Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Cũng To Ghê Ha
2024-11-16 23:01:01
Trong khoảnh khắc Mặc Trầm xuất hiện, sắc mặt của Tư Vô Mệnh đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Bình thường anh vốn dĩ đã ít biểu cảm đủ để người ta khiếp sợ, bây giờ anh lại lộ ra vẻ mặt u ám, tạo cảm giác áp bức mạnh mẽ.
“Tư Vô Mệnh, đừng xen vào chuyện người khác.” Ánh mắt của Mặc Trầm lấp lánh làn sương đen, đôi mắt dường như chưa hoàn toàn thành hình, có lẽ là vì vừa mới tái tạo lại từ lần bị móc ra trước đó.
Lúc này, cơn gió và cát dần ngưng.
Vân Kiến Nguyệt nhìn hai người, trong lòng bỗng nảy sinh chút nghi hoặc.
Gì vậy nhỉ, hình như Mặc Trầm quen biết Tư Vô Mệnh?
Tư Vô Mệnh cũng nhìn chằm chằm vào Mặc Trầm, ánh mắt hai người giao nhau đầy sát khí chưa từng có: “Buông tay.”
“Anh không sao chứ? Không sao thì đi ăn mơ xanh đi?” Vân Kiến Nguyệt bước tới đẩy mạnh Mặc Trầm ra, quyết liệt tách hai người ra.
Cô tiếp tục mắng: “Ai là người ban đầu không muốn kết minh hôn với tôi, nhìn dây tơ duyên như thấy kẻ thù, còn nhất quyết muốn giết tôi? Giờ lại không muốn cắt dây tơ duyên, lật sách còn chưa bằng lật mặt của anh đâu!”
Mặc Trầm nghiến răng, người phụ nữ này lúc nào cũng dễ dàng khơi lên ngọn lửa giận dữ của anh.
Lợi dụng lúc đó, Tư Vô Mệnh kéo tay của Vân Kiến Nguyệt và nhanh như chớp chặt xuống.
Mặc Trầm khẽ cười lạnh như thể đã dự đoán được từ trước.
Dây tơ duyên không đứt.
Không chỉ không đứt, nó còn xoắn lại thành hình trái tim.
Nó còn giơ hình trái tim về phía Tư Vô Mệnh.
Mặc dù tình hình rất nghiêm trọng, nhưng Vân Kiến Nguyệt thực sự không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Cười xong, cô nghiêm túc nói với Tư Vô Mệnh: “Tôi không có ý cười anh đâu, chỉ là tôi thực sự không nhịn được.”
Tư Vô Mệnh nhìn Vân Kiến Nguyệt với ánh mắt có chút u sầu, nhìn bề ngoài thì chẳng khác gì mọi khi.
Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, hai bên quai hàm của anh đang nghiến chặt lại, rõ ràng là bị cái dây tơ duyên này chọc tức.
“Cô nghĩ cái thứ quỷ quái này dễ giải trừ thế mà tôi lại để nó đến giờ chắc?” Mặc Trầm khoanh tay, ung dung nói.
Tư Vô Mệnh dường như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn không đoái hoài đến Mặc Trầm.
“Hóa ra là không thể giải được, vậy lúc nãy anh làm bộ làm tịch cái gì? Tôi còn tưởng anh không muốn giải đấy.” Vân Kiến Nguyệt phản pháo ngay lập tức.
Lục Trường Tuyết lờ mờ cảm thấy tình cảnh này có gì đó không đúng.
Xin hỏi trong số mọi người ở đây, ai là người "làm màu" nhất?
Đương nhiên là Tư Vô Mệnh rồi!
Tại sao khi Tư Vô Mệnh làm màu thì bảo là "bậc thầy đỉnh cao", còn vị đại tà thần này làm màu thì lại bị chỉ trích?
Tiêu chuẩn kép?
Hay là… kỳ phùng địch thủ?
Nhưng trong tiểu thuyết thì kỳ phùng địch thủ thường phải kết hôn mà!
Đúng rồi! Họ đã kết hôn rồi!
Lục Trường Tuyết trong phút chốc cảm thấy mình đã nhìn thấu một vài sự thật.
Mặc Trầm nhìn Vân Kiến Nguyệt, nửa như cười nửa như không: “Tại sao lại không thể?”
Vân Kiến Nguyệt nổi da gà: “Anh thực sự không muốn giải? Anh có vấn đề gì à? Ăn thêm mấy viên mơ xanh đi!”
“...”
Thực lòng mà nói, Mặc Trầm sống đã ba ngàn năm, đây là lần đầu tiên bị người ta chê bai như vậy.
Tư Vô Mệnh khẽ cười, đôi mắt cong lại một chút nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ lạnh lùng của một bậc vương giả.
“Đi đây.” Mặc Trầm dường như không nói lại được với Vân Kiến Nguyệt, dứt khoát vung tay tạo ra một khe không gian.
Khi anh bước một chân vào khe bỗng như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Tư Vô Mệnh: “Đừng dính dáng với con người, cẩn thận không được chết yên lành.”
Tư Vô Mệnh lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ không chết.”
Mặc Trầm cười lạnh một tiếng, cả người bước vào khe không gian, khe nứt nhanh chóng khép lại, mọi thứ trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Chân mềm nhũn rồi, đỡ tôi một chút đi.” Đạo trưởng Sở đưa tay ra cho đồ đệ, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tiểu đạo sĩ rưng rưng: “Sư phụ, chân con cũng mềm đây này.”
Một hồi náo nhiệt kết thúc, trời cũng đã gần sáu giờ chiều, nếu không xuống núi ngay, mọi người sẽ phải qua đêm thêm một đêm ở đạo quán Sùng Quang Sơn.
Sau khi từ biệt đạo trưởng Sở, đám người Vân Kiến Nguyệt cùng nhau xuống núi.
Mặt trời đã ngả về phía tây, ánh hoàng hôn phủ lên đỉnh núi Sùng Quang tựa như ánh sáng thánh thiện rọi chiếu khắp nơi.
Bóng của bốn người kéo dài trông như cảnh phim đang hạ màn.
"Tiểu sư thúc, sao con nhắn tin cho người mà người chẳng hồi âm gì cả?" Phương Lâm An như oán phụ, chợt nhớ ra chuyện này liền vội vàng trách móc Tư Vô Mệnh.
Tư Vô Mệnh vẫn giữ giọng điệu bình thản: "Nhận được là đến rồi."
Phương Lâm An lập tức bị dẫn dắt: "Hóa ra trong lòng tiểu sư thúc con quan trọng đến thế! Tiểu sư thúc từ Bắc Cực bay về cứu mạng chó của con!"
Đúng lúc đó, điện thoại của Vân Kiến Nguyệt reo lên, cô cầm lên nhìn, thấy là cuộc gọi của Thái Trạch Vũ liền nhận.
"Alo, cô không sao chứ? Tư Vô Mệnh có tìm thấy cô không? Anh chàng đó nghe nói cô gặp phải tà thần trên núi Sùng Quang liền đánh con yêu quái gấu 500 năm đó trở về nguyên hình rồi tức tốc chạy về tìm cô."
Vân Kiến Nguyệt không nói gì, cô bật loa ngoài.
Phương Lâm An tức tối giật lấy điện thoại, hét vào loa: "Tiểu sư thúc tôi là tới cứu tôi! Là tôi nhắn tin cầu cứu cho ngài đó!"
Thái Trạch Vũ gãi đầu: "Cậu cũng ở đó à?"
"???"
Phương Lâm An càng uất ức, lại nghe Thái Trạch Vũ bổ thêm.
"À, nhớ ra rồi, lúc đó là nhận được tin nhắn của cậu, tôi còn nhìn thấy rồi buột miệng nói là Vân Kiến Nguyệt đi cùng cậu lên núi Sùng Quang, tiểu sư thúc của cậu liền chạy đi."
Phương Lâm An: mánó chứ, không biết thì hơn.
"Thôi, thấy các cậu đi cùng nhau thì tôi yên tâm rồi, về hẹn nhau sau nhé." Nói xong, Thái Trạch Vũ cúp máy.
Phương Lâm An như phát điên, nhào tới điên cuồng lắc vai Vân Kiến Nguyệt: "Cô cho tiểu sư thúc tôi ăn bùa mê thuốc lú gì rồi! Nói mau, nói mau!"
Vân Kiến Nguyệt bị lắc đến chóng mặt, lặng lẽ kéo khóa ba lô.
Chưa kịp lấy cưa điện ra, Phương Lâm An đã lập tức thu tay lại nghiêm túc nói: "Chúng ta là bạn, bạn không nên hỏi quá nhiều bí mật của nhau, tôi hiểu rồi."
Chu Bản Tân nghi hoặc hỏi: "Anh chắc không phải là sợ cái cưa điện của đàn chị chứ? Cái này gọi là sợ phải không?"
"Để tránh bị tà thần giết chết, không biết xấu hổ gọi là anh rể cũng là từ sợ mà ra phải không?" Phương Lâm An không khách sáo đáp trả.
Đến đây nào! Cùng nhau huỷ diệt nào!
Vân Kiến Nguyệt bị hai người ồn ào làm đau đầu liền kéo Tư Vô Mệnh bước nhanh mười mấy bước, bỏ hai người ở đằng sau.
"Anh với Mặc Trầm quen nhau à?" Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Tư Vô Mệnh "ừ" một tiếng, không giải thích gì thêm.
"Anh ta nói đừng chơi với con người là ý gì, anh không phải là con người à?" Vân Kiến Nguyệt rất giỏi nắm bắt trọng điểm.
"Là người."
Vừa nói, Tư Vô Mệnh vừa rút chứng minh nhân dân ra với vẻ mặt thành khẩn.
Vân Kiến Nguyệt ngán ngẩm nhét chứng minh nhân dân lại vào túi quần của Tư Vô Mệnh: "Còn một câu hỏi nữa, tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Mặt Tư Vô Mệnh lập tức đỏ bừng, anh đẩy Vân Kiến Nguyệt ra xa tận hai mét.
Thực lòng mà nói, bản thân Vân Kiến Nguyệt cũng rất ngượng, cô lúng túng khoanh tay ra sau, ánh mắt có chút bất an mà trôi dạt: "Ờ thì cái đó, cũng to ghê ha."
Bình thường anh vốn dĩ đã ít biểu cảm đủ để người ta khiếp sợ, bây giờ anh lại lộ ra vẻ mặt u ám, tạo cảm giác áp bức mạnh mẽ.
“Tư Vô Mệnh, đừng xen vào chuyện người khác.” Ánh mắt của Mặc Trầm lấp lánh làn sương đen, đôi mắt dường như chưa hoàn toàn thành hình, có lẽ là vì vừa mới tái tạo lại từ lần bị móc ra trước đó.
Lúc này, cơn gió và cát dần ngưng.
Vân Kiến Nguyệt nhìn hai người, trong lòng bỗng nảy sinh chút nghi hoặc.
Gì vậy nhỉ, hình như Mặc Trầm quen biết Tư Vô Mệnh?
Tư Vô Mệnh cũng nhìn chằm chằm vào Mặc Trầm, ánh mắt hai người giao nhau đầy sát khí chưa từng có: “Buông tay.”
“Anh không sao chứ? Không sao thì đi ăn mơ xanh đi?” Vân Kiến Nguyệt bước tới đẩy mạnh Mặc Trầm ra, quyết liệt tách hai người ra.
Cô tiếp tục mắng: “Ai là người ban đầu không muốn kết minh hôn với tôi, nhìn dây tơ duyên như thấy kẻ thù, còn nhất quyết muốn giết tôi? Giờ lại không muốn cắt dây tơ duyên, lật sách còn chưa bằng lật mặt của anh đâu!”
Mặc Trầm nghiến răng, người phụ nữ này lúc nào cũng dễ dàng khơi lên ngọn lửa giận dữ của anh.
Lợi dụng lúc đó, Tư Vô Mệnh kéo tay của Vân Kiến Nguyệt và nhanh như chớp chặt xuống.
Mặc Trầm khẽ cười lạnh như thể đã dự đoán được từ trước.
Dây tơ duyên không đứt.
Không chỉ không đứt, nó còn xoắn lại thành hình trái tim.
Nó còn giơ hình trái tim về phía Tư Vô Mệnh.
Mặc dù tình hình rất nghiêm trọng, nhưng Vân Kiến Nguyệt thực sự không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Cười xong, cô nghiêm túc nói với Tư Vô Mệnh: “Tôi không có ý cười anh đâu, chỉ là tôi thực sự không nhịn được.”
Tư Vô Mệnh nhìn Vân Kiến Nguyệt với ánh mắt có chút u sầu, nhìn bề ngoài thì chẳng khác gì mọi khi.
Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, hai bên quai hàm của anh đang nghiến chặt lại, rõ ràng là bị cái dây tơ duyên này chọc tức.
“Cô nghĩ cái thứ quỷ quái này dễ giải trừ thế mà tôi lại để nó đến giờ chắc?” Mặc Trầm khoanh tay, ung dung nói.
Tư Vô Mệnh dường như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn không đoái hoài đến Mặc Trầm.
“Hóa ra là không thể giải được, vậy lúc nãy anh làm bộ làm tịch cái gì? Tôi còn tưởng anh không muốn giải đấy.” Vân Kiến Nguyệt phản pháo ngay lập tức.
Lục Trường Tuyết lờ mờ cảm thấy tình cảnh này có gì đó không đúng.
Xin hỏi trong số mọi người ở đây, ai là người "làm màu" nhất?
Đương nhiên là Tư Vô Mệnh rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao khi Tư Vô Mệnh làm màu thì bảo là "bậc thầy đỉnh cao", còn vị đại tà thần này làm màu thì lại bị chỉ trích?
Tiêu chuẩn kép?
Hay là… kỳ phùng địch thủ?
Nhưng trong tiểu thuyết thì kỳ phùng địch thủ thường phải kết hôn mà!
Đúng rồi! Họ đã kết hôn rồi!
Lục Trường Tuyết trong phút chốc cảm thấy mình đã nhìn thấu một vài sự thật.
Mặc Trầm nhìn Vân Kiến Nguyệt, nửa như cười nửa như không: “Tại sao lại không thể?”
Vân Kiến Nguyệt nổi da gà: “Anh thực sự không muốn giải? Anh có vấn đề gì à? Ăn thêm mấy viên mơ xanh đi!”
“...”
Thực lòng mà nói, Mặc Trầm sống đã ba ngàn năm, đây là lần đầu tiên bị người ta chê bai như vậy.
Tư Vô Mệnh khẽ cười, đôi mắt cong lại một chút nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ lạnh lùng của một bậc vương giả.
“Đi đây.” Mặc Trầm dường như không nói lại được với Vân Kiến Nguyệt, dứt khoát vung tay tạo ra một khe không gian.
Khi anh bước một chân vào khe bỗng như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Tư Vô Mệnh: “Đừng dính dáng với con người, cẩn thận không được chết yên lành.”
Tư Vô Mệnh lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ không chết.”
Mặc Trầm cười lạnh một tiếng, cả người bước vào khe không gian, khe nứt nhanh chóng khép lại, mọi thứ trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Chân mềm nhũn rồi, đỡ tôi một chút đi.” Đạo trưởng Sở đưa tay ra cho đồ đệ, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tiểu đạo sĩ rưng rưng: “Sư phụ, chân con cũng mềm đây này.”
Một hồi náo nhiệt kết thúc, trời cũng đã gần sáu giờ chiều, nếu không xuống núi ngay, mọi người sẽ phải qua đêm thêm một đêm ở đạo quán Sùng Quang Sơn.
Sau khi từ biệt đạo trưởng Sở, đám người Vân Kiến Nguyệt cùng nhau xuống núi.
Mặt trời đã ngả về phía tây, ánh hoàng hôn phủ lên đỉnh núi Sùng Quang tựa như ánh sáng thánh thiện rọi chiếu khắp nơi.
Bóng của bốn người kéo dài trông như cảnh phim đang hạ màn.
"Tiểu sư thúc, sao con nhắn tin cho người mà người chẳng hồi âm gì cả?" Phương Lâm An như oán phụ, chợt nhớ ra chuyện này liền vội vàng trách móc Tư Vô Mệnh.
Tư Vô Mệnh vẫn giữ giọng điệu bình thản: "Nhận được là đến rồi."
Phương Lâm An lập tức bị dẫn dắt: "Hóa ra trong lòng tiểu sư thúc con quan trọng đến thế! Tiểu sư thúc từ Bắc Cực bay về cứu mạng chó của con!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc đó, điện thoại của Vân Kiến Nguyệt reo lên, cô cầm lên nhìn, thấy là cuộc gọi của Thái Trạch Vũ liền nhận.
"Alo, cô không sao chứ? Tư Vô Mệnh có tìm thấy cô không? Anh chàng đó nghe nói cô gặp phải tà thần trên núi Sùng Quang liền đánh con yêu quái gấu 500 năm đó trở về nguyên hình rồi tức tốc chạy về tìm cô."
Vân Kiến Nguyệt không nói gì, cô bật loa ngoài.
Phương Lâm An tức tối giật lấy điện thoại, hét vào loa: "Tiểu sư thúc tôi là tới cứu tôi! Là tôi nhắn tin cầu cứu cho ngài đó!"
Thái Trạch Vũ gãi đầu: "Cậu cũng ở đó à?"
"???"
Phương Lâm An càng uất ức, lại nghe Thái Trạch Vũ bổ thêm.
"À, nhớ ra rồi, lúc đó là nhận được tin nhắn của cậu, tôi còn nhìn thấy rồi buột miệng nói là Vân Kiến Nguyệt đi cùng cậu lên núi Sùng Quang, tiểu sư thúc của cậu liền chạy đi."
Phương Lâm An: mánó chứ, không biết thì hơn.
"Thôi, thấy các cậu đi cùng nhau thì tôi yên tâm rồi, về hẹn nhau sau nhé." Nói xong, Thái Trạch Vũ cúp máy.
Phương Lâm An như phát điên, nhào tới điên cuồng lắc vai Vân Kiến Nguyệt: "Cô cho tiểu sư thúc tôi ăn bùa mê thuốc lú gì rồi! Nói mau, nói mau!"
Vân Kiến Nguyệt bị lắc đến chóng mặt, lặng lẽ kéo khóa ba lô.
Chưa kịp lấy cưa điện ra, Phương Lâm An đã lập tức thu tay lại nghiêm túc nói: "Chúng ta là bạn, bạn không nên hỏi quá nhiều bí mật của nhau, tôi hiểu rồi."
Chu Bản Tân nghi hoặc hỏi: "Anh chắc không phải là sợ cái cưa điện của đàn chị chứ? Cái này gọi là sợ phải không?"
"Để tránh bị tà thần giết chết, không biết xấu hổ gọi là anh rể cũng là từ sợ mà ra phải không?" Phương Lâm An không khách sáo đáp trả.
Đến đây nào! Cùng nhau huỷ diệt nào!
Vân Kiến Nguyệt bị hai người ồn ào làm đau đầu liền kéo Tư Vô Mệnh bước nhanh mười mấy bước, bỏ hai người ở đằng sau.
"Anh với Mặc Trầm quen nhau à?" Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Tư Vô Mệnh "ừ" một tiếng, không giải thích gì thêm.
"Anh ta nói đừng chơi với con người là ý gì, anh không phải là con người à?" Vân Kiến Nguyệt rất giỏi nắm bắt trọng điểm.
"Là người."
Vừa nói, Tư Vô Mệnh vừa rút chứng minh nhân dân ra với vẻ mặt thành khẩn.
Vân Kiến Nguyệt ngán ngẩm nhét chứng minh nhân dân lại vào túi quần của Tư Vô Mệnh: "Còn một câu hỏi nữa, tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Mặt Tư Vô Mệnh lập tức đỏ bừng, anh đẩy Vân Kiến Nguyệt ra xa tận hai mét.
Thực lòng mà nói, bản thân Vân Kiến Nguyệt cũng rất ngượng, cô lúng túng khoanh tay ra sau, ánh mắt có chút bất an mà trôi dạt: "Ờ thì cái đó, cũng to ghê ha."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro