Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Thân Là Một Bản...
2024-11-13 20:31:04
Bản sao bị Vân Kiến Nguyệt chém mấy nhát nhưng vẫn cử động được, oán khí trên người càng lúc càng nặng.
Vân Kiến Nguyệt quyết đoán ném cái cưa điện sang một bên rồi ấn bản sao xuống đất mà giã, tay chân cô ra đòn liên tục.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Nắm đấm nào cũng trúng thịt.
Mỗi lần bản sao lãnh trọn một cú đấm, Chu Bản Tân lại run lên không tự chủ được.
Không còn cách nào khác, cái bản sao đó trông y hệt cậu, làm cậu cứ có cảm giác Vân Kiến Nguyệt đang đánh chính mình vậy!
“Còn dám xả oán khí à? Oán thêm cái nữa cho tao xem!” Vân Kiến Nguyệt vừa đấm vừa hỏi.
Bản sao bị đánh cho thân tàn ma dại, cuối cùng nó rên rỉ thu lại oán khí, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin: “Không oán nữa, không oán nữa, cô ngừng tay, đừng đánh nữa!”
Sau đó, Vân Kiến Nguyệt cứ như vác bao tải, đặt bản sao lên vai mình rồi nhặt cưa điện lên và bước ra ngoài.
Phương Lâm An há hốc mồm, ai đó giải thích cho anh ta xem đây là kiểu thu phục ma quỷ gì vậy? Bản sao tối tăm vặn vẹo lại bị đánh đến mức khuất phục ư?
Đang hoảng hốt, Phương Lâm An bỗng phản ứng lại, kéo Chu Bản Tân đuổi theo: “Này, cô định mang bản sao đi đâu đấy?”
“Tất nhiên là để nó trở về làm bản sao rồi.”
Vừa nói được mấy câu, Vân Kiến Nguyệt đã oai phong lẫm liệt vác bản sao đi tới căn phòng chứa nó từ xưa.
Ngay khi nhìn thấy chỗ mình bị phong ấn nhiều năm ở ngay trước mặt, trong mắt bản sao ánh lên sự căm hận mãnh liệt.
Tại sao hắn chỉ có thể làm một bản sao? Tại sao hắn không thể trở thành Chu Bản Tân?
Tại sao chứ!?
Vân Kiến Nguyệt đặt bản sao xuống, đá hắn một phát khiến hắn bật vào vị trí của mình: “Là bản sao thì phải có dáng vẻ của bản sao, biến lại thành người gỗ đi, nhanh lên!”
Phương Lâm An và Chu Bản Tân cũng đã đuổi tới chứng kiến cảnh này.
“Giờ hắn không biến lại thành người gỗ được đâu, cô bình tĩnh đi.” Phương Lâm An nói một câu phải trái.
Bản sao ấm ức lên tiếng: “Đúng đó! Tôi biến lại không được!”
Phương Lâm An nói tiếp: “Để tôi đi tìm Sở sư thúc, cùng mở đàn làm phép, phải yểm lại cấm chế mới có thể phong ấn hắn lại được.”
Một giây lên thiên đường, một giây xuống địa ngục.
Bản sao tức điên, hận không thể lao lên xé xác Phương Lâm An nhưng lại sợ bị Vân Kiến Nguyệt đánh thêm trận nữa, đành phải nhịn nhục.
“Thế còn không mau đi? Còn chờ gì nữa?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Phương Lâm An bảo họ ở lại canh giữ bản sao rồi đi tìm Sư Thúc Sở.
Rất nhanh sau đó, Sở đạo trưởng theo Phương Lâm An quay lại, còn dẫn theo vài tiểu đạo sĩ.
Các tiểu đạo sĩ nhanh chóng bày một bàn tế lễ, Phương Lâm An và Sở đạo trưởng đã bàn bạc xong cách làm phép.
“Tiểu hữu, mời đè bản sao xuống trận pháp.” Sở đạo trưởng vẽ một đồ hình bát quái, bảo Vân Kiến Nguyệt đưa bản sao nguy hiểm vào trận.
Vân Kiến Nguyệt thẳng tay tát bản sao một cái: “Ngoan ngoãn vào trong đi!”
Bản sao nghiến răng, bước từng bước một cách chậm chạp rất miễn cưỡng.
Hắn rõ ràng đã sắp thành công, tại sao giờ lại phải quay về cái cơ thể gỗ tối tăm đáng nguyền rủa đó?
Hắn chẳng qua chỉ không muốn làm bản sao nữa, hắn có gì sai?
Chu Bản Tân đứng trước bàn tế, lát nữa cậu cũng phải tham gia buổi tế vì cậu cũng là nhân vật chính trong nghi lễ này.
Khi bản sao cuối cùng cũng bước vào trận pháp, Vân Kiến Nguyệt quay người định rời khỏi bát quái trận thì đột nhiên bản sao lao tới.
Mọi người kinh hãi trước tình huống bất ngờ này, bàn tế đã bị bản sao đụng lật tung.
Dường như hắn không cảm thấy đau, trong đôi mắt đỏ ngầu chỉ còn hình bóng của Chu Bản Tân.
“Nếu tôi đã không sống được, vậy thì mọi người cùng chết đi! Dù sao từ năm cậu năm tuổi, cậu đáng lẽ đã phải chết rồi!”
Bản sao với vẻ mặt dữ tợn tóm lấy Chu Bản Tân, cậu theo phản xạ muốn đá văng hắn ra nhưng sức lực của bản sao lại lớn hơn nhiều, chỉ trong chớp mắt, cậu đã bị kẹp chặt không thể nhúc nhích.
"Chu Bản Tân!" Vân Kiến Nguyệt lập tức lao đến nhưng vẫn chậm một bước.
Bản sao từ phía trước ôm chặt lấy Chu Bản Tân.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, giữa hai người ánh lên một vầng sáng đỏ rực, tia sáng chói mắt khiến mọi người đều phải che mắt lại.
Khi ánh sáng lụi tàn, bản sao đã biến mất chỉ còn lại Chu Bản Tân đứng ngơ ngác, ngỡ ngàng.
“Chuyện gì vậy?”
Các tiểu đạo sĩ chưa từng thấy cảnh tượng như thế, sợ đến mức run rẩy.
Họ nhìn Chu Bản Tân, không dám tiến lại gần.
Vân Kiến Nguyệt cũng đứng cách cậu ba mét, cảnh giác nhìn: “Bây giờ cậu là ai?”
“Là em chứ ai nữa? Còn có thể là ai?” Chu Bản Tân ngơ ngác.
Ngay giây sau, biểu cảm của cậu đột nhiên trở nên dữ tợn, cậu nhe răng cười với Vân Kiến Nguyệt đầy điên cuồng: “Tôi là Chu Bản Tân đây, từ nay về sau tôi chính là Chu Bản Tân!”
Mặt Sở Đạo trưởng lạnh đi: “Không ổn rồi, bản sao đã cướp lấy thân thể của tiểu hữu Chu! Hai ý thức đang tranh giành quyền sở hữu cơ thể!”
Vân Kiến Nguyệt không hiểu thì hỏi: “Nếu tranh thua thì sẽ thế nào?”
“Linh hồn thua cuộc sẽ bị bên kia nuốt chửng, trở thành nguồn nuôi dưỡng cho kẻ thắng!” Phương Lâm An mặt mày khó coi, cứ tưởng mọi chuyện sắp kết thúc nhưng không ngờ lại bị bản sao này chơi thêm một vố!
Chu Bản Tân ôm đầu đau đớn, từ từ ngồi thụp xuống cuộn người lại, người run rẩy không ngừng như một con zombie sắp đột biến.
“Cút ra ngoài... Đây là cơ thể của tao...”
“Người đáng sống là tao! Trả lại cơ thể đây!”
“Mẹ kiếp! Mày cút đi!”
“Tao mới là Chu Bản Tân!”
Chu Bản Tân lúc này trông như một người đa nhân cách, trong miệng liên tục phát ra những lời với phong cách hoàn toàn khác nhau.
“Bây giờ phải làm gì?” Vân Kiến Nguyệt hỏi đạo trưởng Sở.
Sở Đạo trưởng lắc đầu nhẹ: “Chỉ có thể xem số mệnh của tiểu hữu Chu thôi.”
Ý ông là họ chẳng có cách nào cứu Chu Bản Tân nữa, nếu cậu ấy bị nuốt mất thì họ chỉ còn cách tiêu diệt kẻ thay thế cậu ấy.
Lục Trường Tuyết trong miếng ngọc bội lo lắng hỏi: “Nếu Chu Bản Tân bị nuốt thì sao? Dù gì bọn mình cũng từng vào sinh ra tử với nhau, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cậu ấy chết à?”
“Tôi biết.” Vân Kiến Nguyệt ánh mắt kiên quyết, lập tức bước nhanh về phía Chu Bản Tân.
Phương Lâm An vội hét lên: “Cô điên rồi à! Đừng đến gần cậu ta!”
Vân Kiến Nguyệt phớt lờ, lao đến đạp một phát vào bụng Chu Bản Tân.
Trong miệng Chu Bản Tân vang lên hai tiếng la đau đớn, một trước một sau.
“Ao—”
“Ao—”
“Trước mặt tao mà còn tính chạy, dù mày có giết Chu Bản Tân thì tao cũng lập tức đánh chết mày!” Nắm đấm như mưa trút lên người Chu Bản Tân, hai linh hồn bên trong luân phiên gào thét.
Chu Bản Tân thực sự không chịu nổi bị đánh, đột nhiên giành lại quyền sở hữu cơ thể, nắm chặt lấy cổ tay Vân Kiến Nguyệt, mặt mày đau khổ: “Đàn chị, chị đánh nữa thì người chết sẽ là em đó!”
Thấy Chu Bản Tân đã giành lại quyền sở hữu, Vân Kiến Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc cô định dừng tay, ánh mắt của Chu Bản Tân lại trở nên tàn nhẫn.
Tên bản sao to lớn như quả núi lao tới, bóp chặt cổ Vân Kiến Nguyệt: “Đồ đàn bà thối, còn dám đánh tao à? Tao biết ngay mày sẽ mềm lòng với hắn mà, quả nhiên chỉ cần nhường quyền sở hữu trong chốc lát là mày ngưng tay ngay!”
Vân Kiến Nguyệt tung chân đá một phát, Chu Bản Tân hét lên đau đớn rồi nhảy lùi ra nửa mét, bản thể của cậu lại giành lại quyền kiểm soát.
“Đàn chị, em còn chưa có mối tình nào cả đấy! Chị dùng cú đá tuyệt tử như vậy có phải quá đáng lắm rồi không?”
Vân Kiến Nguyệt quyết đoán ném cái cưa điện sang một bên rồi ấn bản sao xuống đất mà giã, tay chân cô ra đòn liên tục.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Nắm đấm nào cũng trúng thịt.
Mỗi lần bản sao lãnh trọn một cú đấm, Chu Bản Tân lại run lên không tự chủ được.
Không còn cách nào khác, cái bản sao đó trông y hệt cậu, làm cậu cứ có cảm giác Vân Kiến Nguyệt đang đánh chính mình vậy!
“Còn dám xả oán khí à? Oán thêm cái nữa cho tao xem!” Vân Kiến Nguyệt vừa đấm vừa hỏi.
Bản sao bị đánh cho thân tàn ma dại, cuối cùng nó rên rỉ thu lại oán khí, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin: “Không oán nữa, không oán nữa, cô ngừng tay, đừng đánh nữa!”
Sau đó, Vân Kiến Nguyệt cứ như vác bao tải, đặt bản sao lên vai mình rồi nhặt cưa điện lên và bước ra ngoài.
Phương Lâm An há hốc mồm, ai đó giải thích cho anh ta xem đây là kiểu thu phục ma quỷ gì vậy? Bản sao tối tăm vặn vẹo lại bị đánh đến mức khuất phục ư?
Đang hoảng hốt, Phương Lâm An bỗng phản ứng lại, kéo Chu Bản Tân đuổi theo: “Này, cô định mang bản sao đi đâu đấy?”
“Tất nhiên là để nó trở về làm bản sao rồi.”
Vừa nói được mấy câu, Vân Kiến Nguyệt đã oai phong lẫm liệt vác bản sao đi tới căn phòng chứa nó từ xưa.
Ngay khi nhìn thấy chỗ mình bị phong ấn nhiều năm ở ngay trước mặt, trong mắt bản sao ánh lên sự căm hận mãnh liệt.
Tại sao hắn chỉ có thể làm một bản sao? Tại sao hắn không thể trở thành Chu Bản Tân?
Tại sao chứ!?
Vân Kiến Nguyệt đặt bản sao xuống, đá hắn một phát khiến hắn bật vào vị trí của mình: “Là bản sao thì phải có dáng vẻ của bản sao, biến lại thành người gỗ đi, nhanh lên!”
Phương Lâm An và Chu Bản Tân cũng đã đuổi tới chứng kiến cảnh này.
“Giờ hắn không biến lại thành người gỗ được đâu, cô bình tĩnh đi.” Phương Lâm An nói một câu phải trái.
Bản sao ấm ức lên tiếng: “Đúng đó! Tôi biến lại không được!”
Phương Lâm An nói tiếp: “Để tôi đi tìm Sở sư thúc, cùng mở đàn làm phép, phải yểm lại cấm chế mới có thể phong ấn hắn lại được.”
Một giây lên thiên đường, một giây xuống địa ngục.
Bản sao tức điên, hận không thể lao lên xé xác Phương Lâm An nhưng lại sợ bị Vân Kiến Nguyệt đánh thêm trận nữa, đành phải nhịn nhục.
“Thế còn không mau đi? Còn chờ gì nữa?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Phương Lâm An bảo họ ở lại canh giữ bản sao rồi đi tìm Sư Thúc Sở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh sau đó, Sở đạo trưởng theo Phương Lâm An quay lại, còn dẫn theo vài tiểu đạo sĩ.
Các tiểu đạo sĩ nhanh chóng bày một bàn tế lễ, Phương Lâm An và Sở đạo trưởng đã bàn bạc xong cách làm phép.
“Tiểu hữu, mời đè bản sao xuống trận pháp.” Sở đạo trưởng vẽ một đồ hình bát quái, bảo Vân Kiến Nguyệt đưa bản sao nguy hiểm vào trận.
Vân Kiến Nguyệt thẳng tay tát bản sao một cái: “Ngoan ngoãn vào trong đi!”
Bản sao nghiến răng, bước từng bước một cách chậm chạp rất miễn cưỡng.
Hắn rõ ràng đã sắp thành công, tại sao giờ lại phải quay về cái cơ thể gỗ tối tăm đáng nguyền rủa đó?
Hắn chẳng qua chỉ không muốn làm bản sao nữa, hắn có gì sai?
Chu Bản Tân đứng trước bàn tế, lát nữa cậu cũng phải tham gia buổi tế vì cậu cũng là nhân vật chính trong nghi lễ này.
Khi bản sao cuối cùng cũng bước vào trận pháp, Vân Kiến Nguyệt quay người định rời khỏi bát quái trận thì đột nhiên bản sao lao tới.
Mọi người kinh hãi trước tình huống bất ngờ này, bàn tế đã bị bản sao đụng lật tung.
Dường như hắn không cảm thấy đau, trong đôi mắt đỏ ngầu chỉ còn hình bóng của Chu Bản Tân.
“Nếu tôi đã không sống được, vậy thì mọi người cùng chết đi! Dù sao từ năm cậu năm tuổi, cậu đáng lẽ đã phải chết rồi!”
Bản sao với vẻ mặt dữ tợn tóm lấy Chu Bản Tân, cậu theo phản xạ muốn đá văng hắn ra nhưng sức lực của bản sao lại lớn hơn nhiều, chỉ trong chớp mắt, cậu đã bị kẹp chặt không thể nhúc nhích.
"Chu Bản Tân!" Vân Kiến Nguyệt lập tức lao đến nhưng vẫn chậm một bước.
Bản sao từ phía trước ôm chặt lấy Chu Bản Tân.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, giữa hai người ánh lên một vầng sáng đỏ rực, tia sáng chói mắt khiến mọi người đều phải che mắt lại.
Khi ánh sáng lụi tàn, bản sao đã biến mất chỉ còn lại Chu Bản Tân đứng ngơ ngác, ngỡ ngàng.
“Chuyện gì vậy?”
Các tiểu đạo sĩ chưa từng thấy cảnh tượng như thế, sợ đến mức run rẩy.
Họ nhìn Chu Bản Tân, không dám tiến lại gần.
Vân Kiến Nguyệt cũng đứng cách cậu ba mét, cảnh giác nhìn: “Bây giờ cậu là ai?”
“Là em chứ ai nữa? Còn có thể là ai?” Chu Bản Tân ngơ ngác.
Ngay giây sau, biểu cảm của cậu đột nhiên trở nên dữ tợn, cậu nhe răng cười với Vân Kiến Nguyệt đầy điên cuồng: “Tôi là Chu Bản Tân đây, từ nay về sau tôi chính là Chu Bản Tân!”
Mặt Sở Đạo trưởng lạnh đi: “Không ổn rồi, bản sao đã cướp lấy thân thể của tiểu hữu Chu! Hai ý thức đang tranh giành quyền sở hữu cơ thể!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt không hiểu thì hỏi: “Nếu tranh thua thì sẽ thế nào?”
“Linh hồn thua cuộc sẽ bị bên kia nuốt chửng, trở thành nguồn nuôi dưỡng cho kẻ thắng!” Phương Lâm An mặt mày khó coi, cứ tưởng mọi chuyện sắp kết thúc nhưng không ngờ lại bị bản sao này chơi thêm một vố!
Chu Bản Tân ôm đầu đau đớn, từ từ ngồi thụp xuống cuộn người lại, người run rẩy không ngừng như một con zombie sắp đột biến.
“Cút ra ngoài... Đây là cơ thể của tao...”
“Người đáng sống là tao! Trả lại cơ thể đây!”
“Mẹ kiếp! Mày cút đi!”
“Tao mới là Chu Bản Tân!”
Chu Bản Tân lúc này trông như một người đa nhân cách, trong miệng liên tục phát ra những lời với phong cách hoàn toàn khác nhau.
“Bây giờ phải làm gì?” Vân Kiến Nguyệt hỏi đạo trưởng Sở.
Sở Đạo trưởng lắc đầu nhẹ: “Chỉ có thể xem số mệnh của tiểu hữu Chu thôi.”
Ý ông là họ chẳng có cách nào cứu Chu Bản Tân nữa, nếu cậu ấy bị nuốt mất thì họ chỉ còn cách tiêu diệt kẻ thay thế cậu ấy.
Lục Trường Tuyết trong miếng ngọc bội lo lắng hỏi: “Nếu Chu Bản Tân bị nuốt thì sao? Dù gì bọn mình cũng từng vào sinh ra tử với nhau, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cậu ấy chết à?”
“Tôi biết.” Vân Kiến Nguyệt ánh mắt kiên quyết, lập tức bước nhanh về phía Chu Bản Tân.
Phương Lâm An vội hét lên: “Cô điên rồi à! Đừng đến gần cậu ta!”
Vân Kiến Nguyệt phớt lờ, lao đến đạp một phát vào bụng Chu Bản Tân.
Trong miệng Chu Bản Tân vang lên hai tiếng la đau đớn, một trước một sau.
“Ao—”
“Ao—”
“Trước mặt tao mà còn tính chạy, dù mày có giết Chu Bản Tân thì tao cũng lập tức đánh chết mày!” Nắm đấm như mưa trút lên người Chu Bản Tân, hai linh hồn bên trong luân phiên gào thét.
Chu Bản Tân thực sự không chịu nổi bị đánh, đột nhiên giành lại quyền sở hữu cơ thể, nắm chặt lấy cổ tay Vân Kiến Nguyệt, mặt mày đau khổ: “Đàn chị, chị đánh nữa thì người chết sẽ là em đó!”
Thấy Chu Bản Tân đã giành lại quyền sở hữu, Vân Kiến Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc cô định dừng tay, ánh mắt của Chu Bản Tân lại trở nên tàn nhẫn.
Tên bản sao to lớn như quả núi lao tới, bóp chặt cổ Vân Kiến Nguyệt: “Đồ đàn bà thối, còn dám đánh tao à? Tao biết ngay mày sẽ mềm lòng với hắn mà, quả nhiên chỉ cần nhường quyền sở hữu trong chốc lát là mày ngưng tay ngay!”
Vân Kiến Nguyệt tung chân đá một phát, Chu Bản Tân hét lên đau đớn rồi nhảy lùi ra nửa mét, bản thể của cậu lại giành lại quyền kiểm soát.
“Đàn chị, em còn chưa có mối tình nào cả đấy! Chị dùng cú đá tuyệt tử như vậy có phải quá đáng lắm rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro