Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Có Ai Lên Tiếng...
2024-11-16 23:01:01
Cô gái nhỏ nhắn đang giẫm lên người đàn ông đẹp trai gần như yêu nghiệt, tạo ra một cảnh tượng quá đỗi choáng ngợp, khiến Phương Lâm An ngay lập tức suy nghĩ lung tung.
Nhưng hai nhân vật chính của cảnh này hoàn toàn không nghĩ gì khác.
Mặc Trầm rõ ràng không ngờ Vân Kiến Nguyệt có thể vượt qua giới hạn của mình, mặt anh trở nên khó coi đến cực điểm, bàn tay lạnh băng chậm rãi siết lấy cổ chân trơn tru của cô.
“Tiểu tân nương, ba nghìn năm qua, em là người đầu tiên dám giẫm chân lên người ta đó.”
Chân Vân Kiến Nguyệt vừa bị tay Mặc Trầm chạm vào thì đột nhiên rụt lại, sau đó mạnh mẽ giẫm xuống lần nữa. Lần này, cô nhắm thẳng vào mặt anh!
“Ồ? Vậy sao? Vậy tôi giỏi quá rồi đấy chứ!”
Mặc Trầm dùng một tay đỡ lấy cú đá, chân của Vân Kiến Nguyệt không lớn, nằm gọn trong tay anh như chân búp bê.
“Giẫm một lần là đủ rồi, giờ tôi chưa muốn giết cô đâu,” Mặc Trầm lạnh lùng hất chân cô ra, trong nháy mắt anh đã đứng cách cô hai mét với áo quần chỉnh tề.
Vân Kiến Nguyệt cười lạnh: “Anh không muốn giết tôi, nhưng tôi muốn giết anh đấy.”
Cô nhất định không để mạng sống mình nằm trong tay tên nguy hiểm, thất thường này.
Sắc mặt Mặc Trầm càng thêm u ám: “Cô không đủ khả năng đâu.”
“Thật không? Tôi không tin,” Vân Kiến Nguyệt không hề nao núng, nếu cô có thể cắt đứt mái tóc của Mặc Trầm khiến nó không thể mọc lại, cô nhất định có thể chặt đứt tay chân anh để chúng cũng không hồi phục được!
Nói rồi, cô rút từ sau lưng ra một con dao găm.
Lục Trường Tuyết: “???”
Chẳng phải nói là dùng cưa máy sao? Sao còn giấu dao trong người?
“Máu của tôi dường như có tác dụng với anh, đúng không?” Vân Kiến Nguyệt hồi tưởng lại những chi tiết trong cung điện dưới lòng đất hôm trước, cuối cùng xác định rằng nếu muốn làm Mặc Trầm bị thương, cô cần dùng máu của mình làm môi giới.
Vậy nên, vũ khí gì cũng không quan trọng, quan trọng là máu của cô!
Mặc Trầm không giận mà cười, khuôn mặt yêu mị đầy mê hoặc: “Rất thông minh, rồi sao nữa?”
Lần trước vì không biết máu của cô có thể ngăn khả năng tái sinh của mình, anh đã bị cô thừa cơ.
Cô tân nương xinh đẹp mà ngốc nghếch này chẳng lẽ thật sự nghĩ có thể làm anh bị thương lần thứ hai ư?
Dù cô có phá vỡ giới hạn của anh thì cũng chỉ có thế thôi, đúng không?
Vân Kiến Nguyệt nhìn ánh mắt đầy giễu cợt của Mặc Trầm, lại nghe giọng điệu khinh thường của anh, cô không khỏi nghiến răng ken két: “Rồi tôi sẽ móc mắt anh ra để ngâm rượu.”
“Cô thích mắt của tôi ư?” Mặc Trầm dường như có chút kinh ngạc.
Vân Kiến Nguyệt: “???”
“Chẳng lẽ anh tự luyến quá rồi ư?” Lông mày cô nhíu lại gần như thành một nút thắt, lần đầu tiên thấy tên biến thái này bị người ta chọc cho không biến thái nổi nữa.
Mặc Trầm mỉm cười: “Mắt của tôi quả thật rất đẹp.”
Thực ra anh nói đúng, khách quan mà nói, mắt của anh rất đẹp. Nếu giờ nghĩ đến một đôi mắt đẹp như mắt anh, cô chỉ nghĩ đến Tư Vô Mệnh.
Nhưng Tư Vô Mệnh chỉ là một chú cún xấu hổ bẽn lẽn, sao có thể biến thái như thế này chứ!
Mặc Trầm búng lưỡi: “Thích thì tặng cô vậy.”
Cái gì? Một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu Vân Kiến Nguyệt.
Và ngay lập tức, ý nghĩ điên rồ đó thành hiện thực.
Ngón tay thon dài của Mặc Trầm không do dự thọc vào hốc mắt mình, chỉ một ngón tay lật lại là anh đã móc ra mắt phải của mình.
Mất đi con mắt, hốc mắt anh đen ngòm, trong đó còn có thể thấy những làn khói đen xoáy động.
Không có máu thịt.
Anh là tà thần.
Mặc Trầm dường như không cảm thấy đau đớn chút nào, anh cầm lấy con mắt sáng lấp lánh như đá obsidian trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Vân Kiến Nguyệt: “Cho cô đấy.”
Cảnh tượng móc mắt của mình ra để tặng người khác, nhìn kiểu gì cũng thấy rùng rợn.
Phương Lâm An và Chu Bản Tân không biết đã ôm chặt nhau từ lúc nào, cả hai run lẩy bẩy.
Lục Trường Tuyết trong lòng gào thét: “Có thể kéo tôi dậy không? Tôi cũng muốn ôm để lấy hơi ấm! Móc mắt ra tặng người ta kiểu này thật sự quá đáng sợ!”
“Trông có vẻ cũng đáng tiền đấy.” Vân Kiến Nguyệt đưa tay nhận lấy con mắt, còn chẳng ngại ngùng mà hà hơi lau sạch hơi nước trên đó rồi cất luôn vào túi.
Phương Lâm An run như cầy sấy: “Đàn chị của cậu có phải biến thái quá rồi không? Người bình thường ai lại dám nhận lấy chứ?”
Chu Bản Tân cười như mếu: “Tôi biết chị ấy biến thái rồi, nhưng không ngờ lại biến thái đến mức này.”
Lục Trường Tuyết: “Có ai lên tiếng giúp tôi với? Tôi vẫn đang bị đè trên sàn đây này!”
Sau khi nhận lấy mắt, Vân Kiến Nguyệt lập tức đổi sắc mặt: “Đút lót tôi chẳng có tác dụng gì đâu, đưa luôn con mắt còn lại đây thì tôi còn cân nhắc.”
Hai con mắt của tà thần mà đem bán cho Cục Linh Dị chắc cũng kiếm được kha khá.
Đến lượt Mặc Trầm im lặng.
Cũng phải, sao anh lại nghĩ rằng cô gái này sẽ sợ chứ?
Đừng nói là móc mắt tặng cô, móc luôn não tặng cô chắc cô vẫn có thể mặt không biến sắc mà mang anh đi hầm nấu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Kiến Nguyệt càng thêm lạnh lẽo: “Sao? Không muốn đưa à?”
Mặc Trầm lại thản nhiên móc tiếp con mắt còn lại đưa cho cô.
Khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt của anh bỗng chốc chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm, một khuôn mặt đẹp đến mấy cũng trở nên quỷ dị đáng sợ.
Mặc dù không còn mắt, anh vẫn có thể “nhìn thấy” Vân Kiến Nguyệt.
Cô tân nương loài người của anh vui vẻ nhét cả hai con mắt của anh vào túi quần.
Khi bầu không khí trong nhà trở nên kỳ quái thì từ ngoài sân, tiếng của Sở đạo trưởng vang lên.
“Tà thần ở trong nhà! Lập trận!”
Tiếng bước chân của hàng chục đạo sĩ vang lên rầm rập ngoài sân, thì ra vài tiếng trước Sở đạo trưởng chạy đi gọi viện trợ!
Mặc Trầm trông có vẻ không kiên nhẫn, dường như muốn ra tay giết hết đám đạo sĩ này.
Nhưng anh lại nghĩ ngợi điều gì đó, cuối cùng cũng không ra tay.
Anh cười khẽ với Vân Kiến Nguyệt: “Chúng ta sẽ gặp lại thôi, tiểu tân nương.”
Nói rồi, anh hóa thành một làn khói đen biến mất khỏi căn phòng.
Xác nhận Mặc Trầm đã đi, Phương Lâm An cuối cùng cũng thở phào, anh ta nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra sân: “Sư thúc Sở, tà thần chạy rồi!”
Sở đạo trưởng đang xếp trận, nửa tin nửa ngờ nhìn vào trong nhà, thấy quả thật không có bóng dáng Mặc Trầm liền thở phào.
“Đi rồi thì tốt, các cậu làm cách nào mà lại dây vào thứ kinh khủng đến thế?” Đạo trưởng Sở hỏi.
Hỏi xong, ông cảm thấy có điều gì đó không ổn, Sở đạo trưởng nhìn quanh nhà một lượt: Vân Kiến Nguyệt, Chu Bản Tân, một con lệ quỷ cấp A.
Ừm, Chu tiểu hữu còn sống.
Ừm, con lệ quỷ cấp A đang gào rú.
Ừm…
Sở đạo trưởng hoảng hốt vung cây phất trần, kêu lên: “Xác chết vùng dậy rồi! Lệ quỷ cấp A vẫn ở đây! Lập trận! Lập trận!”
Bị bao vây bởi đám đạo sĩ đang bày trận, Lục Trường Tuyết sợ hãi hét lên: “Tôi là quỷ tốt mà! Đừng giết tôi! Chó con, cứu tao với!”
Chu Bản Tân cũng hòa vào tiếng hét: “Tôi không phải là xác chết vùng dậy! Tôi vẫn còn sống! Còn sống đây!”
Nhưng hai nhân vật chính của cảnh này hoàn toàn không nghĩ gì khác.
Mặc Trầm rõ ràng không ngờ Vân Kiến Nguyệt có thể vượt qua giới hạn của mình, mặt anh trở nên khó coi đến cực điểm, bàn tay lạnh băng chậm rãi siết lấy cổ chân trơn tru của cô.
“Tiểu tân nương, ba nghìn năm qua, em là người đầu tiên dám giẫm chân lên người ta đó.”
Chân Vân Kiến Nguyệt vừa bị tay Mặc Trầm chạm vào thì đột nhiên rụt lại, sau đó mạnh mẽ giẫm xuống lần nữa. Lần này, cô nhắm thẳng vào mặt anh!
“Ồ? Vậy sao? Vậy tôi giỏi quá rồi đấy chứ!”
Mặc Trầm dùng một tay đỡ lấy cú đá, chân của Vân Kiến Nguyệt không lớn, nằm gọn trong tay anh như chân búp bê.
“Giẫm một lần là đủ rồi, giờ tôi chưa muốn giết cô đâu,” Mặc Trầm lạnh lùng hất chân cô ra, trong nháy mắt anh đã đứng cách cô hai mét với áo quần chỉnh tề.
Vân Kiến Nguyệt cười lạnh: “Anh không muốn giết tôi, nhưng tôi muốn giết anh đấy.”
Cô nhất định không để mạng sống mình nằm trong tay tên nguy hiểm, thất thường này.
Sắc mặt Mặc Trầm càng thêm u ám: “Cô không đủ khả năng đâu.”
“Thật không? Tôi không tin,” Vân Kiến Nguyệt không hề nao núng, nếu cô có thể cắt đứt mái tóc của Mặc Trầm khiến nó không thể mọc lại, cô nhất định có thể chặt đứt tay chân anh để chúng cũng không hồi phục được!
Nói rồi, cô rút từ sau lưng ra một con dao găm.
Lục Trường Tuyết: “???”
Chẳng phải nói là dùng cưa máy sao? Sao còn giấu dao trong người?
“Máu của tôi dường như có tác dụng với anh, đúng không?” Vân Kiến Nguyệt hồi tưởng lại những chi tiết trong cung điện dưới lòng đất hôm trước, cuối cùng xác định rằng nếu muốn làm Mặc Trầm bị thương, cô cần dùng máu của mình làm môi giới.
Vậy nên, vũ khí gì cũng không quan trọng, quan trọng là máu của cô!
Mặc Trầm không giận mà cười, khuôn mặt yêu mị đầy mê hoặc: “Rất thông minh, rồi sao nữa?”
Lần trước vì không biết máu của cô có thể ngăn khả năng tái sinh của mình, anh đã bị cô thừa cơ.
Cô tân nương xinh đẹp mà ngốc nghếch này chẳng lẽ thật sự nghĩ có thể làm anh bị thương lần thứ hai ư?
Dù cô có phá vỡ giới hạn của anh thì cũng chỉ có thế thôi, đúng không?
Vân Kiến Nguyệt nhìn ánh mắt đầy giễu cợt của Mặc Trầm, lại nghe giọng điệu khinh thường của anh, cô không khỏi nghiến răng ken két: “Rồi tôi sẽ móc mắt anh ra để ngâm rượu.”
“Cô thích mắt của tôi ư?” Mặc Trầm dường như có chút kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt: “???”
“Chẳng lẽ anh tự luyến quá rồi ư?” Lông mày cô nhíu lại gần như thành một nút thắt, lần đầu tiên thấy tên biến thái này bị người ta chọc cho không biến thái nổi nữa.
Mặc Trầm mỉm cười: “Mắt của tôi quả thật rất đẹp.”
Thực ra anh nói đúng, khách quan mà nói, mắt của anh rất đẹp. Nếu giờ nghĩ đến một đôi mắt đẹp như mắt anh, cô chỉ nghĩ đến Tư Vô Mệnh.
Nhưng Tư Vô Mệnh chỉ là một chú cún xấu hổ bẽn lẽn, sao có thể biến thái như thế này chứ!
Mặc Trầm búng lưỡi: “Thích thì tặng cô vậy.”
Cái gì? Một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu Vân Kiến Nguyệt.
Và ngay lập tức, ý nghĩ điên rồ đó thành hiện thực.
Ngón tay thon dài của Mặc Trầm không do dự thọc vào hốc mắt mình, chỉ một ngón tay lật lại là anh đã móc ra mắt phải của mình.
Mất đi con mắt, hốc mắt anh đen ngòm, trong đó còn có thể thấy những làn khói đen xoáy động.
Không có máu thịt.
Anh là tà thần.
Mặc Trầm dường như không cảm thấy đau đớn chút nào, anh cầm lấy con mắt sáng lấp lánh như đá obsidian trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Vân Kiến Nguyệt: “Cho cô đấy.”
Cảnh tượng móc mắt của mình ra để tặng người khác, nhìn kiểu gì cũng thấy rùng rợn.
Phương Lâm An và Chu Bản Tân không biết đã ôm chặt nhau từ lúc nào, cả hai run lẩy bẩy.
Lục Trường Tuyết trong lòng gào thét: “Có thể kéo tôi dậy không? Tôi cũng muốn ôm để lấy hơi ấm! Móc mắt ra tặng người ta kiểu này thật sự quá đáng sợ!”
“Trông có vẻ cũng đáng tiền đấy.” Vân Kiến Nguyệt đưa tay nhận lấy con mắt, còn chẳng ngại ngùng mà hà hơi lau sạch hơi nước trên đó rồi cất luôn vào túi.
Phương Lâm An run như cầy sấy: “Đàn chị của cậu có phải biến thái quá rồi không? Người bình thường ai lại dám nhận lấy chứ?”
Chu Bản Tân cười như mếu: “Tôi biết chị ấy biến thái rồi, nhưng không ngờ lại biến thái đến mức này.”
Lục Trường Tuyết: “Có ai lên tiếng giúp tôi với? Tôi vẫn đang bị đè trên sàn đây này!”
Sau khi nhận lấy mắt, Vân Kiến Nguyệt lập tức đổi sắc mặt: “Đút lót tôi chẳng có tác dụng gì đâu, đưa luôn con mắt còn lại đây thì tôi còn cân nhắc.”
Hai con mắt của tà thần mà đem bán cho Cục Linh Dị chắc cũng kiếm được kha khá.
Đến lượt Mặc Trầm im lặng.
Cũng phải, sao anh lại nghĩ rằng cô gái này sẽ sợ chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng nói là móc mắt tặng cô, móc luôn não tặng cô chắc cô vẫn có thể mặt không biến sắc mà mang anh đi hầm nấu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Kiến Nguyệt càng thêm lạnh lẽo: “Sao? Không muốn đưa à?”
Mặc Trầm lại thản nhiên móc tiếp con mắt còn lại đưa cho cô.
Khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt của anh bỗng chốc chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm, một khuôn mặt đẹp đến mấy cũng trở nên quỷ dị đáng sợ.
Mặc dù không còn mắt, anh vẫn có thể “nhìn thấy” Vân Kiến Nguyệt.
Cô tân nương loài người của anh vui vẻ nhét cả hai con mắt của anh vào túi quần.
Khi bầu không khí trong nhà trở nên kỳ quái thì từ ngoài sân, tiếng của Sở đạo trưởng vang lên.
“Tà thần ở trong nhà! Lập trận!”
Tiếng bước chân của hàng chục đạo sĩ vang lên rầm rập ngoài sân, thì ra vài tiếng trước Sở đạo trưởng chạy đi gọi viện trợ!
Mặc Trầm trông có vẻ không kiên nhẫn, dường như muốn ra tay giết hết đám đạo sĩ này.
Nhưng anh lại nghĩ ngợi điều gì đó, cuối cùng cũng không ra tay.
Anh cười khẽ với Vân Kiến Nguyệt: “Chúng ta sẽ gặp lại thôi, tiểu tân nương.”
Nói rồi, anh hóa thành một làn khói đen biến mất khỏi căn phòng.
Xác nhận Mặc Trầm đã đi, Phương Lâm An cuối cùng cũng thở phào, anh ta nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra sân: “Sư thúc Sở, tà thần chạy rồi!”
Sở đạo trưởng đang xếp trận, nửa tin nửa ngờ nhìn vào trong nhà, thấy quả thật không có bóng dáng Mặc Trầm liền thở phào.
“Đi rồi thì tốt, các cậu làm cách nào mà lại dây vào thứ kinh khủng đến thế?” Đạo trưởng Sở hỏi.
Hỏi xong, ông cảm thấy có điều gì đó không ổn, Sở đạo trưởng nhìn quanh nhà một lượt: Vân Kiến Nguyệt, Chu Bản Tân, một con lệ quỷ cấp A.
Ừm, Chu tiểu hữu còn sống.
Ừm, con lệ quỷ cấp A đang gào rú.
Ừm…
Sở đạo trưởng hoảng hốt vung cây phất trần, kêu lên: “Xác chết vùng dậy rồi! Lệ quỷ cấp A vẫn ở đây! Lập trận! Lập trận!”
Bị bao vây bởi đám đạo sĩ đang bày trận, Lục Trường Tuyết sợ hãi hét lên: “Tôi là quỷ tốt mà! Đừng giết tôi! Chó con, cứu tao với!”
Chu Bản Tân cũng hòa vào tiếng hét: “Tôi không phải là xác chết vùng dậy! Tôi vẫn còn sống! Còn sống đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro