tức thay đổi.
Bà vội cắn đầu ngón tay bước nhanh đến trước mặt Hạ Huệ Tình, chấm máu lên chính giữa trán cô ấy.
Cơn cuồng loạn của Hạ Huệ Tình lập tức lắng xuống, cô ấy ngất lịm đi.
“Công chúa nhỏ!” Vân Lộ Hoa hét lên, lo lắng nhìn bà đồng: “Con gái tôi bị sao vậy?”
Bà đồng nghiêm giọng: “Sợ rằng con bé đã gặp chuyện rồi, mau đưa nó vào nhà tôi đi.”
Mọi người tất bật khiêng Hạ Huệ Tình vào trong nhà.
Nhà của bà đồng là một căn nhà gỗ kiểu cũ, đèn điện trong nhà vàng vọt mờ mờ, trong phòng đặt một chiếc ghế gỗ dài, bà đồng bảo mọi người đặt Hạ Huệ Tình lên đó.
“Có nên cởi dây trói cho nó không?” Bà nội Hạ lo lắng hỏi.
Bà đồng lắc đầu: “Đừng cởi, các người ra ngoài hết đi.”
Mọi người dù lo lắng nhưng cũng nhận ra bà đồng này có chút bản lĩnh, đành lần lượt bước ra ngoài, bước đi còn ngoái lại đầy bất an.
Cánh cửa để mở nhưng có một tấm rèm vải hoa xanh phủ kín từ trên xuống, ki không có gió, rèm hoàn toàn che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.
Không ai nhìn thấy được bà đồng đang làm gì trong đó.
Chỉ nghe tiếng bà đồng lẩm nhẩm những câu chú kỳ lạ không ai hiểu nổi.
Vân Kiến Nguyệt đến đúng lúc này.
“Sao rồi ạ?” Vân Kiến Nguyệt hỏi thăm ông bà ngoại, dì dượng và cả ông bà nội, cuối cùng là hỏi tình trạng của Hạ Huệ Tình.
Vân Lộ Hoa nước mắt lưng tròng, lắc đầu với Vân Kiến Nguyệt: “Vẫn chưa biết con ạ.”
Lục Trường Tuyết thấy mọi người không nhìn thấy mình liền từ ngọc bội thoát ra, hướng về phía âm khí lạnh lẽo từ căn phòng kia mà nói với Vân Kiến Nguyệt: “Tình hình em họ của mày không ổn chút nào đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa dứt lời, trong nhà vang lên tiếng vỡ loảng xoảng của một cái bình.
Sau đó là giọng bà đồng hét lên: “Yêu ma phương nào, mau cút đi!”
Ngay lúc đó, gió nổi lên cuồn cuộn.
Ánh sáng trong căn nhà gỗ nhấp nháy rồi vụt tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Bà đồng có vẻ sợ hãi, hoảng hốt vừa lăn vừa bò ra ngoài, la hét: “Hỏng rồi, mau chạy đi! Chạy mau!”
“Con gái tôi vẫn còn ở trong đó!” Vân Lộ Hoa gần như phát điên, sợ đến tê dại cả người nhưng vẫn kiên quyết chạy vào nhà.
Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng giữ chặt Vân Lộ Hoa, đẩy dì vào vòng tay của Hạ Siêu: “Dượng, đưa dì và ông bà ngoại, ông bà nội ra xa một chút.”
Không đợi Hạ Siêu kịp phản ứng, Vân Kiến Nguyệt lao vọt vào căn nhà gỗ tối om.
Thấy cháu gái mình chạy vào, Vân Lộ Hoa càng không giữ được bình tĩnh, vừa khóc vừa đấm Hạ Siêu: “Thả tôi ra! Con gái tôi và cháu tôi đều ở trong đó! Anh vào cứu chúng đi!”
Hạ Siêu ôm chặt lấy vợ: “Em phải bình tĩnh thì anh mới yên tâm vào trong được, hiểu không?”
Trong nhà.
Một màu đen kịt, Vân Kiến Nguyệt không nhìn rõ được gì.
Nhưng Lục Trường Tuyết thấy rõ, cô vừa bay về phía Hạ Huệ Tình vừa lớn tiếng gọi: “Em họ mày ở đây này!”
“Đừng lại gần!”
Vân Kiến Nguyệt vừa dứt lời thì một bàn tay đen ngòm từ cơ thể Hạ Huệ Tình thò ra, nhanh như chớp chụp về phía Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết lách mình tránh đi, trốn sau lưng Vân Kiến Nguyệt, bàn tay đen kia lại rụt vào trong người Hạ Huệ Tình.
“Mở đèn lên đi,” Vân Kiến Nguyệt bảo Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết ngạc nhiên: “Mở đèn kiểu gì?”
“Nó dùng âm khí làm đèn hỏng, mày không dùng âm khí sửa lại được sao?” Vân Kiến Nguyệt sốt ruột hỏi.
“Để tao thử xem!” Lục Trường Tuyết vội vàng dùng âm lực thử mở đèn lại, với cấp bậc A của một linh hồn mạnh như cô ấy, đèn đã sáng trở lại.
Lúc này, Vân Kiến Nguyệt mới nhìn rõ tình trạng của Hạ Huệ Tình.
Thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đang nằm dưới đất xoắn vặn, la hét, bò trườn, uốn éo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro