Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi

Sao Có Tận Hai...

2024-11-13 20:31:04

Dù sao hiện giờ Chu Bản Tân cũng đang ở núi Sùng Quang, thế thân muốn thay thế cậu ấy, chắc chắn sẽ ẩn nấp ở đâu đó trên núi chờ thời cơ!

Vân Kiến Nguyệt nhìn xuống chân Chu Bản Tân, Phương Lâm An nhận ra điều gì đó cũng nhìn theo bóng của cậu. Phương Lâm An thấy có bóng mới thở phào: “Lần sau muốn đi vệ sinh thì nói một tiếng để tôi đi cùng. Cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không biết cái thế thân đáng sợ thế nào đâu!”

Chu Bản Tân cười cười, bước vào phòng: “Nếu tôi chết rồi thì càng đáng sợ hơn, đúng không?”

Phương Lâm An bực mình theo sau Chu Bản Tân, còn Vân Kiến Nguyệt đi phía sau, ánh mắt dừng lại ở cổ Chu Bản Tân. Cổ cậu sạch trơn, không có tấm bùa mà Sở đạo trưởng đã đưa cho vào sáng nay!

Vân Kiến Nguyệt im lặng theo hai người vào phòng, đứng chắn trước cửa chặn lối ra vào.

“Lấy túi của tôi qua đây, Phương Lâm An,” cô cố ý bảo Phương Lâm An đi xa hơn để lấy túi.

Phương Lâm An không chút nghi ngờ, lấy túi trên giường rồi ném cho cô.

Vân Kiến Nguyệt cầm lấy túi, tay còn lại đã nắm chặt cán cưa máy bên trong.

“Đói rồi, không biết khi nào họ mang cơm đến?” Chu Bản Tân nhìn hai người đang đứng cách mình khá xa, mặt có chút khó chịu: “Hai người xa tôi vậy làm gì? Không phải muốn bảo vệ tôi sao?”

Câu nói này nghe có gì đó không đúng, Phương Lâm An cũng cảm thấy bất thường.

Ngay lúc này, có tiếng bước chân từ phía sau lưng Vân Kiến Nguyệt vang lên càng lúc càng gần.

Khi người đến chỉ cách mình một mét, Vân Kiến Nguyệt bất ngờ quay lại rút cưa máy ra và chém tới.

Chu Bản Tân sợ hãi ôm đầu hét lên: “Đàn chị muốn làm gì? Giết người diệt khẩu à?!”

Lưỡi cưa chỉ cách cổ Chu Bản Tân chưa đầy 5cm khiến cậu sợ hãi đứng như con cút, không dám nhúc nhích sợ bị Vân Kiến Nguyệt chém nhầm.

Phương Lâm An bàng hoàng.

Anh ta nhìn Chu Bản Tân trong phòng rồi lại nhìn Chu Bản Tân đang bị Vân Kiến Nguyệt dí cưa ngoài cửa, hai mắt gần như muốn rớt ra ngoài.

“Sao lại có hai Chu Bản Tân lận?”

Nghe Phương Lâm An nói, Chu Bản Tân ở ngoài cửa quay vào nhìn thì sợ đến mức ngã lùi lại, sau đó ngồi bệt xuống đất ôm chặt lấy chân Vân Kiến Nguyệt.

“Đàn chị, ma ma ma... cứu em với!”

Cảm giác này quá quen thuộc, cái kiểu bám chân ai không lạ gì, Vân Kiến Nguyệt giật khóe miệng, cầm cưa máy ép xuống thêm mấy phân: “Lại muốn lấy chân chị làm vật chôn cùng à?”

Chu Bản Tân rụt tay trông như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Nhưng một người cao to như cậu lại làm động tác này thì trông thực sự rất lố bịch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương Lâm An thấy mà buồn nôn, không nhịn được chống vào cửa khung và bắt đầu nôn khan: “Buồn nôn, nhìn cái dáng vẻ kia...”

Nói được nửa chừng, ánh mắt Phương Lâm An nhìn xuống đất.

Rồi anh ta đột nhiên hô lên: “Tránh ra mau! Đó là đồ giả, hắn không có bóng!”

Vân Kiến Nguyệt cúi đầu, thấy quả nhiên người này không có bóng, lập tức đá văng hắn ra xa ba mét.

Phương Lâm An há hốc mồm: “Hắn nặng 80 ký đấy, cô chỉ một cước mà đã đá bay được xa thế?”

“Bình thường thôi.” Vân Kiến Nguyệt bước đến cạnh Phương Lâm An.

Bây giờ cả hai đứng ở cửa, Chu Bản Tân có bóng trong phòng, còn Chu Bản Tân không có bóng ở sân, hai người đứng cách họ khoảng năm mét.

Phương Lâm An thử dùng pháp khí để kiểm tra nhưng pháp khí lại dao động không ngừng giữa hai người, không xác định được ai thật ai giả.

Chu Bản Tân trong phòng khó chịu nhìn Chu Bản Tân ngoài sân: “Đàn chị, hắn chính là thế thân đúng không? Hắn muốn giết em đấy, mau bảo vệ em!”

Chu Bản Tân ngoài sân kinh hãi nhìn người trong phòng, sau đó nhìn xuống chân mình, thấy mặt đất sạch trơn không bóng bèn thảm thiết hét lên: “Bóng của em đâu? Em chỉ đi vệ sinh thôi mà, bóng của em đâu rồi!”

Không thể phủ nhận, hai người này có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau, ngay cả Phương Lâm An cũng không khỏi nhìn thêm Chu Bản Tân ngoài sân vài lần.

Dù thế nào thì người này cũng giống bản chính hơn.

Nhưng vấn đề là, cậu không có bóng! Người bình thường sao lại không có bóng chứ?

Vân Kiến Nguyệt quan sát hai người một cách cẩn thận, phát hiện cả hai đều không đeo bùa trên cổ.

“Bùa của hai người đâu?” Cô cảm thấy lo lắng.

Giờ trường hợp tốt nhất là trong hai người này có một là thật, còn lại là giả.

Trường hợp xấu nhất là cả hai đều là giả, còn Chu Bản Tân thật đang gặp nguy hiểm!

Chu Bản Tân ngoài sân vô thức đưa tay lên ngực sờ, nhưng chỉ chạm vào khoảng không: “Chết tiệt, pháp bảo của em đâu rồi?”

Chu Bản Tân trong phòng vội vàng giải thích: “Lúc nãy đi vệ sinh, tấm bùa bỗng dưng biến thành tro, tôi sợ quá nên mới vội vã quay về.”

“Vậy tại sao lúc quay về cậu không nói gì?” Phương Lâm An nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

Chu Bản Tân trong phòng đáp: “Thấy hai người là tôi đã thấy an tâm rồi, định ngồi xuống từ từ nói ai ngờ tên giả mạo kia xuất hiện!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Giả cái đầu cậu! Cả nhà cậu đều là đồ giả!” Chu Bản Tân ngoài sân giận dữ tới quên cả sợ, đứng cách mười mét mà lớn tiếng cãi lại.

“Nói thừa, tôi là người thật nên tôi mới có gia đình, còn cậu là đồ giả lấy đâu ra gia đình?” Chu Bản Tân trong phòng đập bàn hét lớn.

Chu Bản Tân ngoài sân tức giận đến dựng cả tóc gáy: “Ông đây mới là thật! Đàn chị, chẳng lẽ chị không nhận ra người em trai đã ở bên chị hai năm sao?”

Chu Bản Tân trong phòng cũng hét lên với Vân Kiến Nguyệt: “Hồi em về quê, em đã đập bệ thờ để cứu chị, tình cảm vào sinh ra tử đó, chị sẽ không quên chứ?”

“Hồi năm nhất em vừa vào câu lạc bộ, bảng đăng ký là em tìm chị lấy mà!”

“Lần đầu em đánh biện luận, chính chị là người dẫn dắt em đấy!”

“Em từng theo đuổi bạn cùng phòng của chị rồi bị cô ấy từ chối, em đã khóc với chị suốt ba ngày!”

“...”

Hai Chu Bản Tân không ngừng la hét, cố gắng chứng minh mình là người thật.

Vân Kiến Nguyệt đau đầu, đưa tay gãi tai.

Tai ngứa ngáy, chắc mọc ráy tai rồi.

Phương Lâm An đứng đờ người, quay sang hỏi Vân Kiến Nguyệt: “Ai nói đúng vậy?”

“Đều đúng cả.” Vân Kiến Nguyệt liếc Phương Lâm An, hai người kia vẫn tiếp tục lớn tiếng tự chứng minh.

Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt đột ngột quát lớn: “Im hết đi!”

Hai Chu Bản Tân lập tức ngậm miệng, xấu hổ nhìn cô.

Phương Lâm An: …

Chết tiệt, ngay cả nét mặt cũng giống hệt nhau, giờ phải làm sao để phân biệt ai thật ai giả đây?

Vân Kiến Nguyệt hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh: “Tôi có cách để xác định ai thật ai giả.”

“Cách nào?” Chu Bản Tân trong phòng hỏi.

Vân Kiến Nguyệt nói: “Chu Bản Tân giả là người gỗ, không chảy máu, cả hai hãy để tôi chém một nhát, ai không chảy máu thì là giả.”

Chu Bản Tân ngoài sân lưỡng lự: “Chém một nhát? Chém vào đâu?”

Vân Kiến Nguyệt nở nụ cười hiền hòa, nhe hàm răng trắng sáng: “Chém vào tay nhé, tôi có tay nghề tốt, vết cắt gọn ghẽ, cắt xong đưa ngay đến bệnh viện là có thể nối lại hoàn toàn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi

Số ký tự: 0