Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Đốt Giấy Cúng M...
2024-11-16 23:01:01
Bốn người xuống núi, vừa lên xe, điện thoại của Chu Như Yên đã gọi đến.
Chu Bản Tâm tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, bỏ qua việc mình đã chết mấy lần.
Xác nhận Chu Bản Tâm không sao, Chu Như Yên dạy dỗ cậu thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Khi họ trở về thành phố A, không lâu sau, tin tức về khả năng bất tử của Chu Bản Tâm cũng đến tai Cục Linh Dị. Cục Linh Dị có ý định chiêu mộ nhưng Chu Bản Tâm ngoài khả năng bất tử thì không biết gì về huyền thuật, cuối cùng vẫn không được nhận.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến cuối năm.
Trong khoảng thời gian này, Vân Kiến Nguyệt lại cùng Tư Vô Mệnh thực hiện vài nhiệm vụ, như thường lệ, cô chỉ nằm chơi, còn Tư Vô Mệnh thì lo hết mọi chuyện.
Đại học A.
"Cún cưng à, hôm nay là đêm Giáng sinh, ngày mai là Giáng sinh, mày không có kế hoạch gì sao?" Lục Trường Tuyết líu ríu, cả bóng ma theo chân bận rộn của Vân Kiến Nguyệt mà bay qua bay lại.
Vì đêm Giáng sinh và lễ Giáng sinh năm nay rơi vào cuối tuần, ba cô bạn cùng phòng của Vân Kiến Nguyệt đều đi hẹn hò với bạn trai, trong ký túc xá chỉ còn lại mình cô khiến Lục Trường Tuyết thoải mái bày trò nghịch ngợm.
Vân Kiến Nguyệt thu dọn hành lý không ngẩng đầu lên: “Sắp xếp gì cơ, định đốt giấy cúng mày à?”
“Hẹn hò chứ còn gì nữa, kiếm anh nào đẹp trai mà đi chơi đi!” Lục Trường Tuyết làm vẻ mặt tinh quái như thể vừa nghĩ ra điều gì không đứng đắn, cười hề hề.
“Là người đã có gia đình, tao đi hẹn hò với ai? Chồng tao à? Mày có muốn gặp anh ta không?” Vân Kiến Nguyệt cuối cùng cũng liếc Lục Trường Tuyết một cái, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.
Lục Trường Tuyết ra hiệu khóa miệng, làm động tác kéo khóa ý bảo cô ấy sẽ im miệng ngay.
Nói đùa chứ, ma quỷ nào mà lại muốn gặp tà thần chứ? Lại bị tà thần dùng áp lực ghì xuống đất mười tiếng nữa chắc chết!
Cuối cùng dọn xong hành lý, Vân Kiến Nguyệt định gọi xe công nghệ.
Đồ đạc của cô trong ký túc xá có hơi nhiều nên tranh thủ kỳ nghỉ mang bớt về, đến khi hoàn thành hết khóa học trong nửa tháng nữa thì không cần mang quá nhiều đồ.
Đang mở app đặt xe, điện thoại cô bỗng khựng lại một chút, thì cuộc gọi của Thái Trạch Vũ vang lên.
“Alo, nghỉ rồi đúng không, qua Cục Linh Dị đi, có việc cho cô với Tư Vô Mệnh làm đây.”
Chưa kịp để Vân Kiến Nguyệt trả lời, Thái Trạch Vũ đã cúp máy.
Vân Kiến Nguyệt nghiến răng, rủa thầm trong lòng một câu, cuối cùng cũng không nói ra. Dù sao Cục Linh Dị cũng trả lương cho cô, tăng ca cũng có phụ cấp.
Cô đành bỏ hành lý lại ký túc xá rồi bắt xe đến Cục Linh Dị.
Vừa thấy Vân Kiến Nguyệt, Thái Trạch Vũ liền nhét vào tay cô một tập tài liệu: “Xem đi, đây là tài liệu từ huyện Lục Từ dưới quyền thành phố chúng ta gửi lên, xin hỗ trợ từ Cục, cô và Tư Vô Mệnh lập tức khởi hành đến Lục Từ.”
Tư Vô Mệnh ngồi ở bàn làm việc, cũng cầm một tập tài liệu cúi đầu đọc chăm chú.
---
Ngày 13 tháng 12, Thứ Ba, huyện Lục Từ.
Mùa đông đến, trời sáng rất muộn, mới 7 giờ 20 sáng trời vẫn chưa tỏ, cả huyện thành chìm trong sương mù.
Vu Lộ lái chiếc xe mà gia đình mới mua cho vừa ngáp ngắn ngáp dài, lái xe từ trung tâm huyện đến thôn Quan Thúy.
Năm nay cô 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học hai năm, nhờ quan hệ họ hàng mà được nhận vào dạy ở trường tiểu học thôn Quan Thúy.
Hôm nay là tháng thứ tư cô nhận nhiệm sở, cũng chính vì phải đi về giữa thôn Quan Thúy và huyện nên gia đình mới mua xe cho cô ấy hồi tháng Tám.
Đoạn đường này cô ấy đã đi qua mấy tháng liền, thuộc làu làu.
Do đêm trước thức khuya xem phim nên bây giờ Vu Lộ hơi buồn ngủ, cô ấy lại ngáp một cái, tự lẩm bẩm: “May mà có xe, không thì phải đi xe buýt vào thôn, sáng sớm 6 giờ đã phải ra khỏi nhà rồi.”
Cô ấy không để ý rằng màn sương đang ngày càng dày thêm.
Chu Bản Tâm tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, bỏ qua việc mình đã chết mấy lần.
Xác nhận Chu Bản Tâm không sao, Chu Như Yên dạy dỗ cậu thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Khi họ trở về thành phố A, không lâu sau, tin tức về khả năng bất tử của Chu Bản Tâm cũng đến tai Cục Linh Dị. Cục Linh Dị có ý định chiêu mộ nhưng Chu Bản Tâm ngoài khả năng bất tử thì không biết gì về huyền thuật, cuối cùng vẫn không được nhận.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến cuối năm.
Trong khoảng thời gian này, Vân Kiến Nguyệt lại cùng Tư Vô Mệnh thực hiện vài nhiệm vụ, như thường lệ, cô chỉ nằm chơi, còn Tư Vô Mệnh thì lo hết mọi chuyện.
Đại học A.
"Cún cưng à, hôm nay là đêm Giáng sinh, ngày mai là Giáng sinh, mày không có kế hoạch gì sao?" Lục Trường Tuyết líu ríu, cả bóng ma theo chân bận rộn của Vân Kiến Nguyệt mà bay qua bay lại.
Vì đêm Giáng sinh và lễ Giáng sinh năm nay rơi vào cuối tuần, ba cô bạn cùng phòng của Vân Kiến Nguyệt đều đi hẹn hò với bạn trai, trong ký túc xá chỉ còn lại mình cô khiến Lục Trường Tuyết thoải mái bày trò nghịch ngợm.
Vân Kiến Nguyệt thu dọn hành lý không ngẩng đầu lên: “Sắp xếp gì cơ, định đốt giấy cúng mày à?”
“Hẹn hò chứ còn gì nữa, kiếm anh nào đẹp trai mà đi chơi đi!” Lục Trường Tuyết làm vẻ mặt tinh quái như thể vừa nghĩ ra điều gì không đứng đắn, cười hề hề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là người đã có gia đình, tao đi hẹn hò với ai? Chồng tao à? Mày có muốn gặp anh ta không?” Vân Kiến Nguyệt cuối cùng cũng liếc Lục Trường Tuyết một cái, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.
Lục Trường Tuyết ra hiệu khóa miệng, làm động tác kéo khóa ý bảo cô ấy sẽ im miệng ngay.
Nói đùa chứ, ma quỷ nào mà lại muốn gặp tà thần chứ? Lại bị tà thần dùng áp lực ghì xuống đất mười tiếng nữa chắc chết!
Cuối cùng dọn xong hành lý, Vân Kiến Nguyệt định gọi xe công nghệ.
Đồ đạc của cô trong ký túc xá có hơi nhiều nên tranh thủ kỳ nghỉ mang bớt về, đến khi hoàn thành hết khóa học trong nửa tháng nữa thì không cần mang quá nhiều đồ.
Đang mở app đặt xe, điện thoại cô bỗng khựng lại một chút, thì cuộc gọi của Thái Trạch Vũ vang lên.
“Alo, nghỉ rồi đúng không, qua Cục Linh Dị đi, có việc cho cô với Tư Vô Mệnh làm đây.”
Chưa kịp để Vân Kiến Nguyệt trả lời, Thái Trạch Vũ đã cúp máy.
Vân Kiến Nguyệt nghiến răng, rủa thầm trong lòng một câu, cuối cùng cũng không nói ra. Dù sao Cục Linh Dị cũng trả lương cho cô, tăng ca cũng có phụ cấp.
Cô đành bỏ hành lý lại ký túc xá rồi bắt xe đến Cục Linh Dị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa thấy Vân Kiến Nguyệt, Thái Trạch Vũ liền nhét vào tay cô một tập tài liệu: “Xem đi, đây là tài liệu từ huyện Lục Từ dưới quyền thành phố chúng ta gửi lên, xin hỗ trợ từ Cục, cô và Tư Vô Mệnh lập tức khởi hành đến Lục Từ.”
Tư Vô Mệnh ngồi ở bàn làm việc, cũng cầm một tập tài liệu cúi đầu đọc chăm chú.
---
Ngày 13 tháng 12, Thứ Ba, huyện Lục Từ.
Mùa đông đến, trời sáng rất muộn, mới 7 giờ 20 sáng trời vẫn chưa tỏ, cả huyện thành chìm trong sương mù.
Vu Lộ lái chiếc xe mà gia đình mới mua cho vừa ngáp ngắn ngáp dài, lái xe từ trung tâm huyện đến thôn Quan Thúy.
Năm nay cô 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học hai năm, nhờ quan hệ họ hàng mà được nhận vào dạy ở trường tiểu học thôn Quan Thúy.
Hôm nay là tháng thứ tư cô nhận nhiệm sở, cũng chính vì phải đi về giữa thôn Quan Thúy và huyện nên gia đình mới mua xe cho cô ấy hồi tháng Tám.
Đoạn đường này cô ấy đã đi qua mấy tháng liền, thuộc làu làu.
Do đêm trước thức khuya xem phim nên bây giờ Vu Lộ hơi buồn ngủ, cô ấy lại ngáp một cái, tự lẩm bẩm: “May mà có xe, không thì phải đi xe buýt vào thôn, sáng sớm 6 giờ đã phải ra khỏi nhà rồi.”
Cô ấy không để ý rằng màn sương đang ngày càng dày thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro