Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Mỗi Bên Húp Một...
2024-11-13 20:31:04
Phương Lâm An rùng mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải hai bản sao của mình, nếu không chắc giờ cái tay của anh ta cũng không giữ được rồi.
Nhưng nói đi nói lại, đây không phải là hành hung có chủ ý sao? Vân Kiến Nguyệt, cô đúng là một tên tội phạm ngoài vòng pháp luật đấy nhỉ!
Chu Bản Tân trong phòng nghiến răng, tức giận nói: “Được thôi, chỉ cần có thể chứng minh tôi là thật, một cánh tay thì có là gì, chị cứ chém đi!”
Chu Bản Tân ngoài sân lại lặng lẽ lùi lại vài bước, cách xa Vân Kiến Nguyệt thêm chút nữa: “Chị có biết từ đây xuống núi mất bao lâu không? Đợi đến khi chị đưa em vào bệnh viện thì em đã mất máu mà chết rồi!”
Thấy Chu Bản Tân ngoài sân không dám làm, Chu Bản Tân trong phòng nở một nụ cười chiến thắng: “Đàn chị, hắn không dám, hắn chắc chắn là đồ giả!”
Ánh mắt của Vân Kiến Nguyệt từ từ khóa chặt vào Chu Bản Tân ngoài sân, cô từ từ giơ chiếc cưa điện lên.
Phía sau cô, nụ cười trên mặt Chu Bản Tân trong phòng càng rạng rỡ.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên mặt Chu Bản Tân trong phòng cứng đờ.
Chiếc cưa điện trong tay Vân Kiến Nguyệt bị cô ném mạnh tới, không chệch đi đâu mà cắm thẳng vào ngực của hắn.
Máu từ từ chảy xuống từ chiếc cưa, Chu Bản Tân không thể tin nổi nhìn Vân Kiến Nguyệt, trên mặt hiện lên một nụ cười thê lương: “Đàn chị, chị chém nhầm người rồi...”
Vân Kiến Nguyệt bước nhanh tới, rút chiếc cưa ra khỏi ngực hắn, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả sàn nhà, bắn lên khắp người Vân Kiến Nguyệt.
Nhìn thấy Chu Bản Tân trong phòng từ từ ngã xuống, Phương Lâm An hoảng loạn: “Cô… cô… Vân Kiến Nguyệt, cô làm gì thế! Dù bây giờ cô là người của Cục Linh Dị, nhưng giết người bình thường cũng phải ngồi tù đấy!”
Chu Bản Tân ngoài sân cũng choáng váng: “Ôi trời, hắn còn chảy máu sao? Chân thực quá rồi đấy!”
Vân Kiến Nguyệt không quay đầu lại, chỉ nhìn xuống kẻ đang hấp hối, cô hơi nghiêng đầu, hỏi: “Anh nghĩ tôi trông giống một kẻ ngốc sao? Người bình thường nào lại sẵn sàng chặt đứt tay mình để chứng minh mình trong sạch chứ? Dù suốt thời gian qua làm người trong giấc mơ, nhưng rõ ràng hắn chẳng hiểu gì về con người thật sự cả.”
“Chu Bản Tân” vốn đang yếu ớt, đôi mắt gần như nhắm lại lập tức mở to, mặt hắn méo mó, phẫn nộ vì bị vạch trần.
“Rõ ràng tôi đã lấy được bóng và máu thịt của cậu ta, tôi còn sở hữu toàn bộ ký ức của cậu ta, sao các người vẫn nhận ra tôi không phải là cậu ta chứ?”
Vân Kiến Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt chán chường: “Bởi vì chúng tôi là con người, cậu có khuôn mặt giống cậu ta, ký ức giống cậu ta nhưng không có nghĩa là cậu chính là cậu ta.”
Bản sao điên tiết gào lên: “Không hiểu!”
Lục Trường Tuyết không nhịn nổi nữa, từ ngọc bội bay ra đá một phát vào bản sao: “Không hiểu mà còn nói như đúng rồi hả?”
Bản sao bị cú đá làm cho loạng choạng, hắn tức giận nhìn Lục Trường Tuyết: “Mày cũng là quỷ như tao, tại sao lại giúp đỡ mấy người này chứ?”
“Mày bị điên à? Ma quỷ chẳng phải là do con người biến thành sao? Mày chưa từng là người chắc?” Lục Trường Tuyết mạnh miệng đáp trả.
Phương Lâm An lặng lẽ giơ ngón cái lên: Con quỷ này có tư tưởng đúng đắn thật, xứng đáng là thành viên tích cực của loài người!
Bản sao bị chặn họng, hắn đã chết nhiều năm rồi, lang thang nhân gian mãi mà không thể đầu thai, hắn khao khát được làm người trở lại, muốn tự do tận hưởng ánh sáng mặt trời, ôm lấy thiên nhiên.
Vì vậy hắn đã nhắm đến một đứa trẻ âm dương.
Có lẽ vì đứa trẻ này là âm dương không giống với những đứa trẻ bình thường, nó rất dễ bị tà khí của hắn xâm nhập.
Đúng lúc hắn chờ đứa trẻ chết để chiếm lấy cơ thể, một tên đạo sĩ chết tiệt đã bắt hắn lại!
Lão đạo sĩ đó biến hắn thành một bản sao, khiến hắn lầm tưởng mình đã trở thành đứa trẻ này, bị mắc kẹt trong giấc mơ hết lần này đến lần khác chịu đựng tai kiếp mà lẽ ra đứa trẻ đó phải gánh chịu!
Giờ đây hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi phong ấn, nhận ra đứa trẻ này đã khiến hắn chịu đựng những năm tháng đau khổ, hắn quyết tâm lấy lại cuộc sống đáng lẽ phải thuộc về mình, như vậy có gì là sai chứ?
Nếu không phải vì lão đạo sĩ đó, hắn đã trở thành Chu Bản Tân từ lâu rồi!
Giờ hắn chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình, tại sao loài người và con quỷ này đều ngăn cản hắn!
“Mày nhìn tao kiểu gì đấy? Không phục à?” Lục Trường Tuyết xắn tay áo định lao vào đánh hắn.
Bản sao phản ứng nhanh, hắn cúi rạp người xuống né tránh rồi bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, đến mức Vân Kiến Nguyệt không thể đuổi kịp ngay lập tức.
“Cản hắn lại!” Vân Kiến Nguyệt hét lên với Phương Lâm An đang đứng ở cửa.
Phương Lâm An theo phản xạ đứng chắn cửa, dang hai tay ra để chặn bản sao đang lao tới.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Phương Lâm An bị bản sao đụng văng ra ngoài.
Anh ta bay lên, bay cao vô cùng.
Ngay trước khi bị rơi mạnh xuống đất, trong đầu Phương Lâm An chỉ còn duy nhất một câu này.
Vân Kiến Nguyệt như một con báo săn lao lên, hét với Chu Bản Tân đang đứng đơ ra đó: “Còn không chạy là muốn chết à!”
Chu Bản Tân nhìn thấy bản sao đang ngay trước mặt mình, sợ đến nỗi lồm cồm bò dậy chạy vòng quanh sân.
Bản sao đầy máu chạy nhanh hơn, không ngừng vươn tay cố bắt lấy Chu Bản Tân.
Cậu chạy, hắn đuổi, không thoát được dù có mọc cánh mà bay.
“Đàn chị cứu em với a a a!” Chu Bản Tân thét lên như gà bị cắt tiết, vừa chạy vừa gào, tiếng hét khiến chim trời trên cao cũng bị dọa đến rối loạn.
Vân Kiến Nguyệt lao lên, chuẩn xác túm lấy cạp quần của bản sao, cô dùng sức mạnh kéo quần hắn tuột xuống gần hết, lộ ra một nửa cái mông trắng nõn.
Bản sao cứng đơ quay đầu lại, gương mặt đầy máu của hắn bộc phát luồng oán khí mạnh mẽ: “Cô là đồ biến thái à!”
Chu Bản Tân nhìn bản sao của mình trong bộ dạng thảm hại đó, theo phản xạ che lấy mông rồi hét lên: “Mặc quần vào cho nó mau lên!”
Chuyện này khác gì bị lột quần cậu thật chứ!
Không khác gì cả!
Phương Lâm An cũng thét lên: “Đồ lưu manh! Ngay cả bản sao kém tuổi cũng không tha sao!”
Lục Trường Tuyết nhẹ nhàng nhận xét: “Kém tuổi, bản sao, nghe là thấy có gì đó thú vị rồi.”
“Cái gì cũng chấp nhận thì chỉ có hại cho bản thân thôi!” Bản sao cáu tiết, vừa hét vừa kéo quần lên theo phản xạ. Dù giờ là quỷ không phải người nhưng hắn vẫn có chút lòng tự tôn!
“Mỗi bên húp một miếng sẽ giúp tôi cân bằng dinh dưỡng!” Lục Trường Tuyết kiên quyết đáp trả.
Chỉ có Vân Kiến Nguyệt bĩu môi vẻ mất kiên nhẫn: “Gào cái gì chứ? Chẳng phải các cậu đã biết tôi là biến thái từ ngày đầu rồi sao?”
Cô nhất quyết không thừa nhận là vốn định túm tay hắn để vật ngửa ra, nhưng vì hắn chạy quá nhanh nên cô túm hụt đâm ra chỉ vớ được cái cạp quần.
Oán khí trên người bản sao càng lúc càng nặng, Lục Trường Tuyết lập tức hét lên: “Hình như nó sắp hóa đen rồi! Cẩn thận đó, cục cưng!”
“Ông đây vốn đã đen từ đầu rồi nhá!” Bản sao oán khí ngùn ngụt, hôm nay hắn phải thay trời hành đạo, giết sạch đám ngốc nghếch này!
Nhìn oán khí gần như muốn nuốt chửng Vân Kiến Nguyệt đang đứng gần nhất, cô giơ cao chiếc cưa điện lên và bổ mạnh xuống.
Máu lại bắn ra tung tóe.
Đôi mắt bản sao đỏ ngầu: “Mày còn dám chém tao à?”
“Chém thì chém thôi, còn phải chọn ngày lành tháng tốt nữa sao?”
Nhưng nói đi nói lại, đây không phải là hành hung có chủ ý sao? Vân Kiến Nguyệt, cô đúng là một tên tội phạm ngoài vòng pháp luật đấy nhỉ!
Chu Bản Tân trong phòng nghiến răng, tức giận nói: “Được thôi, chỉ cần có thể chứng minh tôi là thật, một cánh tay thì có là gì, chị cứ chém đi!”
Chu Bản Tân ngoài sân lại lặng lẽ lùi lại vài bước, cách xa Vân Kiến Nguyệt thêm chút nữa: “Chị có biết từ đây xuống núi mất bao lâu không? Đợi đến khi chị đưa em vào bệnh viện thì em đã mất máu mà chết rồi!”
Thấy Chu Bản Tân ngoài sân không dám làm, Chu Bản Tân trong phòng nở một nụ cười chiến thắng: “Đàn chị, hắn không dám, hắn chắc chắn là đồ giả!”
Ánh mắt của Vân Kiến Nguyệt từ từ khóa chặt vào Chu Bản Tân ngoài sân, cô từ từ giơ chiếc cưa điện lên.
Phía sau cô, nụ cười trên mặt Chu Bản Tân trong phòng càng rạng rỡ.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên mặt Chu Bản Tân trong phòng cứng đờ.
Chiếc cưa điện trong tay Vân Kiến Nguyệt bị cô ném mạnh tới, không chệch đi đâu mà cắm thẳng vào ngực của hắn.
Máu từ từ chảy xuống từ chiếc cưa, Chu Bản Tân không thể tin nổi nhìn Vân Kiến Nguyệt, trên mặt hiện lên một nụ cười thê lương: “Đàn chị, chị chém nhầm người rồi...”
Vân Kiến Nguyệt bước nhanh tới, rút chiếc cưa ra khỏi ngực hắn, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả sàn nhà, bắn lên khắp người Vân Kiến Nguyệt.
Nhìn thấy Chu Bản Tân trong phòng từ từ ngã xuống, Phương Lâm An hoảng loạn: “Cô… cô… Vân Kiến Nguyệt, cô làm gì thế! Dù bây giờ cô là người của Cục Linh Dị, nhưng giết người bình thường cũng phải ngồi tù đấy!”
Chu Bản Tân ngoài sân cũng choáng váng: “Ôi trời, hắn còn chảy máu sao? Chân thực quá rồi đấy!”
Vân Kiến Nguyệt không quay đầu lại, chỉ nhìn xuống kẻ đang hấp hối, cô hơi nghiêng đầu, hỏi: “Anh nghĩ tôi trông giống một kẻ ngốc sao? Người bình thường nào lại sẵn sàng chặt đứt tay mình để chứng minh mình trong sạch chứ? Dù suốt thời gian qua làm người trong giấc mơ, nhưng rõ ràng hắn chẳng hiểu gì về con người thật sự cả.”
“Chu Bản Tân” vốn đang yếu ớt, đôi mắt gần như nhắm lại lập tức mở to, mặt hắn méo mó, phẫn nộ vì bị vạch trần.
“Rõ ràng tôi đã lấy được bóng và máu thịt của cậu ta, tôi còn sở hữu toàn bộ ký ức của cậu ta, sao các người vẫn nhận ra tôi không phải là cậu ta chứ?”
Vân Kiến Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt chán chường: “Bởi vì chúng tôi là con người, cậu có khuôn mặt giống cậu ta, ký ức giống cậu ta nhưng không có nghĩa là cậu chính là cậu ta.”
Bản sao điên tiết gào lên: “Không hiểu!”
Lục Trường Tuyết không nhịn nổi nữa, từ ngọc bội bay ra đá một phát vào bản sao: “Không hiểu mà còn nói như đúng rồi hả?”
Bản sao bị cú đá làm cho loạng choạng, hắn tức giận nhìn Lục Trường Tuyết: “Mày cũng là quỷ như tao, tại sao lại giúp đỡ mấy người này chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mày bị điên à? Ma quỷ chẳng phải là do con người biến thành sao? Mày chưa từng là người chắc?” Lục Trường Tuyết mạnh miệng đáp trả.
Phương Lâm An lặng lẽ giơ ngón cái lên: Con quỷ này có tư tưởng đúng đắn thật, xứng đáng là thành viên tích cực của loài người!
Bản sao bị chặn họng, hắn đã chết nhiều năm rồi, lang thang nhân gian mãi mà không thể đầu thai, hắn khao khát được làm người trở lại, muốn tự do tận hưởng ánh sáng mặt trời, ôm lấy thiên nhiên.
Vì vậy hắn đã nhắm đến một đứa trẻ âm dương.
Có lẽ vì đứa trẻ này là âm dương không giống với những đứa trẻ bình thường, nó rất dễ bị tà khí của hắn xâm nhập.
Đúng lúc hắn chờ đứa trẻ chết để chiếm lấy cơ thể, một tên đạo sĩ chết tiệt đã bắt hắn lại!
Lão đạo sĩ đó biến hắn thành một bản sao, khiến hắn lầm tưởng mình đã trở thành đứa trẻ này, bị mắc kẹt trong giấc mơ hết lần này đến lần khác chịu đựng tai kiếp mà lẽ ra đứa trẻ đó phải gánh chịu!
Giờ đây hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi phong ấn, nhận ra đứa trẻ này đã khiến hắn chịu đựng những năm tháng đau khổ, hắn quyết tâm lấy lại cuộc sống đáng lẽ phải thuộc về mình, như vậy có gì là sai chứ?
Nếu không phải vì lão đạo sĩ đó, hắn đã trở thành Chu Bản Tân từ lâu rồi!
Giờ hắn chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình, tại sao loài người và con quỷ này đều ngăn cản hắn!
“Mày nhìn tao kiểu gì đấy? Không phục à?” Lục Trường Tuyết xắn tay áo định lao vào đánh hắn.
Bản sao phản ứng nhanh, hắn cúi rạp người xuống né tránh rồi bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, đến mức Vân Kiến Nguyệt không thể đuổi kịp ngay lập tức.
“Cản hắn lại!” Vân Kiến Nguyệt hét lên với Phương Lâm An đang đứng ở cửa.
Phương Lâm An theo phản xạ đứng chắn cửa, dang hai tay ra để chặn bản sao đang lao tới.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Phương Lâm An bị bản sao đụng văng ra ngoài.
Anh ta bay lên, bay cao vô cùng.
Ngay trước khi bị rơi mạnh xuống đất, trong đầu Phương Lâm An chỉ còn duy nhất một câu này.
Vân Kiến Nguyệt như một con báo săn lao lên, hét với Chu Bản Tân đang đứng đơ ra đó: “Còn không chạy là muốn chết à!”
Chu Bản Tân nhìn thấy bản sao đang ngay trước mặt mình, sợ đến nỗi lồm cồm bò dậy chạy vòng quanh sân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản sao đầy máu chạy nhanh hơn, không ngừng vươn tay cố bắt lấy Chu Bản Tân.
Cậu chạy, hắn đuổi, không thoát được dù có mọc cánh mà bay.
“Đàn chị cứu em với a a a!” Chu Bản Tân thét lên như gà bị cắt tiết, vừa chạy vừa gào, tiếng hét khiến chim trời trên cao cũng bị dọa đến rối loạn.
Vân Kiến Nguyệt lao lên, chuẩn xác túm lấy cạp quần của bản sao, cô dùng sức mạnh kéo quần hắn tuột xuống gần hết, lộ ra một nửa cái mông trắng nõn.
Bản sao cứng đơ quay đầu lại, gương mặt đầy máu của hắn bộc phát luồng oán khí mạnh mẽ: “Cô là đồ biến thái à!”
Chu Bản Tân nhìn bản sao của mình trong bộ dạng thảm hại đó, theo phản xạ che lấy mông rồi hét lên: “Mặc quần vào cho nó mau lên!”
Chuyện này khác gì bị lột quần cậu thật chứ!
Không khác gì cả!
Phương Lâm An cũng thét lên: “Đồ lưu manh! Ngay cả bản sao kém tuổi cũng không tha sao!”
Lục Trường Tuyết nhẹ nhàng nhận xét: “Kém tuổi, bản sao, nghe là thấy có gì đó thú vị rồi.”
“Cái gì cũng chấp nhận thì chỉ có hại cho bản thân thôi!” Bản sao cáu tiết, vừa hét vừa kéo quần lên theo phản xạ. Dù giờ là quỷ không phải người nhưng hắn vẫn có chút lòng tự tôn!
“Mỗi bên húp một miếng sẽ giúp tôi cân bằng dinh dưỡng!” Lục Trường Tuyết kiên quyết đáp trả.
Chỉ có Vân Kiến Nguyệt bĩu môi vẻ mất kiên nhẫn: “Gào cái gì chứ? Chẳng phải các cậu đã biết tôi là biến thái từ ngày đầu rồi sao?”
Cô nhất quyết không thừa nhận là vốn định túm tay hắn để vật ngửa ra, nhưng vì hắn chạy quá nhanh nên cô túm hụt đâm ra chỉ vớ được cái cạp quần.
Oán khí trên người bản sao càng lúc càng nặng, Lục Trường Tuyết lập tức hét lên: “Hình như nó sắp hóa đen rồi! Cẩn thận đó, cục cưng!”
“Ông đây vốn đã đen từ đầu rồi nhá!” Bản sao oán khí ngùn ngụt, hôm nay hắn phải thay trời hành đạo, giết sạch đám ngốc nghếch này!
Nhìn oán khí gần như muốn nuốt chửng Vân Kiến Nguyệt đang đứng gần nhất, cô giơ cao chiếc cưa điện lên và bổ mạnh xuống.
Máu lại bắn ra tung tóe.
Đôi mắt bản sao đỏ ngầu: “Mày còn dám chém tao à?”
“Chém thì chém thôi, còn phải chọn ngày lành tháng tốt nữa sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro