Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Đừng Có Sỉ Nhục...
2024-11-16 23:01:01
Phương Lâm An cũng chạy lại, nhìn Chu Bản Tân từ đầu đến chân, trái sang phải rồi đưa ra kết luận:
“Cậu ta còn thở.”
Vân Kiến Nguyệt đưa tay chạm vào mũi Chu Bản Tân, quả nhiên cảm nhận được hơi thở ấm áp, cô lập tức kéo Chu Bản Tân vào trong phòng, chạy tới kiểm tra quan tài của cậu và phát hiện ra bên trong trống không.
Chu Bản Tân sống lại rồi!
Nhận thức này làm hai người hơi bối rối, nhưng Chu Bản Tân lại tỏ vẻ mệt mỏi nằm vật ra giường.
"Khoan đã, sao cậu chết rồi sống lại được?" Lục Trường Tuyết bay quanh Chu Bản Tân mấy vòng rồi chợt nhận ra một chuyện: "Lúc này tôi không còn oán khí, nước mắt bò hiệu nghiệm đã hết rồi, sao cậu vẫn nhìn thấy và nghe được tôi?"
Chu Bản Tân ngả đầu nhìn Lục Trường Tuyết, cũng bối rối: "Hả? Chị không còn oán khí à? Thế sao tôi vẫn nhìn thấy chị thế?"
"Chuyện gì đây?" Vân Kiến Nguyệt quay sang hỏi Phương Lâm An.
Phương Lâm An vừa day huyệt thái dương vừa đi đi lại lại trong phòng đầy bực dọc, lẩm bẩm một hồi cuối cùng như nghĩ ra điều gì, đứng trước giường Chu Bản Tân và hỏi: "Giờ cậu cảm thấy thế nào?"
"Mệt lắm, cứ như ông già tám mươi cô độc phải gánh ba mươi gánh nước, đi từ đầu làng phía đông sang đầu làng phía tây, tưới hết một ngày mới phát hiện ra tưới nhầm đất nhà người khác ấy." Chu Bản Tân uể oải đáp.
Phương Lâm An mở thiên nhãn, xác nhận Chu Bản Tân là chính cậu ấy chứ không phải thế thân, cũng không phải hồn ma cô đơn gì cả, trong lòng bắt đầu có một giả thiết táo bạo.
“Tôi từng thấy tình huống giống của cậu trong một quyển sách bí mật ở Tàng Thư Các của Linh Khê Môn.”
“Nhân vật chính trong sách cũng là một người âm dương, nhưng hắn là âm dương bẩm sinh, còn cậu là âm dương chuyển đổi sau này. Khi còn nhỏ, hắn từng mời thế thân nhưng lúc đó quy trình mời thế thân chưa hoàn chỉnh nên hắn đã đụng độ với thế thân của mình.”
“Thế thân của hắn có oán khí lớn và muốn giết hắn, thậm chí là cả nhà hắn, sau đó, khi thế thân giết hắn, linh hồn của hắn suýt tan biến và chỉ còn lại một góc nhỏ bám vào cơ thể. Thế thân đã dùng thân xác của hắn để tìm giết người thân của hắn.”
“Hắn vì muốn bảo vệ gia đình liền vùng dậy giành lại quyền kiểm soát thân xác và nuốt chửng thế thân, hắn tưởng mọi chuyện đã kết thúc cho đến vài năm sau, kẻ thù đến tìm hắn và cả hai giao chiến, kẻ thù đã giết hắn.”
“Kẻ thù thấy chết người, bỏ chạy, người nhà hắn vội báo quan nhưng khi quan sai tới, họ phát hiện hắn vẫn còn sống trong nhà, mặc bộ quần áo dính đầy máu. Mọi người đều nghĩ hắn là quỷ, dân làng liền trói hắn lại thiêu sống.”
“Sau khi dân làng thiêu chết hắn, họ đem xác hắn ném ra bãi tha ma nhưng gia đình vẫn lo lắng, nửa đêm lẻn ra bãi tha ma để nhặt xác về. Nhưng hắn dù bị thiêu cháy thành than lại sống lại một lần nữa! Gia đình hắn phát điên, còn hắn sau đó thì biệt tích.”
“Cuối cùng, dị văn lục viết rằng hắn trở thành kẻ lang thang, chết đi sống lại nhiều lần cuối cùng biến mất trong chiến loạn khi triều đại thay đổi.”
Vân Kiến Nguyệt xoa cằm, suy tư: “Vậy nhân vật chính này là có được khả năng chết đi sống lại, Chu Bản Tân cũng có thể sở hữu khả năng giống vậy ư?”
Chu Bản Tân không nhịn được đảo mắt: “Ý là sao? Tôi thành người bất tử rồi ư? Thế làm sao kiểm chứng, giết tôi thử phát xem?”
Đây chỉ là giả thuyết của Phương Lâm An và Vân Kiến Nguyệt, nếu giết Chu Bản Tân thật mà cậu ấy không có khả năng bất tử thì cả hai sẽ trở thành tội phạm mất.
Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của một người thứ tư.
“Thử xem.”
Vân Kiến Nguyệt lập tức bật dậy khỏi ghế, cô phản ứng rất nhanh nhưng vẫn không kịp với tà thần.
Tà thần khẽ búng tay, cổ của Chu Bản Tân liền bị một lực vô hình mạnh mẽ bẻ gãy.
Âm thanh xương gãy vang lên vô cùng rõ ràng và cái tát của Vân Kiến Nguyệt cũng rõ ràng không kém.
"Bốp!"
Gương mặt điển trai của Mặc Trầm bị đánh lệch sang một bên, Vân Kiến Nguyệt mắt bừng bừng giận dữ: “Anh bị điên à?!”
Phương Lâm An và Lục Trường Tuyết run rẩy khi thấy một tà thần to lớn xuất hiện trong phòng, một người, một quỷ, cả hai đều phẫn nộ vì Mặc Trầm giết chết Chu Bản Tân nhưng lại không dám hung hãn như Vân Kiến Nguyệt.
Mặc Trầm liếc Vân Kiến Nguyệt bằng đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nặng nề: "Cô muốn chết à?"
“Được, cứ thử đi.” Vân Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm Mặc Trầm, không lùi lấy nửa bước.
Hai người đối diện nhau rất lâu, cuối cùng Mặc Trầm khẽ cười không rõ ý tứ: “Chết một người thôi mà, cần gì kích động vậy.”
Vân Kiến Nguyệt giơ cưa máy lên chém thẳng vào Mặc Trầm, hành động dứt khoát không chút do dự.
“Chém chết anh thôi, mong là anh cũng đừng kích động.”
Vân Kiến Nguyệt ra tay nhanh nhưng động tác của Mặc Trầm còn nhanh hơn, anh chỉ hơi nhấc tay, sức mạnh của tà thần liền dễ dàng làm hỏng chiếc cưa máy.
Chiếc cưa máy bất động chém xuống, Mặc Trầm chỉ dùng hai ngón tay mà đã dễ dàng giữ chặt lại.
Phương Lâm An lạnh hết cả sống lưng, phải biết rằng Vân Kiến Nguyệt có thể đá bay một người đàn ông nặng tám mươi ký đi vài mét, vậy mà cú đánh toàn lực này lại bị chặn nhẹ nhàng như thế.
Mà chỉ dùng hai ngón tay thôi, quả là sỉ nhục người quá đáng!
Vân Kiến Nguyệt lập tức buông chiếc cưa máy, tung một cú đấm móc trái nhắm thẳng vào gương mặt tuấn tú của Mặc Trầm.
Mặc Trầm giơ tay lên, bàn tay lớn bao trọn lấy nắm đấm của Vân Kiến Nguyệt, không để cô tiến gần thêm một chút nào.
“Loài người các người thật thú vị.” Mặc Trầm cười nhạt với giọng điệu đầy mỉa mai.
Anh không hiểu tại sao Vân Kiến Nguyệt lại tức giận đến vậy, rõ ràng khi Chu Bản Tân chết lần đầu, Vân Kiến Nguyệt không hề rơi một giọt nước mắt.
Nếu thật sự đau buồn, con người đáng lẽ phải khóc chứ?
Vậy nên, chắc chắn là Vân Kiến Nguyệt không buồn bã, nhưng nếu thế tại sao cô lại giận dữ như vậy?
Vân Kiến Nguyệt co gối đạp thẳng vào người Mặc Trầm, những chiêu thức tầm thường thế này cô đều rất thành thạo.
Như đã đoán trước, Mặc Trầm thoáng lách người ra phía sau cô, giữ chặt hai tay cô ra sau lưng, ép Vân Kiến Nguyệt phải cúi xuống.
“Vẫn chưa bỏ cuộc à?” Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào sau gáy của Vân Kiến Nguyệt với vẻ thích thú, anh nhận ra mái tóc của cô dường như hơi dài.
Tuy không dài như tóc của anh trước đây nhưng cũng đã đến độ chạm vai.
Lực tà thần của Mặc Trầm lan tỏa, hình thành trong không khí một chiếc kéo vô hình từ từ tiến sát vào đầu Vân Kiến Nguyệt.
Lục Trường Tuyết lúc này cũng không còn sợ hãi, bay tới để cứu Vân Kiến Nguyệt: “Đừng giết cục cưng của tôi!”
Nhưng cô ấy còn chưa kịp chạm vào Mặc Trầm đã bị một sức mạnh khổng lồ đẩy văng ra xa, ngã mạnh xuống đất.
Dù là quỷ không biết đau nhưng sự áp chế từ sức mạnh tự nhiên khiến cô ấy nằm sấp run rẩy không thể kiềm chế.
Tên này rốt cuộc là thứ gì mà lại mạnh đến mức như vậy!
Mặc Trầm thấy Vân Kiến Nguyệt không nói lời nào, tò mò hỏi: “Cô không sợ sao?”
“Sợ thì anh sẽ tha cho tôi à?” Vân Kiến Nguyệt hỏi lại.
Mặc Trầm khẽ cười: “Tất nhiên là không rồi.”
Chiếc kéo trong tay anh từ từ mở ra, nhằm thẳng vào tóc của Vân Kiến Nguyệt và cắt xuống!
“Cậu ta còn thở.”
Vân Kiến Nguyệt đưa tay chạm vào mũi Chu Bản Tân, quả nhiên cảm nhận được hơi thở ấm áp, cô lập tức kéo Chu Bản Tân vào trong phòng, chạy tới kiểm tra quan tài của cậu và phát hiện ra bên trong trống không.
Chu Bản Tân sống lại rồi!
Nhận thức này làm hai người hơi bối rối, nhưng Chu Bản Tân lại tỏ vẻ mệt mỏi nằm vật ra giường.
"Khoan đã, sao cậu chết rồi sống lại được?" Lục Trường Tuyết bay quanh Chu Bản Tân mấy vòng rồi chợt nhận ra một chuyện: "Lúc này tôi không còn oán khí, nước mắt bò hiệu nghiệm đã hết rồi, sao cậu vẫn nhìn thấy và nghe được tôi?"
Chu Bản Tân ngả đầu nhìn Lục Trường Tuyết, cũng bối rối: "Hả? Chị không còn oán khí à? Thế sao tôi vẫn nhìn thấy chị thế?"
"Chuyện gì đây?" Vân Kiến Nguyệt quay sang hỏi Phương Lâm An.
Phương Lâm An vừa day huyệt thái dương vừa đi đi lại lại trong phòng đầy bực dọc, lẩm bẩm một hồi cuối cùng như nghĩ ra điều gì, đứng trước giường Chu Bản Tân và hỏi: "Giờ cậu cảm thấy thế nào?"
"Mệt lắm, cứ như ông già tám mươi cô độc phải gánh ba mươi gánh nước, đi từ đầu làng phía đông sang đầu làng phía tây, tưới hết một ngày mới phát hiện ra tưới nhầm đất nhà người khác ấy." Chu Bản Tân uể oải đáp.
Phương Lâm An mở thiên nhãn, xác nhận Chu Bản Tân là chính cậu ấy chứ không phải thế thân, cũng không phải hồn ma cô đơn gì cả, trong lòng bắt đầu có một giả thiết táo bạo.
“Tôi từng thấy tình huống giống của cậu trong một quyển sách bí mật ở Tàng Thư Các của Linh Khê Môn.”
“Nhân vật chính trong sách cũng là một người âm dương, nhưng hắn là âm dương bẩm sinh, còn cậu là âm dương chuyển đổi sau này. Khi còn nhỏ, hắn từng mời thế thân nhưng lúc đó quy trình mời thế thân chưa hoàn chỉnh nên hắn đã đụng độ với thế thân của mình.”
“Thế thân của hắn có oán khí lớn và muốn giết hắn, thậm chí là cả nhà hắn, sau đó, khi thế thân giết hắn, linh hồn của hắn suýt tan biến và chỉ còn lại một góc nhỏ bám vào cơ thể. Thế thân đã dùng thân xác của hắn để tìm giết người thân của hắn.”
“Hắn vì muốn bảo vệ gia đình liền vùng dậy giành lại quyền kiểm soát thân xác và nuốt chửng thế thân, hắn tưởng mọi chuyện đã kết thúc cho đến vài năm sau, kẻ thù đến tìm hắn và cả hai giao chiến, kẻ thù đã giết hắn.”
“Kẻ thù thấy chết người, bỏ chạy, người nhà hắn vội báo quan nhưng khi quan sai tới, họ phát hiện hắn vẫn còn sống trong nhà, mặc bộ quần áo dính đầy máu. Mọi người đều nghĩ hắn là quỷ, dân làng liền trói hắn lại thiêu sống.”
“Sau khi dân làng thiêu chết hắn, họ đem xác hắn ném ra bãi tha ma nhưng gia đình vẫn lo lắng, nửa đêm lẻn ra bãi tha ma để nhặt xác về. Nhưng hắn dù bị thiêu cháy thành than lại sống lại một lần nữa! Gia đình hắn phát điên, còn hắn sau đó thì biệt tích.”
“Cuối cùng, dị văn lục viết rằng hắn trở thành kẻ lang thang, chết đi sống lại nhiều lần cuối cùng biến mất trong chiến loạn khi triều đại thay đổi.”
Vân Kiến Nguyệt xoa cằm, suy tư: “Vậy nhân vật chính này là có được khả năng chết đi sống lại, Chu Bản Tân cũng có thể sở hữu khả năng giống vậy ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Bản Tân không nhịn được đảo mắt: “Ý là sao? Tôi thành người bất tử rồi ư? Thế làm sao kiểm chứng, giết tôi thử phát xem?”
Đây chỉ là giả thuyết của Phương Lâm An và Vân Kiến Nguyệt, nếu giết Chu Bản Tân thật mà cậu ấy không có khả năng bất tử thì cả hai sẽ trở thành tội phạm mất.
Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của một người thứ tư.
“Thử xem.”
Vân Kiến Nguyệt lập tức bật dậy khỏi ghế, cô phản ứng rất nhanh nhưng vẫn không kịp với tà thần.
Tà thần khẽ búng tay, cổ của Chu Bản Tân liền bị một lực vô hình mạnh mẽ bẻ gãy.
Âm thanh xương gãy vang lên vô cùng rõ ràng và cái tát của Vân Kiến Nguyệt cũng rõ ràng không kém.
"Bốp!"
Gương mặt điển trai của Mặc Trầm bị đánh lệch sang một bên, Vân Kiến Nguyệt mắt bừng bừng giận dữ: “Anh bị điên à?!”
Phương Lâm An và Lục Trường Tuyết run rẩy khi thấy một tà thần to lớn xuất hiện trong phòng, một người, một quỷ, cả hai đều phẫn nộ vì Mặc Trầm giết chết Chu Bản Tân nhưng lại không dám hung hãn như Vân Kiến Nguyệt.
Mặc Trầm liếc Vân Kiến Nguyệt bằng đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nặng nề: "Cô muốn chết à?"
“Được, cứ thử đi.” Vân Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm Mặc Trầm, không lùi lấy nửa bước.
Hai người đối diện nhau rất lâu, cuối cùng Mặc Trầm khẽ cười không rõ ý tứ: “Chết một người thôi mà, cần gì kích động vậy.”
Vân Kiến Nguyệt giơ cưa máy lên chém thẳng vào Mặc Trầm, hành động dứt khoát không chút do dự.
“Chém chết anh thôi, mong là anh cũng đừng kích động.”
Vân Kiến Nguyệt ra tay nhanh nhưng động tác của Mặc Trầm còn nhanh hơn, anh chỉ hơi nhấc tay, sức mạnh của tà thần liền dễ dàng làm hỏng chiếc cưa máy.
Chiếc cưa máy bất động chém xuống, Mặc Trầm chỉ dùng hai ngón tay mà đã dễ dàng giữ chặt lại.
Phương Lâm An lạnh hết cả sống lưng, phải biết rằng Vân Kiến Nguyệt có thể đá bay một người đàn ông nặng tám mươi ký đi vài mét, vậy mà cú đánh toàn lực này lại bị chặn nhẹ nhàng như thế.
Mà chỉ dùng hai ngón tay thôi, quả là sỉ nhục người quá đáng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt lập tức buông chiếc cưa máy, tung một cú đấm móc trái nhắm thẳng vào gương mặt tuấn tú của Mặc Trầm.
Mặc Trầm giơ tay lên, bàn tay lớn bao trọn lấy nắm đấm của Vân Kiến Nguyệt, không để cô tiến gần thêm một chút nào.
“Loài người các người thật thú vị.” Mặc Trầm cười nhạt với giọng điệu đầy mỉa mai.
Anh không hiểu tại sao Vân Kiến Nguyệt lại tức giận đến vậy, rõ ràng khi Chu Bản Tân chết lần đầu, Vân Kiến Nguyệt không hề rơi một giọt nước mắt.
Nếu thật sự đau buồn, con người đáng lẽ phải khóc chứ?
Vậy nên, chắc chắn là Vân Kiến Nguyệt không buồn bã, nhưng nếu thế tại sao cô lại giận dữ như vậy?
Vân Kiến Nguyệt co gối đạp thẳng vào người Mặc Trầm, những chiêu thức tầm thường thế này cô đều rất thành thạo.
Như đã đoán trước, Mặc Trầm thoáng lách người ra phía sau cô, giữ chặt hai tay cô ra sau lưng, ép Vân Kiến Nguyệt phải cúi xuống.
“Vẫn chưa bỏ cuộc à?” Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào sau gáy của Vân Kiến Nguyệt với vẻ thích thú, anh nhận ra mái tóc của cô dường như hơi dài.
Tuy không dài như tóc của anh trước đây nhưng cũng đã đến độ chạm vai.
Lực tà thần của Mặc Trầm lan tỏa, hình thành trong không khí một chiếc kéo vô hình từ từ tiến sát vào đầu Vân Kiến Nguyệt.
Lục Trường Tuyết lúc này cũng không còn sợ hãi, bay tới để cứu Vân Kiến Nguyệt: “Đừng giết cục cưng của tôi!”
Nhưng cô ấy còn chưa kịp chạm vào Mặc Trầm đã bị một sức mạnh khổng lồ đẩy văng ra xa, ngã mạnh xuống đất.
Dù là quỷ không biết đau nhưng sự áp chế từ sức mạnh tự nhiên khiến cô ấy nằm sấp run rẩy không thể kiềm chế.
Tên này rốt cuộc là thứ gì mà lại mạnh đến mức như vậy!
Mặc Trầm thấy Vân Kiến Nguyệt không nói lời nào, tò mò hỏi: “Cô không sợ sao?”
“Sợ thì anh sẽ tha cho tôi à?” Vân Kiến Nguyệt hỏi lại.
Mặc Trầm khẽ cười: “Tất nhiên là không rồi.”
Chiếc kéo trong tay anh từ từ mở ra, nhằm thẳng vào tóc của Vân Kiến Nguyệt và cắt xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro