Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Con Đường Rõ Rà...
2024-11-13 20:31:04
Chạy thêm 500 mét nữa sẽ thấy một lối băng qua đường dành cho người đi bộ, hai bên lối này đều có rào chắn, bình thường chẳng mấy ai đi qua đây.
Vu Lộ lại ngáp dài, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy sẽ giảm tốc độ. Tầm nhìn của cô ấy rất thoáng, lối băng qua đường kia rõ ràng không có ai thành ra không giảm tốc độ cũng chẳng sao.
“Rầm!”
Xe vừa chạy qua lối đi bộ, một tiếng va chạm lớn làm Vu Lộ choáng váng đầu óc.
Ngay sau đó, một khuôn mặt của bà lão ép sát vào kính chắn gió trước.
Vu Lộ kinh hoàng đạp phanh, chiếc xe xoay ngang nằm chắn giữa đường, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão áp chặt vào kính chắn gió, máu từ trên trán bà chảy xuống chầm chậm.
Đôi mắt bà mở to, ánh nhìn đục ngầu run rẩy.
Dường như miệng bà đang mấp máy nói gì đó nhưng Vu Lộ không nghe thấy.
Cuối cùng, bà lão nằm chết không nhắm mắt trên nắp ca-pô, qua lớp kính chắn gió mà trừng trừng nhìn vào ghế lái nơi Vu Lộ đang ngồi.
Bàn tay run rẩy của Vu Lộ mò lấy điện thoại, cô ấy không nhớ mình đã gọi 120 và 110 như thế nào, thậm chí còn gọi cho cả công ty bảo hiểm.
Vu Lộ run rẩy mở cửa xe bước xuống, nhìn thoáng qua bà lão, phát hiện cả phần bụng bà đã lõm xuống, phần lưng phồng lên trông rất kỳ dị, có vẻ như nội tạng đã bị cú va đập làm cho xáo trộn hết cả.
Lúc nãy cô lái nhanh cỡ nào nhỉ?
80 km/h?
Hay 100 km/h?
Khoảng 20 phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Vu Lộ nhìn thấy xe cảnh sát từ xa, theo bản năng loạng choạng chạy về phía chiếc xe đó.
Cửa xe cảnh sát mở ra, hai cảnh sát bước xuống đi về phía Vu Lộ.
Vừa nhìn thấy cảnh sát bước xuống xe, Vu Lộ cười thê thảm, sợi dây căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng đứt đoạn.
Mắt cô ấy tối sầm, ngất đi.
Không biết đã bất tỉnh bao lâu, khi mở mắt ra lần nữa, cô ấy thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Bên cạnh giường, mẹ cô ấy là Ngô Tố Liên đang ngồi.
“Mẹ? Ba đâu rồi?” Vu Lộ hỏi theo phản xạ, ký ức về tai nạn lập tức ùa về, cô ấy choàng ngồi dậy nắm chặt tay Ngô Tố Liên: “Bà lão đó sao rồi ạ?”
Ngô Tố Liên mắt đỏ hoe, khẽ lắc đầu nhìn Vu Lộ: “Mất tại chỗ rồi con à.”
Vu Lộ như bị sét đánh, nước mắt lăn dài: “Con không nhìn thấy bà ấy, đường đó rõ ràng chẳng có ai, con không thấy bà ấy mà!”
“Con gái à, ba con…” Ngô Tố Liên đau buồn nói, nhưng chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng bị cảnh sát đẩy mở.
Một nam một nữ cảnh sát bước vào, Vu Lộ cần phải phối hợp điều tra nên Ngô Tố Liên được mời ra ngoài, những gì bà muốn nói đành phải để sau.
Cảnh sát nữ ghi biên bản và quay video, còn cảnh sát nam thì tiến hành thẩm vấn.
Họ hỏi những câu hỏi thường thấy trong các vụ tai nạn giao thông, mọi chi tiết Vu Lộ đều nhớ rõ, cảnh sát cũng không có nghi vấn gì.
Cho đến khi cảnh sát hỏi: “Sao cô không giảm tốc độ khi qua lối băng qua đường?”
“Lối đi bộ đó không có ai! Cả đoạn đường đó đều không có ai! Tôi đang vội đi làm nên không giảm tốc độ.” Vu Lộ nhận ra mình đã quá kích động liền cố trấn tĩnh lại.
Nữ cảnh sát nhìn Vu Lộ ngạc nhiên: “Nhưng chúng tôi đã xem lại camera, bà lão đó ngồi trên rào chắn suốt hơn một tiếng, khi xe cô chuẩn bị chạy qua, bà ấy nhảy xuống rào chắn và bước ra lối băng qua đường.”
Nam cảnh sát nghiêm mặt: “Đừng nói dối, ở ngã tư đó có gắn camera. Đây là một vụ tai nạn nghiêm trọng, cô phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Vu Lộ sững người, không tin nổi những gì mình vừa nghe.
Cô ấy biết rõ ngã tư đó có gắn camera, cô không hề nói dối! Từ vài trăm mét cô ấy đã nhìn thấy, cả đoạn đường không có bóng người! Kể cả lúc cách lối đi bộ 50 mét cũng không thấy có ai ngồi trên rào chắn!
“Không thể nào! Không có ai cả, lúc tôi lái xe qua chỗ đó không có ai hết!” Vu Lộ thét lên: “Các người lừa tôi, tôi muốn xem lại camera! Tôi muốn xem camera!”
Cảnh sát vốn không định cho Vu Lộ xem lại đoạn camera, nhưng cô ấy cứ như phát điên, giật phăng kim truyền dịch, chân trần lao ra ngoài.
Cuối cùng nữ cảnh sát mềm lòng, đồng ý cho cô ấy xem lại camera.
Nam cảnh sát lấy điện thoại ra phát đoạn camera đã sao lưu tại chỗ cho Vu Lộ xem.
Trong đoạn video, bà lão ngồi bất động trên rào chắn, lặng lẽ ngồi đó suốt hơn một tiếng, từ 6 giờ 10 phút sáng, bà ngồi cho đến 7 giờ 20 phút sáng.
7 giờ 21 phút, xe của Vu Lộ chạy đến lối băng qua đường, đúng lúc bà lão nhảy xuống rào chắn và bước ra lối đi bộ.
Cú va chạm mạnh hất văng bà lão ra xa, bà lại rơi xuống nắp ca-pô của xe.
“Bây giờ xem lại camera rồi vẫn không nói thật à?” Nam cảnh sát cất điện thoại, nhìn Vu Lộ với vẻ không hài lòng.
Không ngờ Vu Lộ lại càng suy sụp sau khi xem video, cô ấy ôm đầu kêu lên đau đớn: “Giả, cái này là giả! Rõ ràng lúc đó tôi không thấy ai cả, con đường đó hoàn toàn không có người mà!”
Nữ cảnh sát kéo tay áo nam cảnh sát, khẽ nói: “Lúc đó sương mù dày, lại thêm cô ấy lái xe trong trạng thái mệt mỏi, có thể thực sự không thấy rõ có người ở đó. Cô ấy vẫn còn trẻ lại vừa chịu cú sốc lớn, nếu anh ép thêm thì không thể làm bản ghi chép đâu.”
“Không hề có sương mù! Lúc đó sương đã tan rồi!” Vu Lộ nói với vẻ hoảng loạn, cô ấy nhớ rất rõ, rõ ràng lúc đó không còn sương nữa!
Không đúng… Vu Lộ chợt nhớ ra, trong đoạn video camera vừa rồi, cả con đường đều chìm trong làn sương dày.
Nhưng tại sao lúc đó cô ấy lại thấy mọi thứ trước mắt hoàn toàn trong suốt?
Nữ cảnh sát nhìn Vu Lộ trong tình trạng này, thở dài nhẹ rồi nói với nam cảnh sát: “Để cô ấy nghỉ một lúc đi, chúng ta qua gặp gia đình nạn nhân rồi quay lại.”
Sau khi hai cảnh sát rời phòng bệnh, Ngô Tố Liên bước vào.
Bà nhìn gương mặt tái nhợt của con gái, muốn nói gì đó nhưng không sao mở lời được.
Vu Lộ trấn tĩnh lại một hồi lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Mẹ, vừa rồi mẹ định nói với con điều gì?”
Ngô Tố Liên ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng với giọng đau đớn nói: “Ba con nhận được cuộc gọi từ cảnh sát báo con bị tai nạn, lúc đó đang đứng trên mái chuồng heo để sửa. Ông hoảng quá ngã xuống gãy chân, giờ đang ở phòng bệnh tầng năm.”
Vu Lộ vừa ổn định lại cảm xúc nay lại sụp đổ, cô ấy vùng dậy định chạy lên tầng năm thì bị Ngô Tố Liên ngăn lại.
“Không sao đâu, bác sĩ bảo sau này chỉ hơi khập khiễng chút thôi.” Ngô Tố Liên muốn an ủi con gái nhưng nước mắt bà lại rơi trước.
Chồng bà năm nay mới 50 tuổi, lẽ ra vẫn còn hai ba chục năm nữa để sống khoẻ mạnh, vậy mà giờ đây sẽ phải chịu cảnh tàn tật suốt phần đời còn lại!
“Lỗi là ở con, con đã hại ba, tất cả là lỗi của con…” Vu Lộ ôm lấy mẹ, khóc nức nở không thành tiếng.
Hai mẹ con đang khóc lóc thì đột nhiên cửa phòng bật mở, năm sáu người trung niên tức giận xông vào.
“Chính cô là người lái xe đâm chết mẹ tôi! Cô phải đền mạng!”
Một người đàn ông trung niên mắt đỏ ngầu lao tới định đánh Vu Lộ, Ngô Tố Liên theo bản năng che chắn cho con gái, chỉ trong vài giây bà đã bị đánh liên tục mấy cái.
Cảnh sát xông vào cố gắng kéo người đàn ông đang đánh ra nhưng không thành, cuối cùng, nam cảnh sát quát lớn:
“Đủ rồi! Đánh người ngay trước mặt cảnh sát, các người muốn bị tạm giam hết sao! Để xem ai sẽ lo hậu sự cho mẹ các người!”
Vu Lộ lại ngáp dài, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy sẽ giảm tốc độ. Tầm nhìn của cô ấy rất thoáng, lối băng qua đường kia rõ ràng không có ai thành ra không giảm tốc độ cũng chẳng sao.
“Rầm!”
Xe vừa chạy qua lối đi bộ, một tiếng va chạm lớn làm Vu Lộ choáng váng đầu óc.
Ngay sau đó, một khuôn mặt của bà lão ép sát vào kính chắn gió trước.
Vu Lộ kinh hoàng đạp phanh, chiếc xe xoay ngang nằm chắn giữa đường, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão áp chặt vào kính chắn gió, máu từ trên trán bà chảy xuống chầm chậm.
Đôi mắt bà mở to, ánh nhìn đục ngầu run rẩy.
Dường như miệng bà đang mấp máy nói gì đó nhưng Vu Lộ không nghe thấy.
Cuối cùng, bà lão nằm chết không nhắm mắt trên nắp ca-pô, qua lớp kính chắn gió mà trừng trừng nhìn vào ghế lái nơi Vu Lộ đang ngồi.
Bàn tay run rẩy của Vu Lộ mò lấy điện thoại, cô ấy không nhớ mình đã gọi 120 và 110 như thế nào, thậm chí còn gọi cho cả công ty bảo hiểm.
Vu Lộ run rẩy mở cửa xe bước xuống, nhìn thoáng qua bà lão, phát hiện cả phần bụng bà đã lõm xuống, phần lưng phồng lên trông rất kỳ dị, có vẻ như nội tạng đã bị cú va đập làm cho xáo trộn hết cả.
Lúc nãy cô lái nhanh cỡ nào nhỉ?
80 km/h?
Hay 100 km/h?
Khoảng 20 phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Vu Lộ nhìn thấy xe cảnh sát từ xa, theo bản năng loạng choạng chạy về phía chiếc xe đó.
Cửa xe cảnh sát mở ra, hai cảnh sát bước xuống đi về phía Vu Lộ.
Vừa nhìn thấy cảnh sát bước xuống xe, Vu Lộ cười thê thảm, sợi dây căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng đứt đoạn.
Mắt cô ấy tối sầm, ngất đi.
Không biết đã bất tỉnh bao lâu, khi mở mắt ra lần nữa, cô ấy thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Bên cạnh giường, mẹ cô ấy là Ngô Tố Liên đang ngồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ? Ba đâu rồi?” Vu Lộ hỏi theo phản xạ, ký ức về tai nạn lập tức ùa về, cô ấy choàng ngồi dậy nắm chặt tay Ngô Tố Liên: “Bà lão đó sao rồi ạ?”
Ngô Tố Liên mắt đỏ hoe, khẽ lắc đầu nhìn Vu Lộ: “Mất tại chỗ rồi con à.”
Vu Lộ như bị sét đánh, nước mắt lăn dài: “Con không nhìn thấy bà ấy, đường đó rõ ràng chẳng có ai, con không thấy bà ấy mà!”
“Con gái à, ba con…” Ngô Tố Liên đau buồn nói, nhưng chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng bị cảnh sát đẩy mở.
Một nam một nữ cảnh sát bước vào, Vu Lộ cần phải phối hợp điều tra nên Ngô Tố Liên được mời ra ngoài, những gì bà muốn nói đành phải để sau.
Cảnh sát nữ ghi biên bản và quay video, còn cảnh sát nam thì tiến hành thẩm vấn.
Họ hỏi những câu hỏi thường thấy trong các vụ tai nạn giao thông, mọi chi tiết Vu Lộ đều nhớ rõ, cảnh sát cũng không có nghi vấn gì.
Cho đến khi cảnh sát hỏi: “Sao cô không giảm tốc độ khi qua lối băng qua đường?”
“Lối đi bộ đó không có ai! Cả đoạn đường đó đều không có ai! Tôi đang vội đi làm nên không giảm tốc độ.” Vu Lộ nhận ra mình đã quá kích động liền cố trấn tĩnh lại.
Nữ cảnh sát nhìn Vu Lộ ngạc nhiên: “Nhưng chúng tôi đã xem lại camera, bà lão đó ngồi trên rào chắn suốt hơn một tiếng, khi xe cô chuẩn bị chạy qua, bà ấy nhảy xuống rào chắn và bước ra lối băng qua đường.”
Nam cảnh sát nghiêm mặt: “Đừng nói dối, ở ngã tư đó có gắn camera. Đây là một vụ tai nạn nghiêm trọng, cô phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Vu Lộ sững người, không tin nổi những gì mình vừa nghe.
Cô ấy biết rõ ngã tư đó có gắn camera, cô không hề nói dối! Từ vài trăm mét cô ấy đã nhìn thấy, cả đoạn đường không có bóng người! Kể cả lúc cách lối đi bộ 50 mét cũng không thấy có ai ngồi trên rào chắn!
“Không thể nào! Không có ai cả, lúc tôi lái xe qua chỗ đó không có ai hết!” Vu Lộ thét lên: “Các người lừa tôi, tôi muốn xem lại camera! Tôi muốn xem camera!”
Cảnh sát vốn không định cho Vu Lộ xem lại đoạn camera, nhưng cô ấy cứ như phát điên, giật phăng kim truyền dịch, chân trần lao ra ngoài.
Cuối cùng nữ cảnh sát mềm lòng, đồng ý cho cô ấy xem lại camera.
Nam cảnh sát lấy điện thoại ra phát đoạn camera đã sao lưu tại chỗ cho Vu Lộ xem.
Trong đoạn video, bà lão ngồi bất động trên rào chắn, lặng lẽ ngồi đó suốt hơn một tiếng, từ 6 giờ 10 phút sáng, bà ngồi cho đến 7 giờ 20 phút sáng.
7 giờ 21 phút, xe của Vu Lộ chạy đến lối băng qua đường, đúng lúc bà lão nhảy xuống rào chắn và bước ra lối đi bộ.
Cú va chạm mạnh hất văng bà lão ra xa, bà lại rơi xuống nắp ca-pô của xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ xem lại camera rồi vẫn không nói thật à?” Nam cảnh sát cất điện thoại, nhìn Vu Lộ với vẻ không hài lòng.
Không ngờ Vu Lộ lại càng suy sụp sau khi xem video, cô ấy ôm đầu kêu lên đau đớn: “Giả, cái này là giả! Rõ ràng lúc đó tôi không thấy ai cả, con đường đó hoàn toàn không có người mà!”
Nữ cảnh sát kéo tay áo nam cảnh sát, khẽ nói: “Lúc đó sương mù dày, lại thêm cô ấy lái xe trong trạng thái mệt mỏi, có thể thực sự không thấy rõ có người ở đó. Cô ấy vẫn còn trẻ lại vừa chịu cú sốc lớn, nếu anh ép thêm thì không thể làm bản ghi chép đâu.”
“Không hề có sương mù! Lúc đó sương đã tan rồi!” Vu Lộ nói với vẻ hoảng loạn, cô ấy nhớ rất rõ, rõ ràng lúc đó không còn sương nữa!
Không đúng… Vu Lộ chợt nhớ ra, trong đoạn video camera vừa rồi, cả con đường đều chìm trong làn sương dày.
Nhưng tại sao lúc đó cô ấy lại thấy mọi thứ trước mắt hoàn toàn trong suốt?
Nữ cảnh sát nhìn Vu Lộ trong tình trạng này, thở dài nhẹ rồi nói với nam cảnh sát: “Để cô ấy nghỉ một lúc đi, chúng ta qua gặp gia đình nạn nhân rồi quay lại.”
Sau khi hai cảnh sát rời phòng bệnh, Ngô Tố Liên bước vào.
Bà nhìn gương mặt tái nhợt của con gái, muốn nói gì đó nhưng không sao mở lời được.
Vu Lộ trấn tĩnh lại một hồi lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Mẹ, vừa rồi mẹ định nói với con điều gì?”
Ngô Tố Liên ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng với giọng đau đớn nói: “Ba con nhận được cuộc gọi từ cảnh sát báo con bị tai nạn, lúc đó đang đứng trên mái chuồng heo để sửa. Ông hoảng quá ngã xuống gãy chân, giờ đang ở phòng bệnh tầng năm.”
Vu Lộ vừa ổn định lại cảm xúc nay lại sụp đổ, cô ấy vùng dậy định chạy lên tầng năm thì bị Ngô Tố Liên ngăn lại.
“Không sao đâu, bác sĩ bảo sau này chỉ hơi khập khiễng chút thôi.” Ngô Tố Liên muốn an ủi con gái nhưng nước mắt bà lại rơi trước.
Chồng bà năm nay mới 50 tuổi, lẽ ra vẫn còn hai ba chục năm nữa để sống khoẻ mạnh, vậy mà giờ đây sẽ phải chịu cảnh tàn tật suốt phần đời còn lại!
“Lỗi là ở con, con đã hại ba, tất cả là lỗi của con…” Vu Lộ ôm lấy mẹ, khóc nức nở không thành tiếng.
Hai mẹ con đang khóc lóc thì đột nhiên cửa phòng bật mở, năm sáu người trung niên tức giận xông vào.
“Chính cô là người lái xe đâm chết mẹ tôi! Cô phải đền mạng!”
Một người đàn ông trung niên mắt đỏ ngầu lao tới định đánh Vu Lộ, Ngô Tố Liên theo bản năng che chắn cho con gái, chỉ trong vài giây bà đã bị đánh liên tục mấy cái.
Cảnh sát xông vào cố gắng kéo người đàn ông đang đánh ra nhưng không thành, cuối cùng, nam cảnh sát quát lớn:
“Đủ rồi! Đánh người ngay trước mặt cảnh sát, các người muốn bị tạm giam hết sao! Để xem ai sẽ lo hậu sự cho mẹ các người!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro