Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Cẩn Thận Méc Tà...
2024-11-16 23:01:01
Vân Kiến Nguyệt không cố ý chạm vào chỗ đó của Tư Vô Mệnh, chỉ là lúc đút thẻ căn cước vô tình chạm phải.
Nếu cô cố tình làm nữ lưu manh thì chắc không ngượng ngùng đến mức này.
"Cô..." Tư Vô Mệnh nhìn Vân Kiến Nguyệt, mặt đỏ đến tận mang tai, ấp úng không nói nên lời.
"Tôi ổn, chúng ta mau xuống núi thôi, trời sắp tối rồi." Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng quay người chạy xuống núi, như thể có chủ nợ đuổi theo sau.
Chạy được nửa đường, cô mới nhớ ra mình vẫn chưa hỏi xong vội dừng lại chờ Tư Vô Mệnh.
Khi Tư Vô Mệnh đến gần cô khoảng một mét rưỡi thì cũng dừng lại không chịu tiến thêm, trông như chú cún nhỏ bị nữ lưu manh bắt nạt, trông thật đáng thương.
“Tôi không chạm vào anh đâu, chỉ muốn hỏi anh làm ở Cục Linh Dị, giả mạo căn cước chắc dễ lắm nhỉ?” Vân Kiến Nguyệt giơ tay lên cam đoan không động vào Tư Vô Mệnh.
“Là thật.” Tư Vô Mệnh uể oải đáp.
Vân Kiến Nguyệt chợt cảm thấy như mình đang bắt nạt một chú cún nhỏ, nhưng cô vẫn thấy cuộc nói chuyện giữa Mặc Trầm và Tư Vô Mệnh có gì đó rất kỳ lạ, đành kìm lại lương tâm để tiếp tục hỏi: “Kiếp trước kiếp này? Ý là anh đã gặp Mặc Trầm từ kiếp trước, liệu có thể không?”
Tư Vô Mệnh trầm ngâm một lúc, sau đó bước nhanh qua mặt Vân Kiến Nguyệt, hiển nhiên là không muốn nghe nữa: “Sau này không cho cô đọc tiểu thuyết nữa.”
Ý là gì? Chửi người? Bảo cô đọc tiểu thuyết nhiều quá nên tự suy diễn sao?
Vân Kiến Nguyệt hơi ngẩn người, theo phản xạ vươn tay kéo tay Tư Vô Mệnh lại: “Đừng đi vội, anh bây giờ biết mắng người thật cao tay ha!”
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào cổ tay hơi mát, Tư Vô Mệnh giật mình run rẩy, rõ ràng có chút hoảng hốt.
Anh dừng lại nhưng dùng ánh mắt vô tội và kinh ngạc nhìn cô, như muốn nói: Không phải nói không chạm vào anh sao?
Vân Kiến Nguyệt chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, cô thật sự không định làm gì anh, vừa rồi chỉ là phản xạ nhanh hơn suy nghĩ.
Định buông tay ra thì cô nhận ra đường dây tơ hồng trên cổ tay mình đang giở trò.
Sợi tơ hồng như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, uốn éo vươn mình rồi quấn lên cổ tay Tư Vô Mệnh, còn trơ trẽn thắt thành một cái nơ bướm.
Vân Kiến Nguyệt: …
Tư Vô Mệnh: …
"Phải biết rõ mày là tơ hồng của ai chứ!" Vân Kiến Nguyệt nghiến răng kéo sợi tơ hồng ra nhưng nó như có ý thức, liên tục tránh né tay cô.
Không những thế, nó còn càng quá đáng quấn chặt tay của cả hai lại như bó giò, buộc tay Vân Kiến Nguyệt và Tư Vô Mệnh dính chặt vào nhau.
Nhìn đôi tay bị bó chặt thành một cục, Vân Kiến Nguyệt hoàn toàn cạn lời.
Cái thứ tơ hồng này rốt cuộc là kiểu tơ hồng gì mà không đứng đắn như vậy?
Chu Bản Tâm và Phương Lâm An khó khăn lắm mới đuổi kịp, nhìn thấy tay của hai người dính chặt vào nhau, sắc mặt cả hai lập tức thay đổi, đồng loạt hét lên.
“Cô nữ lưu manh kia, định làm gì với sư thúc của tôi đấy?”
“Đồ lưu manh, định làm gì với đàn chị của tôi đó?”
Vân Kiến Nguyệt và Tư Vô Mệnh càng im lặng, cô biết giải thích thế nào với hai kẻ không nhìn thấy tơ hồng này đây, chẳng lẽ bảo không phải cô muốn lợi dụng Tư Vô Mệnh, mà là tơ hồng đang giở trò sao?
Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt nghĩ ra cách duy nhất là đe dọa tơ hồng.
Người bình thường sẽ không bao giờ nói chuyện với một sợi dây, nhưng Vân Kiến Nguyệt không phải người bình thường.
“Cứ tiếp tục thế này, lần tới tôi sẽ méc Mặc Trầm đấy.”
Sợi tơ hồng run lên bần bật, vội vàng tháo dây buộc giữa hai người ra rồi còn ân cần cọ cọ lên mu bàn tay của Tư Vô Mệnh, sau đó mới trở về vị trí ban đầu và giả chết.
Nếu cô cố tình làm nữ lưu manh thì chắc không ngượng ngùng đến mức này.
"Cô..." Tư Vô Mệnh nhìn Vân Kiến Nguyệt, mặt đỏ đến tận mang tai, ấp úng không nói nên lời.
"Tôi ổn, chúng ta mau xuống núi thôi, trời sắp tối rồi." Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng quay người chạy xuống núi, như thể có chủ nợ đuổi theo sau.
Chạy được nửa đường, cô mới nhớ ra mình vẫn chưa hỏi xong vội dừng lại chờ Tư Vô Mệnh.
Khi Tư Vô Mệnh đến gần cô khoảng một mét rưỡi thì cũng dừng lại không chịu tiến thêm, trông như chú cún nhỏ bị nữ lưu manh bắt nạt, trông thật đáng thương.
“Tôi không chạm vào anh đâu, chỉ muốn hỏi anh làm ở Cục Linh Dị, giả mạo căn cước chắc dễ lắm nhỉ?” Vân Kiến Nguyệt giơ tay lên cam đoan không động vào Tư Vô Mệnh.
“Là thật.” Tư Vô Mệnh uể oải đáp.
Vân Kiến Nguyệt chợt cảm thấy như mình đang bắt nạt một chú cún nhỏ, nhưng cô vẫn thấy cuộc nói chuyện giữa Mặc Trầm và Tư Vô Mệnh có gì đó rất kỳ lạ, đành kìm lại lương tâm để tiếp tục hỏi: “Kiếp trước kiếp này? Ý là anh đã gặp Mặc Trầm từ kiếp trước, liệu có thể không?”
Tư Vô Mệnh trầm ngâm một lúc, sau đó bước nhanh qua mặt Vân Kiến Nguyệt, hiển nhiên là không muốn nghe nữa: “Sau này không cho cô đọc tiểu thuyết nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý là gì? Chửi người? Bảo cô đọc tiểu thuyết nhiều quá nên tự suy diễn sao?
Vân Kiến Nguyệt hơi ngẩn người, theo phản xạ vươn tay kéo tay Tư Vô Mệnh lại: “Đừng đi vội, anh bây giờ biết mắng người thật cao tay ha!”
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào cổ tay hơi mát, Tư Vô Mệnh giật mình run rẩy, rõ ràng có chút hoảng hốt.
Anh dừng lại nhưng dùng ánh mắt vô tội và kinh ngạc nhìn cô, như muốn nói: Không phải nói không chạm vào anh sao?
Vân Kiến Nguyệt chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, cô thật sự không định làm gì anh, vừa rồi chỉ là phản xạ nhanh hơn suy nghĩ.
Định buông tay ra thì cô nhận ra đường dây tơ hồng trên cổ tay mình đang giở trò.
Sợi tơ hồng như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, uốn éo vươn mình rồi quấn lên cổ tay Tư Vô Mệnh, còn trơ trẽn thắt thành một cái nơ bướm.
Vân Kiến Nguyệt: …
Tư Vô Mệnh: …
"Phải biết rõ mày là tơ hồng của ai chứ!" Vân Kiến Nguyệt nghiến răng kéo sợi tơ hồng ra nhưng nó như có ý thức, liên tục tránh né tay cô.
Không những thế, nó còn càng quá đáng quấn chặt tay của cả hai lại như bó giò, buộc tay Vân Kiến Nguyệt và Tư Vô Mệnh dính chặt vào nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn đôi tay bị bó chặt thành một cục, Vân Kiến Nguyệt hoàn toàn cạn lời.
Cái thứ tơ hồng này rốt cuộc là kiểu tơ hồng gì mà không đứng đắn như vậy?
Chu Bản Tâm và Phương Lâm An khó khăn lắm mới đuổi kịp, nhìn thấy tay của hai người dính chặt vào nhau, sắc mặt cả hai lập tức thay đổi, đồng loạt hét lên.
“Cô nữ lưu manh kia, định làm gì với sư thúc của tôi đấy?”
“Đồ lưu manh, định làm gì với đàn chị của tôi đó?”
Vân Kiến Nguyệt và Tư Vô Mệnh càng im lặng, cô biết giải thích thế nào với hai kẻ không nhìn thấy tơ hồng này đây, chẳng lẽ bảo không phải cô muốn lợi dụng Tư Vô Mệnh, mà là tơ hồng đang giở trò sao?
Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt nghĩ ra cách duy nhất là đe dọa tơ hồng.
Người bình thường sẽ không bao giờ nói chuyện với một sợi dây, nhưng Vân Kiến Nguyệt không phải người bình thường.
“Cứ tiếp tục thế này, lần tới tôi sẽ méc Mặc Trầm đấy.”
Sợi tơ hồng run lên bần bật, vội vàng tháo dây buộc giữa hai người ra rồi còn ân cần cọ cọ lên mu bàn tay của Tư Vô Mệnh, sau đó mới trở về vị trí ban đầu và giả chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro