Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Không Cực Khổ,...
2024-11-16 23:01:01
Lời của Phương Lâm An khiến Chu Bản Tân lập tức cảm thấy đời mình đến đây là hết, Vân Kiến Nguyệt đá cho cậu một cú khi thấy cậu buồn bã như đưa đám.
"Chị còn sống sờ sờ đây, mặt mày rũ rượi gì thế!"
Nghe vậy, Chu Bản Tân bật khóc, ôm chặt lấy chân Vân Kiến Nguyệt không buông: "Đàn chị, chị nhất định phải cứu em, em còn trẻ, còn chưa yêu đương bao giờ, em không muốn chết đâu!"
Phương Lâm An bị thu hút ngay lập tức: "Hả? Cậu hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa yêu lần nào á? Tệ thế, anh bạn."
Vân Kiến Nguyệt cố rút chân mình ra, lại đá cho cậu một cú nữa: "Cậu muốn kéo cả cái chân của tôi đi chôn chung với cậu hả! Đúng là độc ác!"
Tên này vừa ôm chân vừa siết chặt đến mức suýt chút nữa làm cô gãy chân!
Sở đạo trưởng chớp mắt bối rối, ông dường như không hiểu nổi thế giới của đám thanh niên này.
Cuối cùng, Sở đạo trưởng sắp xếp cho ba người họ ở chung một phòng khách, trong đó là một chiếc giường dài có thể trải ra ngủ được tám người.
Khi ba người vào phòng, một tiểu đồng trong đạo quán cũng mang đồ vệ sinh cá nhân tới cho họ.
"Tối nay chúng ta ngủ chung luôn à?" Phương Lâm An liếc nhìn Vân Kiến Nguyệt, tai hơi đỏ lên.
Dù bình thường Vân Kiến Nguyệt chẳng có vẻ gì giống một cô gái nhưng phải công nhận là cô ấy rất đẹp, miễn là không cầm cưa máy và không mở miệng nói gì.
Vân Kiến Nguyệt nghi ngờ nhìn Phương Lâm An: "Anh đỏ mặt cái gì? Muốn chết à?"
Chu Bản Tân liền chắn trước mặt Vân Kiến Nguyệt giống như gà mẹ bảo vệ con, nhìn Phương Lâm An với ánh mắt ác liệt: "Anh không định có ý đồ gì với đàn chị của tôi đấy chứ?"
"Tôi đúng là muốn chết thật, tôi vì cái suy nghĩ lệch lạc vừa rồi mà đúng là muốn chết thật." Phương Lâm An muốn tự tát mình hai cái, sao mình lại ngu ngốc mà nghĩ rằng Vân Kiến Nguyệt là một cô gái xinh đẹp chứ, không phải mình điên rồi sao?
Thật nực cười, cô gái nào mà lại có thể đấm anh ta đau đến nổ thận cơ chứ?
Phương Lâm An ôm bụng đau khổ lăn lên giường, cắn chăn cố gắng không để bản thân khóc thành tiếng.
Vân Kiến Nguyệt rút tay lại tỏ vẻ khinh thường nhìn Chu Bản Tân: "Lần sau muốn đánh thì cứ động tay đừng lắm mồm."
Chu Bản Tân lặng lẽ lấy điện thoại ra định gọi 115 cho Phương Lâm An, nghĩ lại thì đổi thành 113, cuối cùng lại xoá hết ba số đút điện thoại vào túi.
Lục Trường Tuyết từ trong ngọc bội hiện thân, với vẻ từng trải, vỗ vai Chu Bản Tân: "Quen đi, tôi trước đây cũng hay muốn báo cảnh sát bắt cậu ta, cái tên tội phạm ngoài vòng pháp luật này."
Vì đã thoa nước mắt bò mà thấy được Lục Trường Tuyết, Chu Bản Tân nhìn cô ấy bằng ánh mắt đồng cảm: "Trước đây chị cực khổ rồi."
"Không cực khổ, là mệnh khổ." Lục Trường Tuyết nghiêm túc gật đầu.
Khi Vân Kiến Nguyệt từ phòng tắm trở về nhìn thấy một người một quỷ suýt ôm nhau mà khóc, không hiểu gì cả liền leo lên giường chọn một góc cạnh tường rồi nằm xuống.
Rất nhanh, Phương Lâm An và Chu Bản Tân cũng rửa mặt xong và nằm xuống.
Đạo quán đã xây dựng từ rất lâu, nhiều phòng ở sân sau không có điện, phòng này của họ cũng vậy, ba người đều lười biếng không buồn thắp đèn, cây nến cũng được Lục Trường Tuyết dùng quỷ lực thổi tắt.
Buổi tối trên núi có rất nhiều muỗi, đốt hương muỗi cũng không ăn thua làm Vân Kiến Nguyệt ngủ không được ngon.
Đột nhiên, cánh cửa gỗ trong phòng phát ra tiếng kẽo kẹt, Vân Kiến Nguyệt lập tức mở mắt nhìn về phía cửa với ánh mắt sáng quắc.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật mình.
Chu Bản Tân nhắm nghiền mắt, chậm rãi từng bước một đi ra ngoài.
"Hình như cậu ta đang mộng du." Lục Trường Tuyết vẫn chưa ngủ, nói ra quan sát của mình, nếu Vân Kiến Nguyệt còn chưa dậy, cô ấy cũng tính gọi cô dậy.
Vân Kiến Nguyệt nhìn Phương Lâm An đang ngủ say đến nỗi chảy cả nước miếng, từ bỏ ý định gọi anh ta dậy, tiện tay lấy chiếc cưa máy trong ba lô định bám theo.
"Mày làm thế nào mà có cái cưa máy này nữa vậy! Không phải cái trước bị chồng mày phá hỏng rồi sao!" Lục Trường Tuyết ôm đầu, mặt mày đau khổ, cái cưa máy này sao mãi không hết vậy?
"Ai quy định ra ngoài chỉ được mang một cái cưa máy hả? Trong ba lô tao còn một cái nữa mà." Vân Kiến Nguyệt theo sau Chu Bản Tân, giọng nói của cô và Lục Trường Tuyết không hề nhỏ nhưng Chu Bản Tân hoàn toàn không nghe thấy, vẫn tiếp tục mộng du dọc theo hành lang.
Lục Trường Tuyết nhớ lại cái ba lô của Vân Kiến Nguyệt lớn như cái vali, lời muốn trêu chọc liền bị nuốt ngược vào trong bụng.
Ai người tốt ra ngoài mà mang theo hẳn ba cái cưa máy nhỉ? Liệu bây giờ cô ấy kịp đi lấy điện thoại của Chu Bản Tân để báo cảnh sát không?
Chu Bản Tân càng đi càng vào chỗ hẻo lánh, Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng nhận ra con đường này dẫn đến đâu.
Đây là lối đến phòng đặt thế thân.
Đi thêm khoảng mười phút nữa, Chu Bản Tân đã đứng trước cửa phòng thế thân, cậu cứng đờ đưa tay lên, từ từ đẩy cửa gỗ ra.
Bụi bay tứ tung nhưng cậu hoàn toàn không phản ứng, cứ thế bước vào không chút do dự.
Vân Kiến Nguyệt đi theo vào, phát hiện Chu Bản Tân đã đứng ngay vào vị trí vốn thuộc về thế thân của cậu, cử động cứng nhắc đứng đó.
Cậu vốn đã không biểu lộ cảm xúc, bây giờ nhắm mắt đứng yên tại chỗ, xung quanh là những hình nộm cao bằng những đứa trẻ. cảnh tượng này trong bóng đêm lại càng thêm quái dị.
Lục Trường Tuyết vốn là một con quỷ nhưng nhìn cảnh này cũng không chịu nổi, liền cẩn thận kéo tay áo của Vân Kiến Nguyệt: "Cậu ấy thế này liệu có vấn đề không đấy? Sao có cảm giác cậu ấy sắp biến thành hình nộm thế thân vậy?"
Câu nói này khiến Vân Kiến Nguyệt sực nhớ ra, cô lập tức tiến lên định lôi Chu Bản Tân về.
Ngay khi tay cô sắp chạm vào cánh tay của Chu Bản Tân, giọng nói của Phương Lâm An bất ngờ vang lên từ cửa.
“Đừng chạm vào cậu ta!”
Vân Kiến Nguyệt quay đầu lại thấy Phương Lâm An đứng ở cửa, đầu tóc rối bù như vừa tỉnh dậy chạy ra đây.
Dưới ánh trăng, với đôi mắt 5.2, Vân Kiến Nguyệt có thể nhìn rõ ngũ quan của Phương Lâm An.
Chỉ là, cô lại không nhìn thấy cái bóng dưới chân của Phương Lâm An.
Vân Kiến Nguyệt từ từ rút tay lại, cười cười với "Phương Lâm An": “Sao lại không được chạm vào?”
“Vì cậu ta sắp trở thành thế thân, mà thế thân sẽ thay thế cậu ta và trở thành Chu Bản Tân. Nếu cô chạm vào cậu ta, người trở thành thế thân sẽ là cô.”
"Phương Lâm An" với đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm vào tay Vân Kiến Nguyệt như thể sợ cô sẽ chạm vào Chu Bản Tân và biến thành thế thân.
Vân Kiến Nguyệt như nhận ra điều gì, khẽ "à" một tiếng rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhưng tôi đâu thể thấy chết mà không cứu chứ? Vậy tôi phải làm sao để cứu cậu ta đây?”
“Tôi có cách, đi theo tôi.”
Vân Kiến Nguyệt liếm môi, rất ngoan ngoãn bước ra cửa.
Thấy cô đi ra, "Phương Lâm An" thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người dẫn đường: “Chúng ta sẽ…”
Chưa kịp nói hết câu, cưa máy đã chém đứt đầu hắn từ sau lưng.
“Bịch!”
Cái đầu nặng nề rơi xuống đất phát ra âm thanh trầm đục như gỗ rơi xuống sàn, cổ bị chặt đứt, hiện rõ những vòng tuổi như gỗ nhưng không hề có một giọt máu.
Cái đầu rơi xuống đất, ngũ quan quay ngược lên trời, hắn trừng mắt nhìn Vân Kiến Nguyệt với vẻ không tin nổi, miệng mấp máy: “Sao cô biết tôi không phải người thật?”
Vân Kiến Nguyệt giẫm một phát lên đầu "Phương Lâm An" khiến nó vỡ tan, cười nhạt: “Lần sau nhớ giả làm người thì mang theo cái bóng đi, đồ ngu.”
"Chị còn sống sờ sờ đây, mặt mày rũ rượi gì thế!"
Nghe vậy, Chu Bản Tân bật khóc, ôm chặt lấy chân Vân Kiến Nguyệt không buông: "Đàn chị, chị nhất định phải cứu em, em còn trẻ, còn chưa yêu đương bao giờ, em không muốn chết đâu!"
Phương Lâm An bị thu hút ngay lập tức: "Hả? Cậu hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa yêu lần nào á? Tệ thế, anh bạn."
Vân Kiến Nguyệt cố rút chân mình ra, lại đá cho cậu một cú nữa: "Cậu muốn kéo cả cái chân của tôi đi chôn chung với cậu hả! Đúng là độc ác!"
Tên này vừa ôm chân vừa siết chặt đến mức suýt chút nữa làm cô gãy chân!
Sở đạo trưởng chớp mắt bối rối, ông dường như không hiểu nổi thế giới của đám thanh niên này.
Cuối cùng, Sở đạo trưởng sắp xếp cho ba người họ ở chung một phòng khách, trong đó là một chiếc giường dài có thể trải ra ngủ được tám người.
Khi ba người vào phòng, một tiểu đồng trong đạo quán cũng mang đồ vệ sinh cá nhân tới cho họ.
"Tối nay chúng ta ngủ chung luôn à?" Phương Lâm An liếc nhìn Vân Kiến Nguyệt, tai hơi đỏ lên.
Dù bình thường Vân Kiến Nguyệt chẳng có vẻ gì giống một cô gái nhưng phải công nhận là cô ấy rất đẹp, miễn là không cầm cưa máy và không mở miệng nói gì.
Vân Kiến Nguyệt nghi ngờ nhìn Phương Lâm An: "Anh đỏ mặt cái gì? Muốn chết à?"
Chu Bản Tân liền chắn trước mặt Vân Kiến Nguyệt giống như gà mẹ bảo vệ con, nhìn Phương Lâm An với ánh mắt ác liệt: "Anh không định có ý đồ gì với đàn chị của tôi đấy chứ?"
"Tôi đúng là muốn chết thật, tôi vì cái suy nghĩ lệch lạc vừa rồi mà đúng là muốn chết thật." Phương Lâm An muốn tự tát mình hai cái, sao mình lại ngu ngốc mà nghĩ rằng Vân Kiến Nguyệt là một cô gái xinh đẹp chứ, không phải mình điên rồi sao?
Thật nực cười, cô gái nào mà lại có thể đấm anh ta đau đến nổ thận cơ chứ?
Phương Lâm An ôm bụng đau khổ lăn lên giường, cắn chăn cố gắng không để bản thân khóc thành tiếng.
Vân Kiến Nguyệt rút tay lại tỏ vẻ khinh thường nhìn Chu Bản Tân: "Lần sau muốn đánh thì cứ động tay đừng lắm mồm."
Chu Bản Tân lặng lẽ lấy điện thoại ra định gọi 115 cho Phương Lâm An, nghĩ lại thì đổi thành 113, cuối cùng lại xoá hết ba số đút điện thoại vào túi.
Lục Trường Tuyết từ trong ngọc bội hiện thân, với vẻ từng trải, vỗ vai Chu Bản Tân: "Quen đi, tôi trước đây cũng hay muốn báo cảnh sát bắt cậu ta, cái tên tội phạm ngoài vòng pháp luật này."
Vì đã thoa nước mắt bò mà thấy được Lục Trường Tuyết, Chu Bản Tân nhìn cô ấy bằng ánh mắt đồng cảm: "Trước đây chị cực khổ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cực khổ, là mệnh khổ." Lục Trường Tuyết nghiêm túc gật đầu.
Khi Vân Kiến Nguyệt từ phòng tắm trở về nhìn thấy một người một quỷ suýt ôm nhau mà khóc, không hiểu gì cả liền leo lên giường chọn một góc cạnh tường rồi nằm xuống.
Rất nhanh, Phương Lâm An và Chu Bản Tân cũng rửa mặt xong và nằm xuống.
Đạo quán đã xây dựng từ rất lâu, nhiều phòng ở sân sau không có điện, phòng này của họ cũng vậy, ba người đều lười biếng không buồn thắp đèn, cây nến cũng được Lục Trường Tuyết dùng quỷ lực thổi tắt.
Buổi tối trên núi có rất nhiều muỗi, đốt hương muỗi cũng không ăn thua làm Vân Kiến Nguyệt ngủ không được ngon.
Đột nhiên, cánh cửa gỗ trong phòng phát ra tiếng kẽo kẹt, Vân Kiến Nguyệt lập tức mở mắt nhìn về phía cửa với ánh mắt sáng quắc.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật mình.
Chu Bản Tân nhắm nghiền mắt, chậm rãi từng bước một đi ra ngoài.
"Hình như cậu ta đang mộng du." Lục Trường Tuyết vẫn chưa ngủ, nói ra quan sát của mình, nếu Vân Kiến Nguyệt còn chưa dậy, cô ấy cũng tính gọi cô dậy.
Vân Kiến Nguyệt nhìn Phương Lâm An đang ngủ say đến nỗi chảy cả nước miếng, từ bỏ ý định gọi anh ta dậy, tiện tay lấy chiếc cưa máy trong ba lô định bám theo.
"Mày làm thế nào mà có cái cưa máy này nữa vậy! Không phải cái trước bị chồng mày phá hỏng rồi sao!" Lục Trường Tuyết ôm đầu, mặt mày đau khổ, cái cưa máy này sao mãi không hết vậy?
"Ai quy định ra ngoài chỉ được mang một cái cưa máy hả? Trong ba lô tao còn một cái nữa mà." Vân Kiến Nguyệt theo sau Chu Bản Tân, giọng nói của cô và Lục Trường Tuyết không hề nhỏ nhưng Chu Bản Tân hoàn toàn không nghe thấy, vẫn tiếp tục mộng du dọc theo hành lang.
Lục Trường Tuyết nhớ lại cái ba lô của Vân Kiến Nguyệt lớn như cái vali, lời muốn trêu chọc liền bị nuốt ngược vào trong bụng.
Ai người tốt ra ngoài mà mang theo hẳn ba cái cưa máy nhỉ? Liệu bây giờ cô ấy kịp đi lấy điện thoại của Chu Bản Tân để báo cảnh sát không?
Chu Bản Tân càng đi càng vào chỗ hẻo lánh, Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng nhận ra con đường này dẫn đến đâu.
Đây là lối đến phòng đặt thế thân.
Đi thêm khoảng mười phút nữa, Chu Bản Tân đã đứng trước cửa phòng thế thân, cậu cứng đờ đưa tay lên, từ từ đẩy cửa gỗ ra.
Bụi bay tứ tung nhưng cậu hoàn toàn không phản ứng, cứ thế bước vào không chút do dự.
Vân Kiến Nguyệt đi theo vào, phát hiện Chu Bản Tân đã đứng ngay vào vị trí vốn thuộc về thế thân của cậu, cử động cứng nhắc đứng đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu vốn đã không biểu lộ cảm xúc, bây giờ nhắm mắt đứng yên tại chỗ, xung quanh là những hình nộm cao bằng những đứa trẻ. cảnh tượng này trong bóng đêm lại càng thêm quái dị.
Lục Trường Tuyết vốn là một con quỷ nhưng nhìn cảnh này cũng không chịu nổi, liền cẩn thận kéo tay áo của Vân Kiến Nguyệt: "Cậu ấy thế này liệu có vấn đề không đấy? Sao có cảm giác cậu ấy sắp biến thành hình nộm thế thân vậy?"
Câu nói này khiến Vân Kiến Nguyệt sực nhớ ra, cô lập tức tiến lên định lôi Chu Bản Tân về.
Ngay khi tay cô sắp chạm vào cánh tay của Chu Bản Tân, giọng nói của Phương Lâm An bất ngờ vang lên từ cửa.
“Đừng chạm vào cậu ta!”
Vân Kiến Nguyệt quay đầu lại thấy Phương Lâm An đứng ở cửa, đầu tóc rối bù như vừa tỉnh dậy chạy ra đây.
Dưới ánh trăng, với đôi mắt 5.2, Vân Kiến Nguyệt có thể nhìn rõ ngũ quan của Phương Lâm An.
Chỉ là, cô lại không nhìn thấy cái bóng dưới chân của Phương Lâm An.
Vân Kiến Nguyệt từ từ rút tay lại, cười cười với "Phương Lâm An": “Sao lại không được chạm vào?”
“Vì cậu ta sắp trở thành thế thân, mà thế thân sẽ thay thế cậu ta và trở thành Chu Bản Tân. Nếu cô chạm vào cậu ta, người trở thành thế thân sẽ là cô.”
"Phương Lâm An" với đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm vào tay Vân Kiến Nguyệt như thể sợ cô sẽ chạm vào Chu Bản Tân và biến thành thế thân.
Vân Kiến Nguyệt như nhận ra điều gì, khẽ "à" một tiếng rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhưng tôi đâu thể thấy chết mà không cứu chứ? Vậy tôi phải làm sao để cứu cậu ta đây?”
“Tôi có cách, đi theo tôi.”
Vân Kiến Nguyệt liếm môi, rất ngoan ngoãn bước ra cửa.
Thấy cô đi ra, "Phương Lâm An" thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người dẫn đường: “Chúng ta sẽ…”
Chưa kịp nói hết câu, cưa máy đã chém đứt đầu hắn từ sau lưng.
“Bịch!”
Cái đầu nặng nề rơi xuống đất phát ra âm thanh trầm đục như gỗ rơi xuống sàn, cổ bị chặt đứt, hiện rõ những vòng tuổi như gỗ nhưng không hề có một giọt máu.
Cái đầu rơi xuống đất, ngũ quan quay ngược lên trời, hắn trừng mắt nhìn Vân Kiến Nguyệt với vẻ không tin nổi, miệng mấp máy: “Sao cô biết tôi không phải người thật?”
Vân Kiến Nguyệt giẫm một phát lên đầu "Phương Lâm An" khiến nó vỡ tan, cười nhạt: “Lần sau nhớ giả làm người thì mang theo cái bóng đi, đồ ngu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro