Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Điện Thoại Khôn...
2024-11-13 20:31:04
Cái đầu giả nát thành từng mảnh gỗ vụn, chứng tỏ Vân Kiến Nguyệt thật sự rất mạnh.
“Hừ.”
Giữa đêm tối tĩnh mịch, tiếng cười nhẹ bỗng vang lên từ đằng xa nghe rõ mồn một.
“Ai đấy?” Vân Kiến Nguyệt quay theo tiếng động, tay vô thức siết chặt cưa máy.
Mặc Trầm đứng cách khoảng bảy, tám mét, từ xa nhìn Vân Kiến Nguyệt. Trên mặt anh vẫn còn chút ý cười, rõ ràng là đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi.
“Chu Bản Tân bây giờ thế nào rồi? Tôi có thể đưa cậu ta về không?” Vân Kiến Nguyệt biết Mặc Trầm đã nhìn thấy tất cả và cũng biết thân phận của anh không hề đơn giản, đoán rằng Mặc Trầm chắc chắn sẽ biết cách xử lý chuyện này.
Mặc Trầm chỉ nhún vai, chỉ vào mái tóc ngắn của mình, vốn là “tác phẩm” của Vân Kiến Nguyệt: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết à?”
Vân Kiến Nguyệt im lặng, thầm hận bản thân sao lúc trước tay mình lại ngứa vậy chứ? Đáng ra lúc ấy không chỉ nên cắt tóc Mặc Trầm, mà phải thẳng tay “cắt” luôn tên khốn này!
Biết cầu không nổi cái vị thần xấu tính này, Vân Kiến Nguyệt đành quay lại đánh thức Phương Lâm An để cùng tìm cách giải quyết.
Vừa đi được nửa đường, cô đã gặp ngay Phương Lâm An vừa gọi điện vừa chạy loạn khắp nơi tìm cô.
“Hai người chạy đi đâu thế hả? Tôi bị muỗi cắn tỉnh dậy thì phát hiện chỉ còn mình tôi trong phòng. Cô có biết chuyện này gây tổn thương sâu sắc cho trái tim bé nhỏ của tôi lắm không!” Phương Lâm An gầm lên: “Gọi điện thì không nghe máy, điện thoại của hai người có cũng như không à? Không dùng thì đem đi quyên góp cho người cần đi!”
Vân Kiến Nguyệt hoàn toàn chắc chắn rằng người đàn ông đang nổi điên trước mặt mình là Phương Lâm An thật.
Dù gì thì trông kẻ vừa chạy tới mà mất một chiếc giày thế này, chắc cũng chẳng thông minh cho lắm.
“Điện thoại để chế độ im lặng, giờ đi theo tôi.” Vân Kiến Nguyệt dẫn Phương Lâm An tới căn phòng chứa thế thân, vừa đi vừa kể lại chuyện Chu Bản Tân mộng du.
Nhìn Chu Bản Tân đứng tại vị trí của thế thân, sắc mặt Phương Lâm An trầm xuống: “Tình trạng của cậu ta rất tệ, đã sắp bị thế thân thay thế rồi.”
Xem ra, thế thân muốn thay thế Chu Bản Tân để trở thành Chu Bản Tân, còn đẩy Chu Bản Tân xuống làm thế thân, bù đắp cho bao đau khổ mà nó đã chịu đựng suốt thời gian qua.
“Vừa rồi tôi gặp một tên giả dạng anh nên đã chém chết nó. Việc đó có ảnh hưởng gì đến Chu Bản Tân không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Phương Lâm An lắc đầu: “Không đâu, thế thân không dễ chết như vậy, cô chỉ chặt hỏng một thân xác tạm thời của nó thôi, nó có thể tạo ra nhiều thân thể khác nữa.”
Nói xong, Phương Lâm An cắn ngón tay, miệng lẩm bẩm một số câu thần chú phức tạp.
Cuối cùng, anh ta nhỏ giọt máu từ ngón tay lên trán Chu Bản Tân rồi quát lớn: “Tỉnh lại!”
Chu Bản Tân đang nhắm chặt mắt đột ngột mở mắt ra, như thể vừa thoát khỏi cơn ác mộng nào đó, mặt cậu trắng bệch thở hổn hển, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nói xong, cậu mới ngơ ngác phát hiện ra mình đang đứng trong phòng thế thân, mà vị trí của mình lại đúng là chỗ trống dành cho thế thân của cậu!
Chu Bản Tân giật mình, nhảy lùi ra xa hai mét: “Sao tôi lại ở đây?!”
Một người to xác mà hét lên như gà mái, làm cho bầu không khí vốn đã rùng rợn càng thêm đáng sợ.
Vân Kiến Nguyệt kể lại mọi chuyện cho Chu Bản Tân nghe, sắc mặt cậu càng lúc càng khó coi.
“Chẳng lẽ em sắp chết đến nơi rồi sao?” Chu Bản Tân chưa từng nghĩ mình lại gần cái chết đến vậy.
Điều kinh khủng nhất không phải là biết mình sắp chết, mà là biết rõ điều đó mà không làm gì được, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Phương Lâm An nói: “Về thôi, chỗ này không nên ở lâu.”
Nơi này âm khí quá nặng, không thích hợp để Chu Bản Tân ở lại.
Ba người quay về phòng khách, Chu Bản Tân vì lo lắng mà không ngủ được, còn Phương Lâm An và Vân Kiến Nguyệt thì ngủ thêm một giấc, Lục Trường Tuyết canh gác bên cạnh Chu Bản Tân, có động tĩnh gì sẽ gọi hai người dậy.
May mắn thay, nửa đêm không xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm, Sở đạo trưởng đã vội vàng đến, gương mặt ông lộ vẻ mệt mỏi, rõ ràng là đã thức cả đêm để tìm thế thân.
“Sư thúc, sao rồi?” Phương Lâm An vội hỏi.
Sở đạo trưởng lắc đầu, thở dài: “Tên thế thân đó quá ranh ma, cứ trốn mãi, la bàn cũng không thể định vị được nó.”
Sắc mặt Phương Lâm An nặng nề: “Không kịp nữa rồi, cậu ta sắp bị thế thân đồng hóa.”
Sau khi nghe kể lại chuyện tối qua, Sở đạo trưởng cũng trông rất khó coi, cuối cùng ông lấy ra một tấm bùa cổ xưa đưa cho Chu Bản Tân.
“Việc này xảy ra ở núi Sùng Quang của tôi mà tôi không thể không can thiệp. Đây là pháp khí có thể bảo vệ cậu khỏi một tai họa, hôm nay cậu đừng hành động một mình, tốt nhất đừng đi đâu cả mà cứ ở đây đợi tôi.”
Nói xong, Sở đạo trưởng lại vội vàng rời đi cùng các đệ tử tiếp tục tìm kiếm dấu vết của thế thân trên núi Sùng Quang.
Dù sao thì hiện giờ Chu Bản Tân đang ở núi Sùng Quang, thế thân muốn thay thế cậu ấy nên chắc chắn sẽ ẩn nấp ở một góc nào đó trên núi, chờ thời cơ hành động!
Chu Bản Tân liếc nhìn tấm bùa, thấy trên đó chạm khắc những hoa văn phức tạp giống như cách vẽ bùa chú.
Cuối cùng, cậu đeo tấm bùa lên trước ngực mình.
Vân Kiến Nguyệt và Phương Lâm An thay nhau ra ngoài tìm thế thân, họ hẹn cứ mỗi giờ lại quay lại đổi ca, một người trông coi Chu Bản Tân, người kia đi tìm.
Dù sao thì có thêm một người cũng có thêm một phần hy vọng, biết đâu trong số họ lại có người may mắn tìm được thế thân trước cả Sở đạo trưởng.
Đến 5:30 chiều, Vân Kiến Nguyệt lại đi tìm một lượt mà không có kết quả rồi quay lại thay ca cho Phương Lâm An.
Vừa bước vào phòng khách, Vân Kiến Nguyệt chỉ thấy mỗi bóng dáng Phương Lâm An, còn Chu Bản Tân thì không thấy đâu.
“Cậu ta đâu rồi?” Vân Kiến Nguyệt bất giác nghiêm giọng.
Phương Lâm An đang xem quyển sách cổ lấy đâu ra không rõ, chỉ tay ra sân nhỏ: “Cậu ta chẳng phải đang đi vệ sinh ngoài sân sao? Chắc thấy cô đến nên trốn đâu đó rồi chứ gì?”
Phòng của họ không có nhà vệ sinh, nếu muốn đi phải đi bộ hơn 100 mét sang khu nhà của các đạo sĩ.
Để tiện hơn, khi Vân Kiến Nguyệt không có ở đó, hai người đàn ông thường sẽ ra góc sân tìm một cái cây khuất tạm bợ để giải quyết.
“Rõ ràng trong sân không có ai!” Lúc nãy vừa bước vào, Vân Kiến Nguyệt đã nhìn khắp sân nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả!
Phương Lâm An lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta vội đi ra sân và phát hiện quả nhiên Chu Bản Tân đã biến mất.
“Không thể nào, một giây trước tôi còn thấy cậu ta dưới gốc cây kia mà!”
Phương Lâm An cuống lên, chỉ cúi xuống đọc sách đúng mười giây không để ý Chu Bản Tân mà người to đùng như vậy sao có thể biến mất được?
“Còn không mau đi tìm?” Vân Kiến Nguyệt vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.
Phương Lâm An vội chạy theo, hai người vừa đến cổng sân nhỏ thì đã thấy Chu Bản Tân, một tay còn vẩy nước bước vào sân.
Thấy Chu Bản Tân, Phương Lâm An thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đi đâu vậy, biến mất đột ngột thế suýt làm người khác sợ chết khiếp đấy biết không?”
“Vừa nãy không nhịn được nên đi nhờ nhà vệ sinh bên chỗ mấy đạo sĩ,” Chu Bản Tân ngượng ngùng cười.
Vân Kiến Nguyệt theo phản xạ liếc xuống chân Chu Bản Tân.
Có bóng.
“Hừ.”
Giữa đêm tối tĩnh mịch, tiếng cười nhẹ bỗng vang lên từ đằng xa nghe rõ mồn một.
“Ai đấy?” Vân Kiến Nguyệt quay theo tiếng động, tay vô thức siết chặt cưa máy.
Mặc Trầm đứng cách khoảng bảy, tám mét, từ xa nhìn Vân Kiến Nguyệt. Trên mặt anh vẫn còn chút ý cười, rõ ràng là đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi.
“Chu Bản Tân bây giờ thế nào rồi? Tôi có thể đưa cậu ta về không?” Vân Kiến Nguyệt biết Mặc Trầm đã nhìn thấy tất cả và cũng biết thân phận của anh không hề đơn giản, đoán rằng Mặc Trầm chắc chắn sẽ biết cách xử lý chuyện này.
Mặc Trầm chỉ nhún vai, chỉ vào mái tóc ngắn của mình, vốn là “tác phẩm” của Vân Kiến Nguyệt: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết à?”
Vân Kiến Nguyệt im lặng, thầm hận bản thân sao lúc trước tay mình lại ngứa vậy chứ? Đáng ra lúc ấy không chỉ nên cắt tóc Mặc Trầm, mà phải thẳng tay “cắt” luôn tên khốn này!
Biết cầu không nổi cái vị thần xấu tính này, Vân Kiến Nguyệt đành quay lại đánh thức Phương Lâm An để cùng tìm cách giải quyết.
Vừa đi được nửa đường, cô đã gặp ngay Phương Lâm An vừa gọi điện vừa chạy loạn khắp nơi tìm cô.
“Hai người chạy đi đâu thế hả? Tôi bị muỗi cắn tỉnh dậy thì phát hiện chỉ còn mình tôi trong phòng. Cô có biết chuyện này gây tổn thương sâu sắc cho trái tim bé nhỏ của tôi lắm không!” Phương Lâm An gầm lên: “Gọi điện thì không nghe máy, điện thoại của hai người có cũng như không à? Không dùng thì đem đi quyên góp cho người cần đi!”
Vân Kiến Nguyệt hoàn toàn chắc chắn rằng người đàn ông đang nổi điên trước mặt mình là Phương Lâm An thật.
Dù gì thì trông kẻ vừa chạy tới mà mất một chiếc giày thế này, chắc cũng chẳng thông minh cho lắm.
“Điện thoại để chế độ im lặng, giờ đi theo tôi.” Vân Kiến Nguyệt dẫn Phương Lâm An tới căn phòng chứa thế thân, vừa đi vừa kể lại chuyện Chu Bản Tân mộng du.
Nhìn Chu Bản Tân đứng tại vị trí của thế thân, sắc mặt Phương Lâm An trầm xuống: “Tình trạng của cậu ta rất tệ, đã sắp bị thế thân thay thế rồi.”
Xem ra, thế thân muốn thay thế Chu Bản Tân để trở thành Chu Bản Tân, còn đẩy Chu Bản Tân xuống làm thế thân, bù đắp cho bao đau khổ mà nó đã chịu đựng suốt thời gian qua.
“Vừa rồi tôi gặp một tên giả dạng anh nên đã chém chết nó. Việc đó có ảnh hưởng gì đến Chu Bản Tân không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Phương Lâm An lắc đầu: “Không đâu, thế thân không dễ chết như vậy, cô chỉ chặt hỏng một thân xác tạm thời của nó thôi, nó có thể tạo ra nhiều thân thể khác nữa.”
Nói xong, Phương Lâm An cắn ngón tay, miệng lẩm bẩm một số câu thần chú phức tạp.
Cuối cùng, anh ta nhỏ giọt máu từ ngón tay lên trán Chu Bản Tân rồi quát lớn: “Tỉnh lại!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Bản Tân đang nhắm chặt mắt đột ngột mở mắt ra, như thể vừa thoát khỏi cơn ác mộng nào đó, mặt cậu trắng bệch thở hổn hển, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nói xong, cậu mới ngơ ngác phát hiện ra mình đang đứng trong phòng thế thân, mà vị trí của mình lại đúng là chỗ trống dành cho thế thân của cậu!
Chu Bản Tân giật mình, nhảy lùi ra xa hai mét: “Sao tôi lại ở đây?!”
Một người to xác mà hét lên như gà mái, làm cho bầu không khí vốn đã rùng rợn càng thêm đáng sợ.
Vân Kiến Nguyệt kể lại mọi chuyện cho Chu Bản Tân nghe, sắc mặt cậu càng lúc càng khó coi.
“Chẳng lẽ em sắp chết đến nơi rồi sao?” Chu Bản Tân chưa từng nghĩ mình lại gần cái chết đến vậy.
Điều kinh khủng nhất không phải là biết mình sắp chết, mà là biết rõ điều đó mà không làm gì được, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Phương Lâm An nói: “Về thôi, chỗ này không nên ở lâu.”
Nơi này âm khí quá nặng, không thích hợp để Chu Bản Tân ở lại.
Ba người quay về phòng khách, Chu Bản Tân vì lo lắng mà không ngủ được, còn Phương Lâm An và Vân Kiến Nguyệt thì ngủ thêm một giấc, Lục Trường Tuyết canh gác bên cạnh Chu Bản Tân, có động tĩnh gì sẽ gọi hai người dậy.
May mắn thay, nửa đêm không xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm, Sở đạo trưởng đã vội vàng đến, gương mặt ông lộ vẻ mệt mỏi, rõ ràng là đã thức cả đêm để tìm thế thân.
“Sư thúc, sao rồi?” Phương Lâm An vội hỏi.
Sở đạo trưởng lắc đầu, thở dài: “Tên thế thân đó quá ranh ma, cứ trốn mãi, la bàn cũng không thể định vị được nó.”
Sắc mặt Phương Lâm An nặng nề: “Không kịp nữa rồi, cậu ta sắp bị thế thân đồng hóa.”
Sau khi nghe kể lại chuyện tối qua, Sở đạo trưởng cũng trông rất khó coi, cuối cùng ông lấy ra một tấm bùa cổ xưa đưa cho Chu Bản Tân.
“Việc này xảy ra ở núi Sùng Quang của tôi mà tôi không thể không can thiệp. Đây là pháp khí có thể bảo vệ cậu khỏi một tai họa, hôm nay cậu đừng hành động một mình, tốt nhất đừng đi đâu cả mà cứ ở đây đợi tôi.”
Nói xong, Sở đạo trưởng lại vội vàng rời đi cùng các đệ tử tiếp tục tìm kiếm dấu vết của thế thân trên núi Sùng Quang.
Dù sao thì hiện giờ Chu Bản Tân đang ở núi Sùng Quang, thế thân muốn thay thế cậu ấy nên chắc chắn sẽ ẩn nấp ở một góc nào đó trên núi, chờ thời cơ hành động!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Bản Tân liếc nhìn tấm bùa, thấy trên đó chạm khắc những hoa văn phức tạp giống như cách vẽ bùa chú.
Cuối cùng, cậu đeo tấm bùa lên trước ngực mình.
Vân Kiến Nguyệt và Phương Lâm An thay nhau ra ngoài tìm thế thân, họ hẹn cứ mỗi giờ lại quay lại đổi ca, một người trông coi Chu Bản Tân, người kia đi tìm.
Dù sao thì có thêm một người cũng có thêm một phần hy vọng, biết đâu trong số họ lại có người may mắn tìm được thế thân trước cả Sở đạo trưởng.
Đến 5:30 chiều, Vân Kiến Nguyệt lại đi tìm một lượt mà không có kết quả rồi quay lại thay ca cho Phương Lâm An.
Vừa bước vào phòng khách, Vân Kiến Nguyệt chỉ thấy mỗi bóng dáng Phương Lâm An, còn Chu Bản Tân thì không thấy đâu.
“Cậu ta đâu rồi?” Vân Kiến Nguyệt bất giác nghiêm giọng.
Phương Lâm An đang xem quyển sách cổ lấy đâu ra không rõ, chỉ tay ra sân nhỏ: “Cậu ta chẳng phải đang đi vệ sinh ngoài sân sao? Chắc thấy cô đến nên trốn đâu đó rồi chứ gì?”
Phòng của họ không có nhà vệ sinh, nếu muốn đi phải đi bộ hơn 100 mét sang khu nhà của các đạo sĩ.
Để tiện hơn, khi Vân Kiến Nguyệt không có ở đó, hai người đàn ông thường sẽ ra góc sân tìm một cái cây khuất tạm bợ để giải quyết.
“Rõ ràng trong sân không có ai!” Lúc nãy vừa bước vào, Vân Kiến Nguyệt đã nhìn khắp sân nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả!
Phương Lâm An lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta vội đi ra sân và phát hiện quả nhiên Chu Bản Tân đã biến mất.
“Không thể nào, một giây trước tôi còn thấy cậu ta dưới gốc cây kia mà!”
Phương Lâm An cuống lên, chỉ cúi xuống đọc sách đúng mười giây không để ý Chu Bản Tân mà người to đùng như vậy sao có thể biến mất được?
“Còn không mau đi tìm?” Vân Kiến Nguyệt vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.
Phương Lâm An vội chạy theo, hai người vừa đến cổng sân nhỏ thì đã thấy Chu Bản Tân, một tay còn vẩy nước bước vào sân.
Thấy Chu Bản Tân, Phương Lâm An thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đi đâu vậy, biến mất đột ngột thế suýt làm người khác sợ chết khiếp đấy biết không?”
“Vừa nãy không nhịn được nên đi nhờ nhà vệ sinh bên chỗ mấy đạo sĩ,” Chu Bản Tân ngượng ngùng cười.
Vân Kiến Nguyệt theo phản xạ liếc xuống chân Chu Bản Tân.
Có bóng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro