Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Để Đao Xuống Rồ...
2024-11-13 20:31:04
Phương Lâm An lao tới, không sợ mất mạng mà gào lên với Tư Vô Mệnh: “tiểu sư thúc, đây là dây tơ hồng minh hôn với tà thần đó! Mắt người có vấn đề à!”
Tư Vô Mệnh lặng lẽ nhìn Phương Lâm An.
Sau khi gào xong, Phương Lâm An rụt cổ lại, thay đổi hẳn thái độ, giọng điệu giống hệt một cô vợ nhỏ: “Tiểu sư thúc, ngài biết mà, sư điệt luôn luôn kính trọng ngài, ngài để đao xuống rồi nói chuyện nhá.”
Tư Vô Mệnh không nói gì, từ từ buông tay khỏi chuôi đao.
Phương Lâm An muốn khóc mà không khóc nổi, ánh mắt của tiểu sư thúc thật sự đáng sợ, so với tà thần kia cũng chẳng kém cạnh gì!
“Anh có thể chặt đứt sợi tơ hồng này không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Thử xem.” Tư Vô Mệnh không hứa trước.
Tư Vô Mệnh kết ấn bằng hai tay, những ngón tay trắng nõn thon dài di chuyển nhanh chóng, thay đổi tư thế với tốc độ vô cùng khó tin.
“Chư thiên thần linh, đều cho ta sử dụng. Nguyệt Lão, nghe lệnh của ta, ba đời ba kiếp, đoạn tuyệt duyên tình. Chặt!”
Phương Lâm An vội lấy điện thoại ra quay video, bình thường tiểu sư thúc toàn dùng sức mạnh áp đảo, hiếm khi thấy anh làm phép, anh ta phải ghi lại để về học hỏi thật kỹ!
Thế nhưng khi Tư Vô Mệnh kết thúc ấn, sợi dây đỏ trên cổ tay Vân Kiến Nguyệt vẫn không hề nhúc nhích, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ đứt.
“Sao rồi, thành công chưa?” Phương Lâm An không thấy được tơ hồng liền sốt ruột hỏi.
Vân Kiến Nguyệt lắc đầu: “Hình như còn bền chắc hơn nữa thì phải~”
Giọng điệu của cô không khỏi mang theo chút mỉa mai.
Lông mày Tư Vô Mệnh khẽ nhíu lại, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Anh dứt khoát rút đao ra, chém mạnh xuống.
Thanh đao có thể chém xuyên cả một tòa nhà, thế mà lại không làm sợi dây đỏ này suy suyển chút nào!
Không biết có phải do Vân Kiến Nguyệt ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy sợi dây đỏ này đang nhè nhẹ bay theo gió như thể đang trêu chọc Tư Vô Mệnh.
Tư Vô Mệnh trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn sợi dây đỏ thoáng hiện lên vẻ sắc bén hiếm thấy.
“Hay là thôi đi.” Vân Kiến Nguyệt rút lại cổ tay, giờ cô hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.
Cô thật khó mà tưởng tượng được có việc nào trong thế gian này có thể làm khó được Tư Vô Mệnh, nếu ngay cả anh cũng không có cách, vậy thì sợi dây tơ hồng này đúng là có phần tà môn.
Tư Vô Mệnh nói trầm trầm: “Thử lại lần nữa.”
Có vẻ như anh đã nhất quyết muốn cắt đứt sợi dây tơ hồng này, hôm nay nhất định phải giúp Vân Kiến Nguyệt đoạn tuyệt minh hôn này.
Tư Vô Mệnh cầm đao bằng một tay, khẽ quét lưỡi đao qua lòng bàn tay mình, máu đỏ thẫm ngay lập tức thấm vào lưỡi đao.
“Trời ơi, tiểu sư thúc định dùng huyết tế?!” Phương Lâm An gào toáng lên.
Chu Bản Tân không hiểu, liền hỏi: “Huyết tế là gì?”
“Trong giới huyền học chúng tôi, nếu bôi tinh huyết lên pháp khí sẽ kích phát uy lực của pháp khí gấp bội, đây là huyết tế pháp thường dùng. Từ khi tôi có trí nhớ đến giờ, tiểu sư thúc chưa từng dùng huyết tế, chỉ dựa vào một thanh đao mà chém cho bọn yêu ma quỷ quái tan hồn nát phách.”
Phương Lâm An nắm chặt tay: “Đây là lần đầu tiên tiểu sư thúc dùng đến huyết tế.”
Có một điều anh ta không nói ra, đó là tà thần kia còn đáng sợ hơn anh ta tưởng, đến mức tiểu sư thúc phải dùng đến chân lực.
Tư Vô Mệnh nâng đao muốn chặt đứt tơ hồng, ngay khi đao của anh hạ xuống, gió âm nổi lên, đất trời biến sắc.
Trong sân nhỏ, cát bụi tung bay, gió cuồng nộ gào thét tựa như ngày tận thế đến nơi.
Mọi người không thể không giơ tay lên che chắn để tránh bị cát bụi làm mờ mắt.
Chỉ riêng Lục Trường Tuyết với thân phận là quỷ, có thể thấy rõ ràng vị tà thần kia từ khe nứt không gian bước ra, giơ tay chặn lại thanh đao của Tư Vô Mệnh.
Tư Vô Mệnh lặng lẽ nhìn Phương Lâm An.
Sau khi gào xong, Phương Lâm An rụt cổ lại, thay đổi hẳn thái độ, giọng điệu giống hệt một cô vợ nhỏ: “Tiểu sư thúc, ngài biết mà, sư điệt luôn luôn kính trọng ngài, ngài để đao xuống rồi nói chuyện nhá.”
Tư Vô Mệnh không nói gì, từ từ buông tay khỏi chuôi đao.
Phương Lâm An muốn khóc mà không khóc nổi, ánh mắt của tiểu sư thúc thật sự đáng sợ, so với tà thần kia cũng chẳng kém cạnh gì!
“Anh có thể chặt đứt sợi tơ hồng này không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Thử xem.” Tư Vô Mệnh không hứa trước.
Tư Vô Mệnh kết ấn bằng hai tay, những ngón tay trắng nõn thon dài di chuyển nhanh chóng, thay đổi tư thế với tốc độ vô cùng khó tin.
“Chư thiên thần linh, đều cho ta sử dụng. Nguyệt Lão, nghe lệnh của ta, ba đời ba kiếp, đoạn tuyệt duyên tình. Chặt!”
Phương Lâm An vội lấy điện thoại ra quay video, bình thường tiểu sư thúc toàn dùng sức mạnh áp đảo, hiếm khi thấy anh làm phép, anh ta phải ghi lại để về học hỏi thật kỹ!
Thế nhưng khi Tư Vô Mệnh kết thúc ấn, sợi dây đỏ trên cổ tay Vân Kiến Nguyệt vẫn không hề nhúc nhích, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ đứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao rồi, thành công chưa?” Phương Lâm An không thấy được tơ hồng liền sốt ruột hỏi.
Vân Kiến Nguyệt lắc đầu: “Hình như còn bền chắc hơn nữa thì phải~”
Giọng điệu của cô không khỏi mang theo chút mỉa mai.
Lông mày Tư Vô Mệnh khẽ nhíu lại, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Anh dứt khoát rút đao ra, chém mạnh xuống.
Thanh đao có thể chém xuyên cả một tòa nhà, thế mà lại không làm sợi dây đỏ này suy suyển chút nào!
Không biết có phải do Vân Kiến Nguyệt ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy sợi dây đỏ này đang nhè nhẹ bay theo gió như thể đang trêu chọc Tư Vô Mệnh.
Tư Vô Mệnh trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn sợi dây đỏ thoáng hiện lên vẻ sắc bén hiếm thấy.
“Hay là thôi đi.” Vân Kiến Nguyệt rút lại cổ tay, giờ cô hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.
Cô thật khó mà tưởng tượng được có việc nào trong thế gian này có thể làm khó được Tư Vô Mệnh, nếu ngay cả anh cũng không có cách, vậy thì sợi dây tơ hồng này đúng là có phần tà môn.
Tư Vô Mệnh nói trầm trầm: “Thử lại lần nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ như anh đã nhất quyết muốn cắt đứt sợi dây tơ hồng này, hôm nay nhất định phải giúp Vân Kiến Nguyệt đoạn tuyệt minh hôn này.
Tư Vô Mệnh cầm đao bằng một tay, khẽ quét lưỡi đao qua lòng bàn tay mình, máu đỏ thẫm ngay lập tức thấm vào lưỡi đao.
“Trời ơi, tiểu sư thúc định dùng huyết tế?!” Phương Lâm An gào toáng lên.
Chu Bản Tân không hiểu, liền hỏi: “Huyết tế là gì?”
“Trong giới huyền học chúng tôi, nếu bôi tinh huyết lên pháp khí sẽ kích phát uy lực của pháp khí gấp bội, đây là huyết tế pháp thường dùng. Từ khi tôi có trí nhớ đến giờ, tiểu sư thúc chưa từng dùng huyết tế, chỉ dựa vào một thanh đao mà chém cho bọn yêu ma quỷ quái tan hồn nát phách.”
Phương Lâm An nắm chặt tay: “Đây là lần đầu tiên tiểu sư thúc dùng đến huyết tế.”
Có một điều anh ta không nói ra, đó là tà thần kia còn đáng sợ hơn anh ta tưởng, đến mức tiểu sư thúc phải dùng đến chân lực.
Tư Vô Mệnh nâng đao muốn chặt đứt tơ hồng, ngay khi đao của anh hạ xuống, gió âm nổi lên, đất trời biến sắc.
Trong sân nhỏ, cát bụi tung bay, gió cuồng nộ gào thét tựa như ngày tận thế đến nơi.
Mọi người không thể không giơ tay lên che chắn để tránh bị cát bụi làm mờ mắt.
Chỉ riêng Lục Trường Tuyết với thân phận là quỷ, có thể thấy rõ ràng vị tà thần kia từ khe nứt không gian bước ra, giơ tay chặn lại thanh đao của Tư Vô Mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro