Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Thấy Nó Từ Lâu...
2024-11-13 20:31:04
Cuối cùng, dưới sự giải thích lúng túng của Phương Lâm An, Sở đạo trưởng mới hiểu rõ tình hình. Mặc dù khó mà chấp nhận được chuyện Lục Trường Tuyết là một lệ quỷ cấp A, ông vẫn cố gắng tỏ ra mình rất bao dung — nếu không phải vì ông vẫn nắm chặt thanh kiếm gỗ đào.
“Giờ sao đây, chúng ta xuống núi à?” Chu Bản Tân hỏi.
Phương Lâm An nhìn về phía Vân Kiến Nguyệt: “Trước khi xuống núi, cô có muốn giải thích một chút về việc cái tà thần kia cứ gọi cô là tiểu tân nương, mà cô còn gọi hắn là chồng không?”
Vân Kiến Nguyệt vốn không định giấu ai, nên khi Phương Lâm An hỏi, cô liền kể lại chuyện trước đây ở thôn Tiên Ẩn, cô và Mặc Trầm đã kết minh hôn.
Nghe xong, Sở đạo trưởng mặt mày nghiêm trọng, Phương Lâm An thì bấm huyệt nhân trung để không xỉu ngay tại chỗ.
“Chuyện quan trọng như vậy sao cô không báo cho Cục Linh Dị hả?” Phương Lâm An có phần hoảng hốt.
Vân Kiến Nguyệt bắt chước giọng Thái Trạch Vũ: “Mỗi ngày chúng tôi còn không có thời gian bắt mấy tà quái hại người, ai rảnh đi bắt một tà thần sống dưới cung điện dưới lòng đất xa xôi, cách biệt với con người chứ?”
Phải công nhận, bắt chước y chang!
Phương Lâm An nghẹn một bụng máu không lên cũng chẳng xuống được.
Thực ra nếu Mặc Trầm cứ ở mãi trong cung điện dưới lòng đất thì cũng không sao, vấn đề là anh ta đã xuất hiện ở nơi có người, thậm chí còn dám đến địa bàn của giới huyền học và ngay trước mặt một người trong giới huyền môn như anh, và giết Chu Bản Tân hai lần!
“Vậy tôi quay về báo cáo Cục Linh Dị nhé?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Hay để tôi giúp cô kiểm tra thử xem có thể giải trừ minh hôn không?” Sở đạo trưởng nhiệt tình.
Vân Kiến Nguyệt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nếu có thể giải trừ được thì không gì tốt hơn.
Sở đạo trưởng cùng mấy đạo trưởng khác vây quanh cổ tay của Vân Kiến Nguyệt, nào là mở thiên nhãn, nào là dùng đủ loại pháp khí, nhưng họ đều không nhìn thấy sợi dây tơ hồng trên cổ tay cô.
Mãi sau, Sở đạo trưởng do dự mở lời: “Trên người cô quả thật có kết duyên, nhưng dường như chỉ có cô và tà thần kia mới nhìn thấy sợi dây tơ hồng đó.”
Thông thường, kết minh hôn chỉ cần họ mở thiên nhãn là thấy được tơ hồng của người chịu khổ, họ sẽ dùng gỗ đào và máu chó mực để chặt đứt tơ hồng, sau đó làm lễ cúng, minh hôn sẽ bị cắt đứt.
Nhưng minh hôn của Vân Kiến Nguyệt, đến nhìn họ còn không thấy tơ hồng, vậy thì sao có thể cắt đứt tơ hồng đây?
“Nếu thực sự không được thì thôi.” Vân Kiến Nguyệt cũng không đòi hỏi quá, cô đã sẵn sàng cho việc phải dây dưa với Mặc Trầm rồi.
“Không được cái gì?”
Giọng nam quen thuộc từ cửa vọng vào, còn chưa kịp mừng, Phương Lâm An đã lao tới như một con chó điên mất cương.
Phương Lâm An kích động đến rơi nước mắt: “Tiểu sư thúc!”
Tư Vô Mệnh người đầy bụi đất thoáng lách qua, hoàn hảo tránh được cái ôm gấu của Phương Lâm An, bước thẳng đến chỗ Vân Kiến Nguyệt.
Phương Lâm An bị bỏ rơi đứng ngẩn ngơ trong gió, đây là lần thứ bao nhiêu tiểu sư thúc né tránh cái ôm của anh ta rồi? Anh ta có còn là sư điệt mà tiểu sư thúc yêu thương nhất không? Có khi nào tiểu sư thúc đã có chó rồi không?
Nhìn bóng lưng Tư Vô Mệnh, Phương Lâm An dường như hiểu ra điều gì.
Con chó đó là Vân Kiến Nguyệt!
“Cái này, anh thấy được không?” Vân Kiến Nguyệt giơ cổ tay lên lắc lắc trước mặt Tư Vô Mệnh.
“Trang sức à?” Tư Vô Mệnh không chắc chắn lắm, ngữ điệu có chút bối rối.
“Tôi đã biết là không thấy mà... Ủa? Anh thấy được ư?” Vân Kiến Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra Tư Vô Mệnh đang nói gì.
Tư Vô Mệnh tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt vô tội: “Cô đeo lâu rồi mà.”
Chết tiệt! Cô cứ tưởng Tư Vô Mệnh cũng không thấy sợi tơ hồng này, ai ngờ anh lại nghĩ nó là đồ trang sức? Vân Kiến Nguyệt điên hết cả lên.
“Giờ sao đây, chúng ta xuống núi à?” Chu Bản Tân hỏi.
Phương Lâm An nhìn về phía Vân Kiến Nguyệt: “Trước khi xuống núi, cô có muốn giải thích một chút về việc cái tà thần kia cứ gọi cô là tiểu tân nương, mà cô còn gọi hắn là chồng không?”
Vân Kiến Nguyệt vốn không định giấu ai, nên khi Phương Lâm An hỏi, cô liền kể lại chuyện trước đây ở thôn Tiên Ẩn, cô và Mặc Trầm đã kết minh hôn.
Nghe xong, Sở đạo trưởng mặt mày nghiêm trọng, Phương Lâm An thì bấm huyệt nhân trung để không xỉu ngay tại chỗ.
“Chuyện quan trọng như vậy sao cô không báo cho Cục Linh Dị hả?” Phương Lâm An có phần hoảng hốt.
Vân Kiến Nguyệt bắt chước giọng Thái Trạch Vũ: “Mỗi ngày chúng tôi còn không có thời gian bắt mấy tà quái hại người, ai rảnh đi bắt một tà thần sống dưới cung điện dưới lòng đất xa xôi, cách biệt với con người chứ?”
Phải công nhận, bắt chước y chang!
Phương Lâm An nghẹn một bụng máu không lên cũng chẳng xuống được.
Thực ra nếu Mặc Trầm cứ ở mãi trong cung điện dưới lòng đất thì cũng không sao, vấn đề là anh ta đã xuất hiện ở nơi có người, thậm chí còn dám đến địa bàn của giới huyền học và ngay trước mặt một người trong giới huyền môn như anh, và giết Chu Bản Tân hai lần!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy tôi quay về báo cáo Cục Linh Dị nhé?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Hay để tôi giúp cô kiểm tra thử xem có thể giải trừ minh hôn không?” Sở đạo trưởng nhiệt tình.
Vân Kiến Nguyệt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nếu có thể giải trừ được thì không gì tốt hơn.
Sở đạo trưởng cùng mấy đạo trưởng khác vây quanh cổ tay của Vân Kiến Nguyệt, nào là mở thiên nhãn, nào là dùng đủ loại pháp khí, nhưng họ đều không nhìn thấy sợi dây tơ hồng trên cổ tay cô.
Mãi sau, Sở đạo trưởng do dự mở lời: “Trên người cô quả thật có kết duyên, nhưng dường như chỉ có cô và tà thần kia mới nhìn thấy sợi dây tơ hồng đó.”
Thông thường, kết minh hôn chỉ cần họ mở thiên nhãn là thấy được tơ hồng của người chịu khổ, họ sẽ dùng gỗ đào và máu chó mực để chặt đứt tơ hồng, sau đó làm lễ cúng, minh hôn sẽ bị cắt đứt.
Nhưng minh hôn của Vân Kiến Nguyệt, đến nhìn họ còn không thấy tơ hồng, vậy thì sao có thể cắt đứt tơ hồng đây?
“Nếu thực sự không được thì thôi.” Vân Kiến Nguyệt cũng không đòi hỏi quá, cô đã sẵn sàng cho việc phải dây dưa với Mặc Trầm rồi.
“Không được cái gì?”
Giọng nam quen thuộc từ cửa vọng vào, còn chưa kịp mừng, Phương Lâm An đã lao tới như một con chó điên mất cương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Lâm An kích động đến rơi nước mắt: “Tiểu sư thúc!”
Tư Vô Mệnh người đầy bụi đất thoáng lách qua, hoàn hảo tránh được cái ôm gấu của Phương Lâm An, bước thẳng đến chỗ Vân Kiến Nguyệt.
Phương Lâm An bị bỏ rơi đứng ngẩn ngơ trong gió, đây là lần thứ bao nhiêu tiểu sư thúc né tránh cái ôm của anh ta rồi? Anh ta có còn là sư điệt mà tiểu sư thúc yêu thương nhất không? Có khi nào tiểu sư thúc đã có chó rồi không?
Nhìn bóng lưng Tư Vô Mệnh, Phương Lâm An dường như hiểu ra điều gì.
Con chó đó là Vân Kiến Nguyệt!
“Cái này, anh thấy được không?” Vân Kiến Nguyệt giơ cổ tay lên lắc lắc trước mặt Tư Vô Mệnh.
“Trang sức à?” Tư Vô Mệnh không chắc chắn lắm, ngữ điệu có chút bối rối.
“Tôi đã biết là không thấy mà... Ủa? Anh thấy được ư?” Vân Kiến Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra Tư Vô Mệnh đang nói gì.
Tư Vô Mệnh tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt vô tội: “Cô đeo lâu rồi mà.”
Chết tiệt! Cô cứ tưởng Tư Vô Mệnh cũng không thấy sợi tơ hồng này, ai ngờ anh lại nghĩ nó là đồ trang sức? Vân Kiến Nguyệt điên hết cả lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro