Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Nếu Chết Không...
2024-11-16 23:01:01
"Xoẹt… xoẹt…"
Sau vài nhát cắt, mái tóc dài màu đen của Vân Kiến Nguyệt rơi lả tả xuống đất, mái tóc ngang vai cô đã nuôi nửa năm trời ngay lập tức biến thành một ổ rối như tổ quạ.
Vân Kiến Nguyệt im lặng, cô nhìn đám tóc bị cắt của mình hồi lâu mới mở miệng: "Anh bị bệnh thật đấy?"
"Gieo nhân nào gặt quả đó thôi." Mặc Trầm buông Vân Kiến Nguyệt ra, chiếc kéo cũng biến mất trong không trung.
Nói xong, ánh mắt anh liếc về phía Chu Bản Tân, khóe môi nhếch lên như nhìn thấy điều gì thú vị.
Người phàm và con quỷ cấp thấp kia không nghe được, nhưng anh thì nghe rất rõ.
Cái cổ mà anh đã bẻ gãy của Chu Bản Tân, xương bên trong lại đang dần dần liền lại!
Vân Kiến Nguyệt vừa thoát khỏi kiềm chế liền tung một cú đá thẳng vào Mặc Trầm, nhưng anh búng tay một cái làcô liền bị đóng đinh tại chỗ.
Anh nhìn Vân Kiến Nguyệt, hơi cau mày: "Còn lộn xộn nữa là không vui đâu."
Vân Kiến Nguyệt vừa định nói gì đó nhưng Mặc Trầm nhanh tay phong lại miệng cô bằng một cấm chú.
May mà nhanh tay, nếu không nữ quái này chẳng biết sẽ chửi bới cái gì.
Vân Kiến Nguyệt với chiến lực mạnh nhất đã bị dễ dàng xử lý, Phương Lâm An càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Còn Lục Trường Tuyết, cô ấy nằm bẹp dí dưới đất chịu áp lực của tà thần, muốn khóc cũng không được.
Xin lỗi, chứ quỷ nhà ai bị đè bẹp dưới đất không nhúc nhích nổi chứ?
Thời gian chầm chậm trôi qua, Mặc Trầm ngồi trên ghế như một ông lớn, thậm chí còn lấy ra một bộ dụng cụ pha trà và pha một ấm trà cho mình.
Trời nhanh chóng sáng, chuông báo bảy giờ sáng của Phương Lâm An cũng vang lên.
Mặc Trầm liếc nhìn Phương Lâm An một cái, anh ta lập tức tắt chuông báo, rụt vào góc phòng như một chú cút con.
Anh ta mở khung chat với Tư Vô Mệnh, phát hiện sư thúc vẫn chưa trả lời, lòng tràn ngập bi ai.
"Tiểu sư thúc, nếu ngài còn không tới, chúng em sẽ chết hết ở đây mất!" Phương Lâm An gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt thì không dám thể hiện bất kỳ dấu hiệu bất mãn nào với Mặc Trầm.
Ngay lúc đó, Sở đạo trưởng hớt hải chạy vào sân, tiếng kêu đã vọng vào phòng trước cả khi ông kịp gõ cửa.
"Không hay rồi! Các vị tiểu hữu, thi thể của tiểu hữu Chu không thấy đâu nữa!"
Cửa không khóa, vừa kêu xong, Sở đạo trưởng đã đẩy cửa bước vào.
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng trở nên kỳ quái đến mức hài hước.
Mặc Trầm nhàn nhã uống trà, Vân Kiến Nguyệt giữ nguyên tư thế tấn công mà không thể nhúc nhích, Lục Trường Tuyết như bị keo dán 502 dính cứng xuống sàn, Phương Lâm An co rúm trong góc phòng, còn Chu Bản Tân thì nằm trên giường mặt mày trắng bệch, chết không thể chết hơn.
Sở đạo trưởng nhìn thấy trong phòng không chỉ có một tà thần mà còn có một lệ quỷ cấp A, cảm giác như mình còn đang mơ ngủ.
Ông đứng sững một lúc rồi lặng lẽ lùi ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.
"Chắc là do ngủ dậy hơi choáng, sao lại thấy tà thần với lệ quỷ cơ chứ? Đạo quán Sùng Quang Sơn của mình làm sao có những thứ tà quái như vậy được?"
Sở đạo trưởng hít sâu một hơi rồi lại đẩy cửa bước vào.
Vẫn là cảnh tượng y như ban nãy.
Cuối cùng, Mặc Trầm cũng chịu nhúc nhích, anh hơi nghiêng đầu nhìn Sở đạo trưởng: "Có việc gì?"
Sở đạo trưởng đã đặt tay lên thanh kiếm gỗ đào bên hông, nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Mặc Trầm, động tác liền khựng lại.
Sở đạo trưởng gần sáu mươi tuổi nở một nụ cười ngượng ngập mà nhiều năm rồi chưa từng có: "Thần tiên có công vụ gì sao?"
Phương Lâm An ngửa đầu nhìn trời, cạn lời, anh ta cứ tưởng đạo trưởng sư thúc sẽ mạnh hơn mình chút đỉnh, ai ngờ cũng chẳng khác gì.
"Không có việc gì thì phắn." Mặc Trầm lạnh lùng nói.
"Vâng, tôi sẽ phắn ngay." Sở đạo trưởng lập tức lùi đi, tốc độ chạy ngang tầm vận động viên Olympic.
Căn phòng lại chìm vào im lặng, và hơn một giờ nữa trôi qua.
Trong căn phòng tĩnh lặng, Chu Bản Tân bỗng bật dậy từ trên giường thở hổn hển từng hơi.
Cậu hoảng hốt nhìn mọi người trong phòng, khi thấy Mặc Trầm thì kinh hãi lùi về sau, cho đến khi lưng tựa vào tường không còn đường lui nữa.
Phương Lâm An trợn to mắt, tạm thời quên mất áp lực của Mặc Trầm: "Cậu sống lại rồi!"
“Chỉ mất sáu tiếng thôi à.” Mặc Trầm trầm ngâm nói.
Tính ra, lần đầu tiên Chu Bản Tân hồi sinh mất tám tiếng.
Thời gian hồi sinh có phải sẽ ngày càng ngắn hơn không? Cuối cùng sẽ thành ra là, giết chết Chu Bản Tân xong, cậu có thể hồi sinh ngay lập tức?
Mặc Trầm cảm thấy như đã phát hiện ra một điều thú vị mới, anh thực sự hạ mình đi đến bên giường của Chu Bản Tân.
“Anh... anh định làm gì? Đàn chị ơi…” Chu Bản Tân vô thức cầu cứu Vân Kiến Nguyệt nhưng phát hiện ra cô đang bị đóng băng tại chỗ.
“Nếu chết không toàn thây, thì vẫn có thể hồi sinh không nhỉ?” Mặc Trầm tự hỏi.
Chu Bản Tân bàng hoàng một giây rồi ngay sau đó, đầu của cậu bỗng nổ tung.
Tiếng nổ lớn vang lên kèm theo những tia máu đỏ và trắng bắn tung tóe khắp tường và giường, thậm chí có vài giọt văng lên người Phương Lâm An.
Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, Phương Lâm An mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy nhìn Mặc Trầm.
Trên đời sao lại có loại quái vật như thế này chứ!
Đôi mắt Vân Kiến Nguyệt gần như tóe lửa, cô căm hận đến mức chỉ muốn băm vằm Mặc Trầm ra để anh tan hồn nát phách.
Nhưng cô quá yếu.
Sao cô lại yếu đến mức này được?
Nhận thức này khiến Vân Kiến Nguyệt cảm thấy rất phẫn uất, khao khát muốn mạnh lên đạt đến đỉnh điểm.
Lần này tốc độ hồi phục của Chu Bản Tân còn nhanh hơn nữa.
Bởi vì lần này là ngoại thương rõ ràng, mọi người có thể thấy toàn bộ quá trình cái đầu của Chu Bản Tân mọc lại từng chút một.
Khi lớp tóc cuối cùng trên đầu Chu Bản Tân cũng mọc ra hoàn chỉnh, cậu lại mở to mắt thở dốc như một con cá sắp chết.
Lần này chỉ mất chưa đầy năm tiếng.
Chu Bản Tân nhận ra mình lại sống dậy, hoảng sợ nhìn Mặc Trầm, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Anh... anh rể, anh sẽ không lại muốn giết em nữa chứ?"
Mỗi lần chết đi sống lại, cậu đều cảm thấy tinh thần bị hút cạn, dù có thể hồi sinh nhưng bây giờ trạng thái của cậu chẳng khác nào một người sắp chết trong ICU.
Mặc Trầm nhìn Chu Bản Tân đầy suy tư: "Nếu chỉ còn lại một ngón tay, liệu vẫn có thể hồi sinh không ta?"
Chu Bản Tân nhận ra ý đồ của Mặc Trầm, suýt nữa thì ngất xỉu, tên này có phải bị nhiễm độc rồi không! Người bình thường sao lại có thể nghĩ ra mấy ý nghĩ ác độc thế này chứ!
Mặc Trầm giơ tay lên chuẩn bị búng tay.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Kiến Nguyệt đột nhiên phá vỡ cấm chế tung một cú đá vào lưng Mặc Trầm.
Lực va chạm lớn khiến Mặc Trầm loạng choạng, ngay phía trước anh là chiếc giường lớn, cú đá của Vân Kiến Nguyệt khiến anh mất thăng bằng ngã nhào xuống giường, mặt anh chỉ còn cách chân của Chu Bản Tân chưa đến mười centimet.
"A a a! Đàn chị, chị làm gì vậy!" Chu Bản Tân cao mét tám, lúc này trông yếu đuối, tội nghiệp và vô vọng, cậu cuống cuồng co mình lại không muốn ở gần Mặc Trầm chút nào.
Giọng Vân Kiến Nguyệt khàn khàn: "Chậc, không chú ý thôi."
Nói rồi, cô túm lấy cổ chân của Mặc Trầm, kéo anh từ trên giường xuống đất.
Vân Kiến Nguyệt đứng trên cao nhìn xuống Mặc Trầm, giẫm một chân lên ngực anh, nghiến răng nói: "Tên ngốc đáng ghét, anh còn định làm gì nữa hả?"
Sau vài nhát cắt, mái tóc dài màu đen của Vân Kiến Nguyệt rơi lả tả xuống đất, mái tóc ngang vai cô đã nuôi nửa năm trời ngay lập tức biến thành một ổ rối như tổ quạ.
Vân Kiến Nguyệt im lặng, cô nhìn đám tóc bị cắt của mình hồi lâu mới mở miệng: "Anh bị bệnh thật đấy?"
"Gieo nhân nào gặt quả đó thôi." Mặc Trầm buông Vân Kiến Nguyệt ra, chiếc kéo cũng biến mất trong không trung.
Nói xong, ánh mắt anh liếc về phía Chu Bản Tân, khóe môi nhếch lên như nhìn thấy điều gì thú vị.
Người phàm và con quỷ cấp thấp kia không nghe được, nhưng anh thì nghe rất rõ.
Cái cổ mà anh đã bẻ gãy của Chu Bản Tân, xương bên trong lại đang dần dần liền lại!
Vân Kiến Nguyệt vừa thoát khỏi kiềm chế liền tung một cú đá thẳng vào Mặc Trầm, nhưng anh búng tay một cái làcô liền bị đóng đinh tại chỗ.
Anh nhìn Vân Kiến Nguyệt, hơi cau mày: "Còn lộn xộn nữa là không vui đâu."
Vân Kiến Nguyệt vừa định nói gì đó nhưng Mặc Trầm nhanh tay phong lại miệng cô bằng một cấm chú.
May mà nhanh tay, nếu không nữ quái này chẳng biết sẽ chửi bới cái gì.
Vân Kiến Nguyệt với chiến lực mạnh nhất đã bị dễ dàng xử lý, Phương Lâm An càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Còn Lục Trường Tuyết, cô ấy nằm bẹp dí dưới đất chịu áp lực của tà thần, muốn khóc cũng không được.
Xin lỗi, chứ quỷ nhà ai bị đè bẹp dưới đất không nhúc nhích nổi chứ?
Thời gian chầm chậm trôi qua, Mặc Trầm ngồi trên ghế như một ông lớn, thậm chí còn lấy ra một bộ dụng cụ pha trà và pha một ấm trà cho mình.
Trời nhanh chóng sáng, chuông báo bảy giờ sáng của Phương Lâm An cũng vang lên.
Mặc Trầm liếc nhìn Phương Lâm An một cái, anh ta lập tức tắt chuông báo, rụt vào góc phòng như một chú cút con.
Anh ta mở khung chat với Tư Vô Mệnh, phát hiện sư thúc vẫn chưa trả lời, lòng tràn ngập bi ai.
"Tiểu sư thúc, nếu ngài còn không tới, chúng em sẽ chết hết ở đây mất!" Phương Lâm An gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt thì không dám thể hiện bất kỳ dấu hiệu bất mãn nào với Mặc Trầm.
Ngay lúc đó, Sở đạo trưởng hớt hải chạy vào sân, tiếng kêu đã vọng vào phòng trước cả khi ông kịp gõ cửa.
"Không hay rồi! Các vị tiểu hữu, thi thể của tiểu hữu Chu không thấy đâu nữa!"
Cửa không khóa, vừa kêu xong, Sở đạo trưởng đã đẩy cửa bước vào.
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng trở nên kỳ quái đến mức hài hước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Trầm nhàn nhã uống trà, Vân Kiến Nguyệt giữ nguyên tư thế tấn công mà không thể nhúc nhích, Lục Trường Tuyết như bị keo dán 502 dính cứng xuống sàn, Phương Lâm An co rúm trong góc phòng, còn Chu Bản Tân thì nằm trên giường mặt mày trắng bệch, chết không thể chết hơn.
Sở đạo trưởng nhìn thấy trong phòng không chỉ có một tà thần mà còn có một lệ quỷ cấp A, cảm giác như mình còn đang mơ ngủ.
Ông đứng sững một lúc rồi lặng lẽ lùi ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.
"Chắc là do ngủ dậy hơi choáng, sao lại thấy tà thần với lệ quỷ cơ chứ? Đạo quán Sùng Quang Sơn của mình làm sao có những thứ tà quái như vậy được?"
Sở đạo trưởng hít sâu một hơi rồi lại đẩy cửa bước vào.
Vẫn là cảnh tượng y như ban nãy.
Cuối cùng, Mặc Trầm cũng chịu nhúc nhích, anh hơi nghiêng đầu nhìn Sở đạo trưởng: "Có việc gì?"
Sở đạo trưởng đã đặt tay lên thanh kiếm gỗ đào bên hông, nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Mặc Trầm, động tác liền khựng lại.
Sở đạo trưởng gần sáu mươi tuổi nở một nụ cười ngượng ngập mà nhiều năm rồi chưa từng có: "Thần tiên có công vụ gì sao?"
Phương Lâm An ngửa đầu nhìn trời, cạn lời, anh ta cứ tưởng đạo trưởng sư thúc sẽ mạnh hơn mình chút đỉnh, ai ngờ cũng chẳng khác gì.
"Không có việc gì thì phắn." Mặc Trầm lạnh lùng nói.
"Vâng, tôi sẽ phắn ngay." Sở đạo trưởng lập tức lùi đi, tốc độ chạy ngang tầm vận động viên Olympic.
Căn phòng lại chìm vào im lặng, và hơn một giờ nữa trôi qua.
Trong căn phòng tĩnh lặng, Chu Bản Tân bỗng bật dậy từ trên giường thở hổn hển từng hơi.
Cậu hoảng hốt nhìn mọi người trong phòng, khi thấy Mặc Trầm thì kinh hãi lùi về sau, cho đến khi lưng tựa vào tường không còn đường lui nữa.
Phương Lâm An trợn to mắt, tạm thời quên mất áp lực của Mặc Trầm: "Cậu sống lại rồi!"
“Chỉ mất sáu tiếng thôi à.” Mặc Trầm trầm ngâm nói.
Tính ra, lần đầu tiên Chu Bản Tân hồi sinh mất tám tiếng.
Thời gian hồi sinh có phải sẽ ngày càng ngắn hơn không? Cuối cùng sẽ thành ra là, giết chết Chu Bản Tân xong, cậu có thể hồi sinh ngay lập tức?
Mặc Trầm cảm thấy như đã phát hiện ra một điều thú vị mới, anh thực sự hạ mình đi đến bên giường của Chu Bản Tân.
“Anh... anh định làm gì? Đàn chị ơi…” Chu Bản Tân vô thức cầu cứu Vân Kiến Nguyệt nhưng phát hiện ra cô đang bị đóng băng tại chỗ.
“Nếu chết không toàn thây, thì vẫn có thể hồi sinh không nhỉ?” Mặc Trầm tự hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Bản Tân bàng hoàng một giây rồi ngay sau đó, đầu của cậu bỗng nổ tung.
Tiếng nổ lớn vang lên kèm theo những tia máu đỏ và trắng bắn tung tóe khắp tường và giường, thậm chí có vài giọt văng lên người Phương Lâm An.
Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, Phương Lâm An mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy nhìn Mặc Trầm.
Trên đời sao lại có loại quái vật như thế này chứ!
Đôi mắt Vân Kiến Nguyệt gần như tóe lửa, cô căm hận đến mức chỉ muốn băm vằm Mặc Trầm ra để anh tan hồn nát phách.
Nhưng cô quá yếu.
Sao cô lại yếu đến mức này được?
Nhận thức này khiến Vân Kiến Nguyệt cảm thấy rất phẫn uất, khao khát muốn mạnh lên đạt đến đỉnh điểm.
Lần này tốc độ hồi phục của Chu Bản Tân còn nhanh hơn nữa.
Bởi vì lần này là ngoại thương rõ ràng, mọi người có thể thấy toàn bộ quá trình cái đầu của Chu Bản Tân mọc lại từng chút một.
Khi lớp tóc cuối cùng trên đầu Chu Bản Tân cũng mọc ra hoàn chỉnh, cậu lại mở to mắt thở dốc như một con cá sắp chết.
Lần này chỉ mất chưa đầy năm tiếng.
Chu Bản Tân nhận ra mình lại sống dậy, hoảng sợ nhìn Mặc Trầm, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Anh... anh rể, anh sẽ không lại muốn giết em nữa chứ?"
Mỗi lần chết đi sống lại, cậu đều cảm thấy tinh thần bị hút cạn, dù có thể hồi sinh nhưng bây giờ trạng thái của cậu chẳng khác nào một người sắp chết trong ICU.
Mặc Trầm nhìn Chu Bản Tân đầy suy tư: "Nếu chỉ còn lại một ngón tay, liệu vẫn có thể hồi sinh không ta?"
Chu Bản Tân nhận ra ý đồ của Mặc Trầm, suýt nữa thì ngất xỉu, tên này có phải bị nhiễm độc rồi không! Người bình thường sao lại có thể nghĩ ra mấy ý nghĩ ác độc thế này chứ!
Mặc Trầm giơ tay lên chuẩn bị búng tay.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Kiến Nguyệt đột nhiên phá vỡ cấm chế tung một cú đá vào lưng Mặc Trầm.
Lực va chạm lớn khiến Mặc Trầm loạng choạng, ngay phía trước anh là chiếc giường lớn, cú đá của Vân Kiến Nguyệt khiến anh mất thăng bằng ngã nhào xuống giường, mặt anh chỉ còn cách chân của Chu Bản Tân chưa đến mười centimet.
"A a a! Đàn chị, chị làm gì vậy!" Chu Bản Tân cao mét tám, lúc này trông yếu đuối, tội nghiệp và vô vọng, cậu cuống cuồng co mình lại không muốn ở gần Mặc Trầm chút nào.
Giọng Vân Kiến Nguyệt khàn khàn: "Chậc, không chú ý thôi."
Nói rồi, cô túm lấy cổ chân của Mặc Trầm, kéo anh từ trên giường xuống đất.
Vân Kiến Nguyệt đứng trên cao nhìn xuống Mặc Trầm, giẫm một chân lên ngực anh, nghiến răng nói: "Tên ngốc đáng ghét, anh còn định làm gì nữa hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro