Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Thật Không Đấy?...
2024-11-13 20:31:04
“Bữa nay không giết cô.” Mặc Trầm hiếm khi giải thích, anh nghĩ nếu không nói rõ, chỉ cần thả tay ra là Vân Kiến Nguyệt sẽ tiếp tục cưa đến khi chém anh chết mới thôi.
Vân Kiến Nguyệt im lặng vài giây rồi vui vẻ nói: “Thật không? Tôi không tin.”
Mặc Trầm lặng thinh, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc cưa điện vẫn kêu ken két, một chút sức mạnh của tà thần tỏa ra khiến chiếc cưa lập tức hỏng đi. Anh tiện tay ném cưa đi, buông Vân Kiến Nguyệt ra: “Tin hay không tùy cô.”
Thấy chiếc cưa điện yêu thích bị hỏng, Vân Kiến Nguyệt đau lòng nhìn Mặc Trầm, bực tức nói: “Đền tiền đi!”
Chu Bản Tân lén lấy điện thoại định báo cảnh sát, đàn chị của cậu hình như rất “có máu mặt”, đã lấy cưa cưa người ta mà giờ cưa bị phá còn bắt đền tiền, cướp cũng chưa đáng sợ đến thế.
Bên cạnh, Phương Lâm An rùng mình, cảm nhận rõ ràng sức mạnh vừa rồi của người đàn ông này là lực tà thần! Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta thấy một tà thần sống.
Trước đây, anh ta từng theo sư phụ đi khắp nơi, gặp qua nhiều tà thần không có sức mạnh gì to tát, mạnh hơn quỷ dữ một chút vì sinh ra chưa lâu, nhưng người này chỉ hé một chút tà lực đã khiến anh ta run rẩy, theo bản năng muốn quỳ xuống phục tùng, người này chí ít là một tà thần đã sống hàng ngàn năm!
Phương Lâm An lén lấy điện thoại ra nhắn tin cầu cứu cho tiểu sư thúc Tư Vô Mệnh: “Tiểu sư thúc, Đạo quán núi Sùng Quang có đại tà thần, cứu mạng ngay!”
Mặc Trầm chăm chú nhìn bàn tay trắng trẻo của Vân Kiến Nguyệt như thể đang cân nhắc làm sao để bẻ gãy bàn tay đó cho thật nghệ thuật.
“Cục cưng à, thôi đi thôi đi, chúng ta là tiểu tiên nữ không nên chấp nhặt với anh ta.” Lục Trường Tuyết cảm nhận lực tà thần vừa rồi, linh cảm của quỷ mách bảo cô ấy đừng dính vào người đàn ông này nên liền vội vàng khuyên Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt buồn bã rút tay về: “Đúng rồi, chưa biết tên anh là gì, chồng yêu, hay là anh thích tôi gọi là chồng yêu suốt nhỉ?”
“Mặc Trầm.”
Tà thần dứt khoát cho biết tên của mình, cứ như thể hai chữ “chồng yêu” là loại bùa chú khủng khiếp nào đó mà nếu Vân Kiến Nguyệt nói thêm lần nữa, anh sẽ tan thành mây khói.
Xác định Mặc Trầm sẽ không ra tay với mình, Vân Kiến Nguyệt lập tức lơ anh đi và quay lại dẫn Phương Lâm An và Chu Bản Tân vào đạo quán.
Hiện tại đạo quán không còn du khách, đa phần khách đã xuống núi vào buổi chiều, chỉ có hai tiểu đạo đồng đang cầm chổi lớn hơn người mình, cẩn thận quét dọn trước cửa.
“Các vị, đạo quán sắp đóng cửa rồi, xin mời xuống núi. Sau khi trời tối, trên núi không an toàn.” Một tiểu đạo đồng khoảng mười một, mười hai tuổi nghiêm túc cúi chào ba người.
Phương Lâm An tự giới thiệu: “Tôi là Phương Lâm An, đệ tử thứ mười một của chưởng môn phái Linh Khê, có việc quan trọng phiền sư huynh thông báo cho Sở sư thúc.”
Người trong giới huyền học thường hỗ trợ nhau, đương nhiên biết rõ thân phận của nhau, nghe Phương Lâm An là người phái Linh Khê, tiểu đạo đồng liền hành lễ rồi quay người đi tìm Sở đạo trưởng.
Sở Đạo trưởng là đạo sĩ lâu năm ở đạo quán núi Sùng Quang, dĩ nhiên có quyền để họ qua đêm.
“Thì ra là đệ tử của lão Lộ, mời vào trong, có gì chúng ta vào rồi nói chuyện.” Sở đạo trưởng khoảng năm mươi tuổi, trông cường tráng như người ba, bốn mươi.
Phương Lâm An trình bày lý do, ánh mắt Sở đạo trưởng dừng trên người Chu Bản Tân.
Ông bấm đốt ngón tay tính toán, nhìn kỹ rồi phát hiện quả nhiên xung quanh cậu này toàn khí đen bao phủ, ấn đường đen kịt như sắp chết đến nơi.
“Đạo quán của chúng tôi hiện tại còn lưu giữ hàng trăm cái thế thân, nhưng cái gần nhất cũng đã từ mười ba năm trước. Nhà kho đó ít người lui tới, nằm khá biệt lập, xin mời các vị theo tôi.”
Sở Đạo trưởng dẫn ba người vào sâu bên trong đạo quán, Vân Kiến Nguyệt quay đầu, phát hiện Mặc Trầm vẫn âm thầm đi theo không xa không gần.
“Anh đi theo làm gì?” Vân Kiến Nguyệt hỏi Mặc Trầm.
Mọi người nhìn cô đầy thắc mắc, Chu Bản Tân khó hiểu hỏi: “Đàn chị, chị đang nói chuyện với ai vậy?”
“Người đàn ông lúc nãy đó,” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Chu Bản Tân cau mày: “Lúc nãy anh ta ở cửa đã đi rồi mà, đàn chị, chị gặp ma à?”
Lúc này Vân Kiến Nguyệt mới nhận ra, hóa ra ngoài cô ra, không ai nhìn thấy Mặc Trầm, rõ ràng gã này lại dùng thủ đoạn gì đó.
Đây là đạo quán, khắp nơi đều có người trong giới huyền học, anh ta đúng là gan to thật.
“Đúng là tài cao gan lớn,” Vân Kiến Nguyệt liếc nhìn Mặc Trầm.
Nghe vậy, khóe môi Mặc Trầm khẽ nhếch trông có vẻ rất đắc ý.
Đi theo Sở đạo trưởng khoảng mười phút, cả nhóm đến một căn phòng nhỏ phủ đầy bụi, rõ ràng phòng này đã lâu không ai quét dọn. Sở đạo trưởng vừa đẩy cửa, bụi bay mù mịt, mọi người vội bịt mũi nhưng vẫn bị sặc ho.
Chờ bụi tan bớt, Sở đạo trưởng mới dẫn họ vào.
Vừa bước vào, mùi gỗ mục nồng nặc ập vào mặt.
Bên trong phòng, gần cả ngàn hình nộm bằng gỗ được xếp dày đặc cao ngang tầm trẻ con, dưới ánh đèn mờ, thoạt nhìn cứ như có hàng trăm đứa trẻ đen thui đứng chen chúc trong phòng.
Chu Bản Tân thấy lạnh sống lưng, khẽ nói với Vân Kiến Nguyệt: “Sao em thấy chỗ này lạnh buốt thế.”
Giờ đang tháng mười, trời còn nóng hừng hực nhưng nhiệt độ trong phòng này thấp hơn ngoài ít nhất mười độ!
Sở đạo trưởng nói: “Tôi cũng không biết thế thân của vị tiểu hữu này ở đâu, mọi người chia nhau ra tìm đi.”
Ở chân tường phía sau mỗi thế thân có ghi tên và ngày tháng năm sinh của chủ nhân, tất cả thông tin này đều khớp với từng hình nhân gỗ.
Mọi người chia nhau tìm thế thân của Chu Bản Tân, Lục Trường Tuyết để tránh làm Sở đạo trưởng hoảng sợ nên vẫn nấp trong ngọc bội, chưa hiện ra.
Tìm được vài phút thì có tiếng gọi của Phương Lâm An: “Lại đây mau!”
Mọi người vội vã chạy lại, phát hiện trong hàng hình nhân trước mặt Phương Lâm An có một chỗ trống kỳ lạ.
Và trên bức tường phía sau chỗ trống đó, tên của Chu Bản Tân cùng ngày tháng năm sinh của cậu được ghi rõ!
Thế thân của Chu Bản Tân đã biến mất!
“Chuyện lớn rồi.” Sở đạo trưởng nhíu mày, vội đẩy mọi người ra ngoài: “Mọi người tối nay nghỉ lại trong đạo quán đi, tôi sẽ dẫn đám đệ tử của mình đi tìm xem có thể tìm lại thế thân của Chu tiểu hữu không. Chu tiểu hữu, nhớ kỹ tối nay tốt nhất ở cùng hai người bạn này, đừng đi đâu một mình cả.”
Chu Bản Tân cảm thấy chân mình bủn rủn, thân cao một mét tám mà giọng cậu run rẩy: “Nếu không tìm thấy thì sao?”
Phương Lâm An nghiêm túc nhìn Chu Bản Tân: “Nếu không tìm thấy thì cậu nên chuẩn bị cho mình một cái quan tài đi, ít ra còn có cái xác nguyên vẹn mà chôn.”
Vân Kiến Nguyệt im lặng vài giây rồi vui vẻ nói: “Thật không? Tôi không tin.”
Mặc Trầm lặng thinh, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc cưa điện vẫn kêu ken két, một chút sức mạnh của tà thần tỏa ra khiến chiếc cưa lập tức hỏng đi. Anh tiện tay ném cưa đi, buông Vân Kiến Nguyệt ra: “Tin hay không tùy cô.”
Thấy chiếc cưa điện yêu thích bị hỏng, Vân Kiến Nguyệt đau lòng nhìn Mặc Trầm, bực tức nói: “Đền tiền đi!”
Chu Bản Tân lén lấy điện thoại định báo cảnh sát, đàn chị của cậu hình như rất “có máu mặt”, đã lấy cưa cưa người ta mà giờ cưa bị phá còn bắt đền tiền, cướp cũng chưa đáng sợ đến thế.
Bên cạnh, Phương Lâm An rùng mình, cảm nhận rõ ràng sức mạnh vừa rồi của người đàn ông này là lực tà thần! Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta thấy một tà thần sống.
Trước đây, anh ta từng theo sư phụ đi khắp nơi, gặp qua nhiều tà thần không có sức mạnh gì to tát, mạnh hơn quỷ dữ một chút vì sinh ra chưa lâu, nhưng người này chỉ hé một chút tà lực đã khiến anh ta run rẩy, theo bản năng muốn quỳ xuống phục tùng, người này chí ít là một tà thần đã sống hàng ngàn năm!
Phương Lâm An lén lấy điện thoại ra nhắn tin cầu cứu cho tiểu sư thúc Tư Vô Mệnh: “Tiểu sư thúc, Đạo quán núi Sùng Quang có đại tà thần, cứu mạng ngay!”
Mặc Trầm chăm chú nhìn bàn tay trắng trẻo của Vân Kiến Nguyệt như thể đang cân nhắc làm sao để bẻ gãy bàn tay đó cho thật nghệ thuật.
“Cục cưng à, thôi đi thôi đi, chúng ta là tiểu tiên nữ không nên chấp nhặt với anh ta.” Lục Trường Tuyết cảm nhận lực tà thần vừa rồi, linh cảm của quỷ mách bảo cô ấy đừng dính vào người đàn ông này nên liền vội vàng khuyên Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt buồn bã rút tay về: “Đúng rồi, chưa biết tên anh là gì, chồng yêu, hay là anh thích tôi gọi là chồng yêu suốt nhỉ?”
“Mặc Trầm.”
Tà thần dứt khoát cho biết tên của mình, cứ như thể hai chữ “chồng yêu” là loại bùa chú khủng khiếp nào đó mà nếu Vân Kiến Nguyệt nói thêm lần nữa, anh sẽ tan thành mây khói.
Xác định Mặc Trầm sẽ không ra tay với mình, Vân Kiến Nguyệt lập tức lơ anh đi và quay lại dẫn Phương Lâm An và Chu Bản Tân vào đạo quán.
Hiện tại đạo quán không còn du khách, đa phần khách đã xuống núi vào buổi chiều, chỉ có hai tiểu đạo đồng đang cầm chổi lớn hơn người mình, cẩn thận quét dọn trước cửa.
“Các vị, đạo quán sắp đóng cửa rồi, xin mời xuống núi. Sau khi trời tối, trên núi không an toàn.” Một tiểu đạo đồng khoảng mười một, mười hai tuổi nghiêm túc cúi chào ba người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Lâm An tự giới thiệu: “Tôi là Phương Lâm An, đệ tử thứ mười một của chưởng môn phái Linh Khê, có việc quan trọng phiền sư huynh thông báo cho Sở sư thúc.”
Người trong giới huyền học thường hỗ trợ nhau, đương nhiên biết rõ thân phận của nhau, nghe Phương Lâm An là người phái Linh Khê, tiểu đạo đồng liền hành lễ rồi quay người đi tìm Sở đạo trưởng.
Sở Đạo trưởng là đạo sĩ lâu năm ở đạo quán núi Sùng Quang, dĩ nhiên có quyền để họ qua đêm.
“Thì ra là đệ tử của lão Lộ, mời vào trong, có gì chúng ta vào rồi nói chuyện.” Sở đạo trưởng khoảng năm mươi tuổi, trông cường tráng như người ba, bốn mươi.
Phương Lâm An trình bày lý do, ánh mắt Sở đạo trưởng dừng trên người Chu Bản Tân.
Ông bấm đốt ngón tay tính toán, nhìn kỹ rồi phát hiện quả nhiên xung quanh cậu này toàn khí đen bao phủ, ấn đường đen kịt như sắp chết đến nơi.
“Đạo quán của chúng tôi hiện tại còn lưu giữ hàng trăm cái thế thân, nhưng cái gần nhất cũng đã từ mười ba năm trước. Nhà kho đó ít người lui tới, nằm khá biệt lập, xin mời các vị theo tôi.”
Sở Đạo trưởng dẫn ba người vào sâu bên trong đạo quán, Vân Kiến Nguyệt quay đầu, phát hiện Mặc Trầm vẫn âm thầm đi theo không xa không gần.
“Anh đi theo làm gì?” Vân Kiến Nguyệt hỏi Mặc Trầm.
Mọi người nhìn cô đầy thắc mắc, Chu Bản Tân khó hiểu hỏi: “Đàn chị, chị đang nói chuyện với ai vậy?”
“Người đàn ông lúc nãy đó,” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Chu Bản Tân cau mày: “Lúc nãy anh ta ở cửa đã đi rồi mà, đàn chị, chị gặp ma à?”
Lúc này Vân Kiến Nguyệt mới nhận ra, hóa ra ngoài cô ra, không ai nhìn thấy Mặc Trầm, rõ ràng gã này lại dùng thủ đoạn gì đó.
Đây là đạo quán, khắp nơi đều có người trong giới huyền học, anh ta đúng là gan to thật.
“Đúng là tài cao gan lớn,” Vân Kiến Nguyệt liếc nhìn Mặc Trầm.
Nghe vậy, khóe môi Mặc Trầm khẽ nhếch trông có vẻ rất đắc ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi theo Sở đạo trưởng khoảng mười phút, cả nhóm đến một căn phòng nhỏ phủ đầy bụi, rõ ràng phòng này đã lâu không ai quét dọn. Sở đạo trưởng vừa đẩy cửa, bụi bay mù mịt, mọi người vội bịt mũi nhưng vẫn bị sặc ho.
Chờ bụi tan bớt, Sở đạo trưởng mới dẫn họ vào.
Vừa bước vào, mùi gỗ mục nồng nặc ập vào mặt.
Bên trong phòng, gần cả ngàn hình nộm bằng gỗ được xếp dày đặc cao ngang tầm trẻ con, dưới ánh đèn mờ, thoạt nhìn cứ như có hàng trăm đứa trẻ đen thui đứng chen chúc trong phòng.
Chu Bản Tân thấy lạnh sống lưng, khẽ nói với Vân Kiến Nguyệt: “Sao em thấy chỗ này lạnh buốt thế.”
Giờ đang tháng mười, trời còn nóng hừng hực nhưng nhiệt độ trong phòng này thấp hơn ngoài ít nhất mười độ!
Sở đạo trưởng nói: “Tôi cũng không biết thế thân của vị tiểu hữu này ở đâu, mọi người chia nhau ra tìm đi.”
Ở chân tường phía sau mỗi thế thân có ghi tên và ngày tháng năm sinh của chủ nhân, tất cả thông tin này đều khớp với từng hình nhân gỗ.
Mọi người chia nhau tìm thế thân của Chu Bản Tân, Lục Trường Tuyết để tránh làm Sở đạo trưởng hoảng sợ nên vẫn nấp trong ngọc bội, chưa hiện ra.
Tìm được vài phút thì có tiếng gọi của Phương Lâm An: “Lại đây mau!”
Mọi người vội vã chạy lại, phát hiện trong hàng hình nhân trước mặt Phương Lâm An có một chỗ trống kỳ lạ.
Và trên bức tường phía sau chỗ trống đó, tên của Chu Bản Tân cùng ngày tháng năm sinh của cậu được ghi rõ!
Thế thân của Chu Bản Tân đã biến mất!
“Chuyện lớn rồi.” Sở đạo trưởng nhíu mày, vội đẩy mọi người ra ngoài: “Mọi người tối nay nghỉ lại trong đạo quán đi, tôi sẽ dẫn đám đệ tử của mình đi tìm xem có thể tìm lại thế thân của Chu tiểu hữu không. Chu tiểu hữu, nhớ kỹ tối nay tốt nhất ở cùng hai người bạn này, đừng đi đâu một mình cả.”
Chu Bản Tân cảm thấy chân mình bủn rủn, thân cao một mét tám mà giọng cậu run rẩy: “Nếu không tìm thấy thì sao?”
Phương Lâm An nghiêm túc nhìn Chu Bản Tân: “Nếu không tìm thấy thì cậu nên chuẩn bị cho mình một cái quan tài đi, ít ra còn có cái xác nguyên vẹn mà chôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro